Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Đồng đội cũ của cậu ta theo bản năng muốn ngăn lại, tay còn chưa kịp vươn ra, đã nhìn thấy đao trong tay Sở Tu ra khỏi vỏ.
Lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng đó làm đồng tử người ta phát đau.
Phỏng chừng anh ta vốn đang muốn nói cái gì đó, lúc này tay cũng không dám giơ ra bên ngoài, thành thật lui lại một bước, trơ mắt nhìn Chu Thanh đi qua.
Không có cách nào, sau khi vào phó bản này tựa như về thời đại nguyên thủy nhất.
Quy tắc cá lớn nuốt cá bé không hề mờ mịt như hiện đại, mà là lộ rõ ra bên ngoài.
Nếu họ thật sự chọc giận Sở Tu, Sở Tu nhấc đao chém hết tất cả họ, trong phó bản này cũng không ai có thể làm chủ cho họ.
Nói trắng ra là, chết một cách vô ích.
Chính là tàn nhẫn như vậy đó.
“Các người cần phải đi rồi đó.” Sở Tu trực tiếp xua đuổi hai người họ.
Trong mắt hai người đều mang theo tức giận, nhưng mà cái gì cũng không dám nói, lưu luyến rời đi, trong lúc đó vẫn luôn quay đầu lại nhìn Chu Thanh, tựa hồ chờ mong Chu Thanh thay đổi ý.
Trong lòng Chu Thanh cũng có hơi thấp thỏm, sau khi đi theo Sở Tu, vẫn luôn nhấn mạnh nhiều lần: “Năng lực của tôi thật sự rất vô dụng…”
Ban đầu Sở Tu còn rất kiên nhẫn an ủi cậu ta, sau lại phát hiện cậu nhóc này không hề có một chút tin tưởng vào bản thân, phỏng chừng là trải qua nhiều đả kích.
Nên đã trực tiếp ném cậu ta cho cô gái mặt tròn.
Sau khi cô gái nói ra năng lực của mình là thế nào xong, trạng thái Chu Thanh mới bình thường một chút.
Thật ra là cậu ta có thể chế tạo ra thứ gì đó tương tự như trái cây.
Nhưng cũng không phải tự nhiên mà ra được, phải trả giá, cái giá này khiến cho năng lực của cậu ta có vẻ rất rác rưởi.
Cậu ta có thể tiêu hao thể lực của mình để chế tạo một ít trái cây đơn giản, ví dụ như là táo, chuối,...!Trong tình huống không có cách nào bổ sung thể lực, một ngày tạo ra ba quả táo chính là cực hạn, năng lực này nghe qua quả thực là quá phế.
Vốn dĩ người chơi có được đặc biệt là tương đối mà nói tương đối hiếm thấy.
Lúc tổ đội có một người có năng lực đặc biệt cũng sẽ tương đối được hoan nghênh.
Nhưng là đại đa số người vừa nghe đến năng lực của cậu ta, cộng thêm việc thân thể cậu ta bị tàn tật, liền không muốn tổ đội cùng cậu ta.
Đặc biệt là loại mê cung này, có thể chế tạo ra trái cây nghe qua quả thực rất trâu bò, cho dù là một ngày chỉ có thể chế tạo ba quả, đó cũng là một loại bảo đảm, không phải sao?
Nhưng cậu ta phải tiêu hao thể lực để đổi, muốn bổ sung thể lực thì phải ăn cái gì đây, lấy bánh mì đổi trái cây thì lại không ai chịu đổi.
Hai ngày cậu ta ăn rất ít, mỗi ngày cố gắng hết sức cũng chỉ có thể tạo ra một hai quả táo, thân thể đã sắp đến cực hạn.
Sau khi xác định lại Sở Tu sẽ không ghét bỏ năng lực của cậu, Chu Thanh mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cả người gần như ngã quỵ.
Sở Tu lại cầm một ít bánh mì và nước ra cho cậu ta ăn, mình thì vui vẻ gặm nốt phần táo còn lại, hiện tại đã máy tạo trái cây, cô không cần phải luyến tiếc nữa.
Vừa ăn vừa hỏi: “Ngày mai có thể đổi cái khác không? Tôi muốn ăn quýt.”
“Có thể.” Chu Thanh lại ăn một cái bánh mì uống thêm một ít nước, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với lúc nãy, lúc nãy giống như là sắp chết đói vậy.
“Tôi có thể nhìn chân của cậu không?” Sở Tu biết, tất nhiên là ở hiện thực cơ thể của Chu Thanh đã có vấn đề, bởi vì ở phó bản dù cho là vết thương nghiêm trọng cỡ nào, sau khi rời khỏi phó bản trong nháy mắt sẽ sẽ khôi phục đến trạng thái bình thường.
Sở Tu muốn nhìn chân cậu ta chủ yếu là có một chút ý tưởng.
Mọi người đều biết, ở trong thương thành có nhiều loại đạo cụ, trong đó có rất nhiều đạo cụ cơ hồ có thể cứu sống người ta.
Như vậy vấn đề tới, nếu ở trong phó bản trị liệu chân cho tốt, sau khi rời khỏi phó bản có phải cũng…
“Có thể.” Chu Thanh ở phương diện này còn rất thản nhiên, cậu ta vén ống quần rách nát lên, lộ ra cái chân giả, bắt đầu từ phía trên đầu gối ước chừng 20 cm, đi xuống tất cả đều là giả.
Chu Thanh cũng không có không muốn nhắc tới chân mình bị thương như thế nào, ngược lại rất thản nhiên: “Khi mười mấy tuổi bị tai nạn xe cộ nên cái chân này không thể không cắt, đã qua rất nhiều năm rồi.”
“Cậu có thử đổi đạo cụ ở thương thành để chữa khỏi cái chân này.
Rồi nhìn xem trở lại hiện thực, cái chân này là trạng thái gì chưa?” Sở Tu có chút tò mò hỏi.
Cô không biết sau khi ra khỏi phó bản là làm cho cơ thể trở về lúc trước tiến vào phó bản, hay là làm cho cơ thể được phục hồi hoàn toàn tốt.
Nghe qua thì giống như không khác lắm, thật ra là khác rất nhiều.
Nếu là vế trước, như vậy thì trên người có thương tích ở phó bản cũng có thể tốt trở lại, cũng không có bất luận cái gì tác dụng gì, bởi vì vừa thoát khỏi phó bản, lập tức sẽ trở về trạng thái vừa tiến vào phó bản.
Nếu là vế sau, thì không nhất định, ví dụ như Chu Thanh, nói không chừng có thể nhờ vào đạo cụ trong phó bản, một lần nữa có được một chân.
Vốn dĩ lúc Chu Thanh nói chuyện còn có hơi ngại ngùng, nghe đến đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thậm chí có chút hưng phấn, cậu ta chưa từng có suy nghĩ đến chuyện này! Bởi vì đối với loại người như cậu ta mà nói, ở phó bản giãy giụa cũng đã đủ gian nan, sao mà rảnh rỗi đi suy xét những thứ khác.
Sự hưng phấn của cậu trong nháy mắt lại dần bình tĩnh hơn: “Tôi từng nhìn qua các đạo cụ cùng loại, nhưng má quá mắc…”
Hiện tại cậu ta không mua nổi.
“Nếu về sau cậu có đủ tích phân, có thể thử một chút.” Sở Tu chưa nói nhiều, lúc này quả táo cô đã gặm xong rồi, tùy tiện xoa xoa tay, sau đó nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút, lát nữa phải đi làm việc.”
Hôm nay cầm không ít bánh mì đi ra ngoài làm trao đổi, trong đội ngũ lại nhiều một người, số bánh mì còn dưại có lẽ không đủ ăn, phải đi tìm thêm một ít để làm thức ăn dự trữ.
Bốn người nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó chuẩn bị xuất phát.
Sở Tu vẫn luôn ghé sát vào Chu Thanh nói chuyện câu được câu không.
Năng lực này của Chu Thanh quả thật là có chút râu ria, chủ yếu là thân thể cậu ta còn có khuyết tật, sức chiến đấu lại không đủ, dưới tình huống như vậy, rất nhiều người không muốn làm đồng đội với cậu ta cũng là bình thường.
Rốt cuộc không phải tất cả mọi người giống Sở Tu, sức chiến đấu mãnh mẽ, không để bụng đồng đội mình sức chiến đấu có cao không, chỉ cần năng lực đặc biệt có lợi với cô là đủ rồi.
Xuất phát từ suy nghĩ phải phụ trách đối với đồng đội như vậy, Sở Tu không thật sự để đồng đội mình trở thành công cụ hình người, ngược lại cực kỳ nghiêm túc tham thảo với cậu ta, người tàn tật như cậu ta, làm như thế nào để ở trong phó bản có thể đi được càng xa hơn.
Chu Thanh mới mười mấy tuổi đã phải bị cắt chi, ở hiện thực thường xuyên bị cười nhạo, vừa mới bắt đầu tính cách cách cũng trở nên cuồng bạo, đồng thời lại vô cùng tự ti, thời gian lâu dần lại thàn thói quen, ngoại trừ tính cách nội liễm một chút, thoạt nhìn cũng không khác mọi người lắm.
Cũng sẽ cùng với bạn bè đi ra ngoài chơi, lúc ở bên bạn bè thân thiết cũng sẽ nói chuyện phiếm, thậm chí cũng có thể trêu chọc mình là người què, nhưng kỳ thật tại sâu trong nội tâm, cậu ta vẫn là vô cùng tự ti.
Bạn bè bên cạnh lại lo lắng sẽ tổn thương lòng tự trọng, nói chuyện sẽ tận lực quan tâm để ý tới tâm tình của cậu, không đề cập tới chuyện cái chân đến cái chân kia.
Nhưng mà những ánh mắt mang theo thương hại tinh tinh, ngược lại càng khiến cậu ta khó chịu hơn.
Chính là Sở Tu lại khác biệt, cô chưa bao giờ kiêng dè cái chân giả của cậu, lúc nhắc nhắc tới cũng rất tự nhiên, cũng sẽ không sinh ra cảm xúc thương hại, ngược lại sẽ vô cùng hứng thú mà thảo luận với cậu ta, vào lúc không còn thể lực, thì làm thế nào để có thể sống được càng lâu hơn.
Lần đầu tiên cậu ta phát hiện, nói chuyện phiếm với người khác, chính là cái loại nói chuyện tự nhiên này, thì ra lại là một chuyện thoải mái đến như vậy.
Nếu có thể sống sót ra khỏi phó bản này, cậu ta nhất định phải tích góp tích phân nhiều một chút, làm thử lời Sở Tu nói, đổi cái loại đạo cụ cao cấp, ít nhất là phải từ một vài trăm tích phân trở lên, đối với loại tay mới như cậu mà nói là quá khó khăn.
Nhưng thần thái Sở Tu lạitự nhiên: “Để lại phương thức liên hệ đi, nếu thành công thì nói với tôi một tiếng.”
“Vâng.” Lòng tin của cậu ta lập tức được khích lệ, giống như mình thật sự có thể làm được.
“Nếu cậu có thể đổi đạo cụ, cũng có thể cho tôi biết một tiếng, đến lúc đó chúng ta tổ đội, tôi sẽ bảo vệ cậu.” Sở Tu vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, không nói gì thêm.
Ý tưởng mà hai người đã bàn bạc trước đó là sau khi lấy được đạo cụ, hãy tìm một hầm ngục có độ khó tương đối thấp, tập hợp hai người đồng đội đáng tin cậy, tháo chân giả trước khi rời khỏi ngục tối, tháo bỏ phần chân ra, rồi sử dụng đạo cụ.
Sở Tu nhớ rõ trong thương thành có một ít đạo cụ, có thể làm thân thể người ta ở trong nháy mắt khôi phục đến trạng thái hoàn chỉnh, giống như là bình thuốc lớn, nhưng là hiệu quả lại nghịch thiên hơn rất nhiều so với bình thuốc lớn.
Bình thuốc lớn yêu cầu chính là bạn chỉ cần còn có một hơi, cũng sẽ đầy máu sống lại, nhưng nếu tứ chi đã không còn, cũng không mọc ra một lần nữa.
Mà có một ít đạo cụ, là thật sự có thể tạo ra xương cốt.
Chỉ có loại này có hiệu quả với Chu Thanh.
“Được.” Chu Thanh cũng rất kích động, cậu ta hận không thể hiện tại phải đi qua mười cái tám cái phó bản như vậy, tích cóp đủ tích phân, nếu thật sự có thể khôi phục thì…
Sở Tu cũng nghĩ giống như cậu ta, nếu thật sự có thể khôi phục… Cô nhất định phải nghiên cứu cái phó bản này tuyển người như thế nào, có phải hay không thật sự có có một ngày có thể thông quan.
Sau khi thăm dò rõ ràng mọi thứ, cô muốn giúp một người khôi phục khỏe mạnh…
Mọi người đều có tâm tư riêng, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, đi tuốt đàng trước là Úc Thời Dịch, ở giữa chính là cô gái mặt tròn, Sở Tu và Chu Thanh ở sau cùng.
Đang trò chuyện, Sở Tu đột nhiên nghe được cô gái mặt tròn phát ra một tiếng kinh hô, theo bản năng cô bước nhanh đi lên trước, muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, cô bước tới xem xét, qua một cái chỗ ngoặt, phía trước vẫn là tường trắng như cũ, nhưng mà cái đường mòn kia, không biết là thông tới hướng nào.
Ở cuối con đường, xuất hiện một đống ngôi nhà tường đen mái trắng, không lớn lắm, làm cho người ta có cảm giác cũng một phòng một sảnh.
Sở Tu nói theo bản năng: “Nhà mái trắng của công chúa Ariadne thật sự tồn tại à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...