"Về chuyện của Tứ Khánh phường, tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Dư chưởng quỹ rồi, trước mồng 6 tháng 10 có thể giao hàng cho họ là xong, tôi có một ý tưởng..."
Mưa xối xả bao phủ đại viện Tô gia, nước mưa đan xen
như một tấm màn hạ xuống, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách,
Tịch Quân Dục đang ngồi bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi. Hạnh nhi cầm
khăn mang tới cho hắn lau những giọt nước trên người, sau đó Quyên nhi
bưng khay trà vào, đặt thêm một đĩa điểm tâm lên bàn.
"Tịch chưởng quỹ mời dùng trà."
"Làm phiền Quyên nhi rồi."
Tịch Quân Dục cười gật đầu, sau đó tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi:
"Nếu Tứ Khánh phường đã bắt đầu, tôi nghĩ có thể đầu tư khoảng 1 vạn lượng ở Viên châu khởi công xây dựng hai xưởng nhuộm và kho hàng, sau đó lấy
Viên châu làm căn cứ phát triển dần ra xung quanh, có thể mười phần chắc chín..."
Hắn nói xong liền im lặng đợi Tô Đàn Nhi trả lời, việc
mở rộng làm ăn của Tô gia thường được tiến hành theo trình tự như vậy,
nhưng lúc này Tô Đàn Nhi chậm rãi uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắn
một cái, nói khá nhỏ:
"Thời điểm đầu tư ở Viên châu đã tới, nhưng gần đây sắp vào vụ, hiện giờ… hãy đợi thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Tô Đàn Nhi nói khá nhẹ nhàng, cách trả lời này Tịch Quân Dục cũng đã đoán
được trước, chỉ là ánh mắt của nàng khiến hắn không hiểu. Hắn quen Tô
Đàn Nhi khi nàng còn là một cô nhóc 11, 12 tuổi, nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản chuyện làm ăn cho tới nay, cô gái này đã khiến hắn không
cách nào hiểu được nữa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác mà
thôi. Tính cách của cô thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ, nàng tuy
rằng chịu áp lực rất lớn nhưng luôn cố gắng hết mình.
Mấy năm
trước, đại khái là khi Tô Đàn Nhi gần 14, 15 tuổi đã bắt đầu cùng làm
việc, bàn bạc các loại đối sách làm ăn với hắn và mấy chưởng quỹ khác.
Thiếu nữ này thường đưa ra những quyết định kinh người, tuy phần nhiều
thời gian là vụng về, những khi nàng làm sai hoặc quyết định không đúng
thường lúng túng cười cười, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra như vậy à..."
Nàng có tính cách nhẹ nhàng, khiêm tốn, đối với ai cũng rất điềm đạm, chưa
bao giờ giận dữ. Đương nhiên cũng có lúc nàng gặp phải tình huống không
biết ứng phó cách nào, khi đó nàng thường im lặng nở nụ cười, ra sức mím môi, lặng lẽ đợi cho mọi chuyện qua đi.
Tâm tình của con người
rất kỳ quái, chẳng có giới hạn rõ ràng nào cả. Tịch Quân Dục cũng chẳng
biết mình quyết định ở lại hãng vải Tô gia khi nào, gia cảnh lúc nhỏ của hắn không tốt, mẹ mất sớm, cha hắn bệnh triền miên, hơn nữa còn là một
tửu quỷ. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là thông minh, vốn tưởng rằng học hành
sẽ có tiền đồ tốt, ai dè sau khi tới hãng vải làm công kiếm tiền phụ
giúp gia đình đã làm mãi tới tận lúc này.
Người thông minh làm
việc gì cũng nhanh, Tịch Quân Dục cũng tự tin mình là một trong những
người làm được việc, buôn bán rất tốt. Là thương nhân, hắn dần hiểu thế
nào là nhân tính, nhân tâm, trong cách nghĩ của hắn, thế gian vạn vật
đều không thoát khỏi sự thay đổi, đọc sách cũng chỉ là một trong những
con đường thành công.
Khi còn làm việc vặt, hắn đã giúp hãng vải
Tô gia giao dịch thành công được mấy lần, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, đời sống gia đình khấm khá hẳn lên. Đương nhiên, lúc đó hắn vẫn còn ý
nghĩ học hành, việc hắn chấp nhận ở lại hãng vải có phải do thiếu nữ này hay không thì rất khó nói, nhưng chắc chắn đây cũng là một nguyên nhân
lớn.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng tự hiểu, gia đình nghèo khó, muốn
đi học tiến xa trong con đường khoa cử rất phiền phức, có muốn mang quà
đi tặng tạo quan hệ cũng chẳng làm nổi. Trong khi cảm giác có tiền lại
cực kỳ thực tế, thời đó hắn đã vạch cho mình một con đường tương đối lý
tưởng, đó là ở lại làm công cho Tô gia, trở thành chưởng quỹ, đại chưởng quỹ, sau đó ở rể, khi Tô Đàn Nhi tiếp quản sự nghiệp thì sức nặng của
hắn cũng tương đương với nàng.
Lúc đó, hắn không ngừng bộc lộ tài năng, coi như đó là một ám hiệu với thiếu nữ đang không ngừng say mê
học tập kia. Những lúc Tô Đàn Nhi mắc lỗi, hắn cũng rất đúng lúc phạm
phải sai lầm. Kể từ khi biết cách nghĩ của Tô Bá Dung với Tô Đàn Nhi,
hắn đã hiểu kiểu gì cũng có một ngày Tô gia cần một chàng rể, hắn hiển
nhiên sẽ là người lý tưởng nhất, bản thân hắn cũng chẳng ngại chuyện
này.
Người bất tài bao giờ cũng chờ đợi ông trời ban cho mình cơ
hội thay đổi thân phận, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những lời
đồn vô căn cứ, nhưng đối với người có năng lực, hiểu được khả năng của
bản thân cũng đủ giúp họ có một vị trí lớn rồi. Đối với hắn mà nói, hắn
tin rằng mình ở nơi nào cũng có cơ hội, cũng có thể khiến người ta coi
trọng. Hắn xuất thân nghèo khó, đợi ông trời thay đổi đương nhiên là
không được, vậy thì ở rể chính là cách mà chẳng có gì là không thể chấp
nhận.
Tô Đàn Nhi cũng hiểu rõ năng lực của hắn, hắn cũng hiểu rõ
tính cách của nàng, đây chính là một trong những nhân tố biến họ thành
một cặp đôi lý tưởng nhất. Nhất định sẽ có một số người lúc đầu mang
chuyện ở rể ra chê bai, nhưng chẳng sao, chỉ cần hắn thể hiện năng lực,
người bên ngoài tự nhiên sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, một năm, hai
năm... sự thực sẽ thay đổi tất cả. Tô Đàn Nhi trên lưng đeo gông xiềng
mà còn có thể cắn răng tiến về phía trước, bản thân hắn sao lại không
thể?
Chỉ tiếc là sự việc phát triển ngoài dự liệu của hắn, Tô gia chắc chắn có suy nghĩ về hắn.
Đương nhiên là có để ý, nhưng cuối cùng, lão thái công đột nhiên quyết định chọn một thư sinh vô năng.
Tô gia... muốn chọn người này để dễ bề khống chế.
Đôi khi biểu hiện năng lực thái quá lại là một khuyết điểm.
Lúc lễ thành hôn diễn ra hắn còn mỉa mai, nếu như đổi lại chú rể là hắn thì nhất định Đàn nhi sẽ không kiếm cớ chạy mất.
Trong lòng vốn rất tự tin rằng, việc đính ước giữa Tô gia và Ninh Nghị chẳng
có gì khiến hắn phải lo lắng, nhưng nào ngờ đối phương lại quyết định
chọn Ninh Nghị, lúc đó hắn mới cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn có ý định
trực tiếp tìm Tô Đàn Nhi bày tỏ tình cảm trong lòng, nhưng đến lúc đó
hắn mới nhận ra, thiếu nữ này đã thể hiện thái độ với người bên ngoài
rằng, mình là người đã có chồng. Trước kia, nàng gọi hắn là "Quân Dục
ca", không lâu sau đổi thành Tịch chưởng quỹ, đến bây giờ vẫn duy trì
cách gọi như vậy.
Nàng có thể mềm mỏng điềm đạm, có thể tinh
nghịch đáng yêu, có thể dí dỏm hài hước, nhưng đa phần thời gian thiếu
nữ này thường mang tâm trạng bàng quan của người đứng ngoài, đôi lúc
nàng sẽ cảm thấy thú vị, thấy hiếu kỳ, cũng có lúc bật cười thành tiếng, nhưng mà... kiểu gì cũng luôn duy trì thái độ bàng quan và tích cực học tập. Người thông minh chỉ cần dụng tâm thì học thứ gì cũng nhanh, đây
là điều mà Tịch Quân Dục đã sớm biết.
Khi đó hắn mới phát hiện, tình yêu không dễ nói, bởi vì người ta đâu có thân thiết như mình tưởng.
Hắn cũng là người cao ngạo, nếu như chạy tới thổ lộ, thiếu nữ kia có thể là vô cùng ân cần, vô cùng dịu dàng, thậm chí là vô cùng thương tâm, nhưng mà thực sự trong trái tim kia không coi rằng đây là một chuyện đáng để
tiếp nhận, đây là kết quả mà hắn không thể nào chịu nổi.
Sau khi
thành thân, Tô Đàn Nhi tỏ ra mình là một người đã có chồng, đây cũng là
chuyện mà hắn đã sớm đoán được. Vấn đề thân phận chính là nguyên nhân
chính để Tô Đàn Nhi thành thân. Mà không biết thư sinh kia sống với nàng thế nào nhỉ, chắc chắn Tô Đàn Nhi sẽ không biểu hiện ra mặt là mình
không hài lòng, mà cũng chắc chắn rằng thư sinh kia sẽ không hiểu được
trong lòng vợ mình đang nghĩ gì.
Nghĩ tới mà thú vị, nghĩ tới mà
đau lòng. Quả nhiên bọn họ không ở chung phòng. Mặc dù sau này thư sinh
kia phát triển ngoài dự liệu, trên còn đường học vấn đúng là có chút tài năng, nhưng cho dù thế nào, chắc chắn hai người sẽ bằng mặt mà không
bằng lòng. Ngoại trừ hắn ra, không ai có thể hiểu được Tô Đàn Nhi, trái
tim luôn ẩn sâu trong cơ thể kia luôn giữ được sự tỉnh táo kể cả khi bị
áp lực và cô độc.
Muốn dùng thân phận nữ tử mà chấp chưởng Tô
gia, trở ngại đương nhiên là sẽ có, dù có khóc cũng không có mấy người
thật lòng đồng tình. Mặc dù đã có Tô Bá Dung bày mưu đặt kế trợ giúp
nàng, nhưng mỗi khi buôn bán, đối phương sẽ nghĩ tới vấn đề của một nữ
chủ nhân. Dù cho nàng không ngừng chứng minh năng lực tới năm 40, 50
tuổi, dù có trở thành nhân vật như Võ Tắc Thiên thì mọi người vẫn nghĩ
rằng, nàng chỉ là một nữ nhân, cho nên nàng chỉ còn cách chọn lựa sự
tỉnh táo cho trái tim mình.
Nghĩ tới mà cảm thấy lạnh buốt, cảm
thấy cô độc, cảm thấy thương cảm. Nàng cần một người thực sự có khả năng cùng chung hoạn nạn. Tịch Quân Dục thích cảm giác như vậy, nhưng lúc
này hắn cũng chỉ có cách im lặng và tiếp nhận sự thực, việc đã xảy ra,
oán giận vô dụng, lo lắng làm gì những chuyện không đâu.
Đôi khi
Tịch Quân Dục không cảm nhận được vị trí quan trọng của mình trong cách
nghĩ của nàng nữa, nàng đã dần trưởng thành, qua mấy năm nữa, người từng dạy dỗ nàng như hắn sẽ không còn ảnh hưởng được tới nàng.
Chuyện Viên châu, Tô Đàn Nhi đã quyết định, hắn chỉ là "chưởng quỹ" đương
nhiên không cần nói nhiều. Khi có thời gian, hai người cũng thường hay
nói chuyện, sau khi nói chuyện Tứ Khánh phường, hắn kể thêm mấy chuyện
thú vị, sau đó lại liên hệ tới việc nạn dân mà phân tích thêm những khả
năng có thể phát sinh. Hắn biết Tô Đàn Nhi thích nghe cái gì, nàng bưng
trà uống chứng tỏ nàng đã nghe tới mức nhập thần, thỉnh thoảng gật đầu,
hỏi ngược lại vài câu, thần thái chẳng khác gì thiếu nữ hiếu kỳ mấy năm
trước. Dù sao đây cũng là thời đại tin tức không thể linh thông, rất
nhiều thứ chỉ cần nói đúng là đúng, mà những điều Tịch Quân Dục nói,
nàng thường không biết.
Sau đó hắn thuận miệng nói tới chuyện
tang sự của phụ thân Tiểu Thiền, phán đoán xem bao giờ Ninh Nghị có thể
trở về, chuyện này hắn chỉ điểm tới là dừng, ám chỉ một chút rằng mình
không giống như Ninh Nghị. Tuy rằng thoạt nhìn những thứ này đối phương
sẽ không để trong lòng, nhưng cũng có thể trò chuyện thêm một chút thời
gian.
Đột nhiên, Hạnh nhi cầm theo ô từ ngoài sân chạy vào, trông khá là vui vẻ nhìn Tịch Quân Dục gật đầu cười rồi lao tới chỗ Tô Đàn
Nhi, nói:
"Cô gia và Tiểu Thiền đã về rồi."
"Thật không?"
Quyên nhi đứng sau Tô Đàn Nhi bật hỏi trước, Tô Đàn Nhi cũng ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi, nhưng cũng đồng thời nhíu mày:
"Mưa lớn như vậy, trời lại tối khuya, họ có bị ướt không?"
"Không đâu. À, người đánh xe là Đông Trụ, lúc ở ngoài Cô gia bảo hắn đi tắm
trước rồi, sau đó còn bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nước, họ trở về gấp quá,
chắc là cơm tối chưa ăn."
"Ừ."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nói:
"Hạnh nhi, muội bảo nhà bếp chuẩn bị những món Cô gia thích ăn, sau đó chuẩn
bị thêm một nồi cháo, ta cũng có chút đói bụng... Mặt khác chuẩn bị thêm món canh nấm để Cảnh hộ viện và Đông Trụ khử lạnh, bình thường bọn họ
không được ăn món này. Nếu muội và Quyên nhi muốn thì có thể tự đi chuẩn bị, ta không dùng, sau khi Cô gia và Tiểu Thiền dùng bữa xong chắc cũng không ăn món này nữa... À, Tịch chưởng quỹ có muốn không?"
"Tôi không dùng, nếu Cô gia và Tiểu Thiền đã trở về, chuyện quan trọng cũng đã nói xong, vậy tôi trở về trước."
Tịch Quân Dục cười tự nhiên, Tô Đàn Nhi gật đầu.
"Nếu vậy thì tôi tiễn Tịch chưởng quỹ."
"Không cần, mưa lớn lắm."
"Không sao, hơn nữa tôi cũng muốn nghe tường tận hơn về kế hoạch Viên châu lúc này Tịch chưởng quỹ nói."
“Cô không muốn nghe mới là lạ...”
Tịch Quân Dục cười ở trong lòng, tay mở ô cùng với Tô Đàn Nhi, Quyên nhi đi
ra ngoài, miệng thì nói về kế hoạch và cách nghĩ của mình. Tư liệu mà
hắn thu thập được về phong thổ, quan viên, dân chúng ở bên đó vô cùng kỹ càng, Tô Đàn Nhi vừa gật đầu vừa nghe.
Tiếng mưa rào rào, đi
trên đường nhìn ánh sáng nhạt nhòa của dãy phòng ốc, hắn có cảm giác
dinh thự Tô gia to lớn chỉ còn ba người họ đi trong mưa. Gần tới cửa
hông, nhìn thấy bên đó vẫn có người vội vã qua lại, người hầu của hắn
cũng đứng đợi ngoài cổng. Khi đi tới một chỗ trong hành lang không cần
dùng ô, Tịch Quân Dục hít sâu một hơi.
"Thực ra, hơn một năm nay, tuy rằng Tô thị vẫn giữ được thế phát triển, nhưng hiện giờ các cơ sở
đều tự giữ lại tài chính cho mình. Cô đang chuẩn bị, nhưng chuyện này
quá lớn, cô không muốn nói thì đáng nhẽ ta cũng không nên nêu. Thế
nhưng... với số vốn gốc lớn như vậy không trở lại, cô đã hiểu hết ý
nghĩa của chuyện này chưa?"
Tô Đàn Nhi dừng bước, liếc mắt nhìn
hắn, nhẹ mân đôi môi, không nói gì. Ánh mắt kia có chút phức tạp, giống
như muốn nói xin lỗi không thể nói với ngươi điều này, dù sao nàng vẫn
đang muốn nắm toàn cục… Tịch Quân Dục cũng không đợi điều gì, chỉ lắc
đầu, thở dài một hơi.
"Tôi không biết cô có ý nghĩ này từ lúc
nào, có thế mấy năm trước cô đã nghĩ đến chuyện… bán vải vào cung, trở
thành Hoàng thương (thương nhân của Hoàng gia), chuyện này… có đúng
không?"
Hắn nhìn Tô Đàn Nhi, hơi dừng một chút.
"Nếu là
mấy năm trước còn có thể, nhưng mà năm ngoái, Tiết gia đã bắt đầu triển
khai, họ cũng có chủ ý với Hoàng thương, có lẽ Ô gia cũng có ý nghĩ như
vậy. Cách nghĩ của cô rất khó thực hiện vào lúc này, cô biết không?"
Trong đêm mưa, đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất. Tịch Quân Dục lo lắng là điều này đang tới...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...