Thầy Hùng phụ trách cả hai lớp, thầy đứng trên bục cao, nói.
"Hai lớp trật tự một chút.
Thầy có việc phải lên phòng họp, các trò vận động, tự do luyện tập nhé?"
Cả hai lớp ồ ạt hô to "Vâng", sau đó như ong vỡ tổ mà chia ra lấp kín cả phòng thể dục.
Phó Kỳ Hâm ngồi trên bậc thềm, lật mở cuốn tiểu thuyết mới đọc được, nhẩm thật kỹ mấy tình tiết của nam trà xanh.
Cách này ấu trĩ thật, nhưng có còn hơn không.
"Kỳ Hâm, có biết chơi bóng rổ không? Ra đây chơi với bọn tôi cho đủ đội hình."
Tiểu Dương bên lớp 1-A đề xuất gọi Phó Kỳ Hâm xuống chơi cùng, bọn họ đều là những học sinh ưu tú xuất sắc, đương nhiên nhân cách cũng vô cùng tốt.
Nắm bắt được cơ hội này, Phó Kỳ Hâm giơ tay lập tức đồng ý.
"Được chứ!"
Dư Niên cau mày, đá mắt nhìn sang Tiểu Dương.
"Gọi cậu ta tới làm gì?"
"Đều là người quen cả, đừng căng thẳng thế chứ, tôi đang giúp cậu đấy."
Nét mặt của hắn không dính một phần vui vẻ nào, nhìn thấy Phó Kỳ Hâm chạy lại, hắn liền quay lưng rời đi.
"Vậy tìm luôn một người khác thế chỗ tôi đi."
"Ơ kìa..."
"Dữ Quân Phàm, hay cậu cũng tham gia luôn đi."
"Được."
Phó Kỳ Hâm được khá nhiều Alpha lớp 1-A để ý, khi chơi bóng rổ cũng được ưu tiên chiếm phần lợi.
Cậu là Omega mềm mỏng, khoác lên bộ đồ thể thao liền lộ ra một cơ thể khá mảnh khảnh, hấp dẫn không ít Alpha dán mắt theo.
Tổng thể mà nói, Phó Kỳ Hâm cũng được coi là một Omega xinh đẹp.
Ngoài ra, trong lớp 1-A cũng có một Omega khác, tên Thẩm Tiêu An.
Cậu ta là một Omega xuất sắc hiếm có trong trường, người người để ý, được các Alpha chiều chuộng hết mực.
Thẩm Tiêu An đem lòng thích Dư Niên từ rất lâu, nhưng rốt cuộc sự xuất hiện của Phó Kỳ Hâm đã phá hỏng tất cả.
Cậu ta luôn có dã tâm với cậu, mà những người đã đẩy cậu xuống hồ khi ấy cũng là do cậu ta chuẩn bị.
Thẩm Tiêu An chơi bóng rổ rất giỏi, nhưng vì để tỏ ra mềm yếu, cậu ta luôn cố ý làm những hành động vô tình ngốc nghếch để thu hút sự chú ý của mọi người.
Lần này có thêm Phó Kỳ Hâm, tất cả Alpha khác đều quan tâm cậu, một chút cũng không thèm để ý cậu ta.
Sự tức giận ghen ghét đã dâng đến cực điểm, Thẩm Tiêu An giành bóng, tạo ra tình huống như trượt tay, nhưng thực ra lại cố ý dùng lực thật mạnh để đẩy trái bóng bay trúng về phía của Phó Kỳ Hâm.
"Kỳ Hâm cẩn thận!" Dữ Quân Phàm vội kêu lên, nhưng mọi thứ đều đã muộn.
"Hự!"
Trái bóng đập trúng vào phía bụng của Phó Kỳ Hâm, cơn đau lan tỏa ra khắp tứ chi, cả người của cậu như bị băm vằm thành trăm mảnh, đau vô cùng.
"Kỳ Hâm, Kỳ Hâm cậu có sao không?"
Mọi người đều lo sợ chạy đến đỡ lấy Phó Kỳ Hâm, cậu ta nhắn nhúm mặt lại, đau đến mức không thể đứng dậy.
Thẩm Tiêu An trong lòng vừa mừng vừa tức, mấy tên Alpha ngu ngốc kia lại cứ quấn quanh Phó Kỳ Hâm.
Cậu ta tỏ vẻ đáng thương, ôm lấy miệng mếu máo.
"Kỳ Hâm, tôi xin lỗi, tôi không cố ý..."
Phó Kỳ Hâm căn bản không quan tâm đến chuyện này.
Cậu ta lấy lại ý thức, điều đầu tiên làm đó chính là quan sát xung quanh.
Dư Niên đứng ở một phía nhìn qua, ánh mắt chán ghét đặt lên người cậu, một chút quan tâm cũng chẳng có.
"Dư..."
Cậu khẽ đưa tay ra, Dư Niên ghét bỏ mà đứng dậy không quan tâm, trực tiếp rời khỏi phòng tập.
Bóng lưng ấy dứt khoát đến lạnh lùng mà rời đi, trái tim của Phó Kỳ Hâm quặn thắt lại.
Giờ phút này cậu mới thực sự cảm thấy thất vọng và tủi thân, nước mắt như chực trào.
Dữ Quân Phàm siết chặt tay, anh đứng dậy, đuổi theo Dư Niên đến phòng đạo cụ, lại phát hiện hắn ung dung nhìn ra ngoài cửa sổ mà hóng mát.
"Dư Niên, cậu rốt cuộc có còn là con người hay không? Phó Kỳ Hâm dù sao cũng là vị hôn thê của cậu, cậu cũng không có một chút quan tâm đến cậu ấy hay sao?"
Dư Niên quay người, ánh mắt hẹp dài nhìn Dữ Quân Phàm không một chút cảm xúc.
Hắn nhướn mày, khóe miệng nhếch cười.
"Cậu ta là cái thá gì mà tôi phải quan tâm? Hơn nữa, giải phóng cả một đống pheromone quyến rũ mấy tên Alpha ngu ngốc kia vây quanh, bản lĩnh đến vậy còn gì?"
Dư Niên không biết bản thân là người duy nhất có thể nhận ra được một tia pheromone yếu ớt của Phó Kỳ Hâm.
Trong lúc hoảng loạn và chịu tổn thương, Phó Kỳ Hâm chỉ vô tình giải phóng một chút ít, vốn dĩ không khiến ai bị ảnh hưởng.
"Cậu ta có bản lĩnh quyến rũ người khác được như vậy, cậu lo cái gì?"
Mỗi lời nói từ miệng Dư Niên phát ra một câu cũng không nghe được, Dữ Quân Phàm tức giận siết chặt tay, đấm thẳng về phía của Dư Niên.
Hắn ta bị đánh bất ngờ liền có chút lảo đảo, lông mày nhíu chặt lại.
"Con mẹ nó, Phó Kỳ Hâm quyến rũ đến cả cậu rồi cơ à?"
"Im đi tên khốn!"
"Hự!"
Dư Niên hắn ta không phải kẻ tầm thường, một cú đấm đáp lại đã khiến cho Dữ Quân Phàm đập lưng vào bức tường lạnh buốt.
Hắn ghét nhất là những kẻ gây chuyện, đặc biệt là chuyện liên quan đến Phó Kỳ Hâm.
"Mau dừng lại đi, đừng đánh nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...