Vào cuối tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng. Nhiệt độ trong ngày không ngừng tăng cao, cả tòa thành đang hướng dần tới thời điểm nóng nhất trong năm. Theo những năm trước, đầu tháng này Tô Đàn Nhi thường chuyển lên lầu ở, ban ngày tuy nóng, nhưng buổi tối mở cửa sổ vẫn mát mẻ hơn nhiều. Thế nhưng năm nay nàng không hề phân phó chuyển phòng, Ninh Nghị bên này nhìn nàng mà động, nàng không nói, Ninh Nghị cũng chẳng ý kiến gì, đương nhiên gia đinh sẽ không hỗ trợ mang đồ đạc lên trên.
Những lúc hoàng hôn, mọi người cùng nhau dùng cơm trong phòng khách, đôi khi chuyển ra chòi mát nhỏ trong sân ăn. Dù sao năm người cũng như một gia đình nhỏ, khi quen rồi bầu không khí dần hòa hợp hơn, không cần chú ý quá nhiều đến quy củ. Bản thân Ninh Nghị vốn dĩ hiền hòa, nhiều lúc e Tô Đàn Nhi còn coi trọng mấy cái lễ nghi phiền phức hơn cả gã, nhưng ở trong nhà nàng vẫn ưa thích cảm giác như vậy. Ba nha đầu cũng thoải mái trò chuyện với Ninh Nghị, thỉnh thoảng lại nói mấy chuyện đại loại như, hôm nay cô gia giảng cố sự tại học đường thiệt là khó nghe, hơn phân nửa là từ miệng tiểu Thiền thuật lại.
Thời tiết nóng nực, sau khi ăn xong gã thường không lưu lại trong nhà mà ra ngoài tản bộ. Tô phủ khá rộng, bên trong cũng có tiểu lâm viên, phần lớn thời gian gã thường đi dạo hóng mát tại đây. Tô Đàn Nhi thì ngồi nói chuyện phiếm với mấy tỷ muội, trước nay nàng là một người tương đối nghiêm túc, mỗi ngày cùng nha hoàn ra ra vào vào, mấy nam nhân khác hầu như không thể bắt chuyện, các nàng kia lại càng không thể thân thiết. Lúc này nàng mang thân phận phụ nhân(1), thỉnh thoảng tham gia vào vài câu chuyện, người ngoài đánh giá từ sau khi kết hôn, Tô Đàn Nhi càng ngày càng trở nên ôn nhu, bởi vậy mọi người liền có phần bội phục Ninh Nghị.
Lúc này trong Tô Phủ, không có mấy người không thật sự nể mặt Ninh Nghị. Gã vừa có tài có danh, lại được lão thái công xem trọng. Sự kiện gã đi Văn Mặc lâu xem hoa khôi thi đấu, khiến cho đối phương không dám thảo thơ cũng đã truyền ra. Bản thân gã cũng hiền hòa an phận trông coi học đường, không liên quan gì đến việc làm ăn buôn bán. Người ngoài vốn tưởng sau khi kết hôn, Tô Đàn Nhi có vị hôn phu ở rể lại càng trở nên quyền thế hơn, không ngờ hai người hiện tại chung sống rất hòa hợp, rất ra dáng ra vẻ. Người trong nhà gặp Ninh Nghị không thể không bắt chuyện, hàn huyên vài câu. Đám người Văn Định Văn Phương cũng đã có chút cung kính, dĩ nhiên nếu muốn nói là thân thiện thì vẫn chưa, vì dù sao không cùng vai vế, chỉ có thể nói tương đối gần gũi mà thôi.
Mùa hè tới, hầu như toàn bộ người trong Tô Phủ đều đã có sơ giao với gã.
Tô Đàn Nhi vẫn rất bận rộn, nhưng mấy chuyện này Ninh Nghị không quan tâm nhiều, nàng cũng không muốn gã bận tâm. Cứ cách vài hôm hai người lại chạm mặt trên lầu một lần, cùng dùng bữa, nàng phát tiết ít bực tức nhằm giải tỏa bớt áp lực. Dẫu sao tâm tính của nàng vẫn không tệ, chỉ là do quá bận rộn mà thôi. Thỉnh thoảng những lúc hoàng hôn, Ninh Nghị sẽ ra ngoài tản bộ, mang theo Tiểu Thiền dạo mát bên dòng Tần Hoài, còn nếu cô bé không đi theo, gã sẽ đi tới tiểu viện bên học đường kia gặp Lục Hồng Đề.
Buổi tôi sau khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thường bảo hạ nhân bưng tới mấy bát đậu xanh ướp lạnh hoặc vài món ăn vặt, hằng năm Tô Phủ đều dự trữ ít nước đá chuẩn bị cho mùa hè, cũng chỉ có các chủ nhân mới được dùng đến. Tiểu viện Tô Đàn Nhi bên này xem như được đãi ngộ lớn nhất, vì dù gì nàng cũng sẽ tiếp quản phòng lớn, Tiểu Thiền các nàng ăn vẫn không quá phận. Tối đến, những khi Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị ngồi chung ăn mấy món quà vặt này là thời điểm yêu thích nhất trong ngày. Nếu là người khác trong phủ, dù là gia chủ thì mỗi ăn thêm một chén cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Sau khi ăn xong, tiết trời trở nên mát mẻ, thỉnh thoảng mọi người lại bông đùa vài câu chuyện phiếm, chơi ván cờ, làm vài chuyện cá nhân. Mãi đến tận khuya ngọn đèn dầu dần tàn, đợi khi ánh đèn phòng Tô Đàn Nhi tắt, Ninh Nghị cũng lên giường đi ngủ, trả lại sự yên tĩnh trong tiểu viện.
Sáng sớm mỗi ngày, lúc trời còn chưa sáng gã đều chạy bộ và rèn luyện chưa từng gián đoạn. Nói chung, không có nhiều người chú ý tới thói quen này của gã. Mỗi khi chạy đến tiểu lâu cạnh bờ sông, gã luôn thấy Nhiệp Vân Trúc đang ngồi trên bậc thang chờ mình. Sinh ý Trúc Ký rất thuận lợi, bên cửa tiệm đã bắt đầu có ít khách quen. Phương thức phát thẻ bài của bốn chiếc xe đẩy cũng khá thú vị, có người vì muốn tập hợp đủ bốn tấm mộc bài, phải tốn công đi tìm khắp trong thành rất lâu, coi như một niềm vui sưu tầm vậy.
Nhưng thực ra, thu nhập chủ yếu nhất trước mắt không phải do các cửa hàng cùng với bốn xe đẩy mang lại, mà vì trứng muối Trúc Ký đang nhanh chóng khuếch trương rộng khắp các tửu lâu ở Giang Ninh. Lúc này mấy chuyện giao dịch đã không cần Vân Trúc tự mình đi làm, nàng thuê nhận không ít người, Ninh Nghị định ra một số điều lệ, phương thức hoạt động thích hợp cho những người này để có thể giảm nhẹ gánh nặng trong việc quản lý. Từ khi dùng cuộc thi hoa khôi để quảng bá, bên trong rất nhiều tửu lâu quán xá ở Giang Ninh đều có trứng muối gởi bán, đây mới chính là trung tâm tiêu thụ chủ yếu. Hiện tại quy mô mở rộng, tất cả đều phát triển nhanh chóng, ổn định đến kinh người.
Tất nhiên, phần lớn thời gian Nhiếp Vân Trúc đều không hồi báo với Ninh Nghị tình hình buôn bán này, nhưng nàng thích kể mấy câu chuyện vụn vặt mới mẻ hơn. Cửa tiệm mở ra, mỗi ngày đều có sự tình mới phát sinh, trước giờ nàng chưa từng thấy, chưa từng nghe qua, nói đến cảm giác rất thú vị. Đôi khi lại nhắc tới chuyện kết hôn giữa Hồ Đào và Nhị Ngưu, qua một khoảng thời gian giúp bọn họ chuẩn bị, nàng coi như cũng hiểu được phần nào nỗi lòng.
Nàng vẫn quen ngồi trên bậc thềm tán gẫu như cũ. Trong căn phòng phía sau, ánh đèn dầu mờ mờ hắt ra, Nhiếp Vân Trúc đặt một cái khay xốp đựng ấm trà trên thềm, chờ Ninh Nghị tới, uống một chén, nói vài câu, nhìn hắn rời đi, ngắm những tia nắng ban mai hơi lộ ra, chiếu trên hình bóng đang dần rời đi cuối con phố.
Vì liên quan đến Lục Hồng Đề, tháng này Ninh Nghị không thường ra bờ sông chơi cờ, nhưng vẫn có đi mấy lần. Gần đây Tần lão đang quan tâm đến tình hình lũ lụt, lúc này là lúc nước lũ dâng cao, có người nói nhiều nơi đã tuyên bố tình trạng nguy ngập, vài khúc sông bị vỡ đê, chẳng biết tình hình ra sao.
“Năm nay mùa màng không tốt rồi...” Lão nhân bỗng cảm thán, nếu Khang Hiền ở đây chắc cũng sẽ nói như thế.
“Nếu còn tiếp tục như vậy đến tháng bảy, sợ rằng sẽ có nạn dân triều.”
“Nạn hạn hán, lũ lụt, mùa đông băng giá, có nơi thì trộm cướp hoành hành khắp nơi... Với cơ cấu xã hội hiện nay, thật khó để sống qua những lúc như thế này. Cứ qua vài năm lại có một vài tai họa xuất hiện, dân chạy nạn mất nhà để về, đến lúc không thể khống chế đương nhiên sẽ tràn về những vùng giàu có trù phú như Biện Lương, Giang Ninh, Dương Châu.” Tần lão trầm ngâm đặt quân cờ xuống, nói: “Có lẽ sẽ còn thảm họa chiến tranh nữa. . ”
Thế cuộc Liêu Kim xem ra hết sức căng thẳng, đương nhiên đến khi binh biến thực sự, muốn tính bằng tháng hay bằng năm còn rất khó nói. Ngược lại, lúc này dù thế nào Vũ triều cũng phải tỏ thái độ, nếu lần này xảy ra chiến tranh sẽ liên quan đến vận mệnh đất nước. Đại quân chưa động, lương thảo đi trước, lần đầu chống đỡ một cuộc chiến quy mô như vậy chính là thử thách lớn đối với đất nước.
“Dù có thế nào, sau khi chống xong chiến tranh cũng sẽ có chuyển biến tốt hơn.” Đối với việc này, hai vị lão nhân vẫn tương đối lạc quan, trên thực tế toàn bộ Vũ triều cũng đều rất lạc quan. Nền kinh tế nông nghiệp Vũ triều vẫn khá có căn cơ, tuy bộ khung còn cồng kềnh, nhưng những gánh nặng lớn đều đến từ phương Bắc. Nếu có thể bình định phương Bắc, toàn bộ triều đình đều thở phào một hơi, lúc này muốn chỉnh đốn hay cải cách gì cũng tràn đầy hi vọng.
Xế chiều mỗi ngày, gã thường làm thí nghiêm trong tiểu viện, tán gẫu vài câu với Lục Hồng Đề, thỉnh thoảng gặp chuyện liên quan đến võ học gã liền lấy giấy bút ghi chép lại, Lục Hồng Đề thấy vậy liền chế giễu gã một trận. Thật ra gần đây Lục Hồng Đề nhìn gã làm mấy việc kì quái, thiết kế trang bị những chai lọ cổ quái. Đây cũng không phải là phản ứng hóa học gì, chỉ là những vật dụng cần thiết để ủ rượu cao độ nên thỉnh thoảng nàng cũng giúp gã một tay. Vì việc kinh doanh của Trúc Ký đã bắt đầu vào quỹ đạo, gã cũng muốn ủ ra rượu tinh chất, sau khi hoàn thiện sẽ mở một xưởng nhỏ, làm chiêu bài để Trúc Ký bán ra ngoài.
Đối với gã, chuyện chưng cất rượu không quá phức tạp, ba tháng tự mình tiến hành vừa rồi, lúc đầu chỉ làm mấy trang bị nhỏ, bây giờ mới bắt đầu mở rộng và hoàn thiện. Đây là kỹ thuật cơ bản, sau mới đến cải tiến mấy dụng cụ chưng cất rượu, tới đây thì không còn là việc của hắn nữa mà giao cho người khác làm.
Mặc dù Lục Hồng Đề không phải là sâu rượu nhưng cũng từng uống qua không ít, có điều sau khi uống chén đầu tiên, nàng vẫn phải nhướn mày thốt lên: “Rượu này. . . nặng thật.. . ”
Bởi vì cảm thấy hứng thú đối với rượu nên nàng giúp đỡ gã tương đối nhiệt tình, thỉnh thoảng lại đặt vài câu hỏi. Ninh Nghị nói với nàng một ít về quy trình chưng cất, các hiện tượng khí hóa lỏng. .v.v . Tuy đối phương vẫn cho rằng gã đang làm mấy việc bàng môn tà đạo, thế nhưng mà thái độ đã đổi khác không ít: “Ngươi làm mấy chuyện này. . cũng có chút tác dụng. ”
“Vẫn chưa hoàn thiện đâu, nhưng cũng tàm tạm rồi. lúc cô rời đi cứ cầm theo một ít, chỉ là. . . ”
“Trên núi không có nhiều lương thực nên không thể cất rượu được.. . Đôi khi đánh cướp thương nhân, được ít rượu cũng nhanh chóng uống hết. Phần rượu ngươi ủ ra này cũng không được nhiều.” Lục Hồng Đề thấy buồn buồn.
“Vẫn nên mang theo một ít, sau này bị thương có thể dùng để khử trùng, chứ mấy loại rượu ít độ kia đều vô dụng. ” Nói đến khử trùng, Ninh Nghị liền bịa chút chuyện liên quan để thuyết phục nàng, nào là khái niệm các loại vi khuẩn, những vật nhỏ đến mức mắt thường không thể thấy, có tới hàng ngàn, hàng vạn con đang leo chui vào cơ thể, có con có tới tám chân, lông xù xì. Lục Hồng Đề nghe xong nhăn mày, hỏi lại: “Thuốc trị thương của ngươi tốt thật, xem ra không hề lưu sẹo, làm thế nào vậy?”
“Một phần nguyên nhân là do võ công của cô nữa, nếu cô muốn ta sẽ cho một ít, có mấy vị thuốc cũng không dễ tìm. ” Lục Hồng Đề liếc gã nói: “Nhưng cuối cùng ý định của ngươi vẫn là bí tịch võ công phải không, muốn lấy phương pháp chế thuốc ra đổi hả?”
“không phải cô không muốn dạy võ công cho ta sao. . khục, để ta cân nhắc một lát. ”
“Ta vẫn không định dạy ngươi. ” Lục Hồng Đề cười nói: “Ngươi học cũng vô dụng, ngươi làm thầy giáo mà mấy đứa học sinh còn không sợ nữa là. ”
“Thế nhưng bọn chúng yêu quí ta. ”
“Ngươi là một người tốt, tuy hơi quái đản chút, nhưng đúng là người tốt.
“Hử, cô không cần nói quá lên thế đâu. ”
Thời gian trôi qua, thương thế nàng dần chuyển biến tốt lên, mấy trạm gác ngầm trong thành Giang Ninh cũng đã bắt đầu lơi lỏng, không rõ nàng sẽ rời đi lúc nào:
“Thiên Long Bát Bộ sắp kết thúc chưa?” Mấy ngày này nàng cứ chốc chốc lại hỏi tiến độ.
“Muốn đi trước khi nghe xong câu chuyện à” Ninh Nghị cũng hiểu rõ tâm tính nàng. Tuy hiện tại nàng rất thích nghe cố sự, uống rượu nhắm mồi, nhưng khi đến lúc nàng nhất định sẽ quyết tâm rời khỏi, bởi nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm trên núi Lữ Lương kia.
Đời trước Ninh Nghị là thương nhân, nhưng tuyệt không phải loại người vô tình. Hiện tại gã ít nhiều gì cũng coi nàng là một bằng hữu thú vị, có thể ngồi khoác lác cả ngày về mấy cái nguyên tử phân tử, buổi tối còn mang theo ít đồ qua tiện thể tán gẫu thêm một chốc. Thời gian cứ thế nhàn nhã trôi, không có căng thẳng, không có gánh nặng, mãi đến chạng vạng tối ngày mùng bốn tháng sáu kia.
Tối nay Tiểu Thiền bận việc nên gã hẹn Lục Hồng Đề sẽ mang ít rượu và đồ nhắm qua. Sập tối cơm nước xong xuôi, gã rời khỏi Tô Phủ, dự định mua ít đồ ăn trên đường. Khi qua một đoạn đường hơi vắng vẻ, một cỗ xe ngựa kéo trờ tới, đại hán ngồi trên hỏi thăm gã: “Này, có phải là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng không?”
Dáng người đại hán kia thực sự cao lớn, ngồi trên xe ngựa mà khiến Ninh Nghị phải ngưỡng cả đầu lên nhìn. Bỗng trong lòng gã dâng lên dự cảm không hay, bởi vì ánh mắt kia mập mờ không hảo ý. Gã còn đang cảnh giác, suy xét cái nhìn của đối phương thì tiếng gậy xé gió đã từ phía sau vụt tới.
“Một tên thư sinh yếu ớt. ”
Màn đêm buông xuống, Lục Hồng Đề vẫn đang ngồi trong tiểu viện đợi Ninh Nghị, tiếng chuông gió khẽ vang nhè nhẹ.
Quãng thời gian nàng dưỡng thương nơi đây đã gần một tháng, nhớ đến lại có chút quyến luyến. Nếu như trước đây, chuyện này là chuyện không thể tưởng tượng. Gần một tháng nay cuộc sống rất thú vị, nhưng mấy ngày nữa nàng sẽ về lại Lữ Lương, sau đó. . . có lẽ không còn cơ hội trở lại đây nữa.
Thời gian dần trôi. “Hắn bận việc sao. . .” Nàng suy đoán trong lòng. Chuyện này cũng không lạ, tuy mấy lần trước gã chưa từng thất hứa, nhưng trước mắt nàng đã biết thân phận thật sự của gã, nếu có việc không thể qua đây thì cũng bình thường, chỉ tiếc là đêm nay không được nghe kể chuyện. Mấy ngày nay nàng luôn hi vọng có thể nghe xong câu chuyện kia.
Nàng cố đợi thêm một lát, sau đó hơi hụt hẫng đi vào phòng, tiến lại cái rổ lạnh lẽo đựng đồ ăn từ trưa, ăn bánh màn thầu lạnh ngắt. Không sao, đối với nàng, cái bánh này thật ra cũng rất ngon...
-----------------------
(1) Thân phận người phụ nữ đã có chồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...