"Kỳ Hâm, đem thùng quần áo ấm đến đây đi, đừng lề mề nữa!"
Tiếng gọi lớn vang lên từ phòng trông trẻ, Phó Kỳ Hâm vừa thấm chút mồ hôi trên trán, vừa tiếp tục bê theo một thùng quần áo nặng.
Trần Hiểu Nguyên đứng ở một chỗ nhíu mày phán xét, không có bất cứ động thái muốn giúp đỡ nào.
Phó Kỳ Hâm từ nhỏ tới lớn đều sống ở trong cô nhi viện, bất hạnh rằng chẳng có ai nhận nuôi mãi đến bây giờ, khi cậu tròn mười tám tuổi.
Viện trưởng là một người tốt bụng, không những không phàn nàn, còn để cho cậu ở nhà tình thương và làm việc cùng mọi người.
Phó Kỳ Hâm rất cảm kích về điều này, nhưng dường như mọi người xung quanh đều không mấy ai thích cậu.
"Bê có chút đồ mà như bê cả tảng đá vậy, đàn ông con trai lề mề, yếu đuối!"
Trần Hiểu Nguyên bỏ đi với lời nói khiến người ta đau lòng.
Phó Kỳ Hâm đã gặp không ít những trường hợp như vậy, cho nên cậu đã quá quen với những lời mắng nhiếc hay mỉa mai này.
Mỗi lần như vậy, Phó Kỳ Hâm đều tự nhủ nhất định phải cố gắng kiếm được nhiều tiền, sau đó tự mua cho mình một căn nhà, không nương nhờ bất cứ ai.
Chỉ có vậy mọi người mới không coi thường cậu.
Trời mỗi lúc một khuya dần, Phó Kỳ Hâm chui vào trong chiếc chăn ấm áp, lật máy tính tìm kiếm một bộ tiểu thuyết hay để đọc.
Cậu có một sở thích vô cùng thú vị: tiểu thuyết đam mỹ.
Mối quan hệ của Phó Kỳ Hâm bên ngoài không được tốt, nói khó nghe thì là không ai muốn chơi với cậu.
Tuy vậy, tâm hồn của chàng trai mười tám tuổi vẫn rất hoạt bát và yêu đời, chỉ là đôi lúc cũng sẽ có những ủy khuất không thể nói.
Phó Kỳ Hâm lướt mãi một hồi, đột nhiên cậu bị thu hút bởi một bộ tiểu thuyết chưa hoàn tên "Cuồng chiếm hữu".
Ảnh bìa minh họa không tươi sáng mà còn có chút tối tăm, vậy mà ma xui quỷ khiến dẫn cậu nhấn vào.
"Cuồng chiếm hữu sao? Dài cả ngàn chương rồi còn chưa hoàn thành..."
Có chút lưỡng lự nhưng Phó Kỳ Hâm vẫn quyết định đọc thử giới thiệu bên ngoài, quả thật nó đã thu hút cậu.
Bộ tiểu thuyết này hệt với tên của nó, nam chủ trong truyện có tính chiếm hữu rất cao, hết thời không này đến thời không khác đều phải có người mình yêu bên cạnh, dù bất cứ cách nào.
Tiểu mỹ thụ lại bất ngờ trùng tên với cậu, còn trùng cả ngày tháng sinh.
Chính điều này càng khiến cho Phó Kỳ Hâm hứng thú hơn.
Phó Kỳ Hâm sinh ra đã không nhận được sự yêu thương đầy đủ cho nên những tình huống chiếm hữu trong bộ truyện này với cậu mà nói thật đáng ngưỡng mộ.
Cậu đã thức đến tận ba giờ đêm để đọc được hết thế giới đầu tiên của bộ truyện, rốt cuộc lại thốt ra hai từ.
"Cẩu huyết!"
Chính là cẩu huyết!
Suy nhẩm trong đầu, đại khái câu chuyện này kể về cuộc đời của Omega đơn thuần, lương thiện trùng tên với cậu - Phó Kỳ Hâm và vị hôn phu cùng trường Dư Niên.
Dư Niên là một Alpha cao cấp, diện mạo, tài năng, tư duy đều là tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh.
Trong trường cao trung, không ai là không biết đến hắn ta, một kẻ cao lãnh, khó gần, và đặc biệt vô cùng giàu có.
Bối cảnh ấy, số lượng Omega trên thế giới đã gần như tuyệt chủng gần hết, và Phó Kỳ Hâm là Omega hiếm hoi trong trường.
Cậu ta mệnh tốt, sống trong gia đình bình thường nhưng vì lý do trả ơn, cậu với Dư Niên đã có hôn ước.
Cũng chính vì điều này mà phần lớn bạn học trong lớp ghét bỏ cậu, luôn dùng mọi cách để bắt nạt cậu.
Tuy vậy, vì cậu là Omega duy nhất trong lớp nên có rất nhiều Alpha săn đón, nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm.
Ban đầu, Dư Niên không chút quan tâm, để ý đến Phó Kỳ Hâm, thậm chí còn ghét bỏ cậu ta.
Mặc cho bạn bè trêu chọc, bắt nạt hay thậm chí đánh mắng, Dư Niên đều không mảy may bảo vệ.
Mãi sau này khi Phó Kỳ Hâm gần như từ bỏ, hắn ta liền gặp tai nạn mất trí.
Trong thời gian ấy, với thân phận là vị hôn thê, cậu luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, khiến cho mối tình của hai người trở nên tốt đẹp hơn.
Dư Niên đã dần chấp nhận Phó Kỳ Hâm, sủng ái vô độ.
Thế nhưng khi trí nhớ một lần nữa được khôi phục, Dư Niên lại lạnh nhạt với Phó Kỳ Hâm, cậu ta đau khổ muốn rời đi, nhưng vì Dư Diên đã quá quen với việc có cậu ở cạnh bên nên đã giữ chân cậu lại, ép cậu nghỉ học và giam cầm trong biệt thự của mình.
Dư Niên từ trước tới giờ chỉ thích cái cảm giác được theo đuôi, việc luôn có Phó Kỳ Hâm bên cạnh dần trở thành thói quen của hắn.
Bản thân mình dây dưa với rất nhiều Omega khác ở bên ngoài, thậm chí còn đưa họ về nhà ân ái chỉ vì muốn Phó Kỳ Hâm ghen.
Mãi lâu sau đó, Phó Kỳ Hâm có con, mặc dù được chăm sóc cẩn thận nhưng vì quá căng thẳng nên cậu đã sinh non và không giữ được đứa bé.
Trong lúc ấy, Dư Niên lại ngủ với một Omega khác.
Phó Kỳ Hâm đi đến đường cùng của sự tuyệt vọng, chính tay giết chết Dư Niên, sau đó gieo mình xuống dưới sông tự vẫn.
Tưởng rằng câu chuyện cẩu huyết không có tính logic đến đây là hết, nhưng mở ra sau đó là hàng loạt những chuỗi chi tiết xoay quanh kiếp sau của cả hai.
Phó Kỳ Hâm thực sự đọc không nổi.
Tuy vậy, cái cảm giác được người ta chiếm hữu đúng là có chút mới lạ.
Trong đầu chàng trai trẻ ngây thơ còn vô thức lóe lên một tia mơ mộng ngu ngốc rằng bản thân sẽ được ai đó quan tâm tới mức điên cuồng như Dư Niên.
Trong đầu thầm cảm thán, nhưng ngoài miệng vẫn phải chửi.
"Dư Niên cái tên tra nam! Tác giả cũng thật có đầu óc, ngược Hâm Hâm tơi tả còn chưa xong, lại thêm cả những thế giới với vô vàn tình tiết cẩu huyết nữa phía sau.
Chân tình ở ngay trước mắt, có nhất thiết phải xuyên thời không nhiều như vậy không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...