Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận


Thẩm Tùng Nhiên gật đầu đáp lại câu hỏi của cô gái trẻ này.

Xem ra năm phòng đơn chính là được chuẩn bị cho những người làm nhiệm vụ bọn họ.

Thời điểm tất cả bọn họ nhận phòng xong đã hơn 4 giờ chiều.
Người đàn ông tóc húi cua và cô gái trẻ bị ông chủ nhầm là một đôi bị chia ra mỗi người ở một phòng đơn, ông chủ còn đùa giỡn rằng đôi vợ chồng trẻ vẫn còn mâu thuẫn, hai người không nói chuyện, giống như một cặp đôi thực sự mới cãi nhau.  
Thời gian ăn tối là năm giờ rưỡi, trong thời gian đó họ có thể tìm hiểu thêm về nhiệm vụ từ người đàn ông tóc húi cua.

Trong phòng của người đàn ông tóc húi cua, bọn họ bắt đầu giới thiệu bản thân.

Đầu tiên là người đàn ông tóc húi cua: “Tôi tên Trịnh Lục, đây là lần thứ hai tiến hành nhiệm vụ.”   
Cô gái bị nhoè lớp trang điểm vừa lau mặt vừa nói: “Tôi tên Diệp Nhan.”   
Ngoài ra người đàn ông và người phụ nữ còn lại lần lượt được gọi là Đinh Nhân và Kê Thiền, Thẩm Tùng Nhiên cũng nói tên của mình.

Có lẽ nhìn cô còn trẻ, thoạt nhìn trông giống sinh viên nên mọi người không hỏi cô nhiều, chỉ đơn giản hỏi cô làm sao mà đến đây.

Diệp Nhan lo lắng hỏi Trịnh Lục: "Anh đã làm được đến nhiệm vụ thứ hai, khẳng định biết nhiều hơn chúng ta"
Trịnh Lục: “Nhiệm vụ đã được nói rõ ràng cho mọi người rồi, một là sống sót đến sáng sớm ngày 29, hết thời gian tự nhiên có thể trở về hiện thực, tôi lần trước chính là như vậy thông qua.


Thứ hai là tìm kiếm manh mối, nhưng lần trước tôi cũng không tìm được gì, trong đầu không có manh mối nào cả.”   
Ba người thở phào nhẹ nhõm khi biết có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không cần làm gì, nhưng Thẩm Tùng Nhiên lại không cảm thấy như vậy, nhìn biểu tình của Trịnh Lục liền biết lần trước anh ta có thể sống sót cũng không dễ dàng.
Kê Thiền lúc đầu còn khá vui vẻ cũng nhận ra điều này: “Con ma lúc trước anh nói có phải là thật không?”   
Trịnh Lục gật đầu, "không lừa các người, nhiệm vụ không phải là nghĩ dưỡng, mọi người phải tìm cách sống sót khỏi tay ma quỷ, chết ở đây là sẽ thực sự chết."   
Đinh Nhân gãi tóc nói: "Làm sao có thể trốn ma được? Chỉ mong nó không tìm đến chúng ta là được."   
Trịnh Lục không nói gì và bắt đầu ngây người.

Diệp Nhan lắc lắc cánh tay của hắn, "Anh đừng ngây ra đó nữa, lần trước anh làm thế nào để sống sót, hãy nói cho chúng tôi biết đi."   
Trịnh Lục nhìn chằm chằm vào cô ta "Chạy."   
Khi vài người tiếp theo hỏi lại, Trịnh Lục đều nói rằng hắn không thể giúp được gì nên mọi người hãy tự bảo vệ mình.

Tâm trạng Diệp Nhan bây giờ đã ổn định lại, ngoài phiền muộn thì vẫn là phiền muộn, quyết định đi tắm trước, nhưng cô lại không dám ở một mình, trước đó Trịnh Lục có nói khách sạn này có ma.

Thấy Thẩm Tùng Nhiên vẫn còn là sinh viên nên cô ta bỏ qua, chọn một người đáng tin cậy hơn là Kê Thiền: "Thiền tỷ, chúng ta tắm cùng nhau có được không.

Tôi không dám đi một mình."   
Kê Thiền liếc nhìn Thẩm Tùng Nhiên, nghĩ tới cô gái này cũng chưa tắm, "Tiểu Nhiên, nếu không cùng đi nhé."
Thẩm Tùng Nhiên chỉ lắc đầu, "Không sao, hai người tắm trước đi."   

Cô trở về phòng, thu dọn xong ba lô đang được mở ra rồi lấy chăn bông từ trong tủ ra, lần đầu tiên bước vào khách sạn cô cảm thấy rất ấm áp, nhưng hiện tại càng ngày càng lạnh.

Sau khi Diệp Nhan và Kê Thiền tắm xong, họ giống như đã cùng nhau rửa sạch mọi nỗi sợ hãi trước đó, ra ngoài vẫn còn trò chuyện vui vẻ. 
Lúc Thẩm Tùng Nhiên đi tới cùng bộ quần áo để thay, Kê Thiền quay người nói:
"Nước vẫn còn nóng, nhanh tắm đi kẻo bị cảm lạnh."   
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu: “Được.”   
Nhiệt độ trong phòng tắm còn chưa tản đi, sau khi Thẩm Tùng Nhiên tắm rửa xong mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, vừa vặn đến năm giờ rưỡi, bọn họ nên xuống lầu ăn tối.

Khi tới tầng một, họ phát hiện ở đây đã tập trung không ít người, bốn thanh thiếu niên tụ tập với nhau, còn có một cặp vợ chồng trung niên, cộng thêm năm người bọn họ tổng cộng có mười một người, khá náo nhiệt.

Bốn thanh niên gồm có hai nam hai nữ, khi nhìn thấy những gương mặt xa lạ, một nam sinh nói:
“ Mới nửa ngày đã có năm người vào ở, ông chủ, khách sạn này kinh doanh thật tốt.

"   
Ông chủ đúng lúc bước vào với món ăn cuối cùng và nói: "Đây là một khách sạn nhỏ, chỉ vừa đủ cho mọi người ở thôi."   
Cặp vợ chồng trung niên giúp ông chủ bày bát, lúc Thẩm Tùng Nhiên đến, cơm cũng đã được bưng lên, cộng cả ông chủ tổng cộng có mười hai người, bữa tối năm món một canh, khá thịnh soạn.

Thấy những người khác bắt đầu ăn, Thẩm Tùng Nhiên nhìn Trịnh Lục vẫn đang dùng đũa đâm cơm, vẫn chưa ăn cơm.


Đồ ăn có hương vị rất ngon, ngoại trừ Thẩm Tùng Nhiên và Trịnh Lục, những người còn lại đều ăn hai bát, ba người làm nhiệm vụ còn lại hoàn toàn quên đi nỗi sợ hãi khi mới đến dây, thậm chí còn bắt đầu khen ngợi tài nấu nướng siêu phàm của ông chủ.
Sau khi ăn xong, hầu hết mọi người đều không quay lại phòng ngay mà ở lại tầng một, đặc biệt là nhóm thanh niên bắt đầu cùng Diệp Nhan bọn họ nói chuyện.

Diệp Nhan bây giờ không quá sợ hãi, nhưng cô ấy đang mơ hồ về những gì đang xảy ra ở thế giới này.

"Mọi người làm sao lại tới đây? Lúc mới đến tôi không nghĩ trong khu rừng này lại có khách sạn."   
Một chàng trai nhuộm tóc vàng trong nhóm mỉm cười: "Vậy tại sao cậu lại ở đây? Đừng nói là cậu bị lạc nhé?"   
Thẩm Tùng Nhiên trước đó đã nhận thấy, trong nhóm bốn người này, ba người còn lại rõ ràng đang vây quanh nam sinh này.

Diệp Nhan nghẹn ngào, khi Trịnh Lục nói đây là thế giới nhiệm vụ, cô còn cho rằng những người này là NPC cung cấp manh mối, không nghĩ đến bọn họ nói chuyện logic như người bình thường.

"Tôi, tôi cãi nhau với bạn trai nên xuống xe trước, khi định thần lại thì phát hiện xung quanh không có chiếc xe nào khác..."   
Nam sinh tóc vàng nghe vậy gật đầu: “ Là vậy à… trước đó ông chủ nói có một cặp vợ chồng vừa đến khách sạn đã cãi nhau, hóa ra là cậu.”   
Diệp Nhan vội vàng gật đầu: "Thế các bạn đến đây làm gì?"   
Ngồi cạnh chàng trai tóc vàng, một cô gái ăn mặc xinh đẹp với mái tóc đen dài nói: "Chúng tôi đến đây để thám hiểm.

Có một ngọn núi cách khách sạn này không xa, nghe đồn ngọn núi này rất kỳ quái, rất nhiều du khách đến đó đều mất tích, chúng tôi là đội thám hiểm, lần này đặc biệt tới đây để livestream."   
Cô gái nói rồi lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, một cô gái khác có mái tóc ngắn ngang tai nói:
“Đáng tiếc chúng ta vừa tới nơi liền gặp mưa lớn, không có cách nào để ra ngoài, chỉ có thể ở lại đây trước, đợi tạnh mưa chúng ta sẽ xuất phát!”  
Vẫn còn một nam sinh không nói chuyện, trông có vẻ rất ôn hòa, nam sinh cũng gật đầu.


Nói đến đó nữ sinh tóc dài vẫn rất phấn khích:
“Đợi lần thám hiểm này kết thúc, chúng ta nhất định có thể tăng rất nhiều Fan, nhân tiện chúng ta phải chuẩn bị tốt…”
Cô gái còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt của người khác ngăn lại.

Kê Thiền nghe xong mới lên tiếng: "Vậy thì chúc mọi người sau này thành công, chúng ta đều trở về phòng nghỉ ngơi."   
Bốn người trẻ tuổi cũng làm theo lời này, muốn quay về phòng.

Thẩm Tùng Nhiên vẫn im lặng, sau khi tất cả bọn họ đứng dậy và rời đi cô mới đi theo sau.
Phòng của cô ở cuối tầng hai, sau khi mọi người vào phòng, cô nhìn hành lang u ám, lúc này còn chưa đến sáu giờ rưỡi, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Trên hành lang có ánh sáng lờ mờ chỉ hơn một ngọn nến, Thẩm Tùng Nhiên đi đến cửa phòng nhìn về phía hành lang.

Điều kỳ lạ là trước đó ở trong phòng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng động ở tầng một, chứng tỏ khả năng cách âm rất kém, bây giờ bốn người đều trở về phòng lại không hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Cô mở cửa, sau khi bước vào thì đóng lại, động tác rất nhẹ nhàng nhưng trong hành lang yên tĩnh lại nghe rất chói tai.

Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên giường nhìn điện thoại di động của mình luôn không kết nối, nghĩ đến mấy nam nữ nói muốn livestream, cô rất tò mò về ngọn núi gần đó.

Biết đâu cái gọi là manh mối có thể tìm thấy ở đó.

So với việc sống sót đến sáng sớm ngày 29, cô cảm thấy chắc chắn không thể đơn giản đạt được như vậy, chủ động tìm kiếm manh mối mới là con đường đúng đắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận