Editor: Kuri
Thời điểm Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn ra khỏi cửa, trời đã tối rồi.
Cửa chính từng nhà đều đóng chặt, nếu là mùa hè ở hiện đại thì mới hơn tám giờ tối, trẻ con và người già trong thôn đứng hóng mát rất nhiều, mọi người ở nơi này dường như là đang sợ cái gì, trời tối sầm sẽ lập tức đóng cửa không ra, buổi tối có ai tới gõ cửa cũng không trả lời.
Buổi chiều đầu tiên Chu Tử Hàm, Mai Thanh đã đi gõ cửa từng nhà, ai cũng không thèm để ý.
Trong thôn không có đèn đường, tối thui, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu xuống đường nhỏ.
“Có sợ hay không?” Trần Thải Tinh hỏi.
Nguyên Cửu Vạn lắc đầu, đáng yêu nói: “Dương khí nam tử hán của em đầy người, nếu chị sợ quá thì cứ ôm chặt em.”
Trần Thải Tinh bị chọc cười, đưa tay nhéo hai má nhóc, nói: “Được rồi.”
Đường nhỏ chỗ này đan xen quá nhiều, ban ngày đi cũng có thể lạc đường, càng khỏi nói đến buổi tối. Cũng may đêm nay nhà Tang Ba tổ chức tang sự, có tiếng kèn xô na cùng tiếng chiêng gõ, hai người dựa vào âm thanh dẫn lối, thuận lợi đến nơi.
Xa xa nhìn vào, ở khoảng sân trước cửa từ đường có bốn bóng người, tất cả đều là nam.
Hai người dẫn đầu một người gõ chiêng, một người thổi kèn xô na. Gõ một tiếng, thổi một hơi, mỗi người quát một tiếng: “Thỉnh tổ tông quang”, “Mượn dải đèn lồng.”
Phía sau hẳn là hai anh em Tô Nhạc cùng Tô Đạt, trong tay đều ôm một ngọn đèn dầu, ánh sáng chiếu lờ mờ âm thầm.
“Có thể tiến vào rồi, cẩn thận một chút.”
“Chúng tôi, chúng tôi sẽ ở bên ngoài chờ anh.”
Hai người thổi kèn xô na gõ chiêng nói.
Nơi này quá tối, ánh trăng cũng chiếu không tới, giống như bị thứ gì ngăn cách. Trần Thải Tinh nhìn trời, nhíu mày.
Kẽo kẹt…
Rõ ràng bốn người không ai tiến lên, vậy mà cửa từ đường nguyên bản vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
Một luồng không khí lạnh lẽo ùa ra ngoài. Hai người dẫn đầu cầm nhạc cụ kêu thất thanh má ơi, sợ đến mức hai chân như nhũn ra, run lập cập nói: “Tôi, tôi ra phía cửa đường nhỏ chờ mấy người.”, “Tôi cũng vậy.” Lời chưa nói xong hai người đó đã chạy mất.
Lưu lại hai anh em tại chỗ cũ.
Trần Thải Tinh nhìn thấy chân Tô Nhạc đang run lên, phỏng chừng cũng đang sợ. Địa phương dày đặc quỷ quái này cậu cũng thấy sợ, nhưng ai bảo cậu là bà mẹ đơn thân đang phải nuôi con chứ. Trần Thải Tinh thuận theo kịch bản làm một nữ sinh viên bụng to đùng, ưu sầu sờ bụng mình một cái.
Hình như là tròn hơn thì phải?
Hẳn là do buổi chiều ăn nhiều.
“Đang chờ chúng ta sao?” Trần Thải Tinh không nghĩ nhiều nữa, cầm tay em trai tiến lên.
Tô Nhạc bị âm thanh đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, thấy là Trần Thải Tinh cùng Nguyên Cửu Vạn, ngọn đèn chiếu xuống khuôn mặt non nớt thấm đẫm mồ hôi, kích động nói: “Nguyên Tinh tỷ, các người đi nhanh đi, đừng thật sự vào đó.”
“Hai người trở về đi thôi.” Tô Đạt cũng lên tiếng, “Trong thôn có quỷ.”
Trần Thải Tinh liếc nhìn từ đường đen ngòm với vô số bài vị, nói: “Không phải đều là tổ tiên của mấy người sao? Không phải sợ, vào xem xem.” Một tay nắm chặt Tiểu Cửu, một tay lấy ra túi bùa bình an.
Lá bùa trị giá mười chín vạn hẳn phải có công dụng.
Trên mặt cậu giả vờ trấn định, vái trời đừng có chuyện gì xảy ra.
Trần Thải Tinh nhìn như rất bình tĩnh cất bước, quay đầu lại liếc nhìn hai anh em, “Còn không đi theo?” Một phụ nữ có thai như cậu cùng một đứa nhỏ đi tiên phong, chẳng galant tí nào cả.
Tô Đạt, Tô Nhạc cầm theo ngọn đèn đuổi tới, phía trước rõ ràng là một cô gái xinh đẹp mang bụng bầu nói năng dịu dàng, nhưng lúc bóng dáng kia ở trong lòng hai người dường như trở nên vô cùng cao cả, Tô Nhạc lại nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt cay cay, giơ tay lau nhẹ, không để cho nước mắt chảy ra.
Bên trong từ đường bốn phương tám hướng không lọt một ngọn gió, không khí nặng nề mang theo mùi vị mục nát của gỗ, nhưng quanh mũi Trần Thải Tinh, lại ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí. Ngay phía trước chính là bài vị được xếp đặt dày đặc, nghe Gia Đề nói, lễ tế thánh nữ đã có lịch sử trăm năm, phàm là người già trong thôn chết rồi, bài vị đều sẽ đặt vào đây.
Đống bài vị này rõ ràng là vật chết, nhưng Trần Thải Tinh lại luôn có cảm giác có vô số ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Sau lưng là hai cánh cửa, đi lên phía trước thêm vài bước, ngẩng đầu quan sát, đánh giá xà ngang treo đầy đèn lồng nhỏ dài hình dáng cổ điển.
Đèn lồng hơi lay động, dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, những chiếc bóng của lồng đèn kéo dài cực kỳ giống ma quỷ đang đung đưa.
“Làm sao lấy được đây?” Trần Thải Tinh sững sờ hỏi hai anh em.
“Móc, cái móc treo.” Tô Nhạc nói.
Xà ngang cao, đèn lồng kiểu dáng hẹp dài, bị treo lên, nếu muốn lấy xuống, phải dùng móc treo sắt mà lấy xuống. Nhưng cái móc treo lại ở bên cạnh bàn thờ đặt bài vị, muốn lấy thì phải đi xuyên qua một loạt đèn lồng.
Biết được rằng đèn lồng là làm từ cái gì, đi xuyên qua bên dưới, cũng phải thật có dũng khí.
Trần Thải Tinh cảm thấy được báo ứng của mình đã đến rồi, cậu vừa mới nói cho Chu Tử Hàm cố sự về quý quái doạ đến mức con gái người ta kêu loạn lên, hiện tại cậu cũng đang tê cả da đầu, tóc tai dựng thẳng đứng. Ai bảo buổi chiều cậu ở nhà cha con Gia Đề nói quá lên.
“Tôi đi lấy.” Tô Đạt mở miệng.
Tô Nhạc sợ hãi, “Anh, em đi chung với anh.”
“Đi cái gì mà đi, tất cả ngày hôm nay đều đừng cản trở tôi, tôi đi.” Trần Thải Tinh ở trong lòng nổi giận với chính mình, bài trừ mê tín lấy bạo chế bạo đều dựa vào cậu, tối nay cậu chính là sứ giả chính nghĩa, thánh mẫu hóa thân.
Muốn chơi thì chơi.
Trần Thải Tinh không chờ hai anh em phản ứng lại, mang theo lá bùa mười chín vạn trong người, can đảm cất bước. Nguyên Cửu Vạn ngóng ngóng đi theo phía sau, tay không buông ra. Thời điểm hạ đèn lồng xuống, Trần Thải Tinh cảm thấy được một luồng không khí âm lãnh, thuận theo đỉnh đầu xông thẳng vào cổ, âm trầm xâm nhập vào da thịt cậu.
Da gà nổi đầy người.
Ảo thanh truyền đến bên tai, âm thanh trầm thấp tinh tế mảnh mai của nữ hài tử: “Đau quá”, “Da của tôi không còn nữa”, “Da của cô đẹp như vậy cho tôi có được hay không”, “Cho tôi da của cô có được hay không”…
Trần Thải Tinh trưng ra khuôn mặt gỗ.
Câu cuối cùng của mấy chị em đây là sao chép nhau sao, lời người ta đã nói rồi, cô đổi một câu khác có được hay không?
Chỉ có âm thầm phỉ nhổ trong lòng mới có thể đổi được một thoáng trấn định.
Nguyên Cửu Vạn liếc nhìn Trần Thải Tinh đang nghĩ linh tinh, trong mắt mang theo ý cười, có điều chờ tới thời điểm ngẩng đầu lên quét về phía một loạt đèn lồng trên xà ngang, khuôn mặt nhỏ nhắn núng nính thịt không có tới nửa điểm biểu tình, âm u, so với quỷ còn dọa người hơn.
Ảo thanh liền không còn.
Trần Thải Tinh đi tới trước bài vị, nhìn sát vào cũng chỉ là từng khối từng khối mộc bài mục nát. Cậu nhanh chóng cầm cái móc treo, quay đầu thấy Tiểu Cửu đang nhìn chằm chằm đèn lồng ngẩn người, sợ hết hồn, “Tiểu Cửu em nhìn cái gì thế, mau đi thôi.”
Nguyên Cửu Vạn thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn nói: “Được ạ.”
Đáy mắt Tiểu Cửu dường như chợt lóe tia sáng. Trần Thải Tinh nhìn kỹ lại, tia sáng gì cũng đều không có, mắt hạnh của em trai bởi vì sợ hãi mà trợn to, tròn vo, hai má phúng phính thịt rất đáng yêu, nếu không phải vì địa điểm không thích hợp, cậu đã bước lên nhéo một cái.
Trần Thải Tinh một tay cầm móc, kéo Tiểu Cửu đến hạ đèn lồng, tùy ý chọn một dải đèn lồng hạ xuống dưới.
Gió êm sóng lặng, ma quỷ gì cũng không có.
Giống như âm thanh đám nữ hài tử vừa kêu đến chói tai kia thật sự như là ảo giác của cậu.
Thuận lợi đến mức Trần Thải Tinh nghi ngờ liệu có phải là còn có cái gì đang âm thầm chờ mình.
Kết quả là mãi đến tận khi bọn họ cầm đèn lồng đi ra ngoài, cửa lớn của từ đường ở sau lưng phịch một tiếng khép lại, âm thanh đóng cửa cực kỳ giống như đánh không lại nên đuổi khách. Trần Thải Tinh bị não bổ của chính mình tăng thêm vài phần can đảm.
“Chuyện gì cũng không xảy ra.” Cậu đưa đèn lồng cho hai anh em, nói: “Cầm lấy báo cáo kết quả đi.”
Tô Nhạc sau khi thấy Trần Thải Tinh thuận lợi cầm lấy đèn lồng, tâm tình căng thẳng, trên trán nổi lên gân xanh. Khuôn mặt Tô Đạt nặng nề, sắc mặt khó coi cực kỳ. Hai anh em không lên tiếng, cầm đèn lồng rời đi.
Trần Thải Tinh nhìn bóng lưng rời đi, rốt cục nhớ ra cái gì.
Tốt xấu gì, cũng nên chừa cho hắn một ngọn đèn chứ.
Con đường lập tức lại đen ngòm trở lại.
“Tiểu Cửu ngoan, em có nhớ được đường về hay không?”
“Anh, em có nhớ.”
Trần Thải Tinh:… Mạnh hơn mình rồi.
“Tiểu Cửu giỏi quá.”
Một lớn một nhỏ quay trở về, thời điểm đi ngang qua cây liễu, cành buông xuống nhẹ nhàng phất qua bả vai Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh cảm thấy được vai hơi ngứa, cậu mặc T shirt mỏng mùa hè, nghiêng đầu nhìn thấy cành liễu, liên tưởng đến cành cây óc chó của thế giới trước, trong lòng có chút hồi hộp.
Lá cây kêu xào xạc.
Bởi vì quá tối, cây liễu rất to, cành cây xum xuê, từng tán lá trên cao bị gió thổi lay động vào nhau kêu sàn sạt, căn bản không thấy rõ cái gì. Nhưng cậu cảm thấy được trên cây có vật gì đó.
“Anh ơi?”
“Không có chuyện gì, đi thôi.” Đi về trước đã.
Quả nhiên là Tiểu Cửu biết đường, rất nhanh mang bọn họ về nhà.
Cổng sân không có đóng, khép hờ, Trần Thải Tinh đẩy ra đã thấy bên trong nhà chính có thắp ngọn đèn, Gia Đề ngồi ở dưới đèn tay cầm tẩu hút thuốc phiện, cùng ánh mắt của cậu vừa vặn đối diện nhau, thấy là bọn họ, bỗng cúi đầu phun khói lên.
Gia Đề đang đợi hai người con trai.
“Bọn họ đi đưa đèn lồng, sẽ lập tức trở về.” Trần Thải Tinh nói một câu, không chờ câu trả lời đã nắm tay Tiểu Cửu đi tới sân sau rửa mặt rồi lên tầng.
Chăn trong phòng đã thu hồi lại, cái chăn thêu hoa mỏng kia cũng không lấy đi.
Trần Thải Tinh cởi giày lên giường, thời điểm đụng tới túi quần, đầu ngón tay nóng lên, cậu lấy đồ vật ra. Lá bùa bình an trị giá mười chín vạn một nửa đã cháy thành tro.
“Của em đâu Tiểu Cửu?” Trần Thải Tinh đau lòng không chịu nổi, một là đau lòng do tiếc tiền, hai là đang suy nghĩ đêm nay khi nào thì bùa thay cậu cản một kiếp.
Tay nhỏ của Nguyên Cửu Vạn móc bùa giấy từ túi tiền ra, lá bùa màu vàng hình tam giác hoàn hảo vô khuyết.
Không phải từ đường. Hai người đều tiến vào từ đường, cũng nói không chừng, do Tiểu Cửu không lấy móc treo hạ đèn lồng. Nhưng Trần Thải Tinh luôn có trực giác, là khi trở về cành cây liễu đụng phải cậu lá bùa mới phát huy tác dụng.
Tổ tiên là cây liễu thành tinh?
Thỉnh linh chính là dùng máu tươi ở lòng bàn tay cô gái dính lên lá cây liễu.
Mặc kệ tổ tiên có phải là cây liễu hay không, tóm lại cây này không phải là vật gì tốt.
Ngày mai lại đi hỏi anh em Tô Nhạc một chút là được. Có chuyện đêm nay, khiến nói chuyện cùng hai anh em cũng sẽ đơn giản rất nhiều. Đầu óc Trần Thải Tinh suy nghĩ lung ta lung tung, cậu ngủ cả một buổi trưa nên kỳ thực chẳng hề buồn ngủ, mà mới vừa tập trung tinh thần cao độ, hiện tại có chút mệt, như có như không vỗ ngực Tiểu Cửu dỗ trẻ con ngủ, không bao lâu cậu cũng mơ mơ màng màng ngủ.
“A tỷ, em muốn đi tiểu.”
Có người ghé vào lỗ tai cậu nỉ non, Trần Thải Tinh đang ngủ mơ hồ tưởng là Tiểu Cửu, đáp một câu, “Chờ đã anh dẫn em đi.” Cậu vừa nói xong một cái bỗng giật mình thanh tỉnh trong nháy mắt.
Tiểu Cửu chưa bao giờ gọi cậu là a tỷ.
Lòng Trần Thải Tinh trầm xuống, không biết một nửa lá bùa còn lại liệu có tác dụng hay không. Tiểu Cửu nằm ngủ chếch ở bên trong, gian phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng đứa nhỏ hít thở, không phải Tiểu Cửu nói.
Âm thanh bên giường vẫn đang nói: “A tỷ, chị làm sao lại không để ý tới em? Chị nhìn em một chút có được hay không?”
Trần Thải Tinh khóc chít chít: Không để ý không được sao? Cậu thật muốn tiểu ra quần.
“A tỷ, em biết chị đã tỉnh, em chỉ muốn chị giúp giúp em…” Tiếng nữ hài như khóc vang lên.
Trần Thải Tinh nghĩ thầm, muốn tôi giúp cô, lấy da tôi cho cô sao?
Vậy thì tuyệt đối không thể được.
“A tỷ, a tỷ…”
Trần Thải Tinh bị gọi đến tê cả da đầu, nhắm mắt cắn răng một cái nói: “A Hương, cô có chuyện cứ nói, đừng gọi hồn, tôi đang mang thai không chịu nổi hù dọa, cục cưng nếu không còn nữa, mẹ con chúng tôi cả hai biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...