Ở Trong Lòng Anh FULL


***
Chúc Vãn đi không nhanh lắm, cô vừa đi vừa đeo tai nghe, còn chưa ra đến cổng trường, Chu Ngộ Thần đã đi theo đằng sau.
Nhưng tính tình của tiểu Chu thiếu vẫn thế, vừa mới làm giá trước mặt người ta xong nên anh không bỏ được mặt mũi xuống.
Vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy khó chịu, anh đút tay vào túi đi theo đằng sau, cách tầm 3m, rõ ràng trong lòng nóng như lửa đốt muốn đuổi theo nhưng mà vẫn không tiến lên.
Hai người chậm rì rì một trước một sau đi đến ngã rẽ, Chúc Vãn đứng đợi đèn đỏ trong chốc lát, vô tình liếc nhìn bốn phía, Chu Ngộ Thần nhanh chân chạy trốn, còn không để lại bóng dáng cho cô gái nhỏ nhìn.
Lúc đi ra, anh đã thấy cô gái nhỏ nhà anh đứng trước tiệm bánh ngọt, nhón chân nhìn bánh kem trước tủ kính.
Chúc Vãn mặc quần áo đồng phục, ngoan ngoãn đeo một cái cặp xách to, lúc đứng ở trước cửa tiệm rất giống học sinh tiểu học.

Miệng Chu Ngộ Thần co quắp, anh cười nhạo lá gan lớn của bạn gái mình, cứ như vậy mà anh yên tĩnh đứng dưới chỗ bóng râm, nhìn Chúc Vãn.
Từ sau cấp 2 cô không cắt tóc nữa, thế là cô gái nhỏ đáng yêu có một mái tóc dài, ngoan ngoãn buộc thành đuôi ngựa, rất xinh xắn, cô để lộ ra cổ trắng nõn.

Thỉnh thoảng sẽ có những sợi tóc dán vào cổ, gió đêm từ từ thổi, những sợi tóc ấy khẽ nhúc nhích, Chu Ngộ Thần nuốt nước miếng, ho nhẹ hai tiếng rồi dời tầm mắt.
Chúc Vãn ngẩng đầu, gương mặt nhỏ được ánh đèn của tiệm phản chiều trông rất dịu dàng, đôi lúc cô sẽ duỗi tay chỉ chỉ vào tủ kính, mỉm cười nói với chị gái nhân viên cái gì đó, rồi lại gật đầu nói cảm ơn, cả người lộ ra khí chất yên tĩnh.
Đối với người khác, cô luôn dành cho một nụ cười mà sao đối với anh lại không dịu dàng ngoan ngoãn như vậy chứ, toàn để lộ mặt mềm như bông cho người khác, chỉ để lại cho anh những câu “không cần à, buông tay đi, nhẹ một chút.”
Sao lúc anh hôn cô xong, sao cô không dịu dàng nói “cảm ơn” chứ?
Cảm ơn, hoan nghênh anh lần sau sẽ hôn nữa.
Nghĩ như vậy, khóe miệng Chu Ngộ Thần hơi cong lên, ánh mắt vẫn đặt trên người Chúc Vãn.
Nhân viên cửa hàng đóng gói bánh ngọt đưa cho Chúc Vãn, cô gái nhỏ cười cầm lấy, rồi sau đó cô lấy một xấp tiền nhăn nhó ở trong túi, đếm xong thì rút ra mấy tờ để trả.
Chu Ngộ Thần nhíu nhíu mày, chờ cô đi rồi, anh mới đi ra, nói với nhân viên đóng gói toàn bộ bánh vị dâu tây đường.
Chờ đến đi qua đường cái, buổi tối ở thành phố H được thắp sáng nên đã bán đứng việc anh đang trốn tránh dưới bóng cây.

Chúc Vãn nghiêng nghiêng đầu, đúng lúc thấy được thiếu niên đang đen mặt đứng dưới tán cây.
Chu Ngộ Thần không hoảng hốt, cũng không né tránh, anh nghẹn một cơn tức đi đến bên cạnh cô gái nhỏ.

Chúc Vãn đứng dưới đèn đường, thấy anh đi về phía mình thì cười híp híp mắt, chạy chậm ra chỗ anh, không nhớ đến việc thiếu niên này vừa hung dữ ở phòng học.
Thấy thiếu nữ chạy về phía mình, gương mặt hơi hơi hồng lên, dù bên nhau lâu rồi nhưng cô vẫn xấu hổ.

Chúc Vãn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười với anh, đôi mắt to tựa như đang chứa nước.
“Anh xử lý xong chuyện rồi à?”
Chuyện gì chứ, cô cảm thấy mình đi về nhà một mình là do anh bận việc á? Được lắm, anh nghẹn lâu như thế nên sinh ra cơn giận dỗi, cứ đợi cô đến dỗ.

Ai ngờ người ta lại chẳng hề hay biết, Chu Ngộ Thần nhìn chằm chằm vào mắt Chúc Vãn, trong tim ngứa ngáy không nhịn được mà túm lấy cô gái vào trong lồng ngực, tay giữ đầu Chúc Vãn, ngậm lấy cánh môi mềm mại kia, phát tiết liếm, cắn, xé, cơ hội để cô thở dốc cũng không cho.
Chúc Vãn ngẩn người, cô gái nhỏ xấu hổ nhắm mắt lại, đôi tay cẩn thận vòng qua hông anh, hơi nhón mũi chân lên.
Triền miên hôn nhau trên đường, Chúc Vãn cảm giác được tâm tình Chu Ngộ Thần đang không tốt lắm nên mặc kệ anh làm càn, dù cô có căng da đầu đáp lại thì Chúc Vãn vẫn xấu hổ không chịu được.

Đến khi cô hơi buông tay ra, mắt Chúc Vãn đã đỏ bừng, còn Chu Ngộ Thần chôn mặt ở cổ cô gái nhỏ thở gấp.
Môi Chúc Vãn hơi sưng, giọng nói mềm mại lên án.
“Anh nhẹ một chút thôi…”
Chu Ngộ Thần nói; “Anh không nhịn được.”
Lúc này nhịn được chắc có quỷ mất!
Anh trừng phạt bằng cách nhéo nhéo gương mặt của cô gái nhỏ, trên đường thỉnh thoảng sẽ có con trai đi qua.

Thấy thế, thiếu niên bá đạo bèn bọc người vào trong lồng ngực không cho ai nhìn, sắc mặt từ dịu dàng nồng nàn tình cảm chuyển qua hung dữ.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Bé con là của ông đây!”
Chu Ngộ Thần biết vừa hôn xong, ánh mắt cô gái nhỏ trong lồng ngực rất mơ hồ, những sợi tóc hơi loạn, cánh môi hơi sưng đỏ lên, khi nhìn người khác thì rất mê người, mẹ nó, ai cũng không được nhìn!
Chúc Vãn ló cái đầu nhỏ ra từ trong lồng ngực, dựa vào người Chu Ngộ Thần, cười.
“Còn cười à? Đối với ai em cũng tốt như thế, sao lại không để bụng đến anh? Hửm?”
Chúc Vãn ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn anh.
“Không cho người khác hôn mà…”
“Mẹ nó, ai dám hôn, ông đây đập chế.t hắn!”
Giọng điệu thiếu niên bá đạo, Chúc Vãn híp mắt cười, bàn tay nhỏ từ từ rút ra khỏi eo anh, lấy bánh kem đưa đến trước mặt.
“Nhìn nè! Mua cho anh đó, bánh vị hương thảo ít đường, lần trước anh có nói là anh không thích ăn ngọt mà!”.


Chúc Vãn dỗ anh, trong giọng nói mang theo chút làm nũng.
“Đừng không vui nữa nha!”
“Cho anh à?”.

Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, trong lòng ấm áp nhưng vẫn ra vẻ ghét bỏ nhìn bánh kem, anh nhận lấy, bĩu môi.
“Sao nhỏ vậy, của em đâu?”
Chúc Vãn ngẩn người, chớp chớp mắt, vẫn cười như cũ.
“Cho anh hết đó, em không ăn, chờ khi nào nghỉ hè em dạy học cho người khác, cầm được tiền lương thì mua cho anh cái lớn nhất được không, hai cái luôn?”
Đôi mắt cô gái nhỏ hơi ươn ướt nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, bàn tay còn nắm lấy vạt áo anh lắc lắc.
Quả tim nhỏ của anh luôn như vậy, dù một năm trước ở trong thôn, trong nhà rất nghèo, vất vả lắm bà ngoại mới bỏ thêm trứng gà vào hai bát mì, cô đi về phía bàn ăn trước, trộm để quả trứng của mình vào bát của anh, nói rằng mỗi người hai quả trứng.

Đến khi Chúc Vãn ăn xong rồi, không hiểu sao Chu Ngộ Thần lại biết, rằng cô đưa phần của mình cho anh.
Ai nói rằng Chúc Vãn không biết dỗ người khác chứ, khi cô mà ra tay dỗ thì anh cam tâm tình nguyện đưa cả mạng của mình cho cô luôn.
Hốc mắt Chu Ngộ Thần hơi đỏ lên, nhưng chỉ trong một giây thôi, sau đó lại bị giọng cười của anh che lấp.
“Mẹ nó, ai cần bánh em của em chứ.”
Nói xong thì đưa một túi bánh kem to cho Chúc Vãn.
“Về nhà ăn bánh kem thôi.”
Nghỉ hè lớp 11 buông xuống, thầy giáo dạy vật lý có mời gọi mấy học bá dạy học thêm có thù lao cho mấy em học sinh cấp 2.
Đa số học sinh trong trường đều có gia thế nên chỉ có ý định tham gia rèn luyện cho mình chứ không lấy thù lao.

Nhưng Chúc Vãn lại khác.
Một tháng có 3500 bao ăn ở là điều kiện không tồi để cô tham gia.

Chúc Vãn tính toán đâu ra đấy trong một tháng rưỡi, có thể giảm bớt gánh nặng cho ông bà ngoại.


Vì thế mà cô gái nhỏ tích cực đăng ký tham gia.
Cô và Chu Ngộ Thần ở bên nhau lâu như vậy, ai ai cũng cho rằng cô chiếm tiện nghi anh, chắc chắn là tích phúc từ đời trước nhưng chỉ có cô biết, không phải như vậy đâu.

Dù Chu Ngộ Thần có gia thế bối cảnh hùng hậu nhưng cô cũng không thể vì thế mà hưởng thụ mọi thành quả của gia thế ấy mà không chịu cố gắng.
Cô có tay có chân, chỉ cần cố gắng là không bị chế.t đói.

Chu Ngộ Thần cũng biết Chúc Vãn hiếu thắng, anh vẫn ngầm che chở cho cô ở bên trong còn đâu ở bên ngoài vẫn cho Chúc Vãn tự do.

Chỉ cần có nguyện ý đi làm, anh sẽ không ngăn cản mà sẽ vui vẻ, tất cả đều đã có anh rồi.
Kết thúc cuộc kiểm tra cuối kỳ, thầy giáo dạy vật lý kêu gọi mấy bạn học đăng ký tham gia tập trung ở đây, sắp xếp hành trình giáo án nghỉ hè rồi lại soạn bài cho mấy đứa nhỏ đó để lúc đi học tay chân cũng không bị luống cuống.
Trong lớp có sáu, bảy bạn học vây quanh ở bục giảng.

Chúc Vãn cũng ở trong đó, Chu Ngộ Thần thì chờ ở bên ngoài lớp, anh định khi nào thầy nói xong thì đưa Chúc Vãn đi ăn bữa cơm với đám ở ban mười bốn.
Tiếu Hoặc vô tâm tự hỏi, cậu nộp bài thi xong thì chờ ở hành lang, còn ra ngoài sớm hơn Chu Ngộ Thần.

Cậu chơi game trên điện thoại, lúc Chu Ngộ Thần đi tới, cậu đã chơi xong hai ván.
“Sớm như thế à?”
“Trình độ của em như nào chứ, sao ngồi ở lớp thi được, viết tên xong, em thuận tay đánh hai ván, đỉnh không Thần ca?”
Chu Ngộ Thần cười cười, không để ý mà liếc mắt nhìn một cái, thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng trong lớp.
“Thầy giáo tìm mấy người trong lớp nói giúp đỡ lúc nghỉ hè làm việc chút, phải chờ một chút nữa.”
Tiếu Hoặc gật gật đầu: “Ừm.”
“Ai dà Thần ca, sao phải thế nhỉ, anh tùy tiện lấy tiền tiêu vặt là có thể mua cả trung tâm rồi, sao còn phải để cho chị dâu dạy học cho người khác?”
Tiếu Hoặc không thể tưởng tượng nổi, Chu gia như nào chứ, chả lẽ thiếu 3000 đồng tiền?
“Mày thì biết cái gì, cô ấy thích là được.”
“Chậc.” Tiếu Hoặc lắc lắc đầu.
“Lâu không gặp, anh càng mê đắm hơn rồi.”
Chu Ngộ Thần cười mắng mẹ nó.
“Ở bên cạnh thì ở bên cạnh thôi, ông đây còn ở bên cạnh cô ấy khi cô chuẩn bị giáo án nữa cơ.”
“Đệch mẹ, khi học bá yêu đương đáng sợ thế…”
“Phạm cẩu Triết đâu?”

Tiếu Hoặc nghe thấy tên đó bèn nói một tráng.
“Cậu ta á? Mẹ tìm Hứa Dạng dạy học cho rồi.

Anh đừng nhìn Hứa Dạng không nói nhiều, nhưng nghiêm khắc lắm, cẩu Triết sợ người ta, nếu không thi tăng thêm 50 điểm thì Hứa Dạng sẽ báo cáo kết quả công tác.”
Vừa lúc trò chơi kết thúc, cậu cất vào túi quần.
“Chắc lúc này cậu ta đang khóc đó, ha ha ha ha, cười chế.t mất thôi, không biết khi Hứa Dạng hung dữ sẽ như nào nữa, dọa được cậu ta cơ.”
Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn cậu.
“Mày cũng có nhiều bạn gái như vậy.”
“Ơ?”
“Không có gì…”
Lúc Phạm Vũ Triết ra ngoài, Hứa Dạng cũng ra theo, Khi thi xong cậu phải báo lại cho cô nàng, nói xong thì nhớ đến buổi tụ họp với Chu Ngộ Thần nên mặt dày mặt dạn túm người lại đây.
Chu Ngộ Thần chưa nói gì cả, lần trước lúc đại đại hội thao Chúc Vãn bị người ta bắt nạt, là học bá ít nói này nói với anh nên anh phá lệ không hung dữ nữa, trong lòng cũng cảm thấy cảm kích nên vừa nghe thấy Tiếu Hoặc nói, anh gật gật đầu với Hứa Dạng.

Sau đó lại nhìn chằm chằm Chúc Vãn.
Nào biết tên Phạm Vũ Triết này, tính xấu không bao giờ đổi mà bản lĩnh tìm chế.t lại càng tăng.

Cậu nắm chặt lấy Hứa Dạng không chịu thả ra, còn ồn ào với Chu Ngộ Thần.
“Thần ca, em bị Trạng Nguyên hành cho sắp chế.t rồi! Mẹ nó, nghiêm khắc cực luôn, còn hung dữ hơn mẹ em nữa! Em có thể mượn khóa học này để được cô gái nhỏ dạy được không, đừng giao em vào tay Hứa Dạng nữa! Em đưa tiền lương gấp mười lần!
Mặt Chu Ngộ Thần tối sầm, theo thói quen mà nhấc chân đá.
“Mẹ nó, để ông đây dạy mày!”
Phạm Vũ Triết đau đến nhe răng trợn mắt, Vài giây sau, có một cái đầu ló ra từ cửa sổ, là một nam sinh trong lớp muốn tham gia học bù ở nghỉ hè.

Số lượng học bá trong lớp không nhiều lắm nhưng cũng có quan hệ không tồi với Chu Ngộ Thần, cậu ta cười ái muội nói với Chu Ngộ Thần.
“Thần ca, thầy giáo vật lý nói, đứng chờ người nhà ở ngoài cửa thì yên tĩnh chút nhé, ha ha ha.”
Cụm từ “người nhà” này cực kỳ dễ nghe, Chu Ngộ Thần nghe xong thì khóe miệng hơi cong lên, khó có khi nghe lời phê bình của thầy cô giáo.
“Biết rồi.”
Anh thấy Chúc Vãn ở trong lớp, gương mặt nhỏ hơi hồng hồng, tai cũng hồng, tâm trạng của Chu Ngộ Thần đang rất tốt nên anh “khuyên” Phạm Vũ Triết.
“Mẹ nó, yên tĩnh cho ông đây!”
“...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận