Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
“Chờ đến khi nước dâng đến vị trí kia, chúng ta sẽ tập lức đi lên đỉnh núi, trước tiên thích ứng một chút, không cần sợ hãi đâu, quái vật đúng là rất mạnh mẽ, nhưng hiện giời ngũ quan của nó đã trở nên yếu nhơn rất nhiều, cứ coi như là chơi một game kinh dị thôi được không?” Sở Tu vỗ đầu Đỗ Điềm Điềm, sau đó nói: “Chỉ cần trốn kĩ xung quanh nó, trời đã sáng là chúng ta có thể sống sót.”
Đỗ Điềm Điềm lau nước mắt: “Yên tâm đi chị Sở Tu, tuyệt đối em sẽ không kéo chân sau của chị đâu!”
Mọi người ngồi ở trên một cục đá lớn, chia đồ vật ra, đến lúc này ai cũng không có tâm tư sinh hoạt nấu cơm, nước lạnh thịt khô lấp đầy bụng, tiếp tục chờ đợi.
Nói thật, lúc trước mỗi một đêm đều rất nguy hiểm, bên ngoài đầy rẫy dã thú, có khi thỉnh thoảng người khổng lồ qua thăm.
Nằm ở trong sơn động, cho dù có đồng đội gác đêm, cũng không có cách nào ngủ an ổn, có đôi khi sẽ đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, trong nháy mắt kia không biết hôm nay hôm nào.
Mà hiện tại quá an tĩnh, ngoài âm thanh nước biển dâng lên, an tĩnh đến đáng sợ.
Người khổng lồ ở đỉnh núi, nhìn dáng vẻ hẳn là sẽ không xuống dưới, nước biển còn chưa dâng lên tới, tam thời bọn họ vẫn an toàn, nhưng không ai cảm thấy yên tâm vì sự an toàn này.
Đây chính là sơn vũ dục lai phong mãn lâu, áp lực đáng sợ, làm người ta có một loại ảo giác ngột ngạt trong sự im lặng chết chóc này.
[Sơn vũ dục lai phong mãn lâu (山雨欲来风满楼): nghĩa là cơn giông trước lúc mưa nguồn.
Trước khi xảy ra sự việc lớn thường có những biến cố báo hiệu bất thường.]
“Vẻ mặt này là thế nào?” Sở Tu ngồi xếp bằng trên tảng đá nghịch bật lửa trong tay, nhướng mày cười khẽ một tiếng: “Nếu không sống được, hôm nay chính là ngày ngày cuối cùng trước khi chết.
Nếu có thể sống sót, ngày tháng sau này còn dài, kết quả xấu nhất chính là chết ở trên đỉnh núi.
Nghĩ như vậy, có phải sẽ không sợ hãi như vậy nữa không?”
Trần Thiên Lâm mắt trợn trắng: “Cô thật đúng là không thể an ủi người ta dù chỉ một chút.”
“Nhưng lời tôi nói đều là thật, nếu đã là thời gian cuối cùng, thả lỏng một chút đi.
Lát nữa tới đỉnh núi, so với hiện tại anh sẽ còn căng thẳng hơn gấp trăm lần.” Sở Tu lười biếng nói: “Trước khi chết không nói tới cuồng hoan, nhưng ít nhất không cần làm cho bản thân có quá nhiều áp lực, dù sao thì áp lực này cũng không giúp ích được gì cả.”
Nhừng điều cô nói tuy rằng không dễ nghe, nhưng thật đúng là bởi vậy mà mọi người cũng bình tĩnh hơn, cùng nhau trò chuyện, tâm tình lập tức thả lỏng.
Tồi tệ nhất là chết, từ ngày đầu tiên tiến vào trò chơi này nên làm tốt công tác tư tưởng mới đúng.
Nước biển dâng lên không nhanh cũng không chậm, từ từ dâng lên.
Lúc này từ trên đỉnh núi nhìm xem bốn phía, khắp nơi đều là đại dương mênh mông.
Cảm giác như bị đại dương mênh mông vậy quanh, dưới chân chỉ có một chỗ đứng, thật sự đặc biệt khó chịu.
Sẽ làm người cảm thấy cô đơn bất lực, thậm chí sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng.
So với biển rổng mênh mông, con người thật sự là quá nhỏ bé.
Sở Tu lại thích loại cảm giác này, có lẽ cô là người bình tĩnh nhất trong đây, thậm chí còn có tâm tình nói giỡn với hai cô gái.
“Khi còn nhỏ tôi ở trong cô nhi viện, có xem qua một quyển sách, là không biết là người nào hảo tâm người quyên góp lại đây, Robinson phiêu lưu ký.
Lúc ấy tôi đã nghĩ, tôi cũng muốn đến biển rộng phiêu lưu, đến một đảo hoang không có người, chỉ có một mình tôi ở đó, muốn làm cái gì sẽ làm cái đó, có thể tự mình đốn củi xây nhà, nuôi dưỡng một ít động vật nhỏ.” Sở Tu nói ra mộng tưởng kỳ quái của mình khi còn nhỏ, nhịn không được cười một tiếng: “Đây cũng coi như giấc mơ trở thành sự thật?”
Đỗ Điềm Điềm ho khan, sau đó nói: “Không nghĩ tới chị Sở Tu còn thích xem điền văn (chuyện kể về ruộng nương, xóm làng, nghề nông và tình yêu của con người).”
Sở Tu hồi tưởng lại một lát, Robinson phiêu lưu ký đại khái thật sự có thể xem như ‘điền văn’ sớm nhất nhỉ?
Bọn họ tâm sự, ăn uống, khi nước dâng cao hơn một chút, thì họ cũng đi lên trên một chút.
Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm, dựa theo tốc độ độ này mà nói, chờ đến bị bao phủ đến đỉnh núi trời cũng chưa sáng.
Điện thoại của Sở Tu vẫn còn một ít pin cuối cùng, bởi ngoài mở ra xem thời gian, hoặc là ngẫu nhiên làm đèn pin, thì những cái khác căn bản dùng không đến.
Khi nước gần như ngập đến đỉnh núi thì còn gần 12 tiếng nữa mới rạng sáng.
“Được rồi, chúng ta nên lên núi, kiên trì một chút, rất nhanh thôi trời sẽ sáng.” Sở Tu vứt bỏ những đồ vật dư thừa trên người, chỉ để lại một chút đồ ăn, một bình nước, cùng với một ít đồ vật có khả năng sẽ dùng đến.
Còn lại những thứ linh tinh, đều vứt bỏ ở nơi này.
4 người xuất phát, không lâu sau đã lên đến núi đỉnh.
Đỉnh núi tuy rằng bằng phẳng, chỉ có một ít cây cối và cục đá, nhưng lại rất rộng lớn, trong đó ba mặt đều có thể lên xuống, một bên là vách núi, sơn cốc giữa vách núi kia phỏng chừng đã sớm bị ngập, vách núi ở phía đối diện bởi vì hơi thấp nên cũng đã bị nước biển nhấn chìm.
Ánh trăng mờ ảo, làm cho bọn họ chỉ có thể thấy hình dáng người khổng lồ.
Thị lực tốt một chút, thì trong hoàn cảnh này có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn, còn bị cận thị thì tương đối xui xẻo, một khi không cẩn thận nói không chừng sẽ bị vướng đá mà ngã.
Theo yêu cầu của Sở Tu, động tác của 4 người đều đặc biệt nhỏ, tranh thủ không phát ra âm thanh nào hấp dẫn lực chú ý của người khổng lồ.
Tới đỉnh núi rồi cũng không dám mở bản đồ ra, bởi vì khi mở bản đồ sẽ có một luồng sáng mờ nhạt, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý người khổng lồ.
Tuy nhiên trước khi lên núi bọn họ cũng đã xem qua, những điểm xanh người sống sót không thay đổi, toàn bộ đều tụ tập ở trên ngọn núi này.
Kế tiếp chính là xem xét sự kiên nhẫn, 4 người tựa như Voldemort, trốn ở phía sau cục đá, dưới tàng cây, hoặc là trực tiếp nằm trong mặt cỏ, cỏ trong rừng rất cao, ngày thường có thể tới đầu gối con người, một khi nằm sấp xuống, nơi xa xem thật đúng là không nhìn thấy nơi này có người.
[Voldemort (tiếng Anh: Lord Voldemort) là biệt hiệu của Tom Marvolo Riddle, một nhân vật hư cấu và là nhân vật phản diện chính trong loạt tiểu thuyết Harry Potter.]
Chỉ cần chịu đựng 12 tiếng đồng hồ, chờ trời sáng, bọn họ có thể sống sót rời khỏi hòn đảo này.
Thính giác Trần Thiên Lâm vô cùng nhạy bén, anh ta nằm trong bụi cỏ, dựng lỗ tai lắng nghe, một lát sau dựng ngón tay với Sở Tu ở bên cạnh, đầu tiên là giơ một ngón tay, ngay sau đó chỉ về một hướng.
Ý tứ chính là từ chính là ở hướng đó có một người sống.
Vốn dĩ đỉnh núi đã có một người, lại thêm một người, thêm bọn họ nữa, tổng cộng là 6 người.
Người sống sót hẳn là 7 người, còn có một người không đi lên?
Cả ngọn núi cơ hồ bị bao phủ, chỉ còn lại một chỗ trên có đỉnh núi có thể đặt chân.
Sở Tu có quan sát qua, phát hiện nước lên đến nơi đây thì đã ngừng.
Cũng phải, nếu như nước lại dâng lên nữa, bọn họ cũng chỉ có một đường sống, đó là bò lên đầu người khổng lồ……
Người khổng lồ vẫn luôn qua lại ở đỉnh núi, ngẫu nhiên có người phát ra tiếng động, sẽ hấp dẫn lực chú ý người khổng lồ.
Nhưng dường như người khổng lồ biến thành có mắt như mù, trốn sau thân cây cục đá, chỉ cần trốn kĩ, nó đi ngang qua cũng sẽ không phát hiện, chỉ là vẫn sẽ ở xung quanh bồi hồi.
Cứ như vậy đến hừng đông ư? Điều đó khá đơn giản.
Thời gian qua đi từng chút một, hiện tại Sở Tu cũng không dám lấy điện thoại ra xem thời gian, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được ước chừng đã qua mấy tiếng.
Bọn họ nằm một chỗ không dám động, thân thể đều cứng đờ, nhưng là vì sống sót, tất cả những điều này đều cần thiết.
Sở Tu vốn dĩ cho rằng còn sẽ có biến cố khác, cũng đã làm tốt chuẩn bị nếu độ khó phó bản tăng cao, vốn dĩ đây là trò chơi hố người không có lương tâm.
Kỳ quái chính là, thời gian thật sự cứ như vậy mà trôi qua.
Trong lúc đó một chút ngoài ý muốn cũng không có, đại khái tới rạng sáng, chân trời đã hiện lên nột vầng sáng nhàn nhạt, tất cả mọi người nghe được âm thanh cánh quạt máy bay.
Bọn họ ngẩng đầu lên, một chiếc máy bay quen thuộc từ trên trời hạ xuống trung tâm của đỉnh núi.
Chờ đến khi máy bay hạ cánh hoàn toàn, cửa khoang mở ra, một chiếc thang được hạ xuống.
Bên trong truyền ra giọng nói bình tĩnh của NPC: “Máy bay sẽ dừng lại một giờ, mong các vị hành khách kịp thời đi lên, một giờ sau, chúng ta sẽ cất cánh rời khỏi đảo hoang này.”
Nếu không phải người khổng lồ còn ở bên ngoài, bọn họ thật sự muốn mắng một tiếng mẹ nó, người khổng lồ vẫn còn ở đó!! Hơn nữa còn phi cơ rất gần! Lúc này ai mà dám đi lên máy bay hả?
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng khó khăn ở chỗ này.
NPC nói xong, đặt ở cửa hầm dựng một cái biển báo, biển báo màu đỏ, phía trên lóe sáng đếm ngược.
59:59.
Một giờ lúc, dù cho có người không lên máy bay, chắc chắn máy bay cũngsẽ cất cánh.
Tất cả mọi người rất rõ ràng điểm này, nhưng mà bọn họ không có cách nào.
Mắt thấy thời gian đếm ngược từng chút đi qua, tất cả mọi người vẫn không có động tĩnh, bởi vì người khổng lồ cách máy bay quá gần rồi, đi ra ngoài chính là chết!
Có một cái biện pháp có thể thành công lên máy bay, đó chính là mọi người từ nhiều hướng khác nhau cùng lúc chạy lên máy bay.
Như vậy khẳng định sẽ có người trở thành vật hi sinh, nhưng cũng sẽ có người có thể an toàn mà lên máy bay.
Nhưng là tất cả mọi người không dám động, sợ hãi trở thành vật hi sinh.
Sở Tu nhìn thời gian chậm rãi qua đi, cắn chặt răng, cô làm một cái thủ thế bảo mọi người tản ra, rồi chậm rãi di chuyển đến hướng khác.
Trong đội ngũ này, cô đã tựa như linh hồn, như thủ lĩnh, tuy rằng mọi người không rõ ý tứ, nhưng cũng sẽ nghe cô, ba người chậm rãi từ bốn phương tám hướng đi ra ngoài, trong lòng đều có suy đoán.
Nghĩ rằng đến lúc đó thật sự không được, khả năng muốn cùng chạy lên máy bay, có thể sống một người thì một người.
Chờ mọi người tản ra xong, Sở Tu nhặt một cục đá, ném vào người khổng lồ.
Cô hấp dẫn sự chú ý của người khổng lồ, trong nháy mắt kia hô một tiếng: “Đều mẹ nó chạy lên cho tôi! Chạy lên máy bay! Đừng có kéo chân sau tôi!”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Đỗ Điềm Điềm thậm chí trong nháy mắt này đỏ hốc mắt, người khổng lồ chạy thẳng đến Sở Tu, lúc nó sắp tới gần Sở Tu, mọi người từ bốn phương tám hướng vọt ra, chạy tới máy bay.
Đỗ Điềm Điềm muốn quay lại cứu người, nhưng cô ấy thật sự lo lắng mình lại kéo chân sau, chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa chạy đến máy bay.
Âm thanh xung quanh thật sự là quá nhiều, người khổng lồ chần chờ một chút, quay đầu lại, muốn đi bắt người tới gần máy bay, Sở Tu lấy cục đá ở trong tay, tiếp tục ném vào người nó, vừa hấp dẫn lực chú ý của nó, vừa lui về một hướng khác.
Người khổng lồ tức giận, không hề quản những ngưới khác chạy lên máy bay, chỉ đi lại chỗ Sở Tu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...