Ở Tận Thế Ta Xây Dựng Thị Trấn Nhỏ
Đừng kích động, đừng kích động.
” Miêu Tuệ Tuệ lui về phía sau một bước, “Tôi là trưởng trấn của nơi này, tôi ra ngoài đi dạo… Không, lúc tôi đi giám sát nơi này thì thấy cô đang nằm ở đây.
"Miêu Tuệ Tuệ cố gắng để giọng điệu của mình thật chậm, nỗ lực khiến cho bản thân không giống một con sói xám đang lừa lọc con cừu non ngơ ngác.
Mình đã tới đây được ba ngày, khó khăn lắm mới được nhìn thấy một người sống, tuy rằng cô là người thích ru rú trong nhà nhưng dù sao con người cũng là một loài vật sống bầy đàn.
Không có người nói chuyện cảm thấy rất khó chịu, vì vậy khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, cô liền hưng phấn tiến lên hỏi chuyện.
Nhìn thấy con dao tỏa ánh sáng lạnh lẽo trong tay đối phương, cô mới nhận ra mình đã quá liều lĩnh, dù sao nơi này cũng không phải là nơi yên bình mà cô quen thuộc.
“Trưởng trấn…?” Giọng điệu nghi hoặc của Tô Thanh Thanh khiến Miêu Tuệ Tuệ đỏ mặt, hai ba căn nhà đơn độc này thật sự không giống một thị trấn nhỏ.
"A hèm, hiện tại! quy mô quả thực hơi nhỏ một chút.
" Miêu Tuệ Tuệ ho nhẹ một tiếng.
Có lẽ là thấy Miêu Tuệ Tuệ không có chút uy hiếp nào, Tô Thanh Thanh từ từ hạ con dao xuống, mũi dao đã không còn hướng về phía Miêu Tuệ Tuệ, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt nó trong tay, Miêu Tuệ Tuệ thấy vậy, trộm thở phào một hơi.
"Xin lỗi, không phải tôi cố ý xông vào địa bàn của cô, tôi bị con tê giác biến dị kia truy đuổi, hiện tại tôi đi đây.
"Tô Thanh Thanh cố sức đứng lên, muốn rời khỏi cái trấn nhỏ có chút quỷ dị này.
Nhưng vừa mới đứng lên, hai chân không tự chủ được mềm nhũn ra, bụng cũng rất tức thời phát ra âm thanh “ùng ục”“Cô đói bụng sao? Chỗ tôi có mì sợi, cô có muốn ăn thử không?” Miêu Tuệ Tuệ nói, “Hiện tại trời đã tối rồi, con thú biến dị kia còn ở ngoài canh cửa, cô đi ra ngoài chắn chắn sẽ bị ăn đến mức xương cốt đều không còn chút nào, cô cũng đã thấy rồi đó.
Những thứ kia vào không được đây, nơi này thực sự rất an toàn, không bằng ở chỗ này nghỉ chân một đêm xem? Nhà tranh bên kia người có thể ở lại, ở lại cả đêm chỉ cần trả hai mươi cái tinh hạch cấp một là phí bảo trì, ở đây một tháng nói còn có ưu đãi, giảm giá còn 580 tinh hạch cấp một.
”“Hai mươi viên tinh hạch cấp một sao?” Tô Thanh Thanh lần nữa lại bị kinh ngạc!“Đắt quá sao?” Miêu Tuệ Tuệ nhíu mày hỏi,“ Nhưng đây là giá đã niêm yết rồi, tôi không có biện pháp giảm giá cho cô, nhưng cô đi xem sẽ biết, bên ngoài nhìn đơn sơ , nhưng chúng ta phòng ở thật sự ngon bổ rẻ.
”Miêu Tuệ Tuệ cũng không biết giá cả ở nơi này ra sao, thôi thì cứ hết sức thuyết phục, việc này lại liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, đương nhiên là tận tâm tận lực làm rồi.
Tô Thanh Thanh lắc lắc đầu: “Không, giá này là quá rẻ đó.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...