Dịch giả: luongsonbac1102
Ban đêm, trong những bụi cây bên cạnh con sông nhỏ, chỉ có ánh sáng từ ngọn đuốc. Chỗ thì dày đặc bóng người, chỗ thì thưa thớt, hoặc có bóng người kéo dài lắc lư. Không biết có bao nhiêu tán binh cũng lặng lẽ đi tới, nghe nam tử dưới tàng cây nói xong tình hình của huyện Kỷ. Sau đó, bọn họ đều trầm mặc.
- Việc hôm nay là đúng hay là sai, khó mà nói rõ ràng được. Chư vị làm việc cho Trúc Ký, xét tới cùng, cũng chỉ là một công việc, không cần phải đi lên chiến trường. Ta dẫn chư vị tới đây, lại khiến nhiều người hy sinh như vậy, trong lòng ta cực kỳ hổ thẹn. Nhưng hổ thẹn không giải quyết được tình hình.
Dưới ánh sáng của cây đuốc, thanh âm của Ninh Nghị không cao, nhưng gió đêm truyền đi, đủ để cho người xung quanh nghe rõ ràng.
- Tối nay, không ai có thể giải quyết được chuyện này. Dù mười hay hai mươi vạn đại quân cũng không giải quyết được. Nhìn những người ở đây, có thể thấy được chúng ta đã làm hết sức mình. Nhưng ta đứng ở chỗ này nói chuyện với mọi người, là muốn đưa ra một yêu cầu hơi quá đáng.
- Vườn không nhà trống.
Ninh Nghị hơi chút mệt mỏi nói:
- Đây là kế hoạch mà Trúc Ký chúng ta mới làm gần đây. Rất nhiều người không hiểu, náo tới ầm ĩ. Xung quanh Biện Lương có nhiều người như vậy, làm sao thanh lý được hết, mà nó cũng có tác dụng gì. Kỳ thực cho tới giờ đều không có tác dụng gì. Xung quanh Biện Lương nhiều người lắm. Có người còn sống, còn có lương thực, cho dù chúng ta thanh lý được phần lớn, thì mấy vạn người Nữ Chân vẫn có thể tìm thấy được đồ ăn ở nơi này. Cho nên nó chẳng có tác dụng gì.
- Đối với một số người, với một số vị quan mà nói, một trăm vạn người mà năm mươi vạn người rời đi đã là một thành quả rồi. Sau mươi vạn người rời đi, thì càng thêm khả quan. Nhưng đối với chúng ta mà nói, người còn chưa đi hết, thì chúng ta liền thất bại. Một trăm vạn người, dời đi chưa tới chín mươi lăm vạn, thì việc làm của chúng ta chẳng ý nghĩa nào.
Hắn phất tay, thanh âm chợt trở nên hung bạo:
- Từ lúc bắt đầu, nhiệm vụ của chúng ta chính là như vậy.
- Việc này không biết còn phải làm bao lâu.
Ngữ khí của Ninh Nghị hòa hoãn xuống:
- Quân đội thất bại, mọi người sẽ như thế nào, kinh thành sẽ như thế nào, không ai biết. Nhưng nếu muốn đánh tiếp, ta sẽ tiếp tục làm chuyện của ta. Nhưng bây giờ người Nữ Chân tập kích doanh trại, chỉ sợ người bên kia đã không còn tâm tư đánh giặc. Nếu bọn chúng chiếm được đồ lương thảo quân nhu, vậy thì kế hoạch của chúng ta liền bị đánh hiện nguyên hình rồi.
Hắn nói tới đây thì hơi dùng chút vì vết thương trên người gây đau đớn. Hắn nhìn ra đằng sau, thấy có tảng đá, liền ngồi xuống. Một người trong đám đông nói hộ:
- Đông gia muốn làm gì, cứ nói là được.
- Không thể nói như vậy, ta là người phải rạch ròi mọi chuyện.
Ninh Nghị ngồi xuống, lắc đầu:
- Có khả năng ta sắp đưa mọi người vào chỗ chết, cho nên ta phải nói rõ ràng. Nếu không mọi người không may tử trận, lúc xuống hoàng tuyền lại trách ta. Đã chết thì đừng trách ta, ta rất kiêng kỵ điều này.
Hắn thở một hơi, nói:
- Đương nhiên, là có khả năng không chết. Ta chỉ tuyển những người còn có thể hành động được. Người có võ nghệ cao, thì tới huyện Kỷ kiểm tra. Nếu người trong đại doanh đã đốt rụi lương thảo, vậy thì chúng ta rời đi. Nếu như chưa đốt, thì chúng ta phải làm thay. Người Nữ Chân chỉ có hai nghìn, mà ở huyện Kỳ vẫn còn rất nhiều dân chúng, tình cảnh rối loạn. Chúng ta phải tìm biện pháp vào nhanh ra nhanh. Làm xong thì đi ngay, thì còn khả năng lưu được mạng sống. Tất cả kế hoạch là như vậy. Những người còn hành động được, ai nguyện ý theo ta?
Hắn vừa nói hết lời, Chúc Bưu đã xách theo thương đi tới. Cái người vừa tiếp lời hắn cũng đứng dậy. Tiếp theo có thêm mấy người, đều là người từng ở Lương Sơn. Còn thành viên của Trúc Ký, tuy mọi ngày được truyền dạy tư tưởng, nhưng dù sao gặp phải tình cảnh như hiện tại, người bị thương thì bị thương, người mệt mỏi thì mệt mỏi, cũng có người còn băn khoăn hoặc do dự. Ninh Nghị chỉ ngồi ở tảng đá nghỉ ngơi, lẳng lặng chờ đợi. Những lời hắn vừa nói không phải là không có khích lệ hoặc là khích động. Nhưng hắn chỉ làm tới vậy thôi. Hắn không thích ép buộc người khác làm việc gì.
Lại có thêm người đứng lên, nhưng có người ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Trần Đà Tử, ngươi không cần vợ con người nữa à?
Đi ra từ bóng tối là một võ giả hơi còng lưng. Mà người lên tiếng nhắc nhở là đồng bạn bị thương nằm bên cạnh. Người gù kia cười lạnh:.
- Từ trước tới nay Trần Đà Tử ta chẳng phải là người tốt lành gì. Lúc trẻ giết người cướp của. Người vợ kia của ta cũng là do ta cướp được, sau đó không thể không theo ta mà thôi. Đầu nhập vào Trúc Ký vốn là để kiếm miếng cơm manh áo, nhưng ta vẫn phân biệt được tốt xấu. Mấy năm qua Trúc Ký làm được những gì, cứu được bao nhiêu người, ta đều nhìn thấy rõ ràng. Mấy năm này, Trần Đà Tử ta coi như đã làm được mấy chuyện tốt. Hôm nay động gia muốn ta đi cùng đánh giặc Nữ Chân, dù ta chẳng coi hắn là gì, nhưng mạng của ta đã bán cho Trúc Ký, cho nên ta sẵn sàng liều chết vì nó.
Vị Trần Đà Tử này vốn là một nhân vật nổi tiếng âm tàn, xấu xa trong giang hồ. Lúc nói xong mấy lời khẳng khái này, y cười rộ lên, khuôn mặt lộ ra chút hung ác nham hiểm. Có người đã gật đầu:
- Trần Đà Tử nói không sai.
Rồi người này đứng lên. Trần Đà Tử đi về hướng Ninh Nghị, nói:
- Đúng rồi đông gia, ta đã từng nói với ngươi, ngươi làm được rất nhiều việc mà người khác không biết, nhưng bọn ta lại biết. Đầu năm có người tới gây sự với ngươi. Qua năm mới có đám huynh đệ kết nghĩa tới chúc tết ta, có nói rằng muốn giết người để nổi danh. Ta đã khuyên với bọn họ những chuyện mà ngươi làm, nhưng bọn họ không tin, tưởng rằng ta bị người mua chuộc. Lão tử liền không khuyên nữa, giết sạch sẽ bọn chúng, rồi kéo thi thể ra ngoài thành chôn rồi.
Mọi người nghe y nói vậy, đều có chút trầm mặc.
- Ngươi nói với ta chuyện này làm gì?
Ninh Nghị ngồi trên tảng đá, mỉm cười nói:
- Ai là lão đại của ngươi, ai cho ngươi cơm ăn? Nói ra làm gì, muốn ta cảm ơn ngươi à?
Hắn cũng không khách khí. Tuy nhiên Trần Đà Tử vốn là một nhân vật tà phái, cho nên lại thích kiểu ăn nói như vậy. Y nói:
- Ý ta không phải vậy. Đông gia người bận rộn nhiều việc, cũng cứu nhiều người như vậy, ta không làm được. Trần Đà Tử ta không có thanh danh gì, trước kia rất coi trọng những huynh đệ kết nghĩa. Nhưng mấy năm làm cho Trúc Ký, gặp lại bọn họ, ta mới hiểu ra bọn họ chẳng là cái gì cả. Việc hôm nay, người nói phải làm, vậy thì bọn ta liền theo ngươi làm. Nhưng người không cần đi. Ngươi cứ ở nơi này nghỉ ngơi, chờ bọn ta báo tin vui về. Ý của ta chính là như vậy!
Y vừa nói hết lời, xung quanh lập tức hưởng ứng:
- Đúng vậy, đúng vậy, Trần Đà Tử nói không sai!
- Đông gia, ngươi không thể đi, để chúng tôi đi!
- Việc này không cần đông gia phải ra tay!
Bảy tám người hô lên. Vũ Văn Phi Độ trọng thương nằm cách đó không xa cũng đứng dậy, giơ tay lên nói:
- Ta, ta muốn đi...
Ninh Nghị nhìn cậu, chỉ về phía cậu:
- Mau cản cậu ta!
Có người tới cản vị thiếu niên đứng dậy, để cho cậu nằm yên ổn xuống. Lúc này ánh mắt của Ninh Nghị trở nên nghiêm túc. Hắn đứng dậy nói:
- Được rồi mọi người! Ta không phải đang mở đại hội ở đây, nên cũng không phải giảng dân chủ cho các vị! Thừa dịp mọi người đang còn một hơi, ta liền phân phó luôn. Chúc Bưu, người đi lựa chọn người đi. Người bị thương quá nặng thì nằm yên cho ta, đừng quá cố sức! Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng ta, cho dù là Chu Đồng cũng phải nhường nhịn ba phần. Lâm Ác Thiện cũng không dám nói to ở trước mặt ta, các ngươi có cần phải dạy ta làm việc không?
Lúc này đã có thêm mấy chục người nguyện ý theo Ninh Nghị tới huyện Kỷ. Chúc Bưu đi chọn người. Đúng vào lúc này, thì bên ngoài có người giơ tay:
- Ta, ta có thể đi cùng được không? Ta không bị thương, cũng luyện qua chút ít kỹ năng. Ta có thể giúp đỡ được!
Người kia là tan binh, không phải là thành viên của Trúc Ký. Người này vừa nói xong, lại có người đứng lên từ trong đám người:
- Huynh đệ của ta vừa mới chết rồi, ta cảm thấy các ngươi nói có lý, ta có thể đi theo các ngươi.
Quân đội Vũ triều từ trên xuống dưới, tốt xấu lẫn lộn. Cho nên khi chiến đấu với quy mô lớn, thường rất khó tin tưởng lẫn nhau. Nhưng dù vậy, trong quân đội luôn có một vài người nổi tiếng, hoặc là người có nhiệt huyết. Trong bóng đêm bên bờ sông, hiện lên những hình bóng do dự đứng lên, đi ra khỏi hàng ngũ. Gió đêm phần phật. Ninh Nghị nhìn cảnh tượng này, Chúc Bưu nhìn Ninh Nghị và Nhạc Phi. Qua một lát, Ninh Nghị mới lạnh lùng nói:
- Chỉ có nhiệt huyết là chưa đủ. Có võ công, biết giết người, mới có thể đi.
Sau đó hắn lại bổ sung:
- Nếu chết ở chỗ nào đó, thì chớ trách ta.
Ngữ khí của hắn đông cứng và lạnh như băng. Nhưng khi Chúc Bưu đi tới thử qua võ công, cười nói một câu:"Về sau là anh em rồi", thì không ít người trong ngực lại nóng lên.
****************
Trong lúc Ninh Nghị dẫn theo bảy tám chục người qua sông, kéo cái thân hình mệt mỏi vượt đồi vượt núi chạy tới huyện Kỷ bên kia, thì trong kinh thành đang diễn ra một trò khôi hài.
Qua cửa sổ phòng ngoài, Sư Sư nhìn thấy quân đội đang vội vã chạy qua. Trong bóng đêm mơ hồ nghe thấy tiếng náo loạn, khiến cho rất nhiều người bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Dân chúng bình thường sẽ âm thầm suy đoán liệu có phải người Nữ Chân lại bắt đầu công thành rồi hay không. Mà trên Ngự Nhai đạo trang nghiêm, có không ít thần tử chạy tới ngăn cản xe của Hoàng Đế, cầu xin Hoàng Đế trở về cung.
Chu Triết đã nổi giận một lúc lâu, nhưng tình thế vượt quá dự liệu của y. Y vốn định dùng danh nghĩa cấm đi lại ban đêm để đuổi đám thần tử này về nhà. Nhưng mệnh lệnh vừa ban xuống, thì trong thành có vẻ càng thêm hỗn loạn. Lý Cương tới báo cáo, nói rằng có người để lộ tin thảm bại của tây quấn, hiện giờ có không ít dân chúng trong kinh thành bắt đầu náo loạn. Nhất là đám học sinh của trường Thái Học kia, mặc kệ lệnh cấm đi lại ban đêm, bọn họ vẫn tới hoàng cung cầu gặp Hoàng Đế cũng không biết bọn họ liên lạc được với nhau như thế nào.
Tây quân thảm bại, vốn là việc lớn. Hơn nữa bên trong thành bắt đầu xảy ra vấn đề. Một khi mọi người lại biết được Hoàng Đế suốt đêm rời cung, thì cục diện sẽ biến thành thế nào. Lý Cương vừa dập đầu vừa điều động quân đội duy trì trật tự. Chu Triết nhìn cuốn vải nhuộm đỏ máu trên đầu ông ta, lại nghe ông ta nói, sứ giả nước Kim còn đang ở trong thành, nếu như đối phương biết bệ hạ rời đi, thì người Kim ở phía bắc nhất định sẽ mang theo quân đổi vượt qua Biện Lương, xuôi nam đuổi theo.
Lời này khiến cho Chu Triết không biết làm thế nào.
Cửa thành Nam Huân, tiếng mắng mỏ của Quốc cữu Lương Phụng vang vọng cả bầu trời đêm. Trong một căn phòng nhỏ trên thành, tướng quân thủ thành Tào Nghiêm đi đi đi lại, tâm tình có vẻ không yên, vẻ mặt buồn bã. Y đã nhiều lần muốn đi ra ngoài, nhưng sở dĩ không làm như vậy, là vì trong góc phòng có một thân ảnh.
- Nếu đi ra mở cửa thành, thì tướng quân chính là tội nhân thiên cổ.
Thân ảnh trong bóng đêm kia cầm Phật châu trong tay, chậm rãi chuyển hạt. Mơ hồ có thể nhận ra được, đó chính phụ tá của Hữu Tướng phủ, đồng thời là Hoàng thân quốc thích, hoà thượng Giác Minh...
*****************
Rầm.
Sau nửa canh giờ, trong hoàng cung, Chu Triết ném vỡ một bình hoa thật lớn.
- Buồn cười! Buồn cười! Đám văn thần, đám phản bội kia, bọn họ làm vậy là bức cung, trong mắt không có vị vua này! Trong mắt không có vị Hoàng Đế này!
Hoàng Hậu quỳ xuống mặt đất, đối diện với cơn giận của Chu Triết. Chu Triết chạy tới, đỡ nàng ta lên ngồi một bên. Qua một lát, lại tới trước mặt nàng:
- Hoàng Hậu à, nàng thật hồ đồ, nàng thật hồ đồ...
Y chỉ tay nửa ngày, cuối cùng vẫn phải buông xuống:
- Ôi ta cũng thật hồ đồ. Hoàng hậu, nàng xem đi, kinh thành đã ồn ào thành cái dạng gì rồi? Đây đều là do bọn họ gây nên! Kẻ chủ chiến kẻ chủ hòa đều kết hợp lại, áp bức trẫm đây mà. Lý Cương! Không đúng, Tần Tự Nguyên! Chỉ có Tần Tự Nguyên mới có thủ đoạn như vậy. Hôm nay y không xuất hiện mà kêu gọi những người khác ngăn cản ta. Tưởng rằng trẫm không biết sao! Trong lòng trẫm biết rõ!
Y nói tới đây, sửng sốt một lúc, lại lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, khả năng không chỉ là y. Thái Kinh! Hừ, hừ, lão già đó, lão già Thái Kinh đó, tưởng ta còn còn chưa biết sao. Bề ngoài y tỏ vẻ muốn cùng trẫm xuôi nam, nhưng trên thực tế, y âm thầm thao túng, khiến cho trẫm bỏ qua y. Ta còn không rõ thủ đoạn chó chết của lão đó sao. Thật là lợi hại. Tuy y đã rời khỏi triều đình rồi, nhưng y vẫn có thể chèn ép được những người không ủng hộ y. Bất kế thể nào, y đều đáng bị xử trảm. Trẫm, trẫm...
Y nói như vậy hồi lâu, dần trở nên nói lắp:
- Chờ, chờ thế cục ổn định lại, trẫm nhất định phải... phải cho đám người kia biết mặt, cho bọn họ biết sự lợi hại của trẫm... cho bọn họ biết trẫm mới là thiên tử, chứ không phải bọn họ!
- Trẫm là thiên tử...
Y nói tiếp:
- Việc cấp bách bây giờ là đàm phán. Không... Không thể đàm phàn nữa. Người Nữ Chân tham lam, không thể đàm phán... Nhưng bất kể như thế nào cũng phải đàm phán chứ... Lập tức phái người, triệu kiến sứ giả nước Kim, thảo luận việc này...
Còn chưa nói xong, có người đi vào báo cáo:
- Trong thành đã rối loạn. Học sinh của Thái học và dân chúng vọt vào tòa nhà sứ giả của nước Kim rồi đánh chết Vương Nhuế rồi.
- Ngươi...
Chu Triết lảo đảo lùi tới ghế rồng, hai tay nắm chặt, nhìn thái giám thông báo tin tức. Qua một lát, y ngồi bệt xuống, hai tay đặt ở đầu gối, cả người run lên vì tức giận
- Được rồi...
Y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Được rồi, cứ làm theo bọn họ...
*****************
Thanh La Viên trong thành Biện Lương là một tòa lâm viên nho nhỏ. Thỉnh thoảng Tần Tự Nguyên mới tới nơi đó nghỉ ngơi. Lúc này đêm đã khuya, trong bóng tối, Tần Tự Nguyên ngồi ở trong đình, ánh mắt như muốn xuyên thấu bức tường để nhìn rõ tình cảnh bên ngoài.
Đã có người tới nơi này rồi lại rời đi. Có Nghiêu Tổ Niên, có Giác Minh, thậm chí có cả Đường Khác.
- Nếu không phải bất đắc dĩ, ta không muốn làm như vậy. Nhưng hiện giờ chẳng có cách nào.
Ông nhắm mắt lại, qua một lúc mới mệt mỏi thở dài:
- Niên Công à, trải qua việc này, chỉ sợ ta và lão khó mà chết già được...
Thanh âm trầm thấp, nhưng không có người đáp lại.
Ở bên ngoài thành đông và thành bắc trong phạm vi gần trăm dặm, khói lửa bắt đầu tiêu tan. Mười mấy vạn bại binh, thương binh, thi thể rải rác trên một khu vực rộng lớn. Ở chỗ này, Nhị Hoàng tử của nước Kim là Hoàn Nhan Tông Vọng đã hoàn thành kế hoạch của y, là phá toàn bộ sự uy hiếp xung quanh Biện Lương. Gió cuối thu tắt dần, kế tiếp, chính là cái giá rét của mùa đông rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...