Dịch giả: luongsonbac1102
Gió thổi nhẹ, ánh mặt trời buổi sáng long lanh khiến cho trời đất như được mở rộng hơn, những âm thanh ồn ào từ xa truyền đến. Lúc nhận được mật tin từ Tam Lang và đám người Thanh Mộc trại, Lâu Thư Uyển ở trong phòng sửa sang lại y phục rồi bước ra ngoài, thấy mọi người trong Thanh Mộc trại đang bắt đầu một ngày làm việc trong thung lũng.
Bên ngoài nào là đào mương rãnh, tu sửa đường xá, nhà cửa, sân phơi ngũ cốc, gian trong thì trồng rau và cây lương thực địa phương. Chỗ đất xung quanh cổng trại đã được dọn sạch, có mấy người đang gia cố tường vây, thoạt nhìn đã ra dáng một doanh trại sẵn sàng chiến đấu. Lâu Thư Uyển nhìn mấy lần, sau đó tiếp tục bước về phía trước.
Thật ra nàng cũng không hiểu tại sao tối qua mình lại kích động muốn gặp Ninh Nghị đến vậy, trong lòng nàng cũng không hề có kế hoạch gì, trên ý nghĩa mà nói, thì nàng lại nắm chắc là sẽ được gặp mặy đấy, hiện tại trong lòng nàng chỉ quẩn quanh với suy nghĩ hoang mang và nghi hoặc. Nghi hoặc vì sao Ninh Nghị và Thanh Mộc trại không ngăn hành động của nàng lại... Mà sâu trong hoang mang còn bao hàm cả những cảm xúc mà ngay cả nàng cũng không dám nghĩ tới, những cảm xúc ấy như một luồng điện xẹt qua đầu, không thể nắm bắt được.
Vốn nàng tưởng tượng đến việc họ sẽ gặp nhau trong một tình huống nào đó thật hợp tình hợp lý, hai người cùng có chút ngượng ngùng khi nhìn về đối phương, rồi không ngoài dự đoán, hắn sẽ không chút nào hối cải, mà nàng sẽ bằng một cách vô hình truyền đạt đến hắn thông cáo về cừu hận trong lòng, đó chính là chiến thư của nàng. Trước đây hai bên cũng đã giao thủ mấy lần, nhưng lần này mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu. Nàng đến chỗ đám người Chúc Bưu, vừa đi vừa đoán xem họ định đưa mình đi đâu. Nhưng mọi chuyện còn xảy ra nhanh hơn dự đoán của nàng, mới bước đến gần khoảng sân ấy nàng liền thấy ở chỗ đám người Chúc Bưu có một bóng dáng ở trong sân... chính là bóng dáng ấy.
Bóng lưng người thư sinh đang ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, thấp giọng nói chuyện với mấy người xung quanh, bàn luận về mấy thứ đặt trên mặt bàn. Ánh mặt trời chói mắt, Lâu Thư Uyển hít một hơi, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, bước đến trong sân. Chúc Bưu và người thiếu niên bên cạnh đều nhường đường để Lâu Thư Uyển đi vào. Bóng dáng mà Lâu Thư Uyển trông ngóng kia quay đầu lại, nhưng màn gặp mặt này còn chưa chính thức bắt đầu thì phía sau lại có tiếng đồ vật va vào nhau.
- Ta cũng muốn vào.
- Ngươi không thể vào.
Khưu Cổ Ngôn có nhiệm vụ phụ trách bảo vệ Lâu Thư Uyển, bị Chúc Bưu bước ra ngăn lại. Hai bên động chạm một hồi lâu, sau đó mỗi người đều tự lui ra sau một bước.
Những người trong viện đều quay đầu lại, sau đó có một người đứng cạnh đó nói một câu gì đó, tự giác đứng lên.
Gương mặt đó có đôi chút khác với gương mặt trong kí ức của Lâu Thư Uyển, bởi vì cũng đã rất lâu rồi nàng chưa gặp người này. Lần ở địa bàn của Tiểu Hưởng Mã, nàng chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ mới nhìn lại được rõ ràng, liền lập tức biết đây chính là Ninh Nghị. Nàng hơi phất tay trái, ý nói Khưu Cổ Ngôn lui ra chờ ở bên ngoài. Nhìn về bên kia, nét mặt Ninh Nghị bình thản ôn hòa, chìa tay về hướng một căn phòng trong đình viện. Ánh nắng tươi sáng nhưng căn phòng lại có chút tồi tàn, thậm chí còn có thể cảm nhận chút ẩm thấp lành lạnh. Lâu Thư Uyển nhìn thấy gương mặt ấy, bao nhiêu cảm xúc từ trong đáy lòng lại ào ào trỗi dậy.
Quen nhau ở Hàng Châu, Tô Đàn Nhi dẫn trượng phu là hắn đến đây. Khi nàng dẫn bọn họ đi thưởng ngoạn, đối phương cũng có nét mặt ôn hòa như vậy. Từ mấy câu đùa vui qua lại rồi dần dần biết đến tên tuổi, danh tiếng, khả năng của hắn. Rồi đến trận xung đột ở Tây Hồ, rồi thảm họa động đất, chiến tranh, máu lửa khiến con người ta trở nên điên cuồng, trải qua mấy phen loạn lạc, sống nhận thức hỗn loạn, hắn trở lại Hàng Châu, trở thành tù binh, bọn họ lại lần nữa gặp nhau, đấy chính là ánh sáng ấm áp duy nhất mà nàng thấy được trong thời thế loạn lạc ấy.
Rồi chính vào cái ngày ấy, nhị ca đã bắt Tô Đàn Nhi - Vì sao phải bắt Tô Đàn Nhị, nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu - Hắn đi vào Lâu gia, vừa mới đối mặt với hắn thì đại ca đã ngã xuống rồi, hắn đá tung bàn lớn, ngồi đối diện với phụ thân, cùng người nói chuyện. Đến tận lúc đó nàng vẫn chưa chấp nhận được chuyện đại ca đã chết, nhưng nhìn mũi tên cắm thẳng vào yết hầu đại ca, đại ca đã chết rồi sao, hắn sao có thể làm vậy chứ...
Nhưng không có một lời giải thích nào cả, sau đó là những ngày rối loạn và đen tối vô tận. Đằng đẵng, đau khổ, gian nan, một con đường tăm tối, bản thân mình còn sống sót quả là chuyện không tưởng...
Những cảm xúc và ý chí ấy cùng nhau ùa về khiến cổ họng nghẹn lại, vì thế nàng chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, nàng thậm chí còn không ý thức được bản thân đang làm vậy. Đến khi vào trong phòng, đối phương cũng mở miệng trước, câu đầu tiên thật quen thuộc:
- Đã lâu không gặp, Lâu cô nương. Cô dùng một tách trà nhé...
Nàng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh. Trong phòng, Ninh Nghị nhìn nữ tử lạnh như băng, phức tạp với ánh mắt đầy cừu hận nhìn mình chằm chằm, nói từng câu chậm rãi:
- Chuyện của Hổ vương, ta vốn định sắp xếp người khác nói chuyện với cô, nhưng cô đã đến đây thì chúng ta nói trực tiếp cũng tốt...
- Ngươi...
Nàng chỉ nói được đúng một chữ, bao nhiêu khổ đau ân oán mấy năm nay ào qua, muốn nói "Ngươi có biết ta đã trải qua biết bao thăng trầm không?" nhưng lí trí lại khiến nàng nói rằng:
- Ngươi... sau chuyện ở Hàng Châu... ngươi không ngờ... Ta vẫn còn sống, đến gặp ngươi phải không
Nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Ninh Nghị nhìn nàng, nét mặt ôn hòa:
- Quả thật, có chút không ngờ... Xem ra cô đã chịu không ít khổ cực
- Ha
Nàng mở miệng thở dốc, mắt nhìn lên trần nhà, sau đó nháy mắt để bản thân trở nên lạnh lùng.
- Ta cũng rất bất ngờ.
Nàng nói.
Ninh Nghị rót trà vào chiếc chén trên bàn rồi đưa cho nàng, chén trà rất lớn. Ninh Nghị chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh:
- Cô cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.
Lâu Thư Uyển cầm chén trong tay, ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Ninh Nghị đi về phía tủ sách bên cạnh, bật cười lạnh lẽo, nói ra câu thứ ba:
- Ta đã quá coi thường ngươi rồi.
- Ừ.
Ninh Nghị thuận miệng trả lời, hắn rót cho mình một chén trà, xoay người lại:
- Là nói về chuyện Tiểu Hưởng Mã phải không, lúc ấy ta không hề nhìn thấy cô, nhưng dù thế nào đi nữa, thấy cô còn sống trong lòng ta rất vui, còn tin hay không là tùy cô. Tình hình của Hổ vương xem ra cũng không tệ nhỉ. Cô đến là muốn bàn điều kiện, chuyện này ta biết, nhưng tình hình bên này không giống như suy nghĩ của cô. Ta có thể trả lời cô, chuyện này sẽ được đàm phán thỏa hiệp.
Ánh mắt của Lâu Thư Uyển lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn:
- Chuyện ta muốn nói chính là Thanh Mộc trại.
- Ừ, xem ra cô đã nghe thông tin từ những người khác, các người muốn nhúng tay vào, đã chậm một bước rồi.
- Ta nghe nói nữ tử có ngoại hiệu Huyết Bồ Tát kia chính là nhân tình của ngươi.
Lời nói lạnh lùng của Lâu Thư Uyển lại làm cho Ninh Nghị cũng ngẩn người, rồi cười rộ lên:
- Đến chuyện này cũng truyền ra ngoài, vậy thì cô cũng hiểu ý ta muốn nói rồi chứ.
- Ha ha.
Lâu Thư Uyên bật cười, tay cầm chén trà, quan sát xung quanh căn phòng.
Không khí trong phòng vì vậy mà yên lặng lại, Lâu Thư Uyển không nói gì, Ninh Nghị đứng trước giá sách suy nghĩ đến ảnh hưởng của chuyện này. Bên cửa sổ, từng tia sáng mặt trời chiếu rọi, cát bụi hỗn loạn như đang nhảy múa, hắn đưa cốc trà lên uống một ngụm. Một lát sau, Lâu Thư Uyên chợt nói:
- Ta vẫn còn chút nghi hoặc, ngươi còn nhớ đã xung đột với người nhà của ta không?
- Ừ, ta vẫn nhớ.
Ninh Nghị vẫn đứng ở đấy.
- Là do nhị ca của cô sai. Y có khỏe không? Còn sống không?
- Hắn vẫn còn sống, rất tốt.
- Không thể nào.
Ninh Nghị lắc đầu:
- Không thể nào. Cô còn kiên cường hơn cả y, cô đã phải ra mặt, chứng tỏ y đã suy sụp rồi. Nhìn người cũng phải biết cách. Nhị ca của cô căn bản chỉ là một kẻ ẻo lả, y... không phù hợp với cuộc sống sinh tồn trong cục diện loạn lạc này.
Lâu Thư Uyển nhìn hắn, lạnh lùng cười:
- Còn may là ta phù hợp.
- ...
Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng cái nhìn này đã chọc giận đối phương. Lẩu Thư Uyển cắn chặt răng, ánh mắt xuất hiện những vệt đỏ, đột nhiên nắm chén trà ném thẳng về phía Ninh Nghị. Cú ném rất mạnh, chén trà lao đến một cái giá sách cách Ninh Nghị khá xa, rơi bịch xuống đất.
- Sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi! Ninh Nghị, Sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi! Ta sẽ lột da rút xương ngươi! Sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ! Sẽ giết hết những người ngươi quý mến! Để cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chếttt!
Nàng gần như khóc thét lên, sau đó liền nghe thấy ngoài đình viện là những âm thanh hỗn loạn, có người hét:
- Tránh ra!
Có người hô:
- Không được làm bậy!
Hiển nhiên là Chúc Bưu và Khưu Cổ Ngôn lại xung đột. Ninh Nghị quay đầu lại liếc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, gọi người hầu mang lên một chiếc chén mới, bỏ thêm lá trà, đổ nước ấm vào.
- Đừng kích động như vậy, cô xem, bên ngoài cũng đang đánh nhau kìa.
Hắn đặt chiếc chén sứ lên bàn cạnh Lâu Thư Uyển.
- Đôi khi phải biết điều một chút, đây là quy tắc, cố gắng bình tĩnh hết sức. Ta biết có một lần, hai người đang đàm phán, đôi bên đều rất có thành ý, nhưng lại nói quá lớn, vốn là chỉ đùa một chút, nhưng tiểu đệ ở ngoài không biết lại xông vào đánh nhau, cuối cùng có người chết. Vốn đang liên minh khăng khít, đôi bên đều có lợi, kết quả lại là một người ở trong nhà lao, một người phải trốn chạy, sao phải khổ vậy chứ. Cô làm việc bên phía Điền Hổ, chuyện này hay xảy ra, phải cân nhắc ảnh hưởng chứ.
Hắn nói vậy, ngừng một chút rồi mới nói tiếp:
- Trừ phi bây giờ cô có thể lột da rút xương ta.
Lâu Thư Uyển nắm chặt hai tay, cả người run lên nhè nhẹ, đứng một lúc lâu mới khôi phục lại. Nàng đưa tay cầm lấy chén trà, nước trà nóng khiến nàng cắn môi lại. Ngay sau đó, nàng cầm lấy chén liều mạng một lần nữa ném về phía Ninh Nghị, lần này rất nhiều nước trà văng lên người nàng và cả người Ninh Nghị, chén trà vẫn chệch hướng rất xa, vỡ vụn trên vách tường. Ninh Nghị lắc đầu, vuốt những hạt nước đọng trên người:
- Ta đã rót trà cho cô rồi, cô còn muốn làm như vậy thì chúng ta cũng không thể ngồi nói chuyện nổi.
Lâu Thư Uyển hít một hơi:
- Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu.
- Chuyện gì?
- Tại sao các ngươi không có phản ứng nào cả?
- Sao lại không có phản ứng.
Ninh Nghị mở to hai mắt:
- Cô nói... phản ứng? Chúng ta đều có phản ứng cả, chúng ta đã bàn xong trước khi cô đến rồi, ở đây ta vốn muốn sắp xếp một người khác đến đàm phán...
- Ta nói là phản ứng của Thanh Mộc trại với bên ngoài.
- Bên ngoài trại?
- Đừng làm bộ ngươi không biết gì.
Lâu Thư Uyển chầm chậm nói từng chữ một:
- Loan Tam Lang, Phương Nghĩa Dương, Trần Chấn Hải... Những người này ta nghĩ người đều biết, đừng giả vờ không biết, bọn họ đang dồn ép Thanh Mộc trại các ngươi.
- Ô, thì ra là bọn chúng, ta cũng biết bọn chúng đã lên núi mấy ngày nay.
Nghe nàng nói đến chuyện này, Ninh Nghị thả lỏng, nhún vai:
- Có phản ứng chứ, có lẽ là... đánh chứ sao.
- Đánh?
Lâu Thư Uyển nhìn hắn thẫn thờ:
- Ngươi có biết không...
- Về cơ bản thì biết... Đánh chứ.
Ninh Nghị gật đầu.
- Ngươi có biết không...
Lâu Thư Uyển nhấn mạnh:
- Bọn chúng đánh ép lên núi là muốn chiêu an, muốn cùng nhau hợp tác, muốn kết liên minh với Thanh Mộc trại. Số người của bọn chúng cộng lại gấp hai ba lần Thanh Mộc trại, mà Thanh Mộc trại hiện nay... mới đang phát triển. Các ngươi thật sự muốn... đánh? Là ngươi giật dây bọn chúng? Các ngươi rốt cuộc là đang nghĩ gì...
Ninh Nghị giang tay ra, ánh mắt bình lặng:
- Biết hết chứ, ép hợp tác, ép phân quyền, ép gia nhập, bất cứ chuyện gì chúng ta cũng không thể đồng ý. Đương nhiên cũng có thể đồng ý, bọn chúng phải đáp ứng yêu cầu của Thanh Mộc trại, phải gia nhập trại, ai đến thì tiếp nhận người ấy, còn muốn tự mình kết bè kết đăng thì chúng ta không hoan nghênh. Ngay từ đầu ta đã nghĩ kĩ rồi, đánh thì đánh.
- Nhưng Thanh Mộc trại các ngươi còn chưa quyết định...
- Bảo kiếm phải luyện qua lửa đỏ, nếu không có chút áp lực nào thì không thể luyện ra tinh binh được. Đúng vậy, đối với người thường mà nói, khi bị đối phương dồn ép rồi đưa ra những yêu cầu quá đáng, đúng là có thể đàm phán đấy, cũng có thể dùng đến rất nhiều thủ đoạn khác, nhưng nếu sớm đã biết là không thể đồng ý, đương nhiên càng không phải phí lời, cứ thẳng thừng không đàm phán là được.
Lòng Lâu Thư Uyến trùng xuống, nghe thấy Ninh Nghị ở bên kia nói:
- Nếu là dẫn quân đến dồn ép, đương nhiên đã tính toán được sẽ dùng đội quân đó như thế nào, cô đã bao giờ nghĩ đến nếu đàm phán không thành công sẽ dẫn đến điều gì chưa? Lâu cô nương, cô trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ biết tính đến mấy điều kiện trao đổi được mất thôi sao? Chưa bao giờ nghĩ đến việc xung đột chính diện, nghĩ đến đánh nhau, giết người hay sao?
Không khí xung quanh dường như mong manh hơn, bên tai nàng lại vang lên âm thanh của những chuyện đã qua. Một lần nữa gặp lại Ninh Nghị, vốn tưởng rằng mình đã có thể đứng bằng vai với hắn, đấu trí, giao thủ với đối phương. Về chuyện của Thanh Mộc trại, nàng đã suy đi tính lại không biết bao nhiêu lần, phải tạo thế cục ra sao, đường đi nước bước thế nào, rồi từng bước tạo điều kiện gây áp lực cho Thanh Mộc trại, làm sao để trong giới hạn chịu đựng lớn nhất không dẫn đến trở mặt của đối phương thu về lợi ích lớn nhất cho mình, đối phương sau đó sẽ dùng thủ đoạn gì. Nhưng trong giờ khắc này, nàng lại cảm nhận được sự cách biệt quá lớn giữa hai bên, bởi vì đối phương lại dùng chính bàn cờ nàng dày công sắp đặt đánh thẳng vào nàng.
- Các ngươi... điên rồi...
- Thế giới này vốn là của những kẻ điên, Lâu cô nương.
Đầu óc liên tục giằng co một hồi, Lâu Thư Uyển nhắm mắt, tỉnh táo lại, mới nghĩ đến một chuyện.
- Ta hiểu rồi, người đang cố ý, có phải không?
- Là sao?
- Ngươi đang cố ý, khi ở trong quân Phương Lạp cũng như vậy, rồi bây giờ ở đây cũng là như vậy, người đang cố ý, cố ý kích động bọn họ dẫn đến nội loạn, một khi nổ ra xung đột, ngươi sẽ giúp triều đình dẹp trừ tặc phỉ trên Lữ Lương sơn!
Lâu Thư Uyển bắt đầu lên giọng, Ninh Nghị mỉm cười:
- Đó cũng là một cách, nhưng nói thẳng ra nếu xung đột thật, ra tay với một vài kẻ nào đó, Lữ Lương cũng chẳng sao cả, Hổ vương của các người mới chính là cái gai trong mắt triều đình, ta phải khai đao với y mới phải.
- Ngươi... Nguơi đi đến đâu liền gây họa đến đó...
- Những chuyện này đều là hiểu nhầm.
Ninh Nghị nói tiếp:
- Nói chuyện phiếm như vậy cũng đủ rồi, chuyện Hổ vương cần làm, cô cũng không đến mức không có hứng thú đấy chứ.
- Ngươi...
- Ta đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ cho cô rồi.
Hắn lấy từ trên giá sách xuống một tờ giấy:
- Thanh Mộc trại không chấp nhận phương án trộn nước đục này. Nếu những kẻ đó đã không hài lòng với thế cục hiện tại, chi bằng chúng ta lấy mạng hết mấy kẻ đó không phải là được rồi sao. Thứ đồ này chính là một tiền đề thành lập ở Thanh Mộc trại. Ý tưởng của cô đã không thể thực hiện, vậy thì cứ nhận lấy đi, việc kinh doanh buôn bán là để thu về lợi nhuận, tin rằng các người có thể tiếp nhận được. Cô hãy mang thứ này đến cho Điền Hổ, đương nhiên không mang cũng không sao, cô nói cho y biết, chúng ta hoan nghênh việc buôn bán, nhưng y dám nhúng tay vào, chúng ta sẽ chặt đứt tay y.
Lâu Thư Uyển cầm tờ giấy kia, nhìn hắn.
- Dù thế nào đi nữa, nếu đã nhất định phải đánh, nếu có khả năng rời đi thì hãy cố gắng đi cho xa một chút. Sau khi đi rồi thì hãy giúp đỡ đám người Loan Tam Lang, muốn đưa binh đến đánh hay giở trò gì với Lữ Lương thì chúng ta hoan nghênh, hoan nghênh các người đến gây chuyện. Một tổ chức có thể đối đầu với sóng gió, bên trong nội bộ phải trải qua sự tôi luyện và không ngừng thanh lọc, điều này có lẽ các ngươi không hiểu được.
Lời này nói ra, Lẩu Thư Uyển đứng ở đằng xa không trả lời, Ninh Nghị trầm mặc một lát:
- Thù hận giữa chúng ta, cô muốn giết ta để rửa hận, ta hoàn toàn có thể hiểu được. Tuy nhiên nếu chuyện này có xảy ra một lần nữa, ta sẽ vẫn giết cho các các huynh đệ của cô, đây là công việc, chúng ta đôi khi không thể làm khác được. Cô ở trong vòng xoáy ấy, cũng chỉ có thể nói do định mệnh và tạo hóa an bài. Đương nhiên ta nói vậy cũng không thể khiến thù hận của cô giảm bớt được, cũng không thể thoải mái hơn trong lòng được. Nhưng nói thật ra thì cô không giết được ta, cô hiện tại không giết được ta, chờ đến khi vị trí của cô ở chỗ Điền Hổ cao lên lại càng không giết nổi ta. Cố chấp cũng là một cách sống, nhưng cổ nhân nói không sai, con người đôi khi phải biết buông bỏ mới có thể sống thanh thản hơn. Những lời này, cô hãy ghi nhớ.
Thân mình Lâu Thư Uyên run lên nhè nhẹ, biết bao chuyện tràn về, nàng lạnh lùng nói từng chữ một:
- Ngươi giết cha ta, huynh ta, ngươi muốn ta từ bỏ sao?
- Cho nên ta nói, đương nhiên rất khó. Con người của ta làm việc gì cũng làm đến nơi đến chốn. Nhưng ở góc độ cá nhân thì ta không phải là kẻ ham chém giết, khi ở Hàng Châu lại được cô đối đãi rất tốt, cho nên nếu có thể thì ta hi vọng cô sống thật tốt. Nhưng nếu cô vẫn cố chấp như vậy, ta cũng không thể loại trừ khả năng một ngày nào đó sẽ phải lấy mạng cô.
Lâu Thư Uyển thấy Ninh Nghị lấy ra một chiếc ống làm bằng đồng, hình thù cổ quái, chĩa vào nàng. Sau lỗ đen sâu hoắm kia là ánh mắt ác nghiệt của Ninh Nghị, không phải là ánh mắt của một con người.
- Còn nhớ không, lúc ấy ta đã dùng chính nó để giết phụ thân của cô.
- Ta. Nhớ. Rất. Rõ. Ràng.
Lâu Thư Uyên không thể kìm chế nổi nữa, cả thân mình run lên, nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi. Sự căm thù mãnh liệt trào lên trong lòng, ánh mặt trời dường như trong một giây vụt tắt.
Lần gặp mặt lần này không giống với bất kì một tưởng tượng nào trước đó của nàng, nàng có thể dự liệu được, có chăng chỉ là lòng thù hận tràn ngập đã chấm dứt tất cả, trong nội tâm quá trống vắng. Nàng biết mình còn có rất nhiều chuyện có thể làm, ví như báo chuyện Thanh Mộc trại cho đám người Loan Tam Lang, nhưng đồng thời cũng lo sợ đối phương cố ý để lộ tin tức này để đến khi đàm phán, đám người Loan Tam Lang sẽ rơi vào thế hạ phong. Ảo giác về những lần xung đột đã qua lặp đi lặp lại trong đầu nàng, nàng không hề sợ hãi, nhưng những lời vừa rồi Ninh Nghị nói khiến nàng lại cảm thấy, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, dù có đầy bụng tâm cơ đi tranh đấu thì vẫn kém xa cái thế giới nam nhân lòng dạ sắt đá ấy.
Đến cả buổi chiều hôm nay nàng vẫn chưa rời khỏi căn phòng của mình.
Mà ở bên cạnh đó, mối quan hệ đặc biệt giữa Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị bởi vì cuộc gặp mặt ly kì sáng nay đã lan truyền trong Trúc Ký. Mọi người đều tranh luận xem rốt cuộc nữ nhân xinh đẹp này có quan hệ ra sao với ông chủ, mặc dù nói là kẻ địch đấy nhưng lại có vài phần giống một đôi tình nhân.
Chúc Bưu đứng bên cạnh, rất hiểu ý, nói với mọi người:
- Những kẻ ôm hận với ông chủ của chúng ta, có một số người như vậy, cũng không phải là chuyện lạ.
Rồi lại nói thêm:
- Ninh đại ca trước nay không tán tỉnh ai cả, nói không chừng là yêu quá mà sinh ra hận thù cũng nên...
Mấy tin đoán mò như vậy cứ thế lan truyền, Ninh Nghị nghe được vừa buồn cười lại vừa ảo não. Cứ như vậy, mọi người trên núi đều bàn tán chuyện này trong một quãng thời gian dài. Tiếp theo đây, việc giao tranh đã đến cận kề. Hai ngày trước, Hồng Đề trên cương vị trại chủ đã hết lòng động viên mọi người trong trại. Hiện nay chiến tranh đã trở thành điều tất yếu. So với Hồng Đề, đám người Trịnh A Xuyên, Tào Thiên Dũng hay cả tứ trại chủ Bành Việt, ngũ trại chủ Hàn Kính đều tỏ ra hứng thú hơn nhiều.
Hai năm gần đây, Thanh Mộc trại chi tiêu rất rộng rãi, đầu tư rất nhiều vào việc luyện binh, tập trung vào làm ăn buôn bán, mấy trận giao tranh đánh giết với xung quanh chỉ là xô xát ẩu đả thôi. Những người này đều có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ hợp tác. Trịnh A Xuyên và Tào Thiên Dũng đều là những người kì cựu ở Thanh Mộc trại còn dễ nói, nhưng Bành Việt, Hàn Kính trước khi gia nhập Thanh Mộc trại đều đã tự tay gây dựng lên cơ nghiệp, họ không thích việc tích cực luyện binh nhưng lại che giấu thực lực này, chẳng khác nào tội lãng phí lương thực cả.
Cứ như vậy, vấn đề trong giai đoạn này đã được giải quyết. Chiều hôm ấy, có người thấy Hà Thụ Nguyên dẫn theo một đội tùy tùng xuống núi. Một lát sau lại có người từ dưới núi lên báo tin cho Ninh Nghị. Lúc đó Ninh Nghị đang ngồi trong sân trước đình viện suy nghĩ vài chuyện, nghe vậy lông mày liền nhíu lại.
Tin tức này cũng đến tai Lâu Thư Uyển. Lúc này nàng đang bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một âm thanh từ dưới núi vọng lên.
- ... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm Tông Ngô dẫn theo các đệ tử, hộ pháp...
Vùng thung lũng Thanh Mộc trại chiếm cứ rất rộng lớn, lại là ban ngày, dù có nhiều người đứng dưới núi hò hét cũng chưa chắc đã truyền lên núi được. Nhưng âm thanh kia truyền đến, sức mạnh tràn trề của một đội ngũ hùng hậu, vang dội lại khiến ai cũng nghe rõ.
...
- ... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm Tông Ngô, dẫn theo các đệ tử, hộ pháp, bái hội Lữ Lương sơn! Huyết Bồ Táttt!
...
- Ngươi đùa cái gì vậy...
Có tiếng rì rầm...
...
Một âm thanh tiếp theo được truyền đến, đó là của nữ tử hằng ngày hay đi cùng với hắn, nàng ở trên núi nói:
- Mời các vị tiến vào.
Âm thanh này vang vọng bên tai, dội vào khoảng không trên thung lũng.
...
- Ha ha.
Ở phía dưới sân, Lâu Thư Uyển không kìm được, bật cười.
...
Ninh Nghị búng ngón tay, gọi người đứng gần hắn nhất, nói:
- Vũ Văn Phi Độ, gọi người, chuẩn bị tất cả đại pháo cho ta.
Hắn nói xong, xoay người đi lên núi.
Quỷ đến rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...