Xem toàn bộ bài báo, khách sạn Vĩnh An gần núi Chương Sơn nên ông chủ là người cuối cùng tiếp xúc với những người này, vì thế cũng bị liệt vào danh sách nghi phạm.
Và bên trên còn có tấm hình của ông chủ, chính là người mà bọn họ đã gặp.
Vài người cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể, nếu bọn họ nhìn không lầm, ngoại hình của ông chủ dường như chưa từng thay đổi, vẫn giống như trong ảnh.
Nhưng cho dù được bảo dưỡng đúng cách cũng không đến nổi ngay cả một chút biến hóa cũng không có, hơn nữa vụ án này đã xảy ra cách đây 15 năm.
Đinh Nhân: “Lẽ nào ông chủ chính là ma? Chẳng trách ông ta biến mất không dấu vết.”
Nhưng mấy ngày trước bọn họ còn trò chuyện với ông chủ, lúc đó ông chủ nhìn vẫn giống như một người bình thường, không nhìn ra có chỗ nào không đúng.
Thẩm Tùng Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh tiếp tục lục lọi, tìm được một cuốn sổ tay, sau khi mở ra, một bức ảnh rơi ra, đây chính là những thanh niên xa lạ mà cô đã thấy trong giấc mơ trước đây của mình.
Tấm hình này là ảnh chụp chung của bọn họ, có vài thanh niên đứng trước cửa khách sạn ra hiệu và ông chủ cũng xuất hiện, đứng ngay trước cửa mỉm cười ôn hòa như mọi khi.
Hình như là ảnh kỷ niệm được chụp khi đến đây chơi, góc dưới bên phải tấm hình có ghi thời gian: 15h12 chiều ngày 17/4/2002.
Cô lại nhìn mặt sau của tấm ảnh, trên đó có viết mấy chữ: Bố mẹ các bạn rất lo lắng, tuy rằng có hiểu lầm nhưng tôi vẫn mong các bạn có thể về nhà an toàn.
“Nhìn theo hướng này, cha mẹ của những người mất tích quả thực đã nghi ngờ ông chủ.”
Những người khác cũng nhìn vào những tấm ảnh, mặc dù không biết những người mất tích trông như thế nào, nhưng những dòng chữ đằng sau bức ảnh cũng có thể chứng minh điều đó.
Lúc này hệ thống đưa ra nhắc nhở: [Chúc mừng tìm được manh mối liên quan, tích cực tìm kiếm manh mối biết đâu có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới này.
】
Trong khi một số người khác vẫn đang nghiên cứu tấm ảnh, Thẩm Tùng Nhiên tiếp tục lục lọi, tuy nhiên không có bài báo nào liên quan, tiến độ đột ngột kết thúc.
Đinh Nhân gãi gãi tóc, " Với manh mối này chúng ta làm sao có thể sớm rời khỏi đây, hay là cần phải làm chuyện gì khác."
Mặc dù những từ này là một lời phàn nàn nhưng là nói với Trịnh Lục.
Tuy nhiên, Trịnh Lục chỉ lắc đầu, "Lần trước tôi không tìm thấy manh mối nào, nên không biết tiếp theo cần phải làm cái gì."
Mọi người đều nản lòng, người duy nhất có kinh nghiệm đều nói như vậy rồi, bọn làm sao biết phải làm thế nào.
Hiện tại toàn bộ khách sạn chỉ còn mấy người nhiệm vụ giả bọn họ, tiếp theo đây tử vong sẽ buông xuống trên đầu bọn họ.
Những xác chết trước đó đã được ông chủ và Lão Trương thu dọn đặt chung một chỗ, nhưng lần mấy người trong bọn họ không muốn nên Thẩm Tùng Nhiên đã tự mình lấy quần áo đi che xác.
Vợ chồng Lão Trương vẫn chưa quay lại, ngay cả Thẩm Tùng Nhiên cũng bắt đầu hoài nghi, bọn họ có phải bị ông chủ thủ tiêu rồi hay không?
Chán nản, bọn họ đợi đến chập tối, cuối cùng vẫn là Đinh Nhân không thể ngồi yên mà đứng dậy.
Những người đã chết trước đó đều là người của thế giới này nên anh ta không sợ hãi lắm, nhưng hiện tại chỉ còn lại bọn họ, ai biết người tiếp theo chết là ai trong số bọn họ.
"Chúng ta đi ra ngoài đi, cho dù đi bộ đến thị trấn cũng tốt hơn là chờ chết ở đây."
Diệp Nhan lắc đầu, "Không được, đôi vợ chồng kia ra ngoài đến bây giờ vẫn không có tin tức, không chừng ra ngoài có thể là người đầu tiên bị giết."
Khi cô nói lời này, ý định ra ngoài của Đinh Nhân đã bị dập tắt, nhưng nhìn đến tử khí trầm trầm của khách sạn này, anh ta lấy hết can đảm nói: "Tôi vẫn quyết định ra ngoài, có ai muốn đi cùng với tôi không?"
Không khí trầm mặc bao phủ xung quanh những người ở đây, Đinh Nhân biết những người này đều không dám.
Thẩm Tùng Nhiên nghĩ là, nhiệm vụ khẳng định là tiến hành ở đây, manh mối có ở bên ngoài hay không đều không thể nói chắc chắn.
Đinh Nhân nghĩ đến đoạn thời gian còn đi làm, luôn lựa chọn bảo thủ và ổn định nhất, cho dù đến hiện tại cũng không thích công việc này, nhưng thắng ở chỗ ổn định nên hắn sẵn sàng bỏ qua sự không thích này.
Nhưng hiện tại là vấn đề liên quan đến sinh mệnh của hắn, ở cùng những người này có lẽ sẽ an toàn hơn, nhưng cũng trong tình trạng chờ chết, hắn phải tiến lên một bước, cho dù ra ngoài sẽ chết, hắn cũng đã chiến đấu hết mình.
"Tôi quyết định rồi, ra ngoài tìm một lối thoát khác.
Nếu mọi người không đi thì tôi sẽ đi một mình."
Trịnh Lục và Thẩm Tùng Nhiên không nói gì nhưng Kê Thiền khuyên nhủ hắn, Diệp Nhan cũng theo phụ họa, đối với Diệp Nhan mà nói, hai người đàn ông này là những người duy nhất còn lại, Trịnh Lục không đối phó với cô thì thôi, mong đợi đối phương sẽ giúp đỡ mình khi cần thiết là không thể nào, vì vậy chỉ còn lại Đinh Nhân.
Nhưng Đinh Nhân đã hạ quyết tâm, hai người bọn họ thuyết phục như thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng chính là Đinh Nhân gỡ tấm bìa cứng và đi ra ngoài qua cửa sổ giống vợ chồng Lão Trương.
Kê Thiền thấy bên ngoài trời đã tối, vẫn không yên tâm: "Hay là cậu đừng đi? Hôm nay trời tối rồi, ngày mai ra ngoài cũng không muộn."
Đinh Nhân kiên quyết lắc đầu, "Tôi vẫn phải ra ngoài, nếu như ở lại đây, không chừng đêm nay tôi sẽ chết, nếu như thật sự có thể tìm được thị trấn nhỏ của thế giới này, tôi sẽ mang cảnh sát tới."
Diệp Nhan biết hắn trong lòng đã quyết, cũng hy vọng hắn có thể sống sót quay lại: "Vậy anh đi cẩn thận."
Đinh Nhân cầm trong tay chiếc đèn pin tìm được từ phòng tạp vật, nói: “Vậy tôi đi đây.
Là sống hay chết là xem lần này.”
Trịnh Lục, người mấy ngày nay không nói chuyện nhiều cũng lên tiếng: "Cẩn thận một chút, cảm thấy nguy hiểm thì lập tức quay lại.
Cửa sổ này chúng tôi sẽ không chặn lại."
Đinh Nhân gật đầu: “Được.”
Bóng dáng Đinh Nhân biến mất trong rừng rậm, mặc dù như vậy rất nguy hiểm, nhưng ở bên ngoài đối với bọn họ mà nói, có lẽ vẫn có một tia hy vọng.
Kê Thiền và Diệp Nhan tâm trạng có chút suy sụp, trong khách sạn hiện tại chỉ còn lại bốn người.
Trịnh Lục ban đêm ở một mình, ba cô gái cũng khó có thể ở cùng nhau, hơn nữa ban ngày Diệp Nhan lại xảy ra tranh chấp với đối phương.
Nhưng Trịnh Lục không nói nhiều, dứt khoát đóng cửa lại, Diệp Nhan vẻ mặt không vui lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không nói điều gì quá khó chịu.
Một vài nam nữ trung niên mặc quần áo hàng hiệu tập trung tại quầy lễ tân của khách sạn, vẻ mặt hung dữ mắng ông chủ.
Đáng tiếc Thẩm Tùng Nhiên không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Trong đó một phu nhân giữ bức ảnh ban ngày bọn họ tìm được, trong khi ông chủ bất lực xua tay.
Có lẽ là chồng của phu nhân này, trực tiếp đẩy ông chủ.
Lúc này có một người khác xuất hiện, có vẻ như là khách của khách sạn và ngăn cản đôi vợ chồng này.
Thẩm Tùng Nhiên còn muốn xem nhiều hơn, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ đi, cô quay người lại thì khung cảnh thay đổi, ông chủ đang ngồi một mình ở quầy lễ tân nhìn ra ngoài cửa, trên tấm biển phía sau hiển thị các phòng đều trống.
Thẩm Tùng Nhiên đoán rằng việc này có thể là do cha mẹ của người mất tích làm ra, suy cho cùng bọn họ đều giàu có và quyền lực nên việc xử lý một khách sạn nhỏ như vậy sẽ không khó.
Ngoài ra, những thanh niên mất tích vẫn chưa được tìm thấy và vụ án cũng chưa được giải quyết, vậy ông chủ có khả năng là hung thủ, nhiều bài báo khác nhau nói rằng Chương Sơn có điều gì đó kỳ lạ, ai dám đến đây ở trong hoàn cảnh này.
Trước khi cô có thể suy đoán được nhiều khả năng hơn, cô đã thấy những người đó đang hùng hổ đến đây, như thể họ đến để trả thù.
Thẩm Tùng Nhi có dự cảm không tốt trong lòng.
Lại mở mắt ra lần nữa, Thẩm Tùng Nhiên ngồi dậy xoa xoa sống mũi, không khí lạnh lẽo xuyên vào chăn chạm đến thẩn thể khiến cô tỉnh táo hơn.
Nhưng rất nhanh cô nhận ra có điều gì đó không thích hợp, phía dưới cửa có một bóng người, hình như có ai đó đang đứng trước cửa.
Đó là ai?
Thẩm Tùng Nhiên không lên tiếng, lặng lẽ quan sát bên ngoài sẽ có hành động gì, nhưng vật thể không rõ bên ngoài dường như đã từ bỏ mục tiêu này, rẽ vào hành lang và đi tới phòng bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...