(*) tiếng vịt kêu, chỉ tiếng cười xem nhẹ mọi thứ, kiêu ngạo
Tầm Chu thích nhất là nhìn dáng vẻ Triều Sinh vì thỏa mãn sinh lý mà hoàn toàn thất thố, nhìn cậu cau mày, ngừng thở theo bản năng, nước dồi dào trong tròng mắt, vừa nghiêng mặt, liền chảy dọc từ khóe mắt, thấm ướt áo gối.
Sau đó, Tầm Chu có thể thuận thế cúi đầu hôn lên nước mắt của cậu, động viên tâm tình của cậu. Mỗi khi vào lúc này, Triều Sinh cũng mơ hồ giống như là vừa tỉnh lại từ trong mộng, vô thức phát ra tiếng rên rỉ cực nhỏ, phải chờ Tầm Chu ôm lấy thì cậu mới có thể hô hấp ổn định.
Không nên có bộ dạng này.
Triều Sinh vùi trong lồng ngực Tầm Chu, ngửi mùi dầu gội đầu giữa cổ anh mà cậu để lại.
Mình không nên có bộ dạng này, rõ ràng rất ghét tiếp xúc thân mật với người khác, hiện tại lại không nhịn được nâng cao eo, để da thịt của mình dán vào da thịt Tầm Chu. Dù cho đối phương đã rời khỏi thân thể mình, cậu vẫn còn tham luyến khoái cảm ướt át và nóng rực mà người đàn ông này mang lại.
Tầm Chu kéo chăn lên, che lại bả vai của hai người.
Anh nằm xuống, hôn lên bàn tay Triều Sinh vừa mới tắt đèn giường. Căn phòng lập tức rơi vào bóng đêm, lúc đầu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng đường nét sự vật mới từ từ hiện lên. Tầm Chu sờ sờ mái tóc mềm mại nhỏ nhắn của Triều Sinh, hỏi cậu: “Sao lần nào cũng nhịn không kêu?”
Triều Sinh nằm nghiêng, nghe thấy câu hỏi của Tầm Chu xong thì cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Không muốn…”
“Không muốn để anh nghe?”
“Ừm.”
Giọng cười khẽ của Tầm Chu nhanh chóng tiêu tan trong không khí, anh ôm vai Triều Sinh, ngôn từ khẩn thiết: “Nhưng mà anh thích nghe, nghe hay mà.”
Triều Sinh không nói lời nào, cái trán dán vào ngực Tầm Chu, lắc lắc đầu. Chỉ cần nghe thấy tiếng thân thể hai người kịch liệt giao hợp, cậu cũng đã đỏ mặt đến nỗi muốn tìm chỗ trốn, nếu như lại bảo cậu dứt bỏ lòng tự trọng hoàn toàn thần phục với anh, sợ rằng sau này khi nhớ đến sẽ cực kỳ giận dữ và xấu hổ muốn tự tử.
Đêm đã khuya, Tầm Chu không trêu cậu nữa, đắp kín mền ôm nhau ngủ.
Hôm sau có tiết sáng sớm, Tầm Chu tỉnh lại thấy Triều Sinh ngủ say, không gọi cậu dậy, chỉ giúp cậu đặt đồng hồ báo thức, sau đó rón rén xuống giường rửa mặt, ra ngoài ăn sáng đi làm.
Lớp Tiếng Anh cách nhà trọ giáo viên rất xa, mỗi lần gặp phải tiết sáng sớm, Tầm Chu đều là vào lớp vừa kịp giờ, lười lãng phí thời gian điểm danh chỉ kiểm nhân số đại khái.
Lúc anh đứng ở bàn giáo viên, liếc mắt chú ý thấy một loạt nữ sinh nhìn anh xì xào bàn tán, nhìn trên nét mặt hứng thú dạt dào của các cô suy đoán hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nhân lúc đang chiếu phim cho lớp, Tầm Chu đi ra cửa vào phòng vệ sinh soi gương, quan sát một vòng phát hiện hóa ra là trên cổ mình có vết đỏ nhàn nhạt
Đèn ở giảng đường rất sáng, da anh cũng khá trắng, rất dễ bị người ta nhìn ra. Nhưng Tầm Chu không để ý lắm, chỉ hơi nhấc nhấc cổ áo lên, cũng không hoàn toàn che khuất.
Anh về phòng học từ cửa sau, bước chân có chút vội vàng, lúc đi qua người Lâm Yêu, làm đối phương lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Ngón tay Lâm Yêu đang chuyển động bút chợt dừng lại, ném lên mặt bàn. Cậu ta lặng lẽ đi ra rìa ngoài một chút, hít sâu một hơi, nỗ lực bắt lấy mùi nước hoa còn dư lại trong không khí. Đáng tiếc vừa nãy khi Tầm Chu đi ngang qua cách cậu ta một đoạn, dù có ngửi được mùi, cũng nhạt đến mức không có cách nào nhận biết.
Trực giác Lâm Yêu kết luận Triều Sinh hôm đó đã nói dối.
Nhưng bây giờ truy cứu cái vấn đề không quan trọng này cũng vô ích, sau khi đã chứng kiến thì sẽ càng khắc sâu, Lâm Yêu đã chuẩn bị tâm lý tiếp nhận kết quả xấu nhất rồi. Thế nhưng hắn vẫn phải kịp thời dừng tổn hại, bạn bè quan trọng nhất, hắn không thể ngồi yên không quản.
Lâm Yêu ngẫm lại liền không nhịn được hối hận, nếu như hắn nhạy cảm hơn một chút là tốt rồi, lúc trước khi Triều Sinh nói cho hắn biết Tầm Chu chuyển tới phòng đối diện, hắn nên thay Triều Sinh cảnh giác. Nghe đâu Tô Lăng Lan lại bị thầy Tầm khi dễ nữa rồi, lần này hoàn toàn không về trường học nữa, thật đáng thương.
Lâm Yêu nghe giảng một lúc thì bắt đầu phân tâm, hắn nhìn cửa sổ giảng đường, tấm rèm màu xanh đậm lắc lư trái phải trong gió lạnh, như đang giãy dụa cầu mong ai đó đến cứu. Lâm Yêu nhíu mày lại, thu hồi lực chú ý, quay đầu không nhịn được nhìn Tầm Chu với ánh mắt đầy căm thù.
“Trang chín mươi sáu.” Tầm Chu cúi đầu cầm sách tiếng Anh, sau đó giương mắt quét một vòng quanh lớp, “Tiết trước đã học chưa?”
Sau khi được mọi người đáp lại, anh lật vài trang, sau đó đặt sách xuống bàn giáo viên, “Lấy đề reading tuần trước đã phát ra, làm hết những bài còn lại.”
Sau khi tắt máy chiếu và máy tính, trong phòng học chỉ còn lại tiếng lật giấy. Lâm Yêu cúi đầu nhìn đề, nhìn một chút đôi mắt liền mất tiêu điểm, đầu ngón tay hắn nắm bút trắng bệch, cổ tay run run, rồi để lại một vết tích xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy trắng.
Lâm Yêu tiện tay quẹt hai đường, lơ đãng ngẩng đầu lên, lại đối mắt với người đàn ông trên bục giảng
Tầm Chu nhàn nhã dựa vào bàn giáo viên, tầm mắt chạm tới Lâm Yêu thì vẫn giữ nguyên hiện trạng, vẫn nhìn thẳng vào cậu ta.
Lâm Yêu đột nhiên cảm giác áp lực đang phả vào mặt, sau đó hắn thấy khóe miệng Tầm Chu nhếch nhếch lên, nở nụ cười với mình.
Hắn sững sờ, lập tức cúi đầu, nắm chặt bút tiếp tục làm bài. Không yên lòng nhìn đề mấy lần, lòng bàn tay Lâm Yêu chảy mồ hôi lạnh, hắn nghe thấy gió ngoài cửa sổ càng to lớn hơn, thổi rèm cửa sổ tung bay, vù vù vang vọng, làm cho người ta thấy buồn bực.
“Đóng cửa sổ lại, cảm ơn.” Tầm Chu đứng tại trên bục giảng, nói với bạn học ở bên.
Lâm Yêu không nhịn được liếc mắt nhìn Tầm Chu một cái, luôn cảm thấy người đàn ông này cố tình cười giả dối như vậy là cho mình xem.
Sau khi làm bài xong, Lâm Yêu cũng thỉnh thoảng quan sát sắc mặt Tầm Chu, có lẽ là ánh mắt đề phòng và chán ghét của hắn quá rõ ràng, sau khi tan lớp, Tầm Chu chủ động tìm hỏi hắn.
“Tại sao em cứ nhìn thầy chằm chằm vậy, còn vấn đề gì không hiểu muốn hỏi thầy à?” Trên mặt Tầm Chu vẫn mang theo nụ cười hiền lành, giọng nói rất thân thiết, “Không sao đâu, muốn hỏi gì cứ nói thẳng, đừng thấy ngại.”
Lâm Yêu cấp tốc lắc đầu: “Không có gì ạ.” Hắn ôm sách vội vã đứng lên, giả bộ thuận miệng hỏi: “Lát nữa thầy còn có lớp phải không?”
“Không có.” Tầm Chu quét mắt nhìn sách trong ngực Lâm Yêu, “Lát thầy đến thư viện.”
“À, vâng.” Lâm Yêu ngẩn người gật đầu.
Vừa ra khỏi phòng học, Lâm Yêu liền bước nhanh hơn, trong lòng suy nghĩ: “Không được không được rồi!”, liền hướng chạy như điên về thư viện.
Không thể để cho Đoạn Đoạn tiếp xúc với thầy Tầm nữa, Lâm Yêu chỉ có một cái suy nghĩ như vậy. Tuy rằng Tầm Chu ở trong lòng hắn là một thầy tiếng Anh vô cùng ưu tú, hắn cũng rất thoải mái khi giao lưu với thầy Tầm, nhưng ở những phương diện khác hắn cũng không cảm thấy Tầm Chu đáng tin.
Lâm Yêu thở hồng hộc đến thư viện, sau khi vào cửa liền chạy thẳng tới quầy.
Triều Sinh đang cúi đầu đọc sách, trước mắt có một cái bóng che phủ, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Yêu thì sợ hết hồn.
“Sao mày tới đây?” Triều Sinh vừa nhìn chằm chằm Lâm Yêu nói chuyện, vừa lặng lẽ đặt sách trong tay xuống mặt bàn. echkidieu2029
“Tao tới…” Lâm Yêu còn chưa nghĩ ra lý do, “Mày bận không, chúng ta đi xem phim ăn cơm!”
“Không đi, không muốn đi đâu hết.”
“Vậy tao ở đây đọc sách nhé!”
“Tùy mày.”
Lâm Yêu thở một hơi dài nhẹ nhõm, lấy đại một quyển từ trên giá sách gần nhất, sau đó vòng qua quầy ngồi bên cạnh Triều Sinh.
“Mày ngồi ở đây làm gì?” Triều Sinh cau mày nhìn cậu ta, “Qua bên khu tự học hoặc là lên lầu í.”
“Ở đây không được sao?” Lâm Yêu đành phải đứng lên, nhìn quanh bốn phía, lựa chọn ngồi vào chỗ phía sau Triều Sinh.
Triều Sinh cảm thấy Lâm Yêu hôm nay rất kỳ quái, vì vậy quay đầu nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Có phải mày tới để hỏi tao vụ chuyển ra ngoài ở với tụi mày không?” không chờ Lâm Yêu trả lời, Triều Sinh còn nói: “Dẹp đi nhá.”
Lâm Yêu đang cố gắng sắp xếp câu từ, định mở miệng hỏi: “Thầy Tầm có phải còn đang ở gần mày không?” liền thấy Tầm Chu đã đi vào từ cửa thư viện.
Hắn vội vàng trở lại chỗ ngồi, cầm sách lên che mặt, sau đó lặng lẽ quan sát hướng đi của Tầm Chu từ khe hở giữa sách và mặt bàn.
Tầm Chu đầu tiên đi đến khu sách mới, sau đó liền xem một hồi, cuối cùng cầm hai quyển sách đến quầy mượn đọc.
Lâm Yêu nhìn chằm chằm hai người họ, lại ngoài ý muốn phát hiện giữa bọn họ không có giao lưu, kì vậy ta, lẽ nào thầy Tầm thật sự chỉ vì đến mượn sách sao? Đợi Tầm Chu đi, Lâm Yêu thẳng cổ, chạy đến trước mặt Triều Sinh.
“Mày xem gì vậy… bác sĩ dinh dưỡng cộng đồng…”
“Mẹ tao bảo đi thi.” Triều Sinh viện một lý do.
Lâm Yêu gật gật đầu, làm bộ không cẩn thận làm rơi sách trong tay xuống đất, khom lưng nhặt lên đi đến sau lưng Triều Sinh, tỉ mỉ ngửi một cái.
“Đoạn Đoạn, trên người mày không phải mùi nước giặt đồ.” Lâm Yêu bỏ sách lên bàn, nhìn Triều Sinh, “Hôm nay thầy tiếng Anh đổi nước hoa, vẫn giống y như mùi của mày.”
Lâm Yêu nói chuyện, bắt đầu cau mày.
Triều Sinh ngơ ngác, tỏ vẻ không hiểu, hỏi ngược lại “Tao dùng nước hoa làm gì, đàn bà lắm.”
Cậu còn cố ý giơ cổ tay lên để trước lỗ mũi, “Làm gì có.”
“Xung quanh cổ mày có.”
Triều Sinh quay đầu, kéo cổ áo mình tới, phát hiện quả nhiên có dính mùi của Tầm Chu. Quần áo hai người lúc thường đều đặt cùng một chỗ, đặc biệt là mới vừa giặt xong, lấy từ tủ quần áo ra mùi còn rõ hơn.
Nhưng vậy thì thế nào, dù Lâm Yêu có hoài nghi, cũng không có chứng cứ. Triều Sinh dặn lòng không nên hốt hoảng, sau đó nhìn Lâm Yêu như không có chuyện gì xảy ra, nói “Anh ta hay đi mượn nước giặt đồ của tao, mượn quên trả, tao cũng ngại đòi, ông thầy này của mày cũng thật là, não cá vàng.”
Lâm Yêu lẳng lặng nhìn Triều Sinh, bỗng nhiên thở dài.
Biết Đoạn Triều Sinh vẫn đang nói dối, nhưng Lâm Yêu lại không thể vạch trần. Hắn nhìn ra được Triều Sinh che giấu rất nhiều thứ với hắn, còn đề phòng hắn, nhưng là bạn thân, hắn vẫn nhất định muốn khuyên Triều Sinh.
“Đoạn Đoạn, tránh xa Tầm Chu một chút đi.” Lâm Yêu rất muốn biểu đạt ý tứ này một cách uyển chuyển, nhưng mở miệng vẫn cứng đơ, “Tao cảm giác… cảm giác Tầm Chu có ý với mày.”
Bị nói trúng tim đen, tim Triều Sinh đập rối loạn, cậu chần chừ một chút, cười khan: “Làm gì có, không thể nào đâu, đừng suy nghĩ nhiều.”
Lâm Yêu cắn cắn môi, trong lòng thật muốn nói thẳng một câu với Triều Sinh: “Kỹ năng diễn xuất của mày tệ quá”. Rõ ràng trong mắt đã sáng lấp lánh rồi, còn muốn giả vờ xem nhẹ Tầm Chu.
Triều Sinh lúc này đã cảnh giác, cậu không biết Lâm Yêu tìm được manh mối ở đâu mà lại đột nhiên nói chuyện này với cậu.
Mà trên thực tế, Lâm Yêu hiện tại còn cảnh giác hơn Triều Sinh, hắn không biết hai người kia đã phát triển đến bước nào rồi, nếu như tùy tiện khuyên can Triều Sinh, sợ sẽ làm đối phương phản cảm.
“Đoạn Đoạn, mày cảm thấy Tầm Chu là người như thế nào?” Lâm Yêu xê dịch cái ghế mình, đến gần Triều Sinh hơn, “Có phải anh ta là kiểu người thường chủ động tới tìm mày, hoặc là đưa mày ít đồ, biểu hiện như đang quan tâm đến mày, có đúng không?”
Hầu kết Triều Sinh giật giật, cậu nhìn thẳng Lâm Yêu, cố gắng cười yếu ớt kinh ngạc, cố gắng dựa vào vẻ mặt như thế để chứng minh mình hoàn toàn bất ngờ với suy đoán của Lâm Yêu. reup là chó
“Tầm Chu anh ta… không phải là…” Triều Sinh kéo kéo khóe miệng.
Cậu muốn đáp lại mong đợi của Lâm Yêu, nói một vài lời khó nghe về Tầm Chu, giống như lúc trước cậu đánh giá anh qua lời đồn của người khác. Nhưng khi miệng Triều Sinh mở ra nửa ngày, cũng không có cách nào tìm được khuyết điểm trên người Tầm Chu.
Cậu có thể trái lương tâm mà nói “Tao cực ghét Tầm Chu” hoặc là “Tầm Chu không có ý với tao đâu”, thế nhưng bảo cậu nói xấu Tầm Chu thì lại không làm được. Cân nhắc từ góc độ của đối phương, cậu không đành lòng; xuất phát từ lập trường của mình, cậu không nỡ.
Lâm Yêu cúi đầu, khi hắn cho là Triều Sinh đang từ chối trả lời cái vấn đề này, hắn bỗng nhiên nghe thấy giọng Triều Sinh vang lên “Anh ấy quả thật đối xử với tao rất tốt.”
Sau khi cân nhắc một lúc, Triều Sinh rốt cuộc thốt lên tiếng lòng của mình: “Tầm Chu rất tốt, cái gì cũng tốt.”
Lâm Yêu từ chưa từng thấy dáng vẻ này của Triều Sinh, nhắc tới tên một cá nhân liền tự nhiên cong khóe miệng, vài chữ hời hợt, liền khen người ta đến mức mười phân vẹn mười.
Gì vậy chứ? Lâm Yêu khó có thể tin.
Lần này hắn đã hiểu hết rồi.
Lâm Yêu không nhịn được duỗi tay nắm chặt vai Triều Sinh, dùng sức lắc mấy cái, nói cho cậu biết: “Tiêu rồi người anh em, Tầm Chu mẹ nó nhất định là đã bỏ bùa mày rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...