Thẩm Tư An vừa nãy có nhìn thấy Phó Kỳ Hâm ở trên sân thượng.
Cậu ta quan sát mọi người, không có ai chú ý liền rời đi.
Lên đến phía kho dụng cụ ở gần sân thượng, Thẩm Tư An liền ngó vào bên trong.
Có tiếng nói phát ra.
"Bé mèo ơi, mau ra đây đi, anh không hại bé đâu..."
Phó Kỳ Hâm phát hiện bé mèo khi nãy vì hoảng sợ nên đã chạy vào trong nhà kho này.
Cậu cũng vì muốn cứu bé mèo ấy ra mà vào tận trong đây, đồ đạc mọi thứ đề xếp bừa bộn, bé mèo vàng kia cũng mắc kẹt trong những tấm lưới trắng.
"Đợi anh một chút, anh sẽ vào trong gỡ lưới ra."
Thẩm Tư An nhếch khóe miệng mỉm cười, đúng là ông trời cũng giúp cậu ta.
Cơ hội tốt thế này, cậu chắc chắn sẽ không bỏ phí.
Thẩm Tư An chầm chậm đóng lại cánh cửa, chốt ở bên ngoài thật chặt sau đó ung dung rời đi.
Phó Kỳ Hâm chật vật mãi mới cứu được bé mèo vàng ấy ra khỏi mớ hỗn độn.
Cậu xoa xoa đầu trấn an nó rồi đi ra ngoài cửa.
"Nhóc nghịch ngợm, sau này không được chạy lên đây nữa, biết chưa?"
Cánh cửa đột nhiên bị đóng lại làm cho Phó Kỳ Hâm cảm thấy kỳ lạ.
Cậu nhớ khi nãy rõ ràng không có đóng, chẳng lẽ là do gió?
"Sao lại đóng rồi..."
Cậu lấy tay đẩy cửa, cảm thấy cưng cứng, cậu lại đẩy thêm một lần nữa.
"Bị...!bị khóa rồi..."
Phó Kỳ Hâm xanh mặt đập cửa, rốt cuộc vẫn không có động tĩnh gì.
Cậu có chút lo sợ, cố gắng gọi thật to.
"Có ai ngoài đó không? Cứu với! Có ai không?"
Kho đựng đồ này ở tít trên tầng thượng, cách những lớp học phía dưới rất xa, căn bản không ai nghe thấy.
Cuộc thi chạy kết thúc, người đứng đầu bảng là Dữ Quân Phàm.
Anh vui vẻ nhận lấy giải thưởng, hướng mắt về phía dưới nhưng lại chẳng thấy ai.
Phó Kỳ Hâm không có mặt để chúc mừng, Dữ Quân Phàm có chút hụt hẫng.
Hôm nay, mọi người được về sớm, Dữ Quân Phàm đứng ở ngoài cổng đợi Phó Kỳ Hâm nhưng mãi không thấy người ra.
Anh đành gọi một người bạn đang về lại.
"Này Cao Hữu, có thấy Phó Kỳ Hâm đâu không?"
"Lúc cậu chạy thì thầy Hùng kêu cậu ta đi cất mấy lá cờ.
Còn bây giờ thì tôi không biết."
Tiểu Dương không biết từ đâu chạy lên, bá vai Dữ Quân Phàm.
"Giờ này cậu ta chắc chắn cùng với Dư Niên về nhà rồi.
Cậu đứng đây đợi được ai?"
"Kỳ Hâm sẽ không về với cậu ta." Dữ Quân Phàm khẳng định chắc nịch.
Tiểu Dương ghé sát tai anh, nói thầm.
"Lúc cậu còn đang chạy, tôi thấy Dư Niên với Phó Kỳ Hâm ở trên sân thượng, bọn họ ấy, khoảng cách gần lắm.
Chắc chắn là đã làm hòa rồi."
Dữ Quân Phàm không tin, có chút buồn bực hỏi lại.
"Không thể nào, chắc chắn cậu nhìn nhầm rồi!"
"Này, cậu phản ứng thái quá thế làm gì? Mắt tôi là 10/10 đấy.
Giận dỗi sau đó làm hòa, chuyện bình thường của bao nhiêu cặp đôi.
Thôi, chúng ta mau về đi."
.........
"Có ai không… cứu tôi với..."
Phó Kỳ Hâm bị nhốt suốt từ sáng đến tối, không một miếng cơm bỏ bụng, cổ họng khát khô.
Cậu tựa lưng vào những thùng rỗng, ôm lấy bé mèo đang cuộn chặt vì lạnh.
Tiết trời hôm nay khá cực đoan, đêm xuống giá rét, chiếc cửa trời duy nhất lại có lỗ thoáng khí chưa đóng lại khiến cho gió lạnh liên tục xâm nhập vào trong căn phòng kín, vừa hay khiến nó trở thành một hầm băng.
"Lạnh quá...!001, có gì đó giúp tôi không?" Phó Kỳ Hâm đã nhắm chặt mắt, hơi ấm nhỏ nhoi của bé mèo vàng khiến cậu vẫn còn chút tỉnh táo.
Hệ thống nhỏ buồn bã.
"Người chơi đang trải nghiệm cốt truyện, trừ khi dùng điểm đổi lấy tài nguyên, vật phẩm."
Phó Kỳ Hâm mệt tới tức muốn mắng cũng không mắng nổi.
Điểm ở mức âm thì lấy đâu ra để mua vật phẩm.
"Nhưng tôi nhớ trong truyện...!hình như làm gì có đoạn này? Phó Kỳ Hâm cùng Dữ Quân Phàm về nhà an toàn, không phải sao?"
"Từng cử chỉ, hành động của người chơi đều có thể dẫn đến một kết cục khác của câu chuyện."
Lời nói của hệ thống nhỏ đi, ý thức của Phó Kỳ Hâm cũng yếu dần.
Sắc mặt cậu tái nhợt vì thiếu nước, lại phải chịu lạnh.
Phó Kỳ Hâm nghiêng người, cậu cuộn tròn lại, đặt bé mèo vào trong lòng, muốn dùng thân mình để che đi cái lạnh liên tục ập xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...