Ngày hôm sau, Tiêu Lâm dậy sớm, viết sẵn một bài thơ.
Hương mực nhàn nhạt lan tỏa, Tiêu Lâm hít sâu một hơi, đây là mùi tiền không sai.
Vật hiếm nên quý, đây là quy luật thị trường.
Tài hoa cũng sẽ tuân theo nguyên tắc này.
Thứ gì có được quá dê dàng thì con người sẽ không trân trọng.
Mặc dù Tiêu Lâm thuộc làu thơ Đường từ Tống khúc Nguyên, nhưng nếu ngày nào cũng ngâm một bài thơ, mọi người sẽ coi là bình thường, thơ của hắn sẽ giống như cỏ dại ven đường, không có giá trị.
Nếu một hai tháng chỉ viết một bài thơ thì lại khác.
Trước khi thơ được sáng tác, aỉ cũng ngẩng đầu ngóng trông, đó gọi là tiếp thị bỏ đói. Sau khi sáng tác, vạn người chờ đợi, thơ cũng có thể đạt tới giá trị tối ưu hóa.
Tiêu Lâm đưa thơ cho muội muội, nhướng mày: “Đi đi, có nhớ huynh trưởng dặn gì chưa?”
“Đương nhiên là nhớ”, Tiêu Tịnh cười, đôi
mắt cong cong: “Tịnh Nhi sẽ ở bên ngoài Tri Nghĩa Đường, giả vờ vô tình ngâm thơ của huynh, để bọn họ nghe thấy. Đợi bọn họ đến hỏi, Tịnh Nhỉ sẽ nói thơ là do Tiêu Lâm sáng tác, một tháng chỉ làm một bài, vừa hay muội lấy được bản chép thơ”.
“Tịnh Nhi thật thông minh, đi đi”.
‘Vâng, huynh trưởng!”.
Tiêu Tịnh dẫn theo chó con ra khỏi cửa, đến Trỉ Nghĩa Đường nơi văn nhân tụ tập.
Lần đầu ra thơ, Tiêu Lâm chọn thất ngôn luật thỉ, thất ngôn luật thỉ mang tính thử thách tài hoa của thi nhân, quy luật cực kỳ chặt chẽ.
Thơ mà hắn chọn là “Đăng cao” của Đỗ Phủ.
Thơ Đường đại diện cho thành tựu lớn nhất của thơ ca thời cổ đại, có vô số bài thơ đẹp đẽ sâu sắc đủ để đánh bại bất cứ thời đại nào khác.
Thơ Đường có mười tác phẩm đỉnh cao, trong đó có “Đăng cao” và “Hoàng Hạc Lâu” xếp hàng đầu, còn bài nào xếp thứ nhất thì vẫn còn nhiều tranh cãi.
Xét thấy Đại Ngụy không có Hoàng Hạc Lâu, “Đăng cao” là bài thích hợp nhất lúc này.
Bài thơ hơn thơ cách luật một bậc, trong một bài câu nào câu nấy đối nhau, trong một câu chữ nào chữ nấy đối nhau, thể hiện rõ tài hoa của Đỗ Phủ, những thỉ nhân khác chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ông ấy.
Vô vàn lá xào xạc rụng xuống, sông dài cuồn cuộn chảy vô tận. Đọc thêm 𝓷hiề𝘂 tr𝘂𝘺ệ𝓷 ở { TR 𝘂𝘔TR𝑈YE𝘕.𝑉𝓷 }
Đặc biệt là câu thơ xuất thần nhập hóa này, ý cảnh bao la rộng rãi, giờ đây Tiêu Lâm đọc lại vẫn tràn đầy tán thán, huống hồ là những kẻ không có kiến thức kỉa.
Nếu Tiêu Lâm muốn tiếp thị bản thân đương nhiên phải quăng ra con át chủ bài, không thì làm sao sinh ra hiệu ứng ngôi sao?
Lần này, bài thơ “Đăng cao” coi như tặng miễn phí, tất nhiên sẽ dẫn tới con sóng nghị luận. Đợi một tháng sau, bọn họ sẽ như ong bướm ùa tới, có lượng người hâm mộ nhiều như vậy làm nền tảng, thơ của Tiêu Lâm chắc chắn sẽ có giá trị nghìn vàng.
Thủ đoạn đã có, Tiêu Lâm còn cần một hậu đài vững chắc.
Tào Hành Chỉ quý trọng nhân tài, tính cách ngay thẳng là một người không tồi để hợp tác.
Tào Hành Chỉ cũng nằm trong danh sách
mà bà Tiêu đưa hắn, là một người đáng tin.
Tào phủ cách nhà của Tiêu gia hiện nay không xa cũng không gần, Tiêu Lâm đi bộ nửa canh giờ là tới.
Cửa Tào phủ giản dị nhưng vô cùng trang nghiêm.
Tiêu Lâm đến Tào phủ, đứng trước cửa lớn. ở thời cổ đại, cửa lớn trong phủ quan to quý nhân chỉ mở cho những vị khách cao quý, hoặc vào những ngày lê trọng đại, hôn lễ mới mở ra. Nếu cửa lớn để người địa vị thấp tùy ý ra vào thì sẽ sỉ nhục cửa nhà.
Từ khi Tiêu Lâm đến thời cổ đại vẫn chưa qua cửa của quan lại quý nhân nào. Hắn ở Tân phủ đa phần ra vào bằng cửa sau, vừa khéo đến Tào phủ có thể lĩnh hội văn hóa biệt thự thời cổ đại.
Hắn sờ con vật được làm bằng đá ở trước cửa, nghiêm túc phân biệt một phen. Vật này tựa hổ, màu vàng, có râu, lông nhung phần đuôi to như cái đấu, là sư tử đá không sai.
Cũng giống với Hoa Hạ cổ đại, sư tử một đực một cái, sư tử đực chơi đùa với quả cầu tròn, sư tử cái thì dẫn theo một sư tử con.
“Kẻ nào lén la lén lút làm gì đấy?”.
Tiêu Lâm thiếu điều cầm kính lúp nghiên cứu từng cành cây ngọn cỏ, đương nhiên người khác sẽ cảm thấy hành tung quỷ dị.
“Tiêu Lâm của Tiêu gia, đến đây bái kỉêh Tào đại nhân”.
ở kinh thành không ít người họ Tiêu, đương nhiên thị vệ không biết Tiêu Lâm là ai. Người đó nhíu mày, Tiêu Lâm ăn mặc không xa hoa, chắc chắn không phải con cháu thế gia. Một kẻ nhà nghèo mà dám đến Tào phủ? Người đó quát lên: “Lui xuống! Tào phủ là nơi ngươi muốn vào là vào hay sao?”.
Tiêu Lâm không kiêu không nịnh, thản nhiên nói: “Hôm qua Tào đại nhân mời ta đến phủ chơi, xỉn hãy thông báo một tiếng”.
“Cút đi! Ngươi là ai mà Tào đại nhân lại mời ngươi?”.
Gần đây nhiều kẻ lừa đảo, Tào đại nhân quý trọng nhân tài, bao nhiêu năm qua không thiếu người tài hoa đến Tào phủ làm khách, trong đó có rất nhiều người con cháu nhà nghèo, nói là làm khách nhưng đa số chỉ dựa vào cái miệng lừa ăn lừa uống mà thôi.
Trong mắt thị vệ, Tiêu Lâm chẳng khác gì những văn nhân chanh chua đó.
Gió lạnh xào xạc, Tiêu Lâm bị gió thổi đến mức gương mặt hơi đau rát, nhưng hắn đứng thẳng lưng, không có chút sợ hãi hay chùn bước: “Xỉn hãy thông báo”.
Lúc này, một chiếc kiệu dừng trước cửa, nhìn hình dáng chiếc kiệu thì có lẽ là kiệu của Tào Hành Chi không sai. Tiêu Lâm quay người hành lê.
Tào Hành Chỉ xuống kiệu, nhìn thấy là Tiêu Lâm thì đáp lễ: “Không biết là Tiêu giải nguyên đến, lão phu thất lễ rồi”.
Tào Hành Chi đối đãi long trọng với Tiêu Lâm, còn gọi hắn là Tiêu giải nguyên. Thị vệ sửng sốt, kẻ nhà nghèo này chính là Tiêu Lâm đỗ thủ khoa ở kỉnh thành kỉa sao?
Tào Hành Chỉ mỉm cười, nói: “Tiêu giải nguyên đã đến rồi thì vào nhà ta ngồi đi, được chú?”.
“Học trò đang có ý này, rất hân hạnh1’.
Tào Hành Chỉ gật đầu, ra lệnh: “Mở cửa!”.
Thị vệ chưa phản ứng lại, bình thường chỉ có quan lại quý nhân mới vào từ cửa lớn, người khác dều vào bằng cửa nhỏ, đại nhân lại đối đãi với người này khác như vậy?
“Ngây ra đó làm gì?”, Tào Hành Chi quát
lên: “Mở cửa!”.
‘Vâng, đại nhân!”, thị vệ vội vàng mở cửa ra, đồng thời lớn tiếng thông báo với bên trong: “Đại nhân hồi phủ!”.
Gia quyến và nô bộc của Tào phủ đêu ra nghênh tiếp, Tào Hành Chi nói: “Tiêu giải nguyên, mời”.
“Đa tạ”.
Người của Tào phủ rất nhiều, gia phong lại giản dị thanh lịch. Tân phủ chỗ nào cũng có thể nhìn ra sự giàu sang, còn sân nhà Tào phủ lại phủ đầy cây cối đan xen đầy thú vị, hòn non bộ nằm ở giữa, một đường đi tới non nước hữu tình mang đậm chất Giang Nam.
Nhất định là người cực kỳ tao nhã mới có thể bố trí nên cảnh vật tao nhã như vậy. Ngôi nhà này ở thế kỷ hai mươi mốt cũng phải trị gỉá đến hàng trăm triệu.
Tiêu Lâm không khỏi thở dài: “Núi xanh thấp thoáng nước mênh mông, thu úa Giang Nam hoa vẫn hồng”.
Tào Hành Chi dừng bước, niềm vui bộc lộ trong lời nói: “Tiêu giải nguyên thật có mắt nhìn, người đến phủ ta nhiều như vậy, Tiêu giải nguyên là người duy nhất nhìn ra đây là cảnh
vật Giang Nam. Tiêu giải nguyên tinh thông mọi sự, đúng là tài giỏi”.
“Đại nhân quá khen, cảnh quan trong phủ tỉnh xảo như vậy, Tiêu mỗ chưa từng gặp, cho nên mới có lời tán thán như vậy”.
Những gì Tiêu Lâm nói là thật lòng. Qua các thời đại, đa số lâm viên thời cổ đại đều đã biến mất, cũng chỉ có ở Đại Ngụy hắn mới nhìn thấy được.
“Nếu bệ hạ biết Tiêu giải nguyên nhìn ra được sự tỉnh xảo của sân vườn này thì chắc chắn cũng sẽ vui như ta”.
Tào Hành Chỉ mời Tiêu Lâm vào thư phòng, mỉm cười nói.
Tiêu Lâm nghĩ ngợi, lẽ nào lâm viên ở Tào phủ là do Hoàng đế thiết kế? Hoàng đế bận rộn thật, còn thiết kế nhà cửa cho đại thần?
Xem ra Tào đại nhân rất được Hoàng đế tín nhiệm không phải là lời nói suông.
Tiêu Lâm hiên ngang đi tới, nhìn trái ngó phải, vô cùng không câu nệ. Tào Hành Chỉ cũng không để tâm. Tối qua ông ta đã thảo luận với bệ hạ về Tiêu Lâm cả đêm, bệ hạ càng thêm yêu thích tán thưởng hắn.
Sau này thỉ Hội và thi Đình, nếu Tiêu Lâm
có thể thuận lợi giành được hạng nhất, ông ta và Tiêu Lâm trở thành đồng liêu cũng là chuyện chắc chắn.
Bây giờ gần gũi Tiêu Lâm một chút, sau này cũng dễ lôi kéo về phía mình.
Vào trong thư phòng, Tào Hành Chi sai người bưng trà rót nước, vô cùng chu đáo.
“Tiêu giải nguyên đến đây sớm như vậy có chuyện gì gấp sao?”.
Tào Hành Chỉ là người thông minh, mở đầu cuộc trò chuyện.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bân quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Thích
Thưởng
Bình luận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...