Đã biết cách hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tìm vũ khí giết người ở đâu? Thẩm Tùng Nhiên suy nghĩ hết khả năng, nói: “ Nếu như là đột nhiên đóng cửa, lúc đó ông chủ đã chết khẳng định không thể tự mình đóng cửa.
Vậy có lẽ ông ấy đã bị giết ở đây, hung khí không chừng chỉ ở xung quanh đây, nếu không nhiệm vụ này chính là quá khó để thực hiện."
Trịnh Lục đứng dậy, bỏ tất cả báo lại vào hộp: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Nghĩ đến ở cùng tầng lầu với một xác chết, anh ta cảm thấy cả người không thoải mái.
Bốn người khiêng hai chiếc hộp xuống lầu, bọn họ cần phải tìm ra hung khí.
Cho dù buồn nôn đi nữa, đói bụng vẫn phải ăn cơm, nhưng thức ăn trong bếp đã cạn kiệt, Thẩm Tùng Nhiên lấy bánh quy và sôcôla mình mang theo ra để mọi người cầm lấy ăn tạm trước.
Diệp Nhan vừa ăn vừa ngửi quần áo của mình, "Tôi hôi quá, ở cái nơi quái quỷ này mấy ngày mới chỉ tắm rửa được một lần."
Kê Thiền: “ Nhẫn nại đi, đợi chúng ta tìm thấy hung khí là có thể rời đi.”
Trịnh Lục cũng nói: "Đợi đến lúc cô quay về, quần áo hay kiểu tóc đều sẽ trở lại hình dáng ban đầu, giống như chưa hề trải qua những chuyện này."
Nhìn thấy Trịnh Lục sẵn lòng nói chuyện với mình, Diệp Nhan có chút không được tự nhiên: "Trước đó thật xin lỗi, liên tục nhìn thấy người chết, tôi trong lòng sợ hãi, mới trút giận lên người anh ngay lúc đó ."
Trịnh Lục lắc đầu, "Không sao, lúc đó tôi cũng quá bốc đồng."
Thấy hai người có thể hòa giải, Thẩm Tùng Nhiên và Kê Thiền cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Thẩm Tùng Nhiên có chút do dự, trong đầu cô còn đang nghĩ đến con dao găm được chôn dưới gốc cây trước cửa khách sạn, không biết có phải con dao găm đó hay không, nhưng lúc đó trên tầng ba không chỉ có một người, vả lại lời nhắc của hệ thống có nói là gây ra vết thương chí mạng.
Nhưng nó rất có khả năng chính là thứ để hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Tùng Nhiên đột nhiên hỏi ba người: "Các người có tin tưởng ta không?"
Ba người thấy cô đột nhiên nói như vậy, mặc dù vẫn còn lơ mơ nhưng vẫn gật đầu, đặc biệt là Trịnh Lục, chính Thẩm Tùng Nhiên đã cứu anh ta đêm đó.
“Đêm qua tôi gặp ác mộng, mơ thấy có vài người ở tầng ba hình như đã giết ai đó, sau đó hai người trong số bọn họ cầm một con dao găm chôn ở dưới gốc cây trước cửa khách sạn.
Tuy rằng không chắc chắc lắm nhưng cũng có thể là thứ chúng ta đang tìm kiếm.”
Trịnh Lục: "Thật sao?"
Sáng nay anh ta nghe thấy tiếng hét của Thẩm Tùng Nhiên có vẻ sợ hãi, lẽ nào chính là lúc đó cô gặp ác mộng.
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, “Thật, lúc nằm mơ thấy chuyện này tôi còn nghĩ do mình mấy ngày nay quá căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy lời nhắc nhở của hệ thống tôi lại nghĩ có khả năng chính là cái này.”
Trong lòng Trịnh Lục một hồi nhiệt huyết: “Vậy chúng ta ra ngoài thử trước đi.
Cho dù không phải thì quay lại tìm chỗ khác cũng không muộn.”
Diệp Nhan cũng gật đầu, khẩu khí có chút kích động: "Không lẽ cô vừa mơ thấy một giấc mơ thần kỳ giống như trong phim kinh dị!"
Cô nhớ rằng nữ chính hoặc nhân vật quan trọng trong phim sẽ mơ về những điều liên quan đến người đã chết.
Nghĩ tới đây, mấy người đi đến phòng tạp vật cầm xẻng bước qua cửa sổ, trời đã xế chiều, bên ngoài thời tiết âm u, bất quá bọn họ đều cảm thấy thắng lợi đang ở ngay trước mắt.
Đây là lần đầu tiên họ ra ngoài trong mấy ngày qua, Thẩm Tùng Nhiên nhìn khách sạn u ám, thậm chí còn cảm thấy cứ như vậy bỏ chạy có vẻ như cũng có thể sống sót.
Nhưng vẫn có thể áp chế sự thôi thúc này và tìm thấy cái cây đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Thẩm Tùng Nhiên chỉ vào một vị trí, "Chính là chỗ này, chúng ta trước tiên đào lên xem xem."
Hiện tại Trịnh Lục đặc biệt có sức lực, muốn đào chỗ nào hắn đào chỗ đó.
Xẻng vung xuống rất nhanh, trong thời gian ngắn một cái hố đã được đào ra, khi xẻng lại hạ xuống liền nghe thấy tiếng va chạm của đồ bằng sắt.
Kê Thiền có chút kích động: "Đào được rồi!"
Trịnh Lục chậm rãi dùng xẻng hất đất đi, bọn họ cũng nhìn thấy con dao găm đã rỉ sét, nhưng khi nhìn thấy nó, bọn họ cảm thấy nhiệt độ thân thể bị giảm xuống rất nhiều.
Nhất thời không ai dám nhặt con dao găm, không ngờ Thẩm Tùng Nhiên lá gan lớn, cởi áo khoác ngoài dùng nó nhặt con dao găm lên.
Đúng lúc này, cô nhận được nhắc nhở: [Đây là một con dao găm rỉ sét bị nhiễm linh hồn bị oan ức, thuộc đạo cụ bạch phẩm cấp thấp, đã tự động ràng buộc]
Thẩm Tùng Nhiên không biết có thứ như là đạo cụ.
Ba người còn lại không nhận được thông báo nhắc nhở, Diệp Nhan có chút nản lòng: "Lẽ nào không phải con dao găm này sao?"
Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy xúc tu của con dao lạnh ngắt, "Hẳn là không phải.
Nghe nói là đạo cụ bạch phẩm cấp thấp."
Trịnh Lục buông cái xẻng trên tay: "Đạo cụ! Đây là một đạo cụ?"
Thẩm Tùng Nhiên gật đầu, "Nói rằng nó đã bị nhiễm hơi thở linh hồn bị oan ức, đã tự động bị trói buộc."
Trịnh Lục hiện tại rất hối hận, tại sao vừa rồi hắn lại sợ hãi như vậy, không nhặt con dao lên? Hơn nữa, hiện tại hắn mới biết trong lúc làm nhiệm vụ cũng có thể thu được đạo cụ, đây chính là nhận miễn phí a.
"Loại đạo cụ này có thể đối phó với ma quỷ, các người trước đó cũng nhìn thấy rồi, nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là nhiệm vụ cấp thấp, về sau hẳn sẽ có nhiều nhiệm vụ cao cấp hơn.
Nếu chỉ dựa vào thân thể phàm trần của chúng ta, chắc chắn sẽ không có biện pháp đối đầu với ma quỷ, cho nên đạo cụ xác thực đặc biệt quan trọng."
Giải thích theo cách này, mọi người đều hiểu có đạo cụ tốt đến mức nào, Kê Thiền và Diệp Nhan đều quăng tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Trịnh Lục nói tiếp: "Đợi sau khi các người hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu được tích phân, có thể dùng tích phân ở trên cửa hàng hệ thống mua đạo cụ để bảo mệnh.
Tôi lần trước có thể thông qua nhiệm vụ là do vận khí tốt, tích phân nhận được đặc biệt ít, hi vọng lần này có thể nhiều hơn một chút."
Nói xong, ba người còn lại cảm thấy hy vọng dâng trào, hiện tại Thẩm Tùng Nhiên đã có dao găm để đối phó quỷ, sau khi trở về hiện thực bọn họ có thể tự mua đạo cụ cho mình.
Trịnh Lục đứng dậy, "Nếu đây không phải là con dao găm nhiệm vụ yêu cầu, chúng ta quay lại tiếp tục tìm kiếm, hy vọng chúng ta có thể rời khỏi đây trước đêm nay."
Nghĩ đến hồn ma của ông chủ sẽ xuất hiện vào ban đêm, vài người không thể không run sợ.
Sau khi quay lại, bọn họ quyết định cùng nhau tìm kiếm, bắt đầu từ tầng một và đi lên.
Đầu tiên là phòng của ông chủ, thi thể của Lưu Kiệt và Bối Bối đã bốc mùi hôi thối, Thẩm Tùng Nhiên cầm dao găm ở phía trước, cô bịt miệng và mũi đi vào phòng, theo sau là ba người còn lại.
Bốn người họ cẩn thận lục soát căn phòng nhỏ, Diệp Nhan tìm kiếm quanh giường, trên giường vẫn còn hành lý của đám người Lưu Kiệt.
Cô dựa vào tâm lý cho dù là không có gì cũng không bỏ qua, cô mở hết tất cả ba lô, trong đó có một số quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày.
Sau ba lần lục soát vẫn không tìm thấy gì, ở chiếc túi cuối cùng, cô tìm thấy một tập văn kiện được gói trong giấy da, cô lấy ra đọc, có một kế hoạch được viết trên đó.
Có lẽ chính là bọn họ lần này livestream cần phải làm thế nào tạo ra điểm nóng, ngay sau đó cô lật sang trang thứ hai.
“A!”
Sau khi nhìn thấy văn tự và đồ án trên đó, cô sợ đến mức ném tập văn kiện đi.
Tay cô run rẩy chỉ vào tập văn kiện,
"Đó, trên đó...!chúng ta hiện tại rốt cuộc ở đâu?"
Thẩm Tùng Nhiên bước tới nhặt văn kiện, cuối cùng cũng hiểu tại sao Diệp Nhan lại bị dọa thành như vậy.
Phía trên viết là “ Tìm kiếm khách sạn kinh hoàng”, có tin đồn rằng sau vụ án mất tích ở Chương Sơn hơn mười năm trước, tất cả khách sạn ở đó đều đóng cửa, sau này chính phủ muốn khởi động các dự án mới, tất cả các khách sạn đóng cửa đều bị phá bỏ.
Nhưng dự án sau đó bị gác lại, nơi này bị bỏ hoang, nhưng rồi không biết từ lúc nào có tin đồn rằng Chương Sơn có một khách sạn thần bí vẫn còn đang hoạt động, nếu hữu duyên, có thể sẽ tìm thấy khách sạn này.
Tin đồn này cũng thu hút rất nhiều người tới đây thám hiểm.
Nam Nam và những người khác cũng lợi dụng tin đồn này để thực hiện chuyến thám hiểm ngoài trời, giống như đang được rất nhiều sự quan tâm, livestream của công hội rất được coi trọng.
Bất quá công hội không muốn tốn nhiều tiền như vậy để xây dựng một quán trọ, mà chỉ là lắp đặt một số thủ thuật nhỏ để hù dọa người xem, cuối cùng kết thúc livestream.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...