Ở Rể Phật Môn

Ngay khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu xuống chân núi, Giang Hồ khách điếm đã mở cửa đón khách.

Mỗi lúc sau đó, Ngô Nại luôn luôn ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, uống chén nước suối đầu tiên trong ngày. Hắn cũng không phải chỉ uống nước trắng mà còn bình phẩm, theo lời hắn nói chính là: “Trà là trà, trà không phải trà, nước là nước, nước không phải nước, là trà cũng là nước, là nước cũng là trà, uống nước chẳng khác nào uống trà”.

Tiểu nhị Giáp trong Giang Hồ khách điếm nghe cái thuyết pháp này từng lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Ông chủ toàn nói mấy lời vô nghĩa”.

Ngô Nại lúc ấy hướng hắn ôn hòa cười, khẩu khí không giận cảm khái nói: “Không có biện pháp, ở trong miếu lâu như vậy, lời của mấy lão hòa thượng nghe nhiều quá, cho nên người cũng nhiễm cái tính rầy rà.”

Đáp án này làm cho điếm tiểu nhị Bính và Đinh khóe miệng run rẩy cả nửa ngày, bởi vì bọn họ cũng đồng dạng xuất thân từ Thiếu Lâm, nhưng đều gọi Ngô Nại là ông chủ mà không theo thứ tự trong môn phái xưng hô, vì sẽ làm cho bọn họ vô cùng xấu hổ. Ông chủ tuy rằng tuổi trẻ, lại là đệ tử cuối cùng của trưởng môn đời trước, là sư đệ nhỏ nhất của trưởng môn hiện tại, là sư đệ của sư phụ của sư phụ của sư phụ bọn hắn… Bối phận cao cũng không sao, vấn đề là, võ công ông chủ cũng giống như bối phận, ép cho bọn họ không ngóc đầu lên được.

Chim khách trên cây kêu một tiếng “Kỉ tra” tung cánh bay lên, Ngô Nại nhìn nó hóa thành một điểm đen biến mất trên trời, chậm rãi uống chén nước trong tay. Một hồi âm thanh ti trúc dễ nghe xa xa truyền đến, ánh mắt hắn rơi xuống phía cuối con đường trước điếm.

Rốt cục, âm thanh ti trúc càng lúc càng gần, đỉnh đầu bốn người nâng nhuyền kiệu hiện ra trong mắt. Đó là nhuyễn kiệu làm từ ngọn trúc, bốn phía được che đi bằng một tầng lụa mỏng, trong kiệu mơ hồ thấy bóng người. Mà nâng kiệu lại là bốn cô gái xinh đẹp, bước đi nhẹ nhàng như tiên tử lăng ba.

Ngô Nại ánh mắt híp lại, “Tiểu Giáp, Tiểu Đinh đi ra tiếp khách.”

Lời còn chưa dứt, hai cái thân ảnh liền từ trong điếm bay ra, đứng ở trước hai bên cửa đợi khách nhân đại giá quang lâm.

Tiểu Đinh lại nhỏ giọng khẩn cầu, “Ông chủ, người có thể đừng nói chuyện như tú bà ở thanh lâu được không?

Mà Ngô Nại trả lời cũng trước sau như một, “Tiểu Đinh, ngươi thân là Thiếu Lâm ký danh đệ tử thế lại đi dạo thanh lâu, ta sẽ thay sư phụ ngươi hảo hảo quản giáo ngươi.”

“Sư thúc tổ, ta đã nói rồi, ta không có.” Tiểu Đinh lại phát điên.

“Ta cũng nói, ta sẽ không nói cho sư phụ ngươi.”

“Ta không có.”

Ngô Nại chuyên tâm uống nước. Tiểu Đinh ở bên chịu thua.

Lúc này, nhuyễn kiệu đã đi tới bên cạnh, Tiểu Giáp cười khom người, “Khách quan là muốn ở trọ hay là dùng bữa? Tiểu điếm nhất định khiến người vừa lòng.”

“Phải không?”

Vừa nghe thanh âm đó mọi người không khỏi ngẩn ra, đó là loại âm sắc không thể dùng ngôn ngữ hình dung, phảng phất như gió lướt trên núi, suối qua khe đá, làm cho người nghe cả cơ thể lẫn tinh thần đều thoải mái. Chỉ thấy một bàn tay như ngọc lộ ra dưới lụa.

Ngay lúc nhìn thấy bàn tay, Ngô Nại ánh mắt liền nóng lên, có được một bàn tay như vậy người này tuyệt đối là một mỹ nhân!

Người bên trong kiệu bước xuống, bọn họ tất cả đều ngưng thở, đẹp đến mức này làm cho thế gian vạn vật đều phải thất sắc, vượt qua tưởng tượng, thực là điên đảo chúng sinh, khiến người ta lâm vào trạng thái điên cuồng.

Ngô Nại nhìn dại đi, dùng một loại thanh âm mơ hồ nói: “Tiểu Đinh, quy định cũ.”

“Ông chủ...” Tiểu Đinh sùng bái liếc hắn một cái. Lúc này mà trong đầu ông chủ còn có thể nhớ thương tiền, thật sự là quá giỏi.

“Quy định cũ gì?” Mỹ nhân mỉm cười, tựa như trăm hoa đua nở.

Tiểu Giáp, Tiểu Đinh không kịp mở miệng liền bị người ta hai hai cước đá vào trong góc.

Đem đám tạp vụ dọn dẹp xong, Ngô Nại đồng dạng mỉm cười, tuy rằng ánh mắt biểu lộ nhiệt tình quá mức rõ ràng, nhưng khẩu khí thì vẫn bình thường như không, “Đem đến cho khách nhân cảm giác như ở nhà là tôn chỉ của bổn điếm, Tư Mã giáo chủ đại giá quang lâm, tự nhiên càng phải cẩn thận chiêu đãi.”

“Điếm chủ khách khí.”

“Hòa khí phát tài, Tư Mã giáo chủ mời vào.”

Tư Mã Vân Thiên ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ngồi xuống bàn của hắn. “Cả đoạn đường đi thật khát nước, điếm chủ hẳn không ngại mời ta một chén trà chứ?”

“Không ngại, không ngại.” Ngô Nại vừa nói vừa cười lấy ấm trà tử sa trên bàn rót một chén nước suối.

Tư Mã Vân Thiên nhận lấy khăn lụa từ thị nữ, cẩn thận lau quá miệng chén, rồi mới cầm lấy cái chén cẩn thận uống. Ngô Nại vẻ mặt thản nhiên nhìn động tác của hắn.

“Là không có thói quen cùng người khác dùng chung.” Tư Mã Vân Thiên giải thích.

“Không sao, ” Ngô Nại tỏ vẻ hiểu, “Nếu không phải nhìn đạo chủ xinh đẹp cỡ này, ta cũng không muốn đem cái chén này ra.”

Tư Mã Vân Thiên bất giác mỉm cười, “Điếm chủ thật sự là người vui tính.”

“Rất nhiều người đã nói như vậy.”

“Vân Thiên may mắn được đến nơi đây, thật sự là người có phúc.”


“Quả thật.”

“Nghe nói nơi này là một hắc điếm?” Hắn nói không chút để ý.

“Nếu không hắc, ta làm gì đi mở.” Ngô Nại đáp đúng lý hợp tình.

Một thân quần áo dài vải bố, ông chủ khách điếm phảng phất nhuốm một làn khói bụi, lạnh nhạt đứng đón gió bên cửa sổ, giống như hai chữ chói mắt bên trên – “Giang Hồ” làm cho người ta cảm khái vạn phần.

“Giáo chủ mời vào bên trong.” Ngô Nại làm ra động tác mời vào, vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn.

Tư Mã Vân Thiên tự đưa tay châm chén nước, mỉm cười, “Trà ngon!”

Ngô Nại bội phục, “Nước suối trong núi uống ra hương vị trà, Tư Mã giáo chủ quả nhiên là có vài phần tuệ căn.”

“Điếm chủ quá khen.”

Sau đó, hắn dưới cái nhìn chăm chú của Ngô Nại, một chén tiếp một chén thản nhiên uống hết nước suối trong ấm tử sa.

“Đa tạ điếm chủ ban thưởng trà, hy vọng ngày kế tiếp ta ở quý điếm sẽ thoải mái.”

“Nhất định, nhất định.” Ngô Nại cười hưởng ứng, nhìn theo hắn đi vào điếm môn.

Có “Võ lâm đệ nhất mỹ nam tử” danh xưng Viêm giáo giáo chủ Tư Mã Vân Thiên vào ở Giang Hồ khách điếm, hôm nay quả nhiên là ngày tốt.

Ngô Nại ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong mắt hiện lên một chút ý cười. Thiếu thất sơn thiên phải đổi sao? Nhưng, vì sao hắn lại rất chờ mong?

Cuộc sống thanh bình, quả thực dễ dàng làm cho người ta e sợ thiên hạ không loạn. Giữa trưa, một chú tiểu xuống núi đi tới Giang Hồ khách điếm.

Lúc ấy, Ngô Nại đang ngồi trong quầy ngắm vị Tư Mã “mỹ nhân” kia, bộ dáng háo sắc không chút đàng hoàng. Điếm tiểu nhị Giáp Ất Bính Đinh Mậu đối với việc này, coi như bị mù. Ngô Nại vơ vét của cải đã đành, nhưng hắn lại có một tật xấu chính là – háo sắc, vừa nhìn thấy mỹ nam thì phát tác. Đam mê này cùng với lòng tham của hắn ở trên giang hồ nối tiếng như nhau, trưởng môn nhân các phái luôn đặc biệt dặn dò các nam đệ tử có bộ dáng tuấn tú rằng, nhất định phải cẩn thận Ngô Nại và Giang Hồ Khách Điếm.

May mà Ngô Nại tuy rằng háo nam sắc, nhưng không biết sao, từ khi hắn xuất sư vẫn ở dưới chân núi, trước sau cứ quanh quẩn ở đây. Bởi việc Ngô Nại làm cho nên đệ tử Thiếu Lâm tự mấy năm gần đây rất ít xuất hiện trên giang hồ, nhưng mọi người đều đồng loạt cho rằng đây đại khái chính là tinh thần hi sinh cao cả của người xuất gia, tất cả đều đối với Thiếu Lâm tự tỏ vẻ kính ngưỡng cùng sự đồng tình sâu sắc.

Đúng vậy, đồng tình.

Nghe nói, đệ tử trẻ tuổi anh tuấn trong Thiếu Lâm tự, vô luận xuất gia hay chưa đều đã từng lọt vào sự quấy rối cùng nhúng chàm của Ngô Nại. Lời đồn này có bao nhiêu phần thật giả tạm thời không nói, mà cái kẻ để lộ ra tin tức này cũng khá đáng tin – Ngô Nại háo nam sắc.

Nhưng chỉ có người trong Giang Hồ khách điếm rõ ràng, Ngô Nại còn có một quy định, phàm là nam nhân bề ngoài không tệ vào ở, thu phí tiêu chuẩn ít nhất lên giá gấp đôi, càng anh tuấn suất khí, chém càng nặng. Đối với việc này bản thân hắn giải thích rằng, hắn hận bộ dạng anh tuấn của nam nhân!

Hiển nhiên, lời giải thích này cùng những lời đồn về hắn trên giang hồ là hoàn toàn trái ngược, cho nên chỉ có người trong điếm mới tin.

“Sư tổ.” Chú tiểu bộ dáng thanh tú chấp tay hành lễ.

“Tiểu Quảng Thành, đến đây, cho sư tổ ta sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi.” Nghĩ đến chính mình năm đó nhất thời tâm huyết dâng trào mà thu nhận tiểu đồ tôn, Ngô Nại không khỏi mặt mày hớn hở.

Người trong Giang Hồ khách điếm nhìn thấy nhưng không trách, coi như không thấy. Tư Mã Vân Thiên không chút để ý hướng bên này nhìn thoáng qua, lại dường như không có việc gì mà dời tầm mắt, tiếp tục ăn cơm, uống rượu.

Đối với việc sư tổ đùa giỡn, mãi cũng thành thói quen Quảng Thành thong dong mà chống đỡ, nói thẳng ra mục đích đến đây, “Ngài nên trở về tự nghe kinh.”

“Các sư huynh cũng không phiền sao?” Ngô Nại tự nói dường như suy nghĩ.

“Sư tổ.” Quảng Thành bình tĩnh gọi.

“Được, được, một lúc nữa ta sẽ lên núi.”

“Vậy đệ tử cáo lui.”

“Chờ một chút.”

Bị Ngô Nại gọi giật lại Quảng Thanh cũng rất nhanh mà chạy ra. Nhưng đáng tiếc hắn vẫn như cũ không qua mặt được sư tổ của mình, bị người ta sờ soạng khuôn mặt hai cái.

“Tiểu Quảng Thành nhớ rõ phải nghĩ tới sư tổ ta ngày ba lần nha.” Cuối cùng, Ngô Nại hướng bóng đồ tôn đang rời đi nói một câu.

Sau khi giỡn cho đỡ nghiền, hắn tâm tình rất tốt mở sổ sách ra xem, không hề tỏ vẻ háo sắc với Tư Mã Vân Thiên.

Lật qua vài trang, hắn đóng sổ lại, hướng về phía Tiểu Bính đứng gần đó gọi: “Để ý điếm cho tốt, bản trưởng quầy phải về núi nghe giảng kinh, có chuyện gì ta lột da các ngươi.” Câu cuối cùng hắn dùng ngữ khí hung tợn cảnh cáo.

“Ông chủ đi thong thả.”


Mấy người trăm miệng một lời, trong thanh âm đều để lộ ra ý vui mừng. Ngô Nại cũng không so đo, nhưng lúc đi qua bên người Tiểu Đinh nhân dịp hắn không để ý mà sờ soạng trên mặt hắn một phen, rồi dương dương tự đắc đi ra khỏi khách điếm.

Ánh mặt trời giữa trưa rơi xuống tà áo màu xám, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy phong lưu phóng khoáng. Tư Mã Vân Thiên mắt hơi hơi mê man, vuốt ve chén trà trong tay. Ngô Nại người này bộ dáng cũng tính là mi thanh mục tú, mỗi khi hắn làm chuyện xấu cười đùa, thực sự có vài phần đáng yêu. Nghĩ đến đây, hắn hơi hơi nhíu mi.“Đáng yêu” cái từ này dường như không thích hợp để hình dung người có tiếng xấu như Ngô đại chưởng quỹ.

Ngô Nại đã thành tài xuất sư mà còn cần phải hồi sơn nghe kinh? Điều này làm cho Tư Mã Vân Thiên không khỏi có vài phần tò mò, mắt cụp xuống, khóe môi hơi hơi cong lên. Buổi chiều chính thức lên núi bái phỏng là tốt nhất.

Viêm Giáo giáo chủ đưa ra bái thiếp, Trưởng môn Thiếu Lâm tự, phương trượng Viên Tuệ đại sư đích thân ra đón.

Mười mấy năm trước giáo chủ đời trước của Viêm Giáo cùng phương trượng đời trước của Thiếu Lâm tự hai bên như nước với lửa, hôm nay, vị tân giáo chủ danh tiếng lẫy lừng võ lâm rốt cuộc cũng tìm tới cửa. Chỉ thấy một đám tăng lữ áo vàng, đứng giữa có một đệ tử tục gia.

Thân là đệ tử cuối cùng của trưởng môn đời trước, kiêm sư đệ của trưởng môn hiện tại, Ngô Nại xuất hiện vốn là lẽ dĩ nhiên.

“Tư Mã giáo chủ đến không biết có gì chỉ bảo?”

“Phương trượng biết rõ còn cố hỏi, tự nhiên là vì ân oán đời trước của quý phái cùng giáo ta mà đến.”

“Cái gọi là việc đã trôi qua, thí chủ chấp nhất làm gì?”

“Nguyên nhân vì việc đã trôi qua, chúng ta thân làm vãn bối cần phải để người trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi. Lúc trước giáo chủ bỏ mệnh dưới tay trưởng môn đời trước của quý phái, chỉ có thể nói chúng ta học nghệ không tinh, hôm nay đến chơi tất nhiên muốn đòi lại mặt mũi cho bổn giáo.”

“Người xuất gia tập võ là vì cường thân kiện thể, không phải dùng để chém chém giết giết, cho nên thỉnh cầu thí chủ thứ cho lão nạp không thể đáp ứng.”

Ngô Nại nghiêng đầu che miệng. Lời này hắn từ nhỏ đã nghe suốt, thật sự nghe nhiều nên thuộc luôn.

“Nếu không để chém chém giết giết, năm đó vì sao lại giết lão giáo chủ của ta?”

“Tình thế bắt buộc, bất đắc dĩ phải vậy.”

“Vậy hôm nay, Tư Mã Vân Thiên liền muốn buộc ngươi phải chịu.” Hắn ngạo nghễ đứng đó, mắt lộ ra hàn khí sắc bén, lời còn chưa dứt, một cỗ sát ý đã nghênh diện bức đến.

Viên Tuệ đại sư chắp tay đối phó với địch, thân hình văn phong chưa động, chỉ có y bào không gió tự bay.

Vị Tư Mã giáo chủ này tuy tuổi còn trẻ, công lực nhưng là không thể khinh thường. Ngô Nại mang theo hứng thú ngồi yên xem cuộc chiến. Cao thủ so chiêu hướng đến hung hiểm vạn phần, hơi có sai lầm là bỏ mạng.

Ngô Nại trong mắt thần sắc dần dần ngưng trọng, hay là giang hồ đồn đãi là thật, Tư Mã Vân Thiên này đã luyện thành võ học tối cao của Viêm giáo “Vân Long tà công”?

“Trưởng môn phương trượng...” Vài tiếng kinh hô nổi lên.

Bóng xám chợt lóe, Ngô Nại trực tiếp tiến đến xen vào trận đấu của hai người, tình thế tựa như chỉ mành treo chuông một kích trí mạng ấy được hóa giải, đồng thời chưởng lực bắn ra đem Tư Mã Vân Thiên đánh bay ra ngoài.

Đột nhiên một trận cười quái dị truyền đến, một bóng người nhanh như chớp tung người lên, trong không trung bắt lấy Tư Mã Vấn Thiên bị trọng thương: “Mỹ nhân, cuối cùng cũng để ta tóm được cơ hội.”

Chưởng lực tung ra Ngô Nại liền hối hận, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Mã Vân Thiên bị chính mình đánh bay, tiếp theo bị người ta bắt.

“Sư huynh...” Hắn quay đầu xem trưởng môn sư huynh.

“Mau đi xem Tư Mã giáo chủ...” Lời còn chưa dứt, Viên Tuệ đại sư phun ra một ngụm máu tươi, “Người kia nói rõ nội tình, chỉ mong sẽ không tạo thành chuyện hối hận”.

Cùng lúc đó, mấy cái thân ảnh màu vàng trước sau phóng ra đuổi theo.

Ngô Nại tay nhanh như chớp điểm mấy đại huyệt của sư huynh, tránh để thương thế của hắn chuyển biến xấu đi, lưu lại một câu “Chăm sóc trưởng môn” tiếp theo liền phi thân rời đi.

|||

Âm Trảo Quỷ Tác, là đại dâm ma mấy năm gần đây chuyên đi gây hại võ lâm. Vô luận nam nữ, chẳng phân biệt già trẻ, chỉ cần bị hắn coi trọng, đều bị làm nhục đến chết, bất đắc dĩ giang hồ các phái liên kết tìm cách truy bắt hắn, nhưng vẫn chưa thể tóm được. Ngô Nại mới vừa rồi ra chưởng liền phát hiện, Tư Mã Vân Thiên chiêu thức mặc dù hung mãnh, nhưng nội kình ẩn mà không phát, ngược lại là chính mình đột nhiên nhúng tay đánh hắn một cái khiến hắn trở tay không kịp. Lại nghe lời của sư huynh, rất nhanh trong lòng hắn đưa ra kết luận, đây là một cái bẫy, một cái bẫy vì bắt Âm Trảo Quỷ Tác mà bày ra.

Hắn một bên theo dấu truy tìm, một bên trong lòng âm thầm oán sư huynh không nên gạt mình, nếu không mình cũng sẽ không trở thành người xấu.

Trong lúc đó, Tư Mã Vân Thiên bị người khiêng trên vai ở trong núi rừng chạy gấp, chỉ cảm thấy tiếng gió theo bên tai gào thét mà qua, không biết chính mình đã bị mang đi nơi nào. Phi nước đại một hồi lâu, sắc trời dần tối, Âm Trảo Quỷ Tác tìm một sơn động bí ẩn chui đi vào.

Trong động rất sâu, dưới động có trải cỏ khô, tựa hồ từng có người đã ở đây nghỉ ngơi. Tư Mã Vân Thiên trực tiếp bị ném lên trên đám cỏ khô, vừa thấy mặt Âm Trảo Quỷ Tác hắn lập tức thầm nghĩ không ổn!

“Mỹ nhân, lão phu chờ lâu khổ như vậy cuối cùng cũng đợi được cơ hội, hôm nay nhất định phải nếm thử thiên hạ đệ nhất mỹ nam có tư vị ra sao.”

Tư Mã Vân Thiên trong lòng phát lạnh, còn chưa kịp có chút suy nghĩ gì đã bị người ta nắm cằm, âm thanh xương cốt vỡ vụn rõ ràng lọt vào tai, tứ chi lập tức bị người dùng sức bẻ gẫy, tâm thần đau đớn làm cho cả người hắn run lên nhè nhẹ.


Hoàn toàn không để ý tới sự thống khổ của hắn, Âm Trảo Quỷ Tác dùng sức vài cái xé rách quần áo trên người hắn, thân hình thon dài trắng nõn của Tư Mã Vân Thiên lõa lồ hiện ra trước mặt.

“Quả nhiên là mặt hàng cực phẩm, không uổng phí ta chờ đợi lâu như vậy.” Âm Trảo Quỷ Tác ánh mắt dâm dục cuồng điên, nuốt nước miếng liên tục, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ, nắp bình mở ra, đổ vào trong miệng Tư Mã Vân Thiên.

Thuốc vừa vào miệng, Tư Mã Vân Thiên liền biết đây là xuân dược lợi hại nhất, trong lòng hiểu rõ nên càng tuyệt vọng. Lúc này hắn căn bản vô lực phản kháng, ngay cả muốn chết cũng không được. Thứ này dược tính cực mạnh, thuốc vào bụng liền làm cả người hắn khô nóng, vật trong khố nhanh chóng cứng rắn lên. Âm Trảo Quỷ Tác lại lấy ra một cái lọ nhỏ, đặt thứ thuốc mỡ ở trước người hắn rồi ngồi xuống, tách hai chân hắn ra, định bôi vào phía sau hắn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cỗ kình phong từ sau đánh úp lại, dù là Âm Trảo Quỷ Tác né tránh đúng lúc cũng túa ra một thân mồ hôi lạnh.

Ngô Nại dựa vào trực giác một đường đuổi theo, trên nhánh cây ở ngoài động nhìn thấy bóng Tư Mã Vân Thiên liền theo tiến vào, vừa thấy tình thế gấp gáp, đành phải thuận thế xuất một cước nặng như đá. Chính là, khi hắn đến gần thấy rõ ràng tình hình của Tư Mã Vân Thiên, cơ hồ thất thanh kêu lên vì sợ hãi, vội quay đầu không dám lại nhìn.

“Tiểu tử, dám phá hỏng chuyện tốt của lão phu.” Âm Trảo Quỷ Tác mắt thấy người tới chính là một tên thiếu niên mặt búng ra sữa, liền có ý khinh địch.

Cố nén đau nhức cùng sự tra tấn của xuân dược, Tư Mã Vân Thiên mắt đỏ trừng lên nhìn tên đầu sỏ đã hại hắn đến nông nỗi này kia, trong lòng thề, nhất định phải giết hắn. Ngô Nại trong lòng lúc này cũng là đang đấu tranh, nhưng mà, việc cấp bách là trước tiên giải quyết dâm ma trước mắt này. Không nói hai lời liền ra tay nhanh như chớp, điều này làm cho Âm Trảo Quỷ Tác lắp bắp kinh hãi.

Hắn nghĩ đệ tử danh môn chính phái trong trường hợp này thường sẽ đứng mà giảng vài câu, vậy mà bộ dáng tên thiếu niên trước mặt tựa hồ hoàn toàn không thèm.

“Thiếu Lâm Bàn Nhược chưởng!” Âm Trảo Quỷ Tác phi thường giật mình. Lộ chưởng pháp này chính là Vô Tướng Thần Công của chính tông phật môn, người bình thường không có mấy chục năm công lực đừng mơ mà tập luyện được.

Nghe nói mấy chục năm gần đây, Thiếu Lâm có rất ít người có thể học được chưởng pháp này, không ngờ hôm nay một tên thiếu niên nhỏ bé lại xuất ra bộ phật môn võ học tối cao này. Âm Trảo Quỷ Tác chưa kịp biến chiêu, Ngô Nại chiêu thức đã đổi, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng như nước rơi trên hoa, hắn nửa người liền mê man.

Ngô Nại trên tay chiêu thức chưa ngừng, hai tay đánh xuống, chỉ nghe một trận kêu thảm thiết, Âm Trảo Quỷ Tác đã xụi lơ, toàn thân cuộn mình thành một đống, đứt quãng phun ra bốn chữ, “Phân... Cân... Sai... Cốt...”

Thu thập xong hắn, Ngô Nại kiên trì đối mặt Tư Mã Vân Thiên nhìn chằm chằm, ánh mắt không dám loạn mà ngắm hắn, rất nhanh cởi áo ngoài của mình ném lên trên người hắn, che lấp đi thân thể trần trụi của hắn. Nhìn trên dưới người hắn, trước tiên phải giúp hắn giải huyệt.

Âm Trảo Quỷ Tác té trên mặt đất run rẩy kêu thảm, nụ cười giả tạo nói: “Ngươi giải không được... Của ta độc...môn... Điểm huyệt...”

Ngô Nại quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái, rồi quay lại tay nâng lên hạ xuống, vài cái điểm nhẹ liền giải huyện đạo cho Tư Mã Vân Thiên. Âm Trảo Quỷ Tác khó tin nhìn hắn.

Ngô Nại nhìn tứ chi Tư Mã Vân Thiên bị thương nặng cực kỳ áy náy. “Thực xin lỗi, ta chỉ là rất lo lắng cho trưởng môn sư huynh, không ngờ rằng đó là một cái bẫy.”

“Ngươi trước tiên đi ra ngoài.”

“Tư Mã giáo chủ...”

Tư Mã Vân Thiên ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Âm Trảo Quỷ Tác, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Ta có lời sẽ nói với hắn.”

Ngô Nại cúi đầu, “Ta ở ngay ngoài động.” rồi xoay người ra ngoài.

Hắn không dám quay đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh buốt tận xương vừa giận dữ như lửa cuồng bạo của Tư Mã Vân Thiên, phản ức như vậy dường như là rất bình thường của nam nhân chịu phải khuất nhục, hắn có thể hiểu được hắn ta đối với mình rất hận. Chỉ là, hắn quả thật là vô tâm mà.

Đứng ngoài động, ngẩng đầu nhìn bóng đêm dần xuống, Ngô Nại không khỏi thì thào tự hỏi: “Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Qua hồi lâu, trong động truyền âm thanh có chút suy yếu của Tư Mã Vân Thiên: “Ngô Nại, ngươi vào đi.”

Hắn xoay người vào động, không thấy Âm Trảo Quỷ Tác, lại thấy một đám máu thịt cùng một đống xương người vẫn dính vết máu tươi, nhất thời da đầu run lên, một cỗ lãnh ý theo bàn chân lan lên.

“Ta cần tìm nước.”

Tư Mã Vân Thiên thanh âm gọi tâm thần hắn quay lại, Ngô Nại chân tay luống cuống nhìn người chỉ khoác một tấm áo ngoài, thanh âm có chút hàm ý nói: “Trước tiên để ta giúp ngươi mặc xong quần áo.”

“Ừ.” Tư Mã Vân Thiên mở mắt không nhìn hắn.

Ngón tay hơi lạnh của Ngô Nại chạm vào thân thể hắn, Tư Mã Vân Thiên bực bội, nhưng hắn gắt gao cắn răng nhẫn nhịn, chỉ cảm thấy một cỗ khoái xông lên đỉnh đầu, làm hắn muốn xông đến gần hắn, để hắn vuốt ve. Cảm giác như vậy làm cho Tư Mã Vân Thiên vừa phẫn nộ lại xấu hổ, cũng có cảm giác muốn giết người.

Giúp hắn mặc quần áo Ngô Nại không thể tránh né nhìn thấy trong khố cự vật kia đang dâng trào, nhìn đến hắn cả người cố nén dược lực mà run nhè nhẹ, một tầng mồ hôi phủ khắp người. Giờ này khắc này không thể lảng tránh, Ngô Nại chỉ có thể mặt đỏ tai hồng đem áo ngoài của mình mặc lên thân thể hắn, lại thấy tứ chi của người này chỗ xương bị gãy sưng to, vẻ mặt không nén nổi hối hận. Hắn xé một miếng áo trên người, gấp lại rồi nhét vào miệng Tư Mã Vân Thiên, phòng ngừa hắn vì chịu đựng quá mức mà cắn vào lưỡi.

Tư Mã Vân Thiên tứ chi đứt đoạn bản thân bị trọng thương, Ngô Nại đành phải đưa hắn ôm vào trong lòng, hết sức giảm bớt xóc nảy. Tư Mã Vân Thiên dựa vào trong lòng hắn, cảm giác cước bộ của hắn mặc dù rất nhanh chóng nhưng cực kỳ vững vàng, chắc là ngại hắn trên người bị thương.

Dần dần có tiếng nước lọt vào tai, hai người cuối cùng dừng lại trước một khe núi.

Ngô Nại có chút không đành lòng nhìn Tư Mã Vân Thiên, “Ban đêm nước trên núi rất lạnh, Tư Mã giáo chủ...”

“Hết cách.” Hắn trên người khô nóng chỉ dựa vào hơi lạnh mới có thể kiềm chế.

Ngô Nại vì thế đưa hắn nhẹ nhàng để vào trong khe núi, yên lặng lui tới một bên.

Bây giờ mặc dù đã qua xuân, nhưng ban đêm núi rừng vẫn lạnh lẽo bức người, hắn suy nghĩ lại, liền đến phụ cận kiếm chút củi lửa.

Hắn không dám đi xa, lúc này Tư Mã Vân Thiên không khác phế nhân, tuy rằng có thắc mắc đối với việc hắn giết Âm Trảo Quỷ Tác như thế nào, nhưng vô luận thế nào cũng không dám để hắn một mình.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe được thanh âm Tư Mã Vân Thiên có chút phát run, “Ôm ta lên.”

Ngô Nại vội vàng ném củi đốt trong tay, ôm người trong khe núi ra, trên người quần áo bây giờ bị ẩm ướt một mảnh.

“Ngươi mặc y phục ẩm ướt trên người không tốt lắm, ta giúp ngươi hong khô được không?”

“Ừ.”

Ngô Nại động thủ cởi y phục ẩm ướt trên người hắn, Tư Mã Vân Thiên lại toàn thân trần trụi, một trận gió núi thổi tới không khỏi rùng mình một cái.


Ngô Nại nhìn xuống quần áo trên người mình, yên lặng dùng nhánh cây phơi y phục ẩm ướt đến gần đống lửa để hong. Tư Mã Vân Thiên không mở miệng yêu cầu hắn cởi quần áo ra để mình che đậy thân thể, hắn có làm sao cũng không quá, đợi hắn dưỡng thương xong, cùng lắm đem tên kia diệt khẩu là xong.

Đem quần áo hong khô xong, Ngô Nại lại giúp Tư Mã Vân Thiên mặc, sau đó xé thêm một miếng vải trên người mình, cẩn thận từ tốn giúp hắn băng bó miệng vết thương.

“Tạm thời băng bó như vậy trước, chờ trở về ta sẽ giúp ngươi bôi thuốc.”

Dưới ánh lửa, Tư Mã Vân Thiên lẳng lặng đánh giá người đang ngồi gần mình, ánh lửa rọi lên khuôn mặt Ngô Nại có vẻ nhu hòa khác thường, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có chút yếu đuối.

“Không đi Thiếu Lâm tự.” Hắn kiên trì.

“Ta đây giao ngươi cho của bốn tỳ nữ đi theo ngươi.”

“Cũng không cần.”

“A?” Ngô Nại khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta muốn đến Giang Hồ khách điếm dưỡng thương, ngươi tự hiểu.”

Ngô Nại cúi đầu tiếp tục giúp hắn băng bó, nói ra lời hứa hẹn, “Ta sẽ chiếu cố ngươi đến khi ngươi khỏi.”

“Như vậy là tốt nhất.”

Ngô Nại tự biết đuối lý, liền trầm mặc.

“Ta đói bụng.”

Ngô Nại thức thời đứng dậy lấy nhánh cây đến khe suối trong núi xiên hai con cá, làm sạch sẽ, xuyên qua nhánh cây rồi đem nướng.

Trong đêm tối, bên đống lửa hai người hai tâm tư, nhất thời tương đối im lặng. Mùi cá nướng dần dần tỏa ra, trải qua mấy sự việc liên tiếp Tư Mã Vân Thiên cũng thật sự đói, trong bụng phát ra tiếng “ục ục”. Trên mặt hắn xấu hổ, cũng may ẩn trong bóng đêm, Ngô Nại dường như vẫn chưa phát hiện.

Ngô Nại đem con cá đã nướng xong đưa cho hắn.

Tư Mã Vân Thiên cụp mắt, “Tay ta không động đậy được.”

Ngô Nại trong lòng căng thẳng, đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi xé cá đút cho hắn. Tình hình như vậy đối với cả hai người đều là lần đầu tiên, không hề thoải mái, nhưng đều che dấu rất tốt.

Trong lúc hắn xé cá, Tư Mã Vân Thiên không chút để ý nói: “Nghe giang hồ đồn điếm chủ đây là một nam tử phong lưu.”

“Nha.” Ngô Nại đối với việc này cũng không nhiều lời.

“Vừa rồi cơ hội không phải tốt lắm sao?”

Ngô Nại liếc mắt nhìn hắn, “Ta phong lưu nhưng không hạ lưu.”

“Ta đây nên là cảm thấy may mắn mới phải.”

“Tùy ngươi cao hứng.”

“Điếm chủ không sợ ta ngày sau diệt khẩu sao?”

Ngô Nại đem thịt cá đút vào miệng hắn, thản nhiên nói: “Có bản lĩnh cứ việc đến.”

Khi hắn lại một lần đút cá, Tư Mã Vân Thiên ở ngón tay hắn khẽ liếm, Ngô Nại nhất thời giống bị hỏa thiêu vội đẩy một cái.

Tư Mã Vân Thiên chịu lực té ngã trên đất, phát ra một tiếng rên, cổ tay phải vừa băng bó tốt lại vỡ toang, máu nhuộm dần ra.

“Thực xin lỗi.” Ngô Nại vội vàng đến bên nâng hắn dậy.

Tư Mã Vân Thiên ác ý ở trước ngực hắn cọ nhẹ, sau đó sâu sắc nhận thấy được hắn có dấu hiệu định buông tay lần nữa, lập tức trầm giọng cảnh cáo, “Ngươi dám lại buông tay thử xem.”

Ngô Nại đành phải cứng ngắc ôm hắn, vành tai âm thầm đỏ rực.

“Được rồi, buông ta đi.” Tâm tình chuyển tốt Tư Mã Vân Thiên quyết định buông tha hắn.

Bởi vì, hắn phát hiện kỳ thật Ngô Nại có sắc tâm không sắc đảm, chỉ biết chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, nếu thực sự làm tới, hắn ngược lại sẽ bị dọa cho chạy trước.

Ngô Nại như được đại xá đặt hắn lên một phiến đá to, cũng không đút cho hắn ăn tiếp, ngồi xuống một chỗ cách xa hắn nhất, chậm rãi hướng đống lửa tăng thêm củi.

“Điếm chủ cách ta xa như vậy, là sợ ta sẽ ăn ngươi sao?” Giọng nói Tư Mã Vân Thiên có chút châm chọc.

Ngô Nại liếc mắt lườm hắn một cái, “Ta sợ chính mình ăn ngươi.”

“Được lắm, điếm chủ xin mời.” Hắn hào phóng mời.

Ngô Nại tự áp chế lửa giận đang toát ra. Nếu không phải do mình trước đó làm sai, lý nào lại để hắn trêu chọc như vậy. Tâm tư trải qua biến chuyển, hắn bỗng nhiên đứng dậy.

Tư Mã Vân Thiên lắp bắp kinh hãi, trên mặt cũng bất động thanh sắc.

Ngô Nại không nói lời nào ngồi xuống bên cạnh hắn, tiếp tục ném củi vào lửa. Tư Mã Vân Thiên bất giác mỉm cười. Lúc này Ngô Nại thật sự là đáng yêu cực kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui