Editor: Đào Đào
Vào thành phố.
Trần Thải Tinh chú ý thấy ba người Chu Tuy đi về phía phố Tây, xem ra giờ manh mối về Barbara ai cũng biết cả.
“Chúng ta đi hướng nào?”
“Chẳng phải anh định ăn lạp xưởng để bình tâm lại sao? Đi thôi em gái ngoan.” Trần Thải Tinh tỏ vẻ ngày hôm nay chỉ đơn giản là đi dạo và ăn uống.
Mặt Quách Dục đầy dấu chấm hỏi mà không biết tỏ cùng ai.
Quán cơm và cửa hàng giày da là cùng một hướng, cho nên bốn người Trần Thải Tinh đi ở phía sau ba người Chu Tuy, chưa được mấy bước, một nữ người chơi trong đội của Chu Tuy khựng chân lại, quay đầu nhìn Trần Thải Tinh nói: “Các người đi theo bọn tôi làm gì?”
“Ai bảo chúng tôi đi theo mấy người? Chứ không phải là mấy người đang đi theo chúng tôi?” Trần Thải Tinh híp mắt cười bẻ ngược lại.
“Sao cô có thể vô lý như thế, bọn tôi đi đàng trước, các người đi đàng sau, vậy các người không đi theo bọn tôi thì là gì nữa.” Nữ người chơi tức giận xổ một hơi.
So về tài tranh cãi thì Trần Thải Tinh chưa bao giờ thua ai, cây ngay không sợ chết đứng nói mò: “Đi ở đàng sau tức là đi theo? Tôi còn chưa nói rằng mấy người đang lén xem chừng chúng tôi, chú ý từng hành động, ráng vượt lên trước nhằm ngụy biện thôi.” Cậu bí ẩn sâu xa: “Mắt trông thấy chưa chắc là thật, mặt sau mới chính là dẫn đường.”
“Cô!” Nữ người chơi tức đỏ mặt.
Chu Tuy liếc Trần Thải Tinh một cái, không muốn sinh sự: “Thôi, bỏ đi.”
Hai nhóm người, một trước một sau, hướng về phố Tây.
“Không ngờ bụng dạ của cô cũng tốt quá đấy chứ.” Quách Dục cảm thán, ban nãy là Nguyên Tinh nhắc nhở Chu Tuy chú ý tới Vương Quả.
Trần Thải Tinh hất tóc ra sau, dịu dàng nghiêng nước nghiêng thành nói: “Haiz, ai bảo con người của tôi đã đẹp lại còn tốt bụng”.
Chị gái à, nhưng mà chị xấu tính lắm. Quách Dục nghĩ thầm. Rõ ràng Nguyên Tinh rất tốt bụng, ví dụ như ban sang cố ngăn cản người chơi nọ đi nghỉ ngơi, còn nhắc nhở Chu Tuy, mà chẳng hiểu sao xen lẫn giữa làm việc tốt còn kèm theo cảm giác troll.
Chẳng biết nghĩ gì trong đầu.
Còn có thể nghĩ gì nữa, là chơi đùa rất vui đó.
Đến quán cơm, ba người Chu Tuy thấy nhóm bốn người nọ quẹo vào đấy, nữ người chơi thở phào một hơi: “Anh Chu, bọn họ đi cửa hàng lạp xưởng, chứ không phải theo dõi chúng ta.”
“Đi thôi.” Chu Tuy nói xong, lúc quay người chợt liếc nhìn Vương Quả đang im lặng đi theo đàng sau, đột nhiên nhớ tới lời nữ mang thai kia nói, trong mắt chứa đựng một ít suy tư.
Trong cửa hàng lạp xưởng.
Mới sang tinh mơ nên không có nhiều thực khách, bởi vậy trừ bốn người bọn họ ra thì vắng tanh.
“Hôm nay là sinh nhật của em gái tôi, tôi thân mời mọi người đến đây uống một ly, ông chủ giúp tôi thông báo cho hàng xóm lân cận nhé.” Trần Thải Tinh nói với chủ quán đang giúp bọn họ lựa món.
Chủ quán sửng sốt, tầm mắt quét qua bốn người bọn họ, trừ vị này ra chẳng còn ai giới tính nữ nữa cả?
Trần Thải Tinh móc tiền tươi từ trong túi ra đặt lên trên bàn, chủ quán hí ha hí hửng cầm lấy, chẳng hỏi em gái Trần Thải Tinh đâu nữa, vui vẻ đáp: “Vâng, xin cảm tạ lòng tốt của vị phu nhân đây, ngài thật là hào phóng, mong Chúa ban phước lành cho ngài.”
Chủ quán đi chuẩn bị.
“Vui không? Em gái ngoan, hôm nay là sinh nhật em đó.” Trần Thải Tinh chống hai má cười nói.
Quách Dục: Không vui.
“Đừng vậy mà, chờ khi nào em gả chồng, chị mời em ăn hột gà đỏ.”
Quách Dục cười xơ cứng: “Tôi rất vui vẻ.”
Bọn họ nói chuyện tào lao, chẳng bao lâu đã có người lục tục đi vào quán cơm, đồ miễn phí thì ở đâu cũng được hoan nghênh. Bên trong đã có sẵn bia và lạp xưởng, mọi người xung quanh bưng ly bia tới gần bàn Trần Thải Tinh nói cám ơn, dồn dập chúc mừng em gái Quách Dục sinh nhật vui vẻ.
Cả nhà uống bia ăn lạp xưởng, từ sau khi dịch bệnh bùng phát, đã lâu rồi không được thảnh thơi như vầy. Mọi người ngồi cùng một chỗ, ăn uống chuyện trò, tạm vứt bỏ trằn trọc của cuộc sống. Trần Thải Tinh cũng chẳng vội vàng câu lời, chờ cả nhà uống vài ly, chếnh choáng một tí, hỏi sẽ được nhiều thứ hơn.
Bầu không khí trong quán cơm rất tốt, uống vài ly bia vào bụng, nói chuyện cũng có sức hơn.
Ba cái việc mà trước giờ phải giấu kín trong lòng, hiện tại nhẹ nhàng cũng hỏi ra được.
“Gray à? Cổ là cô gái xinh đẹp nhất vùng này, nhưng đáng tiếc, chẳng kịp chờ được Chúa che chở, đã bỏ mình khi còn quá trẻ, vốn là cổ định kết hôn với anh của Eva.”
“Phải đó, hôn ước sẵn sàng hết rồi, thật đáng sợ”. Có người giờ nhắc lên trận dịch bệnh năm ngoái mà vẫn còn run, “Gray chết xong, nơi này như là bị tử vong bao trùm, tiếp theo chết rất nhiều người.”
“Không, là do Barbara hại, ả hại chết Gray, hại chết rất nhiều người.”
“Đừng nói nữa, nhắc tới cái tên ấy, ả sẽ nghe thấy đó.”
“Không không không, ả bị xử tử hình rồi, không trở về được.”
Uống rượu cũng có cái hư, nói chuyện chẳng ra ngô ra khoai, đang nói lại nhảy sang chuyện khác cho được. Trần Thải Tinh quẹo đề tài trở về, hỏi: “Tại sao Barbara không kết hôn?”
Có nam cười nhạo nói: “Mặt mũi ả rất xấu xí, tính tình lại quái đảng, suốt ngày ôm con mèo mun, ai mà dám lấy một phụ nữ như ả chứ, dù đem cửa hàng giày da cho tôi tôi cũng chẳng muốn.”
“Ả còn tỏ tình với Bertram, tôi bắt gặp, thật chẳng biết xấu hổ, ả lớn hơn Bertram tận mười tuổi đấy, chưa tính thằng nhóc Bertram anh tuấn kia phải kết hôn với Gray, đối với việc hai người bọn họ thành đôi, tôi chỉ có thể than rằng quá xứng.”
“Tiếc là Gray chết, nhất định là ả Barbara làm, ả ta ghen tỵ với Gray nên hại cổ chết. Còn có Bertram và Eva.”
Mọi người mở máy hát, từ trong tán gẫu ngộ ra được: Bertram và Gray là một đôi, Barbara từng tỏ tình với Bertram, Gray mất sớm. sau đó cả nhà Bertram và Eva cùng với toàn bộ hàng xóm xung quanh cửa hàng giầy da …
Chết hết.
Bọn họ nhắc tới bóng ma chết chóc năm ngoái, rùng cả mình nói: “… Chúng tôi đến Giáo đường cầu nguyện, mong Chúa có thể tha thứ và phù hộ cho chúng tôi. Có người làm đổ nước nóng lên người Barbara, vậy mà Barbara chẳng hề bị phỏng, có người trông thấy bóng của Barbara nhúc nhích, ả là mụ phù thủy của ác ma…”
Đến chiều, cái gì có thể nghe được đều đã nghe xong.
Trần Thải Tinh trả tiền, bốn người quay về.
“Chết hết 78 người, nửa con phố xung quanh cửa hàng giầy da Barbara đều chết hết.” Không phải là dời đi.
Trình Lập Phong nhắc, “Con số la mã mà ông tìm thấy?”
Quách Dục cũng nhớ, phắc một câu: “Cha mụ nói là dời nhà đi, vậy mà Barbara không chịu, có phải con mụ ác độc đó muốn ở lại để giết người không? Chàng trai kia không thích mụ, dưa hái xanh không ngọt, đại khai sát giới, má ơi, sau này ai mà còn dám yêu đương nữa chứ.”
“Anh forever alone mà sợ gì.” Trần Thải Tinh nhớ lại mình cũng FA, không khỏi xoa bụng, dịu dàng chân thành nói: “Tôi thì khác, tuy rằng ảnh bắt cá nhiều tay, mà tôi còn có Tiểu Cửu và đứa nhỏ.”
Cho nên cậu và Quách Dục khác loài!
“Chị ơi, em sẽ luôn ở cạnh chị.” Nguyên Cửu Vạn bảo đảm, lại liếc nhìn Quách Dục.
Quách Dục:… Nè hai chị em nhà mấy người, xát muối tim tôi bộ vui lắm sao, đủ chưa!
“Khi nào bọn họ tốt lên, các người có thể rời khỏi.” Trần Thải Tinh đột ngột thay đổi đề tài.
Quách Dục còn chưa kịp phản ứng, Trình Lập Phong tiếp lời: “Là lời mà NPC đã vào ngày đầu tiên.”
“Phải”, Trần Thải Tinh nghĩ tới cái game này đang chơi chữ với bọn họ: “Lúc chúng ta tới đây, câu nói này của NPC rất dễ khiến người ta hiểu là khi nào chữa cho tất cả mọi người hết bệnh, tuy nhiên phạm vi quá lớn, chúng ta vừa không phải bác sĩ lại chẳng có thuốc, cho nên cách kia là không khả thi”.
“Lẽ nào bọn họ ở đây còn có ý nghĩa khác.”
“Bọn họ tốt lên, tốt.” Quách Dục âu sầu suy tư, “Tốt lên chính là khỏe rồi, đó là ý gì? Bọn họ là ai? Chúng ta phải làm cho ai tốt lên.”
Trần Thải Tinh nói suy luận của mình ra, “Các người đoán xen, trong game này ai là người vô tội nhất?”
“Chuyện đó còn phải hỏi, tất nhiên là người chơi chúng ta, chúng ta có chọc ai đâu mà phải đến nơi này chịu khổ.” Quách Dục nhanh mồm nhanh miệng nói, xong lại cảm thấy mình đang chống đối chị gái, ban nãy giọng điệu có hơi khó nghe không ta? Hắn sợ bị Nguyên Tinh cà khịa lắm rồi: “Tôi chỉ tiện mồm thôi.”
Trần Thải Tinh liếc Quách Dục, nói: “Anh còn chưa có chết, vô tội cái nỗi gì.”
“Ý cô là xương trong rừng cây?” Trình Lập Phong nhớ tới, “Người chơi không bị truyền nhiễm sẽ chôn trong rừng cây, còn truyền nhiễm sẽ bị thiêu, rừng cây và Barbara có can hệ, thiêu và quái vật có can hệ.”
Trần Thải Tinh gật đầu, cậu cũng có ý đó.
“Còn có những người sống bị đem đi làm thí nghiệm.”
“Vậy giết Barbara cùng quái vật là xong?” Quách Dục cho ra tổng kết, suy nghĩ một chút: “Lỡ như không phải thì sao?”
Trần Thải Tinh nhàn nhạt: “Không phải thì thôi, dù sao hai thứ kia cũng chẳng phải người, quái vật đâu có cái gì tốt lành.” Chết chẳng tiếc.
Trước cậu còn cho rằng Barbara bị vu oan, tưởng đâu mục tiêu là giải cứu Barbara, ai ngờ tra ra mỗi đêm Barbara đều biến thành mèo mun đi giết người chơi, lại thêm thông tin hôm nay tra được khi còn sống Barbara cũng chẳng tốt lành gì cho cam, bởi thế suy luận kia bị gạch bỏ.
Mặc dù game có ác ý trêu đùa người chơi, cứ như là vở hài kịch, nhưng mà nguyên bản của mỗi thế giới, đều là có thù báo thù hoặc thiện tâm cứu rỗi.
Quan trọng nhất là, nếu không giết Barbara hoặc quái vật, như vậy sẽ còn có thêm người chơi chết nữa. Coi như tìm được biện pháp tránh né kích phát tử vong, như vậy hai phe giằng co, bọn họ cũng chẳng ra được, chi bằng liều mạng.
Trên đường trở về, bốn người nghe thấy đàng sau có âm thanh.
Lại là nữ người chơi trong đội Chu Tuy đang ầm ĩ: “Anh Chu dã nói là ảnh không cố ý, cũng đã xin lỗi cô rồi, cô làm cái trò hề gì đó, bám mãi không tha.”
“Chân tôi đau, không đi nổi.” Giọng nữ ngọt ngào.
Quách Dục nghe mà ê cả răng: “Chính là cái giọng điệu kia, thật đáng sợ, dính lấy chúng tôi chẳng tha.”
Nữ người chơi tức vô cùng, “Tôi nói để tôi dìu cô sao không chịu, sao phiền tới vậy, bộ không hiểu tiếng người à?”
“Tôi muốn anh Chu dìu tôi.”
Trần Thải Tinh quay đầu lại xem, là Vương Quả đang nói, âm thanh và diện mạo rất không hài hòa, so với việc trước đây âm thầm lặng lẽ như không tồn tại, hiện Vương Quả cho người ta cảm giác quai quái, nữ người chơi buồn bực, mà thái độ Chu Tuy cũng có hơi dao động, khoát tay nói: “Thôi kệ đi, để tôi dìu cổ.”
“Anh Chu à anh tốt bụng quá rồi, tôi thấy chân cổ rất tốt mà.” Nữ người chơi dậm chân.
Trần Thải Tinh hỏi Trình Lập Phong: “Khi đó anh cũng vầy sao?”
“Tôi chỉ có hơi buồn bực, không muốn làm trễ nãi thời giờ.” Trình Lập Phong nói. Quách Dục bổ sung: “Lão Trình dốt ba cái chuyện tình cảm trai gái lắm, hơn nữa là tôi đụng người, tôi bảo để tôi cõng mà Xoài kia cứ đòi lão Trình, cuối cùng dây dây dưa dưa, lão Trình sợ không kịp nên đành chịu.”
Y hệt như Chu Tuy hiện giờ.
Trình Lập Phong nhíu mày giải thích: “Thật ra cũng không như Lão Quách nói đâu, tôi cảm thấy không đúng, nhưng chẳng nói ra được.”
Oldbie sẽ có dự cảm với nguy hiểm, Trình Lập Phong và Chu Tuy đều là, nhưng vẫn chẳng chống đỡ được sự dây dưa của Vương Quả.
Trong thời gian bọn họ tán gẫu, Chu Tuy đã dìu Vương Quả. Vương Quả dưa hẳn vào bả vai Chu Tuy, nom xem hai người vô cùng thân mật, Trần Thải Tinh quan sát kỹ hơn, nhắc nhở: “Xem bóng dưới đất.”
Quách Dục nhìn sang, không khỏi thầm chửi tục.
Bóng của Vương Quả nhúc nhích, đang cùng bóng của Chu Tuy chồng lên, mà thoắt cái lại tản ra, như là chẳng có chuyện gì, mà trên đầu Chu Tuy phản chiếu một cây thánh giá màu đen.
Rồi vụt mất.
“Sân sau nhà quái vật.” Trình Lập Phong trông thấy thánh giá màu đen là nghĩ ngay đến nó.
Ba người tiến tới gần bọn họ, nữ người chơi tức anh ách nên giận cá chém thớt, “Lại là các người, nhìn cái gì chứ.”
“Nhìn anh Chu của cô dìu người đàn bà khác.” Trần Thải Tinh cười khanh khách đáp.
Nữ người chơi vừa xấu hổ vừa tức tối, mà không thể cãi lại, chỉ biết trừng Trần Thải Tinh, dậm chân bỏ đi.
“Trừng tôi làm gì?” Trần Thải Tinh mặt đầy vẻ vô tội, nhìn Vương Quả trong ngực Chu Tuy, có ý riêng nói: “Tôi cũng chẳng phải là người thứ ba, chen chân vào tình cảm của người khác.”
Vương Quả mịt mờ, nghe không hiểu lời cậu nói.
“Về thôi.” Trần Thải Tinh không tiếp tục nữa, dắt tay Tiểu Cửu đi về phía trước.
Quách Dục nghe hiểu lời Nguyên Tinh nói, nhỏ giọng hỏi: “Cỏ phải cô nghi ngờ Xoài kia là Barbara không? Tuy nhiên tôi thấy cổ tỏ vẻ nghe không hiểu, trình diễn xuất cũng cao.”
“Cổ thật sự không hiểu.” Trần Thải Tinh nói.
Quách Dục đầu óc mơ hồ, “Vậy Xoài này không có vấn đề?”
“Lúc chị nói chuyện, bóng của cổ động đậy.” Nguyên Cửu Vạn dứt lời, giương mắt nhìn Trần Thải Tinh, ý là mong được khen.
Trần Thải Tinh xoa đầu Tiểu Cửu, chẳng them keo kiệt: “Tiểu Cửu nhìn ra rồi, Tiểu Cửu giỏi quá.”
Cậu nói cái câu người thứ ba kia, Vương Quả không có vấn đề, mà cái bóng phía sau cổ lại động đây một cách dữ tợn. Nhưng mà khi đó sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Vương Quả, không ngờ Tiểu Cửu lại phát hiện.
Đến bệnh viện.
Tất cả mọi người đều trở về trước khi trời tối, một cũng không sót. Dùng bữa tối xong mạnh ai nấy về KTX. Quách Dục hỏi đêm nay có cần ra ngoài không? Trần Thải Tinh lắc đầu nói sắp xảy ra chuyện.
Quách Dục nhớ tới Chu Tuy bị Xoài dây dưa, chợt hiểu.
Bóng đêm sâu lắng, bóng cây khẽ rung.
Con mèo mun với đôi mắt xanh lục nhảy lên trên bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm bốn người đang ngủ say bên trong.
Leng keng leng keng.
Tiếng lục lạc khe khẽ vang lên, mèo mun không giãy dụa được, đổi hướng nhảy về nơi khác.
“Tới thiệt.” Quách Dục đứng ở bệ cửa sổ, ngó con mèo mun, đưa tay định sờ một cái, ai dè bị quào cho, thiếu chút nữa rách da, ấp úp nói: “Đừng nói nó tỉnh lại nha?”
Nó mà tỉnh lại cô em đã chết sớm, đâu ra mà đúng đó lảm nhảm.
“Meo meo lại đây.” Nguyên Cửu Vạn ngoắc tay nhỏ.
Con mèo mun nhảy phốc lên giường của Nguyên Cửu Vạn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi xổm một bên, chẳng dám lộn xộn, Nguyên Cửu Vạn đưa tay xoa nhẹ đầu của nó, con mèo mun mê tít cà cà, làm Quách Dục đố kị đầy mặt.
Hắn cũng muốn xoa mèo mà.
“Chơi đủ rồi ngủ thôi, chẳng biết con mèo này bẩn hay không nữa.” Trần Thải Tinh có chút bận tâm.
Nguyên Cửu Vạn vừa nghe, vỗ đầu mèo dặn: “Mày lên bệ cửa sổ đi, nhớ ngoan đó.”
Con mèo mun nghe lời làm theo, nằm vo lại thành một cục.
Một đêm gió êm sóng lặng.
Ngày thứ hai lúc dùng bữa, các người chơi xì xào bàn tán, Trần Thải Tinh nghe được gì mà cư nhiên chẳng có ai chết. Chẳng biết nói cái gì hơn, cậu đảo mắt sang bốn người Chu Tuy, Vương Quả im lặng ngồi trong góc, nghe ba người kia tán gẫu.
Cậu suy nghĩ, Vương Quả hiện giờ có còn tính là người sống nữa không, nếu bọn họ giải được câu đố của game, khi rời đi, Vương Quả còn sống để ra ngoài sao?
Vào đại sảnh tập họp gặp được Alexander.
Tâm trạng đối phương tốt hơn hôm qua một chút, Trần Thải Tinh nghĩ đến việc có người bị mổ sống trong phòng trị liệu, tuy tối qua bọn họ không có đến xem, mà ngó bộ dạng Alexander, chắc chắn là có thêm người chết.
Mà không phải người chơi.
“… Tốt, các vị đi ra ngoài đi.” Alexander xua tay ý bảo bọn họ có thể đi.
Hôm nay bọn họ vào nông thôn. Đồng hành là nhóm ba người nữ đã chết mất một người – Phương Bình Bình kia, bốn người Chu Tuy cùng đám oldbie vào thành phố. Các em gái newbie cực không thích Trần Thải Tinh, vừa ra cửa bệnh viện đã nhanh chân đi mất.
“Sao mấy cổ lại tránh né cô?” Ngay cả ngờ nghệch như Quách Dục đều cảm giác được, “Mấy cổ ghét cô.”
Trần Thải Tinh dịu dàng thở dài: “Lỗi là do tôi hết.”
Quách Dục hứng thú, Nguyên Tinh còn biết nhận lỗi?
“Lỗi là do tôi quá hoàn hảo, khiến người ta ganh ghét.” Trần Thải Tinh xa xôi than thở.
Quách Dục:… Hắn biết ngay mà.
Bốn người đi trên con đường nhỏ, thời tiết càng lúc càng lạnh, đồng ruộng hoang vu đã không còn bóng người. Đi một hồi lâu sau, đến khi trông thấy phía xa xa có một căn chòi lá.
“Đến.”
Là nhà của Murphy. Bốn người bọc qua bờ ruộng đến gần chòi lá, cửa gỗ che hờ, bên trong yên ắng, Trần Thải Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, gõ gõ cửa, chẳng ai đáp lại nên trực tiếp đẩy ra.
Bên trong u ám tối tăm, nhưng nhìn một cái là rõ mòn một, Quách Dục bắt gặp cái chăn mà hắn đưa cho Nguyên Tinh, dưới chăn có hai bóng người, một mẹ một con, người mẹ bẩn thỉu tóc tai ngổn ngang, da xám xịt, trên cổ có một vệt máu, trên người toàn là vết quất.
Quách Dục đưa tay dò hơi thở người mẹ, “Chết rồi.”
Trần Thải Tinh lạnh mặt, tới gần sờ đứa nhỏ, chạm vào lạnh toát nhưng còn độ co dãn, còn sống mà hơi thở mỏng manh.
“Tôi đi nấu nước, xem xem có thể cứu không.” Quách Dục nhìn đứa nhỏ thở rất yếu kia nói rằng.
Hắn lấy trong túi đeo lung ra một hộp đồ hộp, dung hộp thiết đun nước, xen lẫn mùi thịt, có lẽ đứa nhỏ trên giường ngửi thấy mùi thơm, mở mắt ra than đói.
“Ăn từ từ.” Quách Dục đút, “Coi chừng phỏng.”
Đứa nhỏ như chẳng cảm giác, không sợ nóng, ôm hộp thiết uống ừng ực. Xong hộp canh thịt, hai má hơi hồng, mà môi vẫn tái nhớt, con ngươi co rụt lại, nhìn mẹ nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ mờ mịt.
Hiển nhiên nó cũng biết mẹ đã chết.
“Cha em đâu?” Trần Thải Tinh nhẹ giọng hỏi.
Đứa nhỏ nhận ra Trần Thải Tinh, trong sự mịt mờ có le lói tia sáng, rơi nước mắt, nói: “Ác ma bắt cha đi, ác ma bắt cha đi, ác ma bắt cha đi…”
Tới tới lui lui có một câu.
Trần Thải Tinh sờ mái tóc khô héo bẩn thỉu của đứa nhỏ nói: “Cha và mẹ đi tới một nơi chẳng còn đói rét, họ sẽ hạnh phúc.”
“Tôi cũng muốn đi, cũng muốn ở cạnh cha và mẹ.” Đứa nhỏ núp bên trong chăn, ôm lấy cánh tay lạnh lẽo của mẹ, nỉ non nói: “Thật ấm áp.”
Chậm rãi nhắm mắt.
Bốn người rời khỏi chòi lá, tâm tình Trần Thải Tinh rất tệ, lúc trước cho nhà Murphy nào thảm nào lương thực, cậu nghĩ là bọn họ sẽ vượt qua khỏi mùa đông, ai nào ngờ chẳng bao lâu đã không còn.
“Alexander bắt Murphy đi.” Lần này Trần Thải Tinh sẽ không hiểu sai ý của câu ác ma bắt cha đi.
Trình Lập Phong: “Uhm, vết thương trên thân thể người phụ nữ kia là do bị gậy quất.”
Tất cả đều nghĩ tới cây gậy mà bác sĩ mỏ chim thường cầm trên tay.
Sau đó tìm tới những hộ nông dân khác, Trần Thải Tinh dùng đồ ăn nghe được thêm một vài tin tức liên quan tới ác ma, tuy nhiên mỗi người một lời, có người bảo rằng ác ma giáng lâm là do bất mãn đối với thế gian, cũng có người bảo ác ma là quái vật do mụ phù thủy yểm, đương nhiên đều nhỏ giọng sợ sệt nói cho bọn họ, không nên tới gần bệnh viện, cách chỗ đó càng xa càng tốt, bác sĩ mỏ chim sẽ đem đến tử vong.
“Ác ma là quái vật mà mụ phù thủy yểm.” Trần Thải Tinh lặp lại câu này.
Trình Lập Phong cũng suy tư. Nhưng mà nghĩ mãi không ra được gì nên Quách Dục nói: “Chúng ta có thể hỏi người khác xem có manh mối gì không, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà.”
“Chỉ đành vậy, giờ về trước.” Trình Lập Phong đồng ý.
Bốn người đi quá xa, lại thêm trời mùa đông mau tối. Bọn họ không dám trì trệ, mặc dù thế mà về tới cửa Bệnh viện cũng đã sắp tối.
Trần Thải Tinh phát hiện đám người chơi nhìn cậu có gì đó sai sai, như là đang chờ xem chuyện vui.
“Xảy ra chuyện gì?” Quách Dục cũng nhìn ra không được bình thường.
Đám người chơi đang chờ bọn họ hỏi, liền nói: “Hôm nay các người đi nông thôn nhỉ? Chắc còn chưa biết, hôm nay đội Chu Tuy đi vào Giáo đường trong thành, đột nhiên có nữ tên Vương Quả bảo rằng trong bệnh viện chúng ta có mụ phù thủy.”
Quách Dục Trình Lập Phong nghe vậy sắc mặt khó coi.
“Nói đi, cứ tiếp tục.” Trần Thải Tinh cũng nghe ra.
Người kia vẫn luôn quan sát biểu cảm của Trần Thải Tinh, thấy trên mặt đối phương không có sợ sệt hoặc kinh hoảng, hết vui nói: “Đây không phải là tôi nói, Vương Quả báo tên của cô, nhưng bị bọn Chu Tuy cản lại.”
“Mẹ.” Quách Dục chửi thề, sắc mặt đen thùi, xăn ống tay áo mặc kệ là Xoài hay là quỷ, đánh cái đã cho bỏ tức rồi tính sau, mà đảo mắt không thấy người, hỏi: “Ả đâu?”
“Chắc trong KTX”. Có người thổi thêm gió.
Ba nữ newbie thuận miệng nói: ” Vương Quả người ta chỉ nói lỡ, chắc chẳng có chuyện gì cả”.
“Người của giáo đường cũng chưa tới đây, chẳng xảy ra chuyện, anh cư nhiên dám đánh người à?”
“Nói đi cũng nói lại, chẳng phải chả có việc gì hay sao.”
Trần Thải Tinh đảo mắt nhìn cái người đang nói mát kia, chẳng biết là do đầu óc hay do sình gan, nhạt nhẽo bâng quơ: “Đám người chúng ta không chỉ một mình tôi là nữ, nếu tôi bị xem là mụ phù thủy, đoán thử kế tiếp sẽ là ai?”
Ba người mắt biến sắc, không ngờ mình cũng liên can.
Trần Thải Tinh không dây dưa nữa, không phải Vương Quả ghim mình, mà là Barbara muốn cậu chết. Lời ban nãy Trần Thải Tinh cũng chỉ hù hù bọn họ, lục lạc trên tay cậu, ba cái newbie còn chẳng bõ kẽ răng.
Bốn người trở về KTX, phía sau là đám người chơi đang chờ xem trò vui.
Kết quả còn chưa đến KTX đã nghe tiếng rít gào, Trần Thải Tinh nhận ra là giọng nữ người chơi trong đội của Chu Tuy, bọn họ còn chưa vào đến, cô ta đã chạy trở ra: “Vương Quả chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...