Sau nhiều ngày dự báo thời tiết liên tục cảnh báo nhiệt độ cao, toàn quốc cũng nghênh đón ngày hè nóng bức đỉnh điểm. Trong không khí pha tạp lẫn mùi nhựa đường hun khói, người người đều nghĩ tất cả biện pháp tránh khỏi nắng, bất cẩn một chút thôi, tia tử ngoại cũng sẽ làm tổn thương da.
Triều Sinh rất sợ nóng, đặc biệt là khi nhiệt độ cực nóng còn kèm theo nắng to, làm tâm trạng cậu rất dễ nóng nảy bất an, không có cách nào chuyên tâm tập trung vào công việc và học tập.
Toàn bộ ban ngày, cậu đều ở trong phòng điều hòa, kéo căng rèm cửa sổ, nhàn nhã mà nằm ở trên giường.
Chạng vạng, Tầm Chu đi dạy xong về tắm, nhìn thấy bộ dạng Triều Sinh chán chường nằm một chỗ, nhất thời hưng phấn dự định buổi tối đi ăn đồ nướng lề đường.
“Không đi đâu, mùa hè em mà ra đường sẽ lập tức bị nóng chảy luôn đó…” Triều Sinh mặc đồ ngủ mỏng manh nằm trên giường, tự lẩm bẩm, “Trên thế giới tại sao lại có cái thứ ‘mùa hè’ này chứ… Rất muốn vừa đi đường vừa dội nước lạnh vào người.”
Tầm Chu bật cười, anh ngồi ở bên giường lau tóc, xoay mặt nhìn Triều Sinh nói: “Có sinh viên cho anh xem một đoạn video rất hài hước, có người dội bia lên đầu trong làn mưa, em có muốn buổi tối ra ngoài tìm một chỗ không người thử trò này không?”
Triều Sinh từ từ mở mắt, dùng ánh mắt xem thường nhìn Tầm Chu.
Tầm Chu cầm máy sấy tóc trong tay, chỉnh thành gió mát, chĩa vào Triều Sinh phẩy phẩy mấy cái, thổi tóc đối phương rối như tơ vò.
Triều Sinh đói bụng, nhưng nghĩ tới không khí đêm hè thường khô nóng khó chịu, cậu liền bắt đầu chán ăn. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu được Tầm Chu nằng nặc đòi đi, cậu đành ngoan ngoãn thay quần áo, ra ngoài ăn.
Hai người vai sóng vai đi trên đường, không nắm tay nhau. Phần tóc gáy của Tầm Chu còn vương vài giọt nước chưa khô hết, trong đêm hè nóng nực nhanh chóng bốc hơi sạch sẽ.
“Hôm nay khi lên lớp, anh cảm giác học sinh hẳn là đã biết chuyện anh uốn từ chức.” Bước chân Tầm Chu phối hợp chậm lại với Triều Sinh, “Mà bọn họ cũng không nói rõ ràng, chỉ quanh co hỏi thăm anh.” echkidieu2029.wordpress.com
Tầm Chu nói, nhẹ nhàng cười rộ lên, trong giọng nói mang theo chút vấn vương: “Nếu như không chính thức nói lời tạm biệt với họ, có phải họ sẽ thấy anh nông cạn lắm không?”
Triều Sinh hơi hé miệng, mỗi một hơi thở đều dính khí nóng mùa hè, “Trước khi thi, anh mời mọi người ăn một bữa không phải được rồi sao?”
“Vậy bọn họ nhất định sẽ liên tục rót rượu cho anh đấy.”
“Anh cũng đâu có giỏi uống.” Triều Sinh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm xám xịt, “Nóng quá, bây giờ em nói ra chữ ‘uống’ cũng cảm thấy khát nước…”
“Thật ra tửu lượng của anh không tốt.” Tầm Chu nói. Anh nhìn thấy bên lề đường có một quán nướng có máy lạnh, liền lôi kéo Triều Sinh đi vào. Giây phút hơi lạnh phả vào người, tinh thần Triều Sinh lập tức tỉnh táo, bắt đầu nghiêm túc nghe Tầm Chu nói chuyện.
Tầm Chu cầm lấy thực đơn, đưa cho Triều Sinh một cái: “Như vậy đi, đến lúc đó, em đi cùng với anh.”
“Chịu trách nhiệm khiêng anh về sao?” Tay Triều Sinh nâng cằm, ngán ngẩm cắn ống hút cũng có thể thấy vui.
“Chịu trách nhiệm chặn rượu cho anh.” Tầm Chu cũng bắt chước cậu, hai bàn tay chống lên hai má.
Vẻ mặt của anh quá nghiêm túc, nhất thời khiến người ta không phân biệt được đây có phải chuyện cười hay không. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi để một thanh niên mười chín tuổi chặn rượu, nói vậy mà cũng không biết ngượng… Triều Sinh dùng sức thổi ống hút, hai người đều nghe thấy âm thanh bong bóng nổi ùng ục vui mừng trong cốc.
“À, anh nhắc em mới nhớ, tới giờ em vẫn chưa thi lấy bằng lái nữa.” Triều Sinh nói. truyenfull reup làm chó
“Vậy nghỉ hè anh dạy em.”
“Không muốn không muốn, nghỉ hè nóng lắm, ra ngoài đường là chết.” Lông mày Triều Sinh nhăn lại đến mức đủ để chứng minh cậu có mâu thuẫn rất căng thẳng với thời tiết nóng bức.
Cũng giống như vô số đêm hè bình thường khác, tiếng ve kêu ồn ào, chợt có gió đêm thổi tới, hơi cuốn mé tay áo lên. Triều Sinh và Tầm Chu không nhanh không chậm ăn đồ nướng xong xuôi, hai người từng người cầm chai nước ngọt ướp lạnh, đi dạo ở trên đường, chờ đến lúc nhà trường gần đóng cửa mới chịu về nhà.
Sau khi học kỳ này kết thúc, Tầm Chu sẽ từ chức.
Sau đó chuyên tâm bắt đầu kế hoạch đi du lịch thế giới.
Về phần tương lai sau khi về nước làm nghề nghiệp gì, Tầm Chu tạm thời vẫn chưa quyết định, bất quá anh vẫn thường hay nhận phiên dịch ngắn hạn, và sáng tác chuyên mục văn chương trên website dạy học tiếng Anh, tài chính đủ để anh sinh hoạt thoải mái một khoảng thời gian rất dài.
Xuất phát từ tư tâm, Triều Sinh thật ra cũng không hy vọng Tầm Chu từ chức.
Dù sao mình đã thích ứng với trạng thái công việc ở thư viện trường học rồi, trong thời gian ngắn cậu sẽ không rời đi, ít nhất khi kết thúc chuyến du lịch, cậu vẫn sẽ trở lại đại học A. Nếu như khi đó Tầm Chu không còn ở trường nữa, cậu nhất định sẽ thấy lẻ loi lắm.
Nhưng Triều Sinh không nói cho Tầm Chu nghe chút lo lắng không quan trọng này, cậu không muốn đóng vai nhân vật dính người trước mặt Tầm Chu. Không, từ trong tính cách mà nói, Triều Sinh cũng không cảm thấy mình là một nhân vật “dính người” chân chính, nhiều lắm chỉ là trên phương diện tâm lý có ỷ lại Tầm Chu mà thôi.
Thói quen mỗi ngày làm bữa sáng cho người mình thích sau khi trở thành quy luật, Triều Sinh trở lại một người yên tĩnh nằm trong phòng, tâm tình sẽ thấy mất mát một chút.
Trước tuần thi, Tầm Chu bao hẳn sân trước của một nhà hàng trang trí rất tao nhã, mời sinh viên ba lớp tham dự. Triều Sinh đi cùng anh, nhưng chỉ khiêm tốn ngồi bên cạnh Lâm Yêu, giả bộ làm sinh viên đi ăn chùa.
Chủ nhà hàng làm đồ ăn Giang Nam, mùi rượu gạo ngọt ngào nhưng không nồng nặc. Rượu qua ba lượt, Tầm Chu vẫn tỉnh táo như cũ.
Nhưng gặp phải mấy nam sinh thích náo nhiệt, liền bắt đầu bị bọn họ ồn ào đòi hỏi, Tầm Chu cũng bằng lòng làm cho mọi người vui vẻ, chờ các bạn nữ về sớm liền tiếp tục uống rượu tán gẫu cùng những nam sinh kia, đến nửa đêm mới tàn tiệc.
Triều Sinh cả đêm không dính giọt rượu nào, vẫn duy trì tỉnh táo, ở cách đó không xa yên lặng nhìn chăm chú vào Tầm Chu. Khi mọi người đứng dậy rời đi, cậu cũng đi theo sau Lâm Yêu. Đứng trước nhà hàng gọi mấy chiếc xe, Tầm Chu tiễn các sinh viên về trước, cuối cùng mới quay người gục vào vai Triều Sinh.
Triều Sinh đỡ cánh tay Tầm Chu, “Nhức đầu hả? Còn đi được không?”
“Không sao, chỉ hơi mệt.” Tầm Chu chớp mắt một cái, sau đó khoác cánh tay lên vai phải Triều Sinh, “Tuy rằng thời gian làm giảng viên không lâu, nhưng anh cảm giác như ngày nào anh và họ đều nói chuyện rất nhiều, cũng không cảm thấy bọn họ ầm ĩ…”
“Bởi vì anh giữ quan hệ rất tốt với họ.” Triều Sinh chủ động ôm hông Tầm Chu, để đối phương dựa lên người mình, “Nếu như anh không muốn xa họ, cũng có thể chờ đi du lịch về rồi lại đi dạy tiếp.”
Tầm Chu nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng là bởi vì cuộc sống của giáo viên quá đơn giản quá thư thái, anh mới nhận ra cái nghề đó càng ngày càng vô vị.”
Triều Sinh ngửi được mùi rượu thoang thoảng trong không khí, quay đầu nhìn gò má Tầm Chu, tuy ngắn mà xuất thần. sstruyen reup làm chó
Đối với Tầm Chu mà nói, trạng thái quá đơn giản sẽ tẻ nhạt sao… Triều Sinh trở nên trầm tư. Bầu không khí khi hai người bọn họ ở cùng nhau, hình như cũng gió êm sóng lặng như vậy.
Triều Sinh biết mình đang suy nghĩ nhiều, nhưng sau đó, nằm ở trên giường, cậu bỗng nhiên phát hiện mình bây giờ đối mặt Tầm Chu quả thật không còn dễ đỏ mặt và tim đập nhanh như trước nữa.
Mấy tháng trước cùng giường cùng gối còn chuẩn bị cẩn thận, mà gần đây đến cả tắm rửa chung cũng bình tĩnh tự nhiên. Rung động ban đầu trở nên bình thường, tiếp tục như vậy e rằng một ngày nào đó sẽ không còn trải nghiệm khoái cảm ám muội nữa.
Nói không chừng, bây giờ Tầm Chu đã nhàm chán rồi.
Triều Sinh lập tức bị suy nghĩ lung tung của mình nửa đêm quấy rầy, nhanh chóng vươn mình nằm nghiêng, dựa vào ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn chăm chú gương mặt khi ngủ của Tầm Chu.
Cậu biết mình sẽ không lãng mạn, không có nhiều mánh khóe làm cho đối phương vui sướng, nhưng ít ra chuyện “dục vọng hoàn nghênh” cậu vẫn học được từ Tầm Chu không ít.
Triều Sinh nuốt nước miếng hai lần, suy nghĩ một hồi, cậu lặng lẽ cởi nút áo ngủ của mình.
Tầm Chu sau khi uống rượu xong cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nửa đêm khát nước tỉnh dậy là chuyện thường xảy ra, sau khi anh gắng sức mở mắt ra, phát hiện thân thể mình bị một cái gì đó khá nặng đè lên.
Lòng bàn tay rất nhanh chạm được mái tóc mềm mại của Triều Sinh, Tầm Chu yên lòng, muốn dịch người sang chỗ trống bên cạnh, nhưng mà tay anh vừa mò tìm xuống dưới liền phát hiện áo ngủ của Triều Sinh đã không biết tung tích.
Đoán chừng là nửa đêm nóng quá, mơ mơ màng màng cởi ra rồi. Tầm Chu quay đầu, cầm lấy điều khiển từ xa của điều hòa trên tủ đầu giường,chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp.
Anh xuống giường vào phòng khách uống nửa cốc nước, khi trở về phát hiện Triều Sinh đang co ro ở giữa giường.
Tầm Chu không muốn đánh thức cậu, thẳng thắn nằm sát mép giường, tạm ngủ.
Lúc này Triều Sinh ở trong lòng khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cậu vốn tưởng rằng Tầm Chu sẽ mượn rượu làm chuyện gì đó muốn làm, như vậy mình có thể thử phối hợp với đối phương, kết quả hôm nay Tầm Chu cố tình đứng đắn.
Khoang ngực Triều Sinh nhịn một ngụm khí, không nhịn được nặng nề thở ra.
Tầm Chu nghe được động tĩnh cho là cậu mơ thấy ác mộng, vì vậy vươn tay vòng qua sau lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Triều Sinh rất muốn cứng rắn xoay người không để ý tới anh, nhưng bây giờ áo ngủ cũng đã lén lút cởi rồi, không tiến thêm một bước nữa thì không cam lòng. Vì thế cậu giả bộ nói mớ, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khẽ khàng, giọng điệu uyển chuyển yếu đuối, trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ có tính dụ dỗ.
Cảm giác say của Tầm Chu quả thật vẫn chưa tiêu tan, đầu nặng nề nằm bên cạnh Triều Sinh, nghe đối phương “ưm ưm” càng ngày càng rõ ràng, xuất phát từ lo lắng anh đành phải lay Triều Sinh tỉnh.
Triều Sinh thầm đếm hai giây, mới chậm rãi mở mắt ra. đứa nào reup cũng làm chó
“Gặp ác mộng sao?” Tầm Chu tìm được áo ngủ của Triều Sinh, giúp cậu đắp lên người, “Đừng sợ, ngủ đi.”
Hơi thở Triều Sinh trầm trọng, thấp giọng trả lời: “Không ngủ được.”
“Anh cũng vậy.” Tầm Chu giơ tay vén mấy sợi tóc trên trán Triều Sinh, đến gần nhẹ nhàng hôn lên.
Tim Triều Sinh đập nhanh hơn, chờ đợi Tầm Chu ra chỉ thị.
“Hay là… em kể truyện cổ tích cho anh nghe nhé?” Tầm Chu hớn hở, “Anh muốn nghe Công chúa hạt đậu.”
… Mẹ nó anh đúng là say thật rồi.
Triều Sinh ở trong bóng tối trừng mát với Tầm Chu một lúc, “Không biết.”
“Vậy Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn thì sao?”
“Không thích.”
“Công chúa ngủ trong rừng?”
Triều Sinh không để ý đến yêu cầu của Tầm Chu, nhắm mắt lại, vùi vào lồng ngực anh, ngẩng mặt lên bình tĩnh kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một nàng tiên cá…”
Nghe thấy là Nàng tiên cá, Tầm Chu nhỏ giọng cười rộ lên, ôm chặt Triều Sinh, mở miệng ngắt lời cậu: “Em thích truyện có kết cục bi thảm hửm?”
“Cũng có bi thảm lắm đâu, nàng tiên cá cuối cùng không phải hóa thành bọt biển rồi đầu thai sao?”
“Nguyên tác không viết đầu thai mà.”
“Tưởng tượng một chút là được.” Mặt Triều Sinh kề sát với ngực Tầm Chu, nghe tiếng tiếng tim đập thâm trầm mạnh mẽ trong đó, “Dù cuối cùng có ở bên nhau đi nữa, hoàng tử và công chúa sau khi kết hôn chắc chắn sẽ thường xuyên cãi nhau…”
“Em nói thế mất hứng quá.”
“Vốn là vậy mà.” Triều Sinh khẽ hừ nhạt một tiếng, “Công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích sau mười mấy năm không phải trở thành quốc vương và hoàng hậu với cuộc hôn nhân tan vỡ sao?”
Tầm Chu trải thẳng áo ngủ của Triều Sinh, mày mò mặc giúp cậu, cười hỏi: “Bi quan như thế, là sợ sau này em về với anh cũng sẽ không hạnh phúc hả?”
Triều Sinh không nói một lời, yên tĩnh quá lâu ngược lại như ngầm thừa nhận.
Tầm Chu cảm giác được da Triều Sinh nóng hơn không ít, vì vậy định buông cánh tay ra, để thân thể hai người tách ra khoảng cách thích hợp. Anh mới vừa nhấc cổ tay lên, liền nghe thấy Triều Sinh nói: “Khi em trở lại, có khi nào cũng chán nơi này giống như anh không?”
Ý cậu nói là sau khi đi du lịch về.
“Không phải em đã không thích nơi này từ lâu rồi sao?” Chất cồn còn ở trong thân thể phát huy tác dụng, dẫn đến Tầm Chu nói chuyện rất chậm, “Nhưng khi chúng ta trở về cũng gần như là cuối năm sau rồi… Đến lúc đó, em thích cái gì cũng đâu biết.”
Đầu ngón tay Triều Sinh lặng lẽ tiến về phía trước, chạm được mu bàn tay Tầm Chu.
Quả thật từ lâu cậu đã muốn rời khỏi nơi này, nhưng bây giờ bởi vì Tầm Chu, cậu cũng dần dần thích đại học A. Bất kể là giảng đường rộng rãi hay là thư viện yên tĩnh, mỗi một nơi đều có hồi ức tim cậu lỡ nhịp vì Tầm Chu, cho nên cậu muốn tham lam nhớ kỹ toàn bộ.
Dù cho một ngày nào đó trong tương lai, những lời đường mật cậu từng nói với Tầm Chu đều trở nên yên lặng, cậu cũng không muốn quên đi phần cảm giác tâm tình từng khó kiểm soát kia.
“Tầm Chu.”
“Hửm?”
Triều Sinh cắn môi, lần thứ hai tới gần đối phương, “Anh tỉnh rượu chưa?”
“Không biết nữa.”
“Em…” Triều Sinh chạm mặt vào lồng ngực anh, không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói, “Em muốn làm.”
Tầm Chu cảm giác được hơi thở Triều Sinh xuyên qua lớp vải mỏng, cọ vào tim anh đến ngứa.
Nghe xong câu nói mơ hồ với tốc độ cực nhanh kia của Triều Sinh, Tầm Chu thấy buồn cười. Một lát sau, anh mới nhàn nhã trả lời: “Hình như anh vẫn còn say.”
Vừa dứt lời, Tầm Chu liền quay người mở đèn giường, tia sáng vàng ấm áp không chói mắt.
Anh thấy rõ mặt Triều Sinh, cúi người đè xuống hôn.
Khi tách ra, Tầm Chu dịu dàng liếm liếm khóe môi Triều Sinh, thấp giọng hỏi: “Trong truyện cổ tích, em thích kết cục nào nhất?”
Hai má Triều Sinh dưới ánh đèn càng bật vẻ hồng hào hơn, cậu cảm giác được ngón tay Tầm Chu không an phận thăm dò nhiều hơn, cậu hít vào một hơi, phát ra âm thanh yếu ớt: “Cái nào cũng ghét…”
“Nhưng cái nào anh cũng thích.” Tầm Chu giơ một cánh tay khác, nặn nặn gương mặt đang nóng lên của Triều Sinh, “Cho nên anh không cho phép em nghĩ đến mấy chuyện mất hứng này nữa.”
Triều Sinh giật mình sửng sốt một chút, không chớp mắt nhìn hai mắt đối phương gần trong gang tấc. Có lẽ là vừa dính chất cồn, đôi mắt Tầm Chu có vẻ rất nóng bỏng, thoạt nhìn mông lung mù sương.
Mà trực giác nói cho Triều Sinh biết, Tầm Chu lúc này đang cực kỳ tỉnh táo, chỉ là giả bộ ra vẻ sau khi tỉnh ngủ sẽ quên hết thôi, thậm chí khóe miệng nhếch lên cũng thấy thật tự nhiên.
“Em không muốn.” Triều Sinh cảm nhận được cảm giác ngột ngạt trên người đàn ông này, thái độ lập tức mềm nhũn, “Em kể Công chúa hạt đậu cho anh nghe nhé…”
“Được thôi.” Tầm Chu nở nụ cười hớn hở, ngón tay cầm lấy mép quần lót Triều Sinh chậm rãi kéo nó ra, “Kể đàng hoàng đấy, một câu cũng không được ngắt giữa chừng.”
Triều Sinh nghe hiểu ám chỉ trong giọng nói của anh, nhất thời có loại dự cảm xấu.
- Toàn văn hoàn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...