**
Tháng sáu thơm ngát hương hoa, thời tiết vẫn chưa chuyển sang cái nóng, mùi gió ngọt ngào phả vào mặt. Cái bụng ba tháng của Chúc Vãn vẫn chưa nhô ra hẳn, cô mặc áo cử nhân, chụp ảnh tốt nghiệp cùng nhóm bạn cùng phòng.
Chúc Vãn nhỏ con, đứa bé trong bụng cô cũng nhỏ, mà hơn nữa, đứa bé này lại là con đầu lòng của cô. Nên khi cô mặc áo cử nhân rộng thùng thình đứng ở đội ngũ lớp, không ai nhìn ra được cô đang mang thai. Chỉ có ba bạn cùng phòng tốt biết, nên cả ba người cứ vây quanh cô như bảo vệ gà con, Chúc Vãn còn không nhịn được cười.
Lúc Chúc Vãn phát hiện ra rằng mình mang thai, nên rất vui vẻ nhưng cũng cảm thấy hơi buồn vì còn chưa tốt nghiệp đại học đã phải sinh cục cưng rồi, chắc chắn khó tránh khỏi được việc các bạn học xung quanh bàn luận sôi nổi.
Nhưng cô không ngờ rằng, khi kết thúc thực tập, về ký túc xá, sau khi nói chuyện này với ba người bạn cùng phòng, không ngờ phản ứng của bọn họ lại là khen ngợi Chu Ngộ Thần.
“Chu thiếu đỉnh thật đó!”
“Không hổ là Chu thiếu có khác! Quyết đoán lắm!”
Lúc cả tập thể chung ảnh chung xong, cô bạn cùng phòng đã chọc chọc Chúc Vãn, ý bảo cô nhìn về phía chỗ để xe, cũng là lúc Chu Ngộ Thần bước xuống xe, anh mặc âu phục, chắc là từ công ty chạy tới đây.
Anh nói, anh muốn cùng cô tốt nghiệp.
Chúc Vãn mím môi, hơi hơi mỉm cười, cô quay người chào bạn cùng phòng.
Vài người xua xua tay.
“Đi thôi đi thôi, nữ đại sẽ không ở lại.”
Chúc Vãn cười, hai mắt cô cong cong, vóc dáng cô không cao, hơn nữa lại mang thai nên không mặc váy, đi giày cao gót phối với áo cử nhân. Vì vậy mà cái áo màu đen cô mặc trên người lại rộng lạ thường, vạt áo trùm lên tay cô, tựa như là váy, cô vui vẻ, chạy chậm đến bên người đàn ông đang đứng đợi.
“Anh đến rồi.”
Chúc Vãn hơi hưng phấn một chút, dù sao thì hôm nay cũng là ngày đặc biệt. Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, vươn tay ra với cô gái nhỏ. Chúc Vãn đi vài bước rồi tự nhiên dán cả người mình vào lồng ngực anh.
Chu Ngộ Thần lấy ra bó hoa đã chuẩn bị ở trong xe, đưa cho cô.
“Bé cưng tốt nghiệp vui vẻ nhé.”
Chúc Vãn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô nhìn chằm chằm bó hoa trong tay mình. Chu Ngộ Thần thân mật duỗi tay điều chỉnh lại mũ cử nhân, vì lúc nãy cô chạy chậm lại đây nên hơi xộc xệch một chút.
“Em mệt không? Chụp cả một buổi sáng mà.”
“Em không mệt.”
Chúc Vãn lắc đầu, mặc kệ anh lăn lộn mình, cô nhắm mắt lại cảm nhận, hưởng thụ mùi thơm ngọt của hương hoa.
“Bạn cùng phòng còn cẩn thận hơn cả em nữa, vây quanh cả trước lẫn sau, chuyện gì cũng không cho em làm.”
Sau đó Chúc Vãn ngẩng đầu lên, nói:
“Chút nữa mời các cô ấy đi ăn cơm nhé?”
Chu Ngộ Thần duỗi tay nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô gái nhỏ, rồi ôm cô vào trong lồng ngực.
“Ăn cơm tính làm gì chứ, dù sao thì bọn họ cũng không thiếu em chầu này mà. Chốc nữa mang em đi ăn ngon nhé, có hai người chúng ta thôi, vị trí anh đã sắp xếp tốt hết rồi để chúc mừng em tốt nghiệp. Còn đối với bạn cùng phòng của em thì vẫn nên cảm ơn bọn họ. Em yên tâm, dù bọn họ muốn làm gì ở thành phố Hoành, anh sẽ sắp xếp hết.”
Hai mắt Chúc Vãn lấp lánh.
“Thật ạ?”
“Có khi nào anh lừa em chưa?”
Chúc Vãn vui vẻ, cô nhón mũi chân lên, ghé vào tai anh, giọng nói ngọt ngào vuốt mông ngựa*:
“Cảm ơn ông xã.”
(*vuốt mông ngựa: ý chỉ nịnh nọt.)
Chu Ngộ Thần cười khẽ ra tiếng.
“Lúc này mới biết gọi.”
Hôn lễ của hai người dự định vào tháng bảy, lúc ấy Chúc Vãn đã tốt nghiệp xong xuôi, tháng tuổi của bé con không lớn lắm nên quá trình này cũng không quá vất vả. Chúc Vãn mặc váy cưới, không nhìn được ra cái bụng đang nhô lên.
Chúc Vãn vừa tốt nghiệp, có Chu Ngộ Thần che chở nên cô cũng không nóng nảy đi tìm công việc mà chỉ lười nhác ngây ngốc ở nhà. Thường thường thì Chúc Vãn sẽ tới tìm Thời Lạc, hai người đi dạo phố cùng nhau, xem phim giết thời gian.
Vào ngày hôn lễ, Chu Ngộ Thần mời không ít bạn học ở cấp 3, tất cả thầy cô cũng đến.
Mỗi người đều không khỏi cảm thán, không ngờ hai người này lại ở bên nhau nhiều năm như vậy đó, mà giờ vẫn còn ở bên nhau.
Lúc trước bọn họ cười nhạo Chúc Vãn, bắt nạt Chúc Vãn thì bây giờ lại cảm thấy hâm mộ. Vừa tốt nghiệp đại học xong, người thường sẽ phấn đấu tìm việc, mà Chúc Vãn lại đi trước vài bước so với các bạn cùng lứa, có Chu Ngộ Thần đau lòng, cưng chiều, hận không thể đào cả tim ra cho cô. Nên chắc chắn, trong tương lai, Chúc Vãn sẽ mãi đơn thuần vui vẻ dưới bầu trời anh dựng, anh sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô.
Bởi vì là bạn học nên tâm trạng Chu Ngộ Thần rất tốt. Đến mục đón dâu, mọi người đều ngồi vào xe anh sắp xếp đi trước.
Thời Lạc đến xem náo nhiệt, cũng không chê việc lớn nên cô nàng khởi xướng với các bạn học, đi đầu việc gây khó dễ cho Chu Ngộ Thần.
Khi Chu Ngộ Thần và bọn Phạm Vũ Triết đi vào cửa muốn đón vợ, thì bị một đám người vây quanh.
“Hít đất? Làm chứ làm chứ, Phạm cẩu Triết, nằm sấp xuống.”
“Tìm chìa khóa hả? Mẹ nó, ông đây tìm cả trong quần áo luôn.”
Thời Lạc nhướng mày uy hiếp.
“Muốn đón vợ chậm không!”
Chu Ngộ Thần nghiến răng nghiến lợi, một bên hào phóng rút bao lì xì ở trong túi ném cho người chặn ở cửa, một bên giận dữ với Thời Lạc.
“Chờ ngày cậu kết hôn đi, chắc chắn ông đây sẽ chỉnh Đường Kỳ Thâm!”
Đêm đó kính rượu, Chu Ngộ Thần cũng không từ chối bất cứ ai, có nhiều bạn học lúc trước sợ anh, kiêng kị anh, giờ phút này lại sôi nổi, cảm thấy vui vì lão đại kết hôn. Có một người mạnh dạn lên rót, dù sao thì đây cũng là cơ hội duy nhất ở trong đời.
Người ấy đưa về phía Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần đã chặn lại, nói:
“Cô ấy mang thai, không thể đụng vào rượu.”
Thế là Chu Ngộ Thần uống rượu thay cho Chúc Vãn, thật ra anh hận đến mức muốn cho mọi người biết anh là Chu Ngộ Thần, anh làm ba rồi.
Chúc Vãn mang thai rất vất vả, đứa bé càng lớn càng nghịch ngợm nhiều hơn. Mỗi khi Chu Ngộ Thần thấy bộ dáng nhỏ bé đáng thương của cô, thì tim quặn lại, không biết nên cưng cô như nào mới tốt.
Mặc dù bác sĩ ở nhà nói tình trạng như này là bình thường nhưng Chu Ngộ Thần vẫn không yên tâm. Khi mẹ Chu tới gặp Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần đã nói chuyện này. Mẹ Chu nghe xong thì cười nói rằng khi bà mang thai anh cũng như này, rất nghịch, quả nhiên sinh ra là tiểu bá vương, không ai trị được.
Chu Ngộ Thần nghe mẹ nói xong thì cau mày.
Vào buổi đêm, anh ôm Chúc Vãn dựa vào đầu giường, Chúc Vãn mới lặng lẽ hỏi anh làm sao vậy.
“Không sao đâu, em ngủ đi, anh ở đây với em.”
Chúc Vãn duỗi ngón tay xoa xoa lông mày anh.
“Sao anh có vẻ không vui thế?”
“Sao em biết?”
“Em thì không sao, tuy hơi vất vả chút nhưng khi em nghĩ tới việc sắp được nghênh đón cực cưng đến thì em không cảm thấy như vậy nữa.”
Chu Ngộ Thần hừ lạnh một tiếng.
“Nghênh đón tên nghịch ngợm này làm gì…”
Chúc Vãn bị anh chọc cười.
“Sao anh lại nói cục cưng của chúng ta như vậy chứ.”
“Nhóc đó lăn lộn em như vậy… Tốt nhất nên là con gái, giống em, chứ đừng sinh ra thứ giống anh.”
Chúc Vãn không nhịn được cười nữa, cô vòng tay qua người anh, đặt lên eo.
“Giống anh cũng tốt mà, nghịch ngợm một chút cũng không sao, chúng ta sẽ dạy dỗ bé.”
Đột nhiên Chu Ngộ Thần ngẩn ra, anh ôm chặt Chúc Vãn vào trong lồng ngực, cánh môi ấm áp cọ sát tai cô gái nhỏ, anh lẩm bẩm:
“Em có biết là lúc lớp 12, ba xảy ra chuyện, anh thấy mẹ hoang mang lo sợ, em có biết lúc ấy anh nghĩ gì không?”
“Dạ?”
“Ba cưng chiều mẹ rất tốt, khiến bà ấy vô lo vô nghĩ trải qua hơn nửa đời người, làm một phu nhân giàu có, nhưng cũng có vẻ không tốt lắm.”
Anh dừng một chút, không nhịn được mà hôn hôn môi Chúc Vãn.
“Ông ấy không dạy dỗ anh tốt, nên anh là một tên xấu xa. Mẹ hoảng, là bởi vì khi Chu thị không có ba, thì anh sẽ vô dụng.”
Vẻ mặt Chúc Vãn kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn anh, sau đó duỗi tay chạm vào gương mặt ấy, vội vàng nói:
“Anh nói bậy, Chu Ngộ Thần là người tốt nhất.”
Người đàn ông bắt lấy cái tay nhỏ, sau đó nâng lên hôn,
“Sau này khi cục cưng ra đời, anh sẽ dạy dỗ thật tốt. Như vậy thì nếu sau này anh không còn nữa, thì nhóc có thể thay anh chăm sóc em.”
Thai phụ rất mẫn cảm, xúc động rất lớn. Khó có khi Chu Ngộ Thần nhạy cảm, khiến hốc mắt Chúc Vãn ửng đỏ. Cô đáng thương bĩu môi, cô không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu không có anh, dù có cục cưng che chở thì cũng không được.
“Vậy anh phải sống sau em!”
Chúc Vãn nói xong, từng giọt nước mặt tựa hạt châu rơi xuống. Chu Ngộ Thần vội vàng dỗ quả tim nhỏ của mình, đáp ứng liên tiếp.
“Được, được, được, anh sống ở sau em. Không ai có thể bắt nạt được em, em đừng khóc mà.”
Một tay anh cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô, một tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về lưng.
“Kiêu ngạo đáng yêu vậy sao, đúng là anh không dám đi trước đâu. Anh sợ anh không ở lại, thì có người bắt nạt em.”
“Anh còn nói nữa à!”
“Không nói không nói.”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, lòng đã mềm nhũn từ khi cô nức nở khóc, cả người Chúc Vãn mềm như bông. Bàn tay to lại bắt đầu không an phận.
“Hả? Anh sao vậy…”
Chúc Vãn vẫn còn ấm ức, vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh.
Trong con ngươi Chu Ngộ Thần lập tức có gì đó không đúng lắm, ý cười trên mặt cũng nhiễm một chút dục vọng.
“Anh sống phía sau em, nên giờ em phải làm cùng anh.”
“....?”
“Em, còn có cục cưng đó…”
“Không sao đâu, bác sĩ nói qua ba tháng là được rồi, đã hơn sáu tháng anh không chạm vào em đúng không, hửm?”
“Dạ…”
Một tuần trước ngày sinh dự tính của Chúc Vãn, Chu Ngộ Thần đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần cục cưng ra đời thôi.
Khi Chúc Vãn sinh, Chúc Vãn đau đến chết đi sống lại. Vài lần Chu Ngộ Thần muốn đăng ký sinh mổ nhưng đều bị Chúc Vãn ngăn lại, cô nói rằng đau như nào cũng được, mổ bụng mệt lắm.
Mệt cái quỷ gì chứ! Chu Ngộ Thần ở bên cạnh cô, Chúc Vãn đã khóc không ra tiếng. Anh cảm thấy không nỡ nên đây là lần đầu tiên không thuận theo ý cô, quyết định bảo bác sĩ sinh mổ. Sau đó anh nhéo nhéo bàn tay nhỏ, để cô lên bàn mổ, nói năng lộn xộn dỗ cô.
Nhưng có lẽ đứa bé cũng biết đau lòng cho mẹ nên lăn lộn một hồi lâu, cuối cùng bác sĩ cũng xuống tay được để sinh mổ.
Một tiếng “Oa” vang lên.
Là một bé trai khỏe mạnh.
Chu Ngộ Thần hừ lạnh một tiếng, không muốn liếc mắt nhìn tên xấu xa này.
Mẹ Chu và ông bà nội Chúc Vãn cũng đi vào, vây quanh hỏi anh tình huống của Chúc Vãn như nào. Anh không muốn ứng phó, trong lòng chỉ nhớ thương cô gái nhỏ.
“Mọi người đừng vây quanh cô ấy. Vãn Vãn muốn nghỉ ngơi, tên nhóc kia được bác sĩ ôm ra ngoài rồi đó.”
Vài người lớn dặn dò một hồi lâu đều bị Chu Ngộ Thần đưa ra ngoài. Một mình anh canh giữ ở đầu giường Chúc Vãn, nằm bàn tay nhỏ của cô. Hốc mắt lén lút đỏ lên, không một ai biết, khi Chúc Vãn kiên cường cắn môi cố gắng để nước mắt vào trong thì anh đau lòng như nào, hận không thể nằm trên bàn mổ, thay thế cô.
Khi Chúc Vãn tỉnh lại, đã là mấy giờ sau. Cô gái nhỏ vừa tỉnh lại, Chu Ngộ Thần đã bưng bát đồ ăn thơm ngào ngạt đút cho cô.
“Em đói không? Bác sĩ nói ăn cái này rất tốt, em nếm thử xem, vừa làm đó.”
Chúc Vãn mở miệng ăn, mở miệng hỏi:
“Cục cưng đâu rồi? Là bé trai hay bé gái vậy ạ?”
Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày.
“Con trai.”
“...”
Chúc Vãn hơi buồn cười.
“Xinh hay không xinh vậy ạ? Em nghe nói mỗi khi bé con ra đời, đều nhăn nhó dúm dó.”
“Không biết, anh chưa nhìn. Xem nhóc xấu xa ấy làm gì, lăn lộn em nhiều như vậy.”
Chúc Vãn tức giận đến mức bật cười.
“Bé cưng là nhóc xấu xa, vậy anh là gì đây? Đồ xấu xa lớn?”
“Nghe theo em.”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, thấy cô còn có tâm trạng nói giỡn với mình thì tâm tình nhẹ nhàng hơn không ít.
“Tên nhóc kia có nhiều người quan tâm lắm, có ông bà nội, mẹ vây quanh, em yên tâm đi.”
“Tên là gì vậy ạ? Anh nghĩ kỹ rồi à? Chu gì nhỉ?”
“Chu con bê đi.”
“...”
Chúc Vãn không nhịn được cười.
Chu Ngộ Thần đút tiếp cho cô.
“Em đừng lăn lộn nữa, bé cưng của anh ơi, từ lúc sinh xong, em vẫn chưa tỉnh lại. Sao anh có tâm trạng nghĩ cái này được chứ.”
“Gọi Chu Kỳ nhé? Được không, Kỳ trong Nguyện Kỳ. Mong nhóc ấy bình an, cả đời vô lo.”
(*Nguyện Kỳ: nghĩa tương đương với cầu nguyện, cầu mong, hy vọng á mọi người ơi.)
“Được được được, nghe em hết, em ăn tiếp đi nào.”
Chỉ có nhóc Chu Kỳ đáng thương, mới sinh ra đã bị ba ghét bỏ.
Nhóc Chu Kỳ càng lớn, càng giống ba.
Bộ dáng nghịch ngợm bá đáo, giống y đúc khuôn mẫu Chu Ngộ Thần.
Ngay cả sự hứng thú, yêu thích cũng không khác ba lắm, Phạm Vũ Triết tặng nhóc một chiếc xe đua nhỏ, nhóc đã lăn lộn ở phòng khách biệt thự cả ngày, nghịch ngợm tán loạn, nhóc còn hay dọa dì quét tước vệ sinh nữa.
Chỉ khi có mẹ ở đó, thì nhóc Chu Kỳ mới chịu ngoan ngoãn. Bởi vì ba nói, trong bụng mẹ có em gái, phải bảo vệ hai người thật tốt. Tuy Chu Kỳ nghịch ngợm hiếu động nhưng một khi mẹ có chuyện, thì lập tức ngoan ngoãn nghe lời hẳn lên, chứng tỏ Chu Ngộ Thần dạy dỗ nhóc rất tốt.
Đây là cục cưng thứ hai của Chúc Vãn, cô phải vất vả lắm mới ước được.
Lần đầu sinh Chu Kỳ, cô cảm thấy mệt nên Chu Ngộ Thần nhất quyết không để cô mang thai lần thứ hai nữa.
Nhưng khi Chúc Vãn gặp gỡ bé đáng yêu của Thời Lạc, tim đã bị sự dễ thương cảm hóa. Từ đó trở về nhà, cô cứ quấn lấy Chu Ngộ Thần nói về chuyện này. Trong lòng Chu Ngộ Thần rất thích có cô con gái nhỏ, nhưng anh cũng không muốn Chúc Vãn phải chịu khổ lần nữa nên cô có nói gì anh cũng không đồng ý.
Trong nhà giơ tay lên là có thể cầm được “áo mưa”, vì anh sợ bị cô gái nhỏ quyến rũ.
Nhưng cuối cùng lại như Chúc Vãn mong muốn, bởi vì khi cô nũng nịu rơi nước mắt xin anh, anh không có cách nào từ chối cả.
Cũng may cục cưng thứ hai không ầm ĩ như Chu Kỳ, mà cô bé yên tĩnh không nháo gì hết. Chúc Vãn cũng không bị ốm nghén mà mỗi ngày chỉ có cảm giác thèm ăn.
Quả nhiên bé thứ hai là một cô công chúa nhỏ mềm như bông, thế là Chu Ngộ Thần có tận hai cô con gái lận nên mỗi lần đi công tác, dù bận đến mấy thì anh cũng lôi Ngụy Cải đi chọn đồ chơi búp bê màu hồng cho cô bé.
Tên cô công chúa nhỏ là Chúc Nguyện.
Đây là một cái tên xứng với danh xưng công chúa nhỏ, ngay cả Phạm Vũ Triết cũng không nhịn được mà cảm thán. Cô bé Chúc Nguyện này có thể khiến đại thiếu gia Chu Ngộ Thần - một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Hoành có thế ném hết tất cả công việc xuống chỉ vì một cuộc gọi điện thoại về giúp thay tã.
Rất nhiều lần, khi Phạm Vũ Triết tới Chu thị, vừa bước đến cửa văn phòng Chu Ngộ Thần, cậu đã thấy Chúc Vãn và nhóc Chu Kỳ ngồi trên ghế sô pha, mỗi người cầm một cái máy, chơi game đánh nhau.
Còn người trong giới kinh doanh Chu tổng, lại mặc âu phục tinh xảo, vừa ôm cô công chúa nhỏ Chúc Nguyện, vừa dỗ cô bé uống sữa.
Vốn dĩ văn phòng ở Chu thị luôn có sắc màu tông lạnh, nhưng bởi vì cô gái nhỏ thích những màu sắc tươi tắn mà anh đổi hết.
Rèm cửa là màu vàng ấm áp. Trên ghế sô pha, kệ sách trên bàn làm việc, đập vào mắt là những thú nhồi bông dỗ trẻ con, mà ngay cả mặt sau điện thoại Chu Ngộ Thần cũng dán không ít hình dán thiếu nữ xinh đẹp.
Phạm Vũ Triết lại cảm thán một lần nữa.
“Kết hôn sinh con thật đáng sợ mà…”
Chúc Vãn trêu chọc: “Nếu Hứa Dạng đồng ý, chắc cậu phải đổi bồn cầu thành màu hồng nhạt mất.”
“Bồn cầu?”
Chu Ngộ Thần suy nghĩ cái gì đó, ôm Chúc Nguyện hỏi.
“Bảo bối nhỏ, ba đổi bồn cầu trong nhà thành màu hồng nhạt được không?”
Cô bé Chúc Nguyện điên cuồng gật đầu.
Chúc Vãn, Phạm Vũ Triết: “...”
Chúc Vãn tiếp tục học thêm mấy năm nữa rồi làm giáo viên tại Đại học Sư Phạm. Vì Đại học Sư Phạm gần Chu thị nên hai người có thể tan tầm về với nhau.
Lúc nghỉ hè, Chu Ngộ Thần có chuyến đi công tác nước ngoài, mà Chúc Vãn có việc nên không thể đi cùng, Chu Ngộ Thần nóng lòng đến mức muốn về nhà ngay.
Công việc bị dồn nén mấy ngày, suýt chút nữa thì Ngụy Cải không thở nổi.
Mệt mỏi trở về nhà, vừa vào cửa anh đã thấy nhóc Chu Kỳ yên tĩnh ngồi dưới đất cầm lấy Lego khổng lồ mà Tiếu Hoặc mua cho.
Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày.
“Con trai, sao hôm nay yên tĩnh vậy? Sao con không chơi trò đua xe?”
Chu Kỳ cố gắng đè thấp giọng nói.
“Mẹ đang ngủ ạ.”
Theo ngón tay cậu bé chỉ, Chu Ngộ Thần thấy Chúc Vãn mặc váy, nằm trên tấm thảm mềm mại, chìm vào giấc ngủ. Còn nhóc Chúc Nguyện thì ôm, buộc tóc cho búp bê, ngồi cạnh Chúc Vãn.
Hình ảnh này ấm áp đến mức khiến tim anh muốn hòa tan.
Chu Ngộ Thần trở về, anh vui vẻ bỏ qua con trai, mà bước nhanh đến, bé con nói:
“Ba ơi, bảo bối nhỏ của ba nè!”
Bé con duỗi tay chỉ chỉ vào mình, Chu Ngộ Thần bế bé con lên, hỏi:
“Bé cưng lớn của ba đâu nào?”
Cô bé Chúc Nguyện chỉ vào mẹ đang ngủ.
Chu Ngộ Thần cười cười, lấy quà từ nước ngoài, để Chu Kỳ dẫn cô bé đi.
Hai đứa bé ghé vào sô pha cẩn thận nghiên cứu món đồ chơi, Chu Ngộ Thần rảnh rỗi, anh bèn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Chúc Vãn, cúi người bế cô gái nhỏ lên.
Chúc Vãn ngủ không sâu, Chu Ngộ Thần vừa bế lên, cô đã tỉnh lại.
“Hả? Anh về rồi à?”
“Ừm.”
Chu Ngộ Thần cúi đầu hung hăng hôn cô mấy cái.
Chúc Vãn lười nhác để anh ôm tiếp, không muốn xuống.
Chu Ngộ Thần ôm Chúc Vãn đi lên tầng, bé Chúc Nguyện ở phía sau mềm mại nói.
“Ba ơi?”
Chu Ngộ Thần quay đầu nói với Chu Kỳ.
“Chu Kỳ, con chơi với em gái nhé, ba với mẹ lên tầng chơi một lát.”
Từ trước đến nay nhóc Chu Kỳ đều nghe lời ba nói. Cậu bé gật gật đầu, bộ dáng sẽ phụ trách, ôm ôm Chúc Nguyện.
Chúc Vãn trừng mắt nhìn Chu Ngộ Thần, hai má hồng hồng.
“Bây giờ em đừng đỏ mặt nhanh như vậy, lát nữa em sẽ xấu hổ đó thôi.”
“...”
Ngày 1/6, Chu Ngộ Thần đồng ý với hai cục cưng là sẽ dẫn đi đến công viên trò chơi.
Chu Ngộ Thần dậy sớm đi một chuyến tới công ty sắp xếp trước, lúc sau hai đứa nhỏ tỉnh lại thì Chúc Vãn sẽ mặc quần áo cho hai nhóc rồi đi đến trước, chờ anh.
Trên đường, ngày hội không khí tưng bừng, cô bé Chúc Nguyện bị các món đồ chơi hấp dẫn, vui vẻ đòi mẹ mua.
Mới đi dạo một chút, Chúc Nguyện nói đói bụng, muốn ăn bánh kem. Chúc Vãn nhìn khắp nơi, thấy phía trước, cách đó không xa là một tiệm cơm và cafe theo phong cách mèo. Có màu hồng mà các cô gái thích nên cô dẫn hai nhóc đến trước cửa hàng, thì tự dưng cảm thấy có người gọi mình.
“Mẹ ơi, có dì gọi mẹ kìa.” Nhóc Chu Kỳ nói.
Chúc Vãn xoay người, thấy một người phụ nữ mang thai và dẫn theo ba đứa con đứng đó. Cô kinh ngạc một chút, mãi mới phản ứng lại, là Thẩm Vi.
“Thẩm Vi?”
Người phụ nữ ấy gật gật đầu.
Chúc Vãn hơi kinh ngạc, mấy năm rồi cô không gặp Thẩm Vi nên cô gái trong ấn tượng với người phụ nữ tiều tụy tóc tai rối bờ như này, khó có thể nhận ra.
“Cháu chào dì ạ.” Nhóc Chu Kỳ và bé Chúc Nguyện chào hỏi.
Trong lúc nhất thời, Chúc Vãn không biết nên mở miệng nói gì.
Bé Chúc Nguyện đáng thương kéo tay mẹ.
“Mẹ ơi, Nguyện Nguyện đói bụng ạ.”
Chúc Vãn cúi đầu chạm vào khuôn mặt nhỏ ấy, nói với Thẩm Vi.
“Nếu không thì chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”
Thẩm Vi còn chưa nói, mấy đứa bé bên cạnh cô ta đã ngẩng đầu lên.
Đứa bé nào cũng thích ăn uống những món mình yêu thích. Mà con của Thẩm Vi chưa bao giờ được ăn những thứ này, nên mấy đứa ăn ngấu nghiến, tiêu diệt hết các món.
Hốc mắt bé trai nhỏ nhất đỏ lên, như muốn khóc. Thẩm Vi nhíu mày mắng một cô bé.
“Ăn nhanh như thế, em trai không có phần à!”
Chúc Vãn hơi xấu hổ, cô vội vàng gọi phục vụ, lấy không ít đồ ăn.
“Đây là con của cậu à?”
Chúc Vãn gật gật đầu, còn chưa nói gì, Thẩm Vi đã nói tiếp.
“Đứa đầu là con trai, mệnh cậu tốt hơn tôi nhiều đó. Không giống tôi, hai đứa đầu tiên đều là con gái, đứa thứ ba mới là con trai. Mẹ chồng tôi còn nói bà đã tìm người, có một con trai thôi à, phải càng nhiều con trai mới tốt.”
Cô ta vừa nói vừa lấy bánh kem của con gái, đưa đến trước mặt con trai.
Chúc Vãn ngẩng đầu nhìn cô ta một cái.
“Con trai hay con gái đều tốt.”
“Cậu thì biết cái gì chứ, con trai mới có thể nối dõi tông đường. Tôi vừa sinh đứa thứ ba xong, địa vị ở nhà chồng cao hơn không ít, muốn làm đồ ăn gì đều do tôi định đoạt.”
Thẩm Vi vừa đút cho con trai uống mấy ngụm trà sữa, cô ta nhìn Chu Kỳ.
“Bạn học nhỏ, tên là gì vậy?”
“Chu Kỳ ạ.”
Thẩm Vi ngẩn người, qua nhiều năm như vậy, cô ta không về thôn. Nhà chồng quản nghiêm, cô ta không thể lui tới nhà mẹ đẻ được. Mà hôn lễ Chúc Vãn cũng không mời cô ta nên đã nhiều năm hai người không liên hệ.
“Ba cháu tên gì?”
Bé Chúc Nguyện vừa nghe có người hỏi ba, bèn vui vẻ cướp câu trả lời.
“Ba là Chu Ngộ Thần ạ! Ba cháu siêu đẹp trai luôn.”
Thẩm Vi nhíu nhíu mày, cười ngại ngùng.
“Không ngờ hai người có thể đi đến cuối cùng, nhiều năm như vậy rồi, mà còn ở bên nhau.”
Chúc Vãn mím môi gật gật đầu.
Người lớn nói chuyện, trẻ con không nghe hiểu nên chỉ lén lút ăn, không thắc mắc cái gì. Nhóc Chúc Nguyện rất hào phòng, cô bé lấy ra vài món đồ vừa mua được đựng ở chiếc túi đeo sau lưng, đưa cho hai chị gái.
Hai cô gái cười, duỗi tay nhận lấy. Nhưng còn chưa đụng tới, Thẩm Vi đã kéo hai người lại.
“Đưa cho em trai đi.”
Tựa như đây là việc quen rồi nên hai bé gái chỉ ấm ức chứ không nói gì.
Nhưng có lẽ nhóc Chúc Nguyện bị dọa tới, bèn rụt lại ngồi cạnh mẹ, rồi lặng lẽ đưa cho hai chị gái.
Tuy ngoài miệng Chúc Nguyện kêu đói nhưng cô nhóc đã quen cách sống ở nhà rồi nên chỉ tùy tiện ăn vào miếng đã không ăn nữa, rảnh rỗi lại bắt đầu nhớ ba.
Khi Chu Ngộ Thần đến đây nhờ địa chỉ Chúc Vãn gửi, Chúc Nguyện là người đầu tiên phát hiện ra,
Thấy anh đi vào, cô bé vui vẻ duỗi tay với anh.
“Ba ơi ôm!”
Chu Ngộ Thần cười, ôm cô bé lên, để bé làm nũng trong lòng anh.
Thẩm Vi lặng lẽ quay đầu nhìn về người đàn ông ở phía sau, anh mặc tây trang giày da. Bộ dáng vẫn xuất chúng như trước, nhiều năm không gặp, anh trầm ổn hơn không ít, là người mà mọi cô gái đều tha thiết mơ đến.
Mà đây là người con gái lớn lên với mình từ nhỏ, nhưng không hề giống với cô ta. Cách nói, khí chất, chi phí ăn mặc, không thể đánh đồng được. Thẩm Vi rũ mắt thở dài, tiện tay lấy bánh kem của con gái.
“Đừng ăn, thừa thì đóng gói mang về cho ba.”
Chu Ngộ Thần ôm Chúc Nguyện, Chu Kỳ cũng đi xuống, tay kia của anh bế con trai lên, một trái một phải, một nam một nữ.
“Ba mang các con đi công viên chơi trò chơi nhé?”
“Dạ!”. Cả hai cục cưng đều vui vẻ.
Anh cười đầy cưng chiều, trừ bỏ vợ con ra thì không để những người khác vào trong mắt nữa.
Khi Chúc Vãn chào Thẩm Vi, dọn đồ lại và đi theo Chu Ngộ Thần ra cửa.
“Vợ ơi.”
“Dạ?”
“Chốc nữa em mặc váy công chúa Disney cho anh xem đi nhé?”
“...”
“Chỉ có cô gái nhỏ mới mặc thôi.”
“Em là cô gái nhỏ đó.”
Em, là cô gái nhỏ mà anh yêu thương cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...