Nhìn thấy ánh sáng ban ngày, nỗi sợ hãi trong lòng bốn người dần dần được áp chế một chút.
Trịnh Lục: “Chúng ta đã tìm hết những nơi có thể tìm kiếm ở tầng một và tầng hai, chỉ còn tầng ba chúng ta vẫn chưa tìm kiếm cẩn thận.”
Ở trên đó có hai thi thể, mọi người đều cảm thấy nơi này rất âm u đáng sợ, đều không muốn lên đấy tỉ mỉ kiểm tra, đó là nơi trước đó Trịnh Lục tìm thấy điện thoại của Nam Nam nên căn bản không giám nhìn nhiều.
Thẩm Tùng Nhiên trước đó vẫn luôn tập trung suy nghĩ đến phòng tạp vật ở tầng một, thực sự không chú ý đến tầng ba.
"Vậy tiếp theo đây chúng ta cùng nhau lên tầng ba nhé."
Không ai trong số họ từng sống ở tầng ba trước đó nên đối với việc trên tầng ba có cái gì bọn họ đều không biết.
Nhưng khi lên tới tầng ba, trong lòng mọi người đều trầm xuống.
Khả năng lấy ánh sáng ở tầng này rất kém, cho dù là ban ngày thì ở đây vẫn rất tối.
Cầu thang nơi Nam Nam chết trước đó vẫn còn vết máu sót lại, bốn người tránh vết máu đi lên.
Vừa mới tới cầu thang, bọn họ liền ngửi thấy mùi thối của xác chết, chỉ vì mùi này mà bọn họ ngay cả cơn cũng không muốn ăn.
Tầng 3 có ba phòng lớn, thực ra so với phòng đơn ở tầng hai nhỉnh hơn một chút, có thể kê được hai cái giường.
Ngoài cái này ra, phòng tắm cũng giống như tầng hai, một phòng tạp vật bên trong đều là những thứ thường dùng như giẻ lau sàn.
Bọn họ còn nhìn thấy một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, bên trong giống như phòng tạp vật ở tầng 2, trước đó chưa có ai dám đến đây.
Thẩm Tùng Nhiên bước vào, nhìn qua thấy hai chiếc hộp duy nhất trong phòng, một trong số đó đựng đều là album ảnh.
Cô lấy ra, mở ra nhìn xem, bên trong toàn là ảnh chụp chung, bối cảnh đều là khách sạn,
"Có vẻ như đây là những bức ảnh kỷ niệm được chụp bởi những vị khách đã từng đến đây trước đây."
Giống như cái họ tìm thấy ngày hôm qua.
Khách sạn này hình như đã mở từ rất lâu rồi, hầu hết album ảnh đều có ông chủ xuất hiện, còn lại trước đó là ông cụ tóc bạc chụp ảnh cùng khách, có lẽ là ông chủ kế thừa khách sạn từ vị trưởng bối này.
Trịnh Lục nhìn qua một chiếc hộp khác chứa đầy các tờ báo, nội dung của các tờ báo chính là nói về những người mất tích.
Những người trẻ tuổi đó đến Chương Sơn chơi, ở trong khách sạn, chụp ảnh chung với ông chủ trước khi lên núi, lúc đó đã nói xong sau ba ngày sẽ quay lại, tuy nhiên sau ba ngày, những người này đều không quay lại.
Ông chủ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã gọi cảnh sát.
Diệp Nhan nhìn thấy việc này còn cảm khái, "Không ngờ ông chủ lại gọi cảnh sát.
Tôi còn tưởng là người nhà của những người mất tích này."
Ba người còn lại cũng nghĩ như vậy.
Sau đó cảnh sát bắt đầu điều tra, nhưng không tìm thấy ai.
Vì không tìm thấy ai nên người nhà người mất tích trở nên lo lắng, bắt đầu tìm toà soạn không ngần ngại công khai sự việc, chưa kể trong số người mất tích có một người là con trai duy nhất của một quan chức cấp cao.
Nhưng sống không thấy người chết không thấy xác, tiến độ vụ án bị đình trệ.
Sau này đột nhiên có bài báo đưa tin, nói ông chủ khách sạn bị tình nghi, bởi vì ba ngày này có một lần ông chủ đã lái xe ra ngoài một thời gian khá lâu mới quay lại, nhưng cũng không giống ra ngoài mua nhu yếu phẩm hàng ngày.
Thế là ông ta bị đưa đến đồn cảnh sát, nhưng ông chủ nói lúc đó nhìn thấy thời gian cũng gần đến, nhưng mấy thanh niên đó không quay lại, ông ta thấy hơi lo lắng nên lái xe lên núi tìm kiếm, nhưng đáng tiếc không tìm thấy ai.
Nhưng người nhà không tin vào lý do thoái thác này và nhận định là ông chủ đã giết con họ trong thời gian đó.
Cuối cùng, không có khả năng hay bằng chứng nào cho thấy ông chủ đã phạm tội nên không còn cách nào khác là phải để ông ta đi, nhưng người nhà nạn nhân hoàn toàn không tin điều này.
Sau đó lác đác có những bài báo đưa tin việc kinh doanh của khách sạn rất khó khăn, thường xuyên có người đến gây sự, ngay cả những khách sạn nổi tiếng xung quanh đó cũng không thể tồn tại chứ đừng nói đến khách sạn nhỏ sinh ý bình thường của ông chủ.
Lật sang tờ báo cuối cùng, người ta nói tất cả các khách sạn thuộc Chương Sơn đều đóng cửa, còn người chủ trước đây bị coi là nghi phạm cũng không thấy đâu.
Phía trên viết rằng ông chủ đã không còn ở đó, cửa khách sạn đóng lại, sau này người nhà của người mất tích cũng không nghĩ đến việc tìm ông ấy gây phiền toái.
Và sau đó là bài báo về việc tìm thấy thi thể của những người đã mất tích, thì mới biết ông chủ thực sự đã bị hiểu lầm.
Dưới đáy hộp là một cuốn sổ dính máu, Thẩm Tùng Nhiên không hề sợ hãi, trực tiếp lấy cuốn sổ ra.
Mở ra trang đầu tiên viết một cái tên: Chu Dung.
Chữ viết tay rất đẹp, là của một cô gái viết.
Đây là nhật ký của cô gái, trong đó ghi lại tất cả những sự việc cô đã làm, Thẩm Tùng Nhiên lật sang trang ngày 17 tháng 4 năm 2002.
[ 17/4: Ngày hôm nay chúng ta sẽ xuất phát đi lên núi Chương Sơn, trước khi đi có chụp ảnh chung với ông chủ, mặc dù ông chủ không muốn đứng phía trước nhưng vẫn xuất hiện trong ảnh, ông ấy thực sự rất hiền lành và ôn nhu.
Nếu lần sau vẫn còn cơ hội, tôi sẽ ở lại đây lần nữa.
】
[17/4: Hiện tại là buổi tối, chúng ta đang ở lưng chừng núi Chương Sơn, dựng lều trại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai có thể sẽ leo lên đỉnh núi, may mà thời tiết mấy ngày này không tệ, không khí trên núi thật trong lành.]
[18/4: Ngày hôm nay chúng ta sẽ xuất phát trước bình minh.
Mặt trời mọc thực sự rất đẹp.
Trước đó còn hỏi ông chủ đã từng leo núi ở đây chưa.
Ông ấy nói chưa từng.
Hi vọng một ngày nào đó ông chủ nghỉ ngơi có thể đến đỉnh núi ngắm mặt trời mọc.
】
[20/4: Tôi hiện tại rất sợ hãi, trước đó đã thỏa thuận cùng nhau xuống núi, nhưng Diệp Hoa Mậu không cẩn thận ngã vào một khe đá, mọi người vốn dĩ muốn cứu hắn, nhưng hắn lại nói phía dưới có kho báu, bảo chúng ta đều đi xuống xem thử.
Mọi người dùng dây thừng cứu sinh xuống dưới, nhưng sau khi người cuối cùng leo xuống thì chiếc cọc gỗ cố định ở đầu dây bên kia lỏng ra và rơi xuống, lúc đó chúng tôi mới phát hiện ra dưới khe đá chẳng có gì cả.
Diệp Hoa Mậu đã chơi khăm chúng tôi, kết quả bị mắc kẹt.
Tôi thật sự Sợ hãi.
】
[21/4: Chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây một ngày, đã đói cả ngày, điện thoại cũng không gọi được, khe đá này quá sâu và xa, trước khi đi, ông chủ nói nếu ba ngày sau chúng ta không quay lại ông ấy sẽ đến tìm, chúng tôi vẫn còn hy vọng.
】
[22/4: Dưới nay chẳng có gì cả, cũng không nghe thấy tiếng người khác, cũng không có nước, tôi rất khát, trước đó còn vui mừng vì trời đẹp, hiện tại tôi hi vọng trời sẽ mưa sớm một chút.
】
[ 23/4: Diệp Hoa Mậu cùng những người khác đang cãi nhau, chính là hắn lừa chúng tôi xuống đây, mới tạo thành sự cố như vậy, vốn dĩ hắn là người có địa vị cao nhất nên mọi người không giám nói, nhưng hiện tại tâm trí mọi người đều nóng nảy nên mới bắt đầu cãi nhau, tôi nhớ bố mẹ, không biết ông chủ có giúp chúng tôi gọi cảnh sát hay không.
】
[ 24/4: Bọn họ giết người, bọn họ giết Diệp Hoa Mậu, bọn họ muốn ăn thịt hắn! 】
Đọc đến đoạn này bốn người đều thấy lạnh người, không có đồ ăn có thể nhẫn nại, nhưng không có nước thực sự rất khó chịu đựng.
【Tôi muốn về nhà】
[Tôi nghĩ tôi nghe thấy ai đó đang gọi tôi.
】
【cứu】
Hai câu cuối cùng rất khó đọc, chữ cuối cùng tựa như còn chưa viết xong, trên đó vẫn còn lưu lại vài giọt máu khô oxy hóa.
Thẩm Tùng Nhiên nhìn chữ cuối cùng nói: “Có thể cô ấy muốn viết là cứu mạng hoặc là cứu tôi hay gì đó.”
Vả lại có khả năng nhóm bạn này đã bị giết, hoặc có thể họ cũng bị coi như đồ ăn giống như nam sinh kia, Nghĩ đến đây, Thẩm Tùng Nhiên nhớ đến con ma nữ mà cô nhìn thấy trong giấc mơ với khuôn mặt lồi lõm, chẳng lẽ là Chu Dung.
Mấy người còn lại đều không nói gì, chẳng trách trong báo không đề cập tới nguyên nhân tử vong, những người trẻ tuổi này đều vì đánh nhau và ăn thịt lẫn nhau mà chết.
Ông chủ cũng đã tuân thủ lời hứa và gọi cảnh sát nhưng mà bị bố mẹ bọn họ hiểu lầm.
Trịnh Lục: " Ông chủ khách sạn biến thành ma khẳng định là bị giết, trên báo cũng nói chủ khách sạn đột nhiên đóng cửa ngừng kinh doanh.
Cộng thêm cha mẹ của những người này đều có quyền có thế, nói không chừng trong đó có thể có gì đó đáng nghi."
Kê Thiền: “Cho nên ông chủ mới đột nhiên đóng cửa, thực sự bị giết.”
Lúc này, hệ thống cũng bắt đầu nhắc nhở: [Tìm ra con dao găm gây ra sát thương chí mạng cho ông chủ là có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.
】
Mọi người đều vui vẻ, Thẩm Tùng Nhiên nghĩ, quả nhiên lựa chọn thứ hai thực sự là con đường đúng đắn, nếu ngồi không đợi đến ngày 29 có lẽ bọn họ đều chết sạch
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...