Trần Tĩnh tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trên giường của Dương Văn, tay Dương Văn đang đặt trên eo cô, cô đang trần trụi, không mặc quần áo.
Hôm qua họ đã lên giường của Dương Văn, đã "làm" trên chiếc giường này ba lần, cô đã khóc lóc xin hắn nhưng hắn vẫn không tha cho cô.
Phòng rất gọn gàng, mọi vật đều được sắp xếp một cách có tổ chức. Đây là lần đầu tiên cô đến phòng của hắn.
Cô quay lại nhìn hắn, chạm ngay vào ánh mắt của hắn, cô không biết hắn đã tỉnh lại khi nào.
"Đã tỉnh rồi à? Cứ ngủ thêm một chút nữa đi."
Sau khi nói xong, Dương Văn ôm Trần Tĩnh, dựa cằm vào đầu cô.
Trần Tĩnh vẫn còn hơi buồn ngủ, nên cô nhắm mắt lại ngủ thêm một chút.
Lúc Trần Tĩnh mở mắt ra, phát hiện cô vẫn đang ở trong vòng tay của Dương Văn, nhưng hắn đã tỉnh.
"Chào buổi sáng." Dương Văn cúi xuống, hôn cô một cái.
"...Chào buổi sáng." Trần Tĩnh ngơ ngác một chút.
"Em có đói không?"
"Một chút."
“Tôi đi nấu.” Dương Văn hôn cô lần nữa, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trần Cảnh cảm thấy gần đây bọn họ thân thiết quá mức, nhưng hiện tại cô cũng không chán ghét.
Khi đứng dậy, cô mới phát hiện quần áo của mình không có ở đây, mặc dù Dương Văn đã từng nhìn thấy cơ thể cô nhưng khỏa thân như thế này đi ra ngoài quả thật không tốt.
Cô đành phải mở tủ quần áo của Dương Văn, chọn một chiếc áo sơ mi trắng rồi mặc vào.
Cô chỉnh lại quần áo, định quay về phòng, vừa mở cửa đã thấy Dương Văn từ phòng tắm đi ra.
Dương Văn nhìn thấy cô lại cứng đờ, tóc cô lười biếng xoã tung, cúc áo chỉ cài ở giữa, để lộ bộ ngực đầy đặn, vạt áo chỉ che được phần mông, thậm chí có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới khi cô giơ tay lên.
Điều này thậm chí còn quyến rũ hơn cả không mặc gì, lại còn là của hắn nữa, nếu không phải thời điểm không phù hợp, hắn thực sự muốn "đè" cô ngay bây giờ.
Trần Tĩnh phớt lờ ánh nhìn chằm chằm của hắn, chỉ có đôi tai đỏ ửng cho thấy cô không phải là người vô cảm.
Mặc dù cô biết việc ăn mặc như vậy thực sự cí hơi gợi cảm quá mức, nhưng phản ứng của hắn cũng khiến cô rất hài lòng.
Cô từ từ tiến lại gần hắn, đang định đi ngang qua hắn thì bị hắn nắm lấy cổ tay.
Dương Văn kéo cô lại, ôm vào lòng, hai tay nắm lấy mông cô và bóp nhẹ hai lần, sau đó hôn cô một cái trước khi buông tay.
“Em đẹp lắm!”
Trần Tĩnh đỏ mặt nhìn hắn, không ngờ hắn lại đột ngột "xuất thủ", cô nhanh chóng trở lại phòng và đóng cửa thật mạnh.
Dương Văn nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười, sau đó đi vào bếp chuẩn bị.
Lúc Trần Tĩnh rửa mặt xong, bữa ăn đã được dọn lên bàn.
“Ngon không? Tất cả đều là món em thích.”
“Ưm… làm sao anh biết tôi thích gì?”
Chỉ khi đó Trần Tĩnh mới nhận ra rằng tất cả các món trên bàn đều là những thứ mà cô ưa thích, mặc dù cô chưa bao giờ nói với hắn về sở thích của mình.
“Tôi nhận ra, em kén chọn quá, không thích ăn cà rốt, cần tây, rau mùi…” Dương Văn liệt kê ra hàng chục loại.
Trần Tĩnh ngạc nhiên, tất cả những gì hắn nói đều đúng, cô chưa hề nhận ra rằng cô không ăn nhiều loại như vậy!!
Dương Văn thấy cô ngẩn ngơ nhìn mà thấy buồn cười, việc cô kén chọn trong việc ăn uống rõ ràng đến mức, trước đây cô đã nói rằng cô không hề kén chọn, nhưng khi ăn cô đã loại bỏ tất cả những thứ mà cô không ăn, nếu hắn không nhận ra điều đó thì hắn chỉ có thể là kẻ ngốc.
Hắn không phải là người làm việc tốt mà không muốn nhận công, nhưng những lúc hắn thể hiện, hắn muốn cho cô thấy những gì hắn đã làm, để cô biết rằng, hắn thực sự quan tâm đến cô.
"Vậy anh... anh không phải là người kén ăn sao? "
"Tôi cũng vậy, tôi không ăn đậu que chua, dưa chua...", Dương Văn cũng kể ra rất nhiều món mà mình không ăn.
Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy điều này, hắn cũng có rất nhiều thứ hắn không thích ăn, vì vậy cô không sao cả, nhưng cô cũng âm thầm nhớ kỹ, sau này cô sẽ không mua những thứ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...