Dịch giả: luongsonbac1102
Vào đêm, trong Lữ Lương sơn hun hút, chỉ có tiếng sói.
Lướt qua rừng cây và đồi núi, nơi có một dòng suối uốn lượn trong màn đêm, những tiếng động chẳng lành do người tạo lên phát ra, những cây đuốc lúc tụ tập lúc phân tán, điên cuồng lan về phía trước.
Tiếng la hát xé rách bầu trời đêm.
- Giếttt aaa!
Quơ quơ những cây đuốc trong tay, một đám sơn tặc điên cuồng lao xuống sườn núi, khi vượt qua tảng đá lớn ở phía trước, một gã sơn tặc do xông đến quá nhanh nên không kịp tránh, bị đồng bọn chen lấn đâm cả vào. Nhưng mười mấy tên đồng bọn xung quanh không ai để ý đến gã ngã chảy máu đầu, một trong số những tên đó còn nhảy lên trên lưng gã, xông lên phía trước. Trong ánh lửa dữ dội, mấy tên thổ phỉ nhìn thấy đầu và tay của đồng bọn bay lại.
Tiếng gào thân thiết, tiếng hò hét, tiếng binh khí xen vào nhau, trận hỗn loạn của hơn mấy chục người ở phía trước kịch liệt như nồi cháo sôi sùng sục. Lúc này trên dưới sườn núi còn có một đám người đang nhốn nháo giơ đuốc, có sơn tặc đuổi giết cả quãng đường, cũng có cả tiểu đội bên kia giết người đâu ra đấy cùng đồng loạt rút lui vào con đường ngoằn ngoèo phía sau, trong mắt đám người phía trước, bọn họ nhìn thấy tên địch có võ công lợi hại nhất vẫn là tên gầy gò sử dụng thanh Bát Phong Khoái đao đã chặn đứng tam trại chủ Tiểu Hưởng Mã. Đối mặt với song đao hung ác và biến ảo kỳ lạ của Cừu Mạnh Đường, khoái đao của người trước mắt này lại rất bình thản, rõ ràng là vung đao rất nhanh, nhưng lại ẩn chứa trong đó sự ung dung bình tĩnh. Những người xông lên trước chưa kịp phản ứng, đều đã bị chặt thành năm bảy mảnh.
Tại phía trên sườn núi một chút, một người đàn ông mặt sẹo dáng người cao lớn vừa lùi lại phía sau như tản bộ, vừa múa may thanh đao trong tay, phối hợp với bạn đồng hành bên cạnh, khiến cho thi thể của đám sơn tặc xông lên vĩnh viễn nằm trên mặt đất. Ngũ Hổ Đoạn Môn đao mà người đàn ông tên Nhiếp Sơn này sử dụng lại không hề tinh diệu, nhưng lại dựa vào sức mạnh và sự bình tĩnh, từng đao từng đao giết kẻ thù khiếp sợ.
Kẻ thù ngày càng nhiều xông lên từ tứ phía, một đội chừng mười sáu mười bảy người từ phía sau Nhiếp Sơn gào thét xông đến, thiết thương trận thứ nhất vừa đâm ra lập tức thu lại, đã xuyên thủng thân thể mấy tên sơn tặc phía trước. Theo trận thiết thương thứ hai đâm tới, đám sơn tặc xông lên, trong đó có một gã sơn tặc ôm đằng thuẫn, hung hăng xông vào thương trận, dùng đằng thuẫn đẩy Nhiếp Sơn vào thương trận, phía sau liền có tiếng thở rất to, một bóng hình xuất hiện, Thiếp Sơn Kháo mãnh liệt!
Giữa trận chiến hỗn loạn, không có mấy người chạy đến thưởng thức sự hoa lệ của chiêu thức, chỉ có những đằng thuẫn bị chia năm xẻ bảy mà bay ra như múa. Tiểu đầu mục phía sau đám sơn tặc cũng khá dũng mãnh, cũng bị bắn lên không trung thổ huyết. Đồng thời còn rất nhiều sơn phỉ bị đụng ngã lăn ra đất, ngay khi chúng ngã xuống, thương trận khát máu đã điên cuồng đâm tới.
Điền Đông Hán sử dụng Thiếp Sơn Kháo kia nhìn Nhiếp Sơn, ngực phập phồng, thở mạnh như lò bể. Y bình ổn lại khí huyết đang cuồn cuộn trong người, đồng thời cũng nhìn tứ phía, quét ánh mắt nhìn về phía cần giúp đỡ. Cao thủ đấu võ, cần chú ý đến lực không thể dùng hết, nhưng loại chém giết quy mô lớn này lại khác, một chiêu xuất ra, phải tận lực, một khi có hiệu quả, phần còn lại giao cho huynh đệ bên cạnh.
"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".
Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.
...
Bên kia, đám sơn phỉ giơ đuốc, mười mấy hai mấy tên còn đang xông về phía này. Toàn bộ sơn lĩnh đều hóa thành Tu La trận rồi. Từng đám người chém giết trong núi, trong lùm cây, trong suối nước. Xa hơn một chút, Tiểu Hưởng Mã sử dụng song đao cũng đang xông trận, mà bên cạnh, ngoại trừ Điền Đông Hán dẫn mười mấy cao thủ để bổ sung vào chỗ hổng ra, Chúc Bưu đang múa may thiết thương cũng đang chém giết, chăm chăm nhằm vào Cừu Mạnh Đường, chốc chốc lại giương thiết thương đầy máu tươi lên cười ha hả, khiêu chiến với đối phương một phen.
Cừu Mạnh Đường ngẫu nhiên chém một trận với Chúc Bưu, sau đó liền giãn khoảng cách. Song đao của y đã có thanh danh hiển hách ở Lữ Lương, nhưng thực bàn về võ công, so với Chúc Bưu lúc này y thậm chí còn kém một chút. Dù sao sư phụ của Chúc Bưu chính là cao thủ có thể sánh vai với Chu Đồng - Loan Đình Ngọc. Cừu Mạnh Đường lại không phải xuất thân nhà võ, chỉ có thể lấy sự tàn nhẫn và xảo quyệt bù lại. Hơn nữa lúc này cũng không phải là cao thủ đơn đấu, hai bên trước sau lúc nào cũng có mấy mười mấy tên giúp đỡ. Chúc Bưu tuy rằng ở giữa hai bên, nhưng phạm vi di chuyển của y tuyệt đối không rời khỏi chiến tuyến quá xa.
Cừu Mạnh Đường cũng tuyệt đối không dám trực tiếp giết vào trong hàng ngũ Trúc Ký. Y lúc này đã nhìn ra, đối phương tuy rằng chỉ có hơn một trăm người, nhưng trong đó phần lớn đều là cao thủ, nhất lưu cao thủ trên giang hồ cũng có đến mấy người. Nếu Chúc Bưu rơi vào vòng vây của y, có lẽ sẽ giết ra khỏi trùng vây từ trong đám ô hợp. Nhưng nếu Cừu Mạnh Đường y dám xông lên, đối phương chỉ cần mười mấy người vây lại, y cho dù dẫn theo mười mấy thuộc hạ, chỉ sợ cũng không giữ nổi cái mạng.
Chém giết cả ngày, đến đêm kì thật đã yếu ớt đi nhiều, nhưng cùng với sắc trời càng ngày càng tối, người trong trại của Tiểu Hưởng Mã lục tục tới, mức độ kịch liệt không ngừng tăng lên. Bên Trúc Ký toàn là cao thủ, chống lại hơn bốn trăm người không hề áp lực, nhưng sau khi tăng đến hơn ngàn người, lực lượng chỉ hơn trăm người muốn ngăn cản cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Thế nào? Vết thương không sao chứ?
Nhìn trên người Nhiếp Sơn có mấy vết thương, Điền Đông Hán sau khi điều tức xong, hỏi một câu. Trên mặt Nhiếp Sơn không biểu lộ gì, đang chú ý đến cảnh chém giết xung quanh, sau đó chỉ về phía trước:
- Bên kia mới là phiền phức!
Trong ánh lửa đang cháy rực, bên chiến trận bên kia, quân trận có mấy trăm người vẫn đang trầm lặng. Điền Đông Hán cười cười:
- Chú ý lâu rồi, khoảng ba trăm người, cùng đường, có lẽ là đòn sát thủ của bọn chúng. Ông chủ cũng sớm đã chú ý đến rồi.
- Vậy thì được!
Biết trong lòng Ninh Nghị hiểu rõ, Nhiếp Sơn không hề nói nhiều, giương mắt nhìn mấy tên địch gần nhất còn cách hơn chục trượng, y huơ huơ đao thép, đem theo mấy huynh đệ tiếp tục lui về phía sau. Điền Đông Hán vung tay lên, đem người quét đi xuống khe núi.
Đám người Điền Đông Hán, Nhiếp Sơn, Ninh Nghị đều chú ý đến quân trận hơn ba trăm người đằng sau. Còn bên này, đám người Vu Ngọc Lân, Điền Thực theo dõi tình hình chiến trường. Cả dọc đường, trại tử của Tiểu Hương Mã đã để lại năm sáu trăm mạng người, nhưng đội hình chưa đến trăm người của đối phương vẫn giữ được tính dẻo dai, không ngừng lui về phía sau, Vu Ngọc Lân và Điền Thực vừa ngạc nhiên vừa thán phục đang bàn luận về tình hình toàn bộ cuộc chiến.
- ... Nếu như là vận chuyển bình thường, hoặc là hộ tống đại nhân vật nào đó, sẽ có một hai người đối phó được với Đại Lương. Kẻ thù đã đuổi tới, y dẫn theo một đội người, chỉ cần không chết, là có thể khiến người khác có niềm tin. Cho nên cướp đường bình thường chủ yếu là giết người đứng đầu, những người khác sẽ tự tan.
Vu Ngọc Lâm chỉ vào chiến trường giải thích. Trên thực tế, giống như là nói cho Lâu Thư Uyển nghe.
- Nhưng đám người này quả thật lợi hại, cao thủ quá nhiều rồi có thể chống đỡ được đại cục... Nhìn xem, người cầm song đao ở bên kia, còn có người cầm thương, người kia cũng là người từng trải chiến trận, vốn dĩ không phải là cao thủ bình thường... Năm sáu người chỉ có một người, chẳng trách bọn họ dám đi đường này...
Chiến trường hơn ngàn người chém giết đã trở nên hỗn loạn, nhưng chỉ cần nhìn lâu, nhiều thứ sẽ trở nên rõ ràng. Song đao trên sườn núi, cương thương đang chạy trên chiến trường, thương trận đang tung hoành ngang dọc. Đại đao của gã đàn ông to lớn mặt sẹo gần đỉnh núi, một thanh niên trẻ thân pháp linh hoạt, binh khí trên người đã thay vài cái, sơn phỉ xông lên gặp phải y đều ngã xuống, giết đến nỗi khiến người lạnh ngắt. Con suối cách mọi người gần nhất đã nhuốm màu máu, người Trúc Ký lôi ra từ trong nước một gã đồng bọn, trong nhóm bọn họ, một gã trung niên cầm gậy sắt vung gậy gào thét, đánh cho sơn phỉ đang xông lên ngã trái ngã phải, cũng không biết đập được bao nhiêu người rồi.
Mùi máu tanh tràn ngập, thi thể chất đầy dọc đường, người bị thương kêu thảm thiết. Lâu Thư Uyển nhìn cuộc chiến này, nắm chặt gấu áo.
- Có phải... bọn họ thật sự lợi hại như vậy không...
Trong lòng Lâu Thư Uyên đã bắt đầu thừa nhận Ninh Nghị lợi hại, có ý nghĩ như vậy không kỳ lạ, nhưng Vu Ngọc Lân chỉ cười thản nhiên.
- Cao thủ võ lâm chân chính, trong rừng rậm, có thể lấy một chống trăm, giết từng tên từng tên địch một cho tới hết. Nếu là ở nơi trống trải, lấy một địch năm mươi, đều có khả năng. Nếu như những người này đã qua luyện tập, hoặc là thần binh tinh nhuệ, cao thủ giang hồ, đối diện với vòng vây kín như này chỉ e là lấy một địch mười đã là ghê gớm rồi. Chiến trường không giống như vũ dũng cá nhân, có lúc hai vạn người có thể đánh tám mươi vạn, nhưng lúc nhiều hơn, số lượng chỉ là số lượng, bọn họ có lợi hại nữa, cũng chỉ có hơn trăm người.
Vu Ngọc Lân dùng một chút:
- "Tiểu Hưởng Mã" Cừu Mạnh Đường là một bao cỏ, đương nhiên, y cũng đã đoán sai đối thủ, quá mức khinh địch. Hơn một ngàn người đẩy lên, kết quả tất cả đều bị xử lý, nhưng bất kể thế nào, hơn một ngàn người chính là hơn một ngàn người, cho dù là trên trăm cao thủ, thật sự giết đến thời điểm này, chân tay cũng trở nên mềm nhũn. Lâu cô nương không cần lo lắng, cuộc chiến này, chung quy cũng chỉ có một kết quả thôi.
Điền Thực nhìn bên kia, nhíu nhíu mày:
- Tuy nhiên, bọn họ tuy rằng luôn rút lui, nhưng trước sau không kéo khoảng cách, dường như có có chút vấn đề.
- Nhóm người phía trước sẽ kéo dãn khoảng cách, bởi vì lúc bọn họ vào núi có đem theo đồ.
Vu Ngọc Lân nói.
- Nhóm cao thủ ở phía sau ngăn cản, hàng và những người không có võ nghệ đi trước, sau khi tạo khoảng cách, những cao thủ này nhanh bước là có thể đuổi kịp. Cứ như vậy, Cừu Mạnh Đường e là chẳng còn nhuệ khí tiếp tục đuổi theo nữa, đây là ý tưởng rất đơn giản.
Điền Thực mỉm cười:
- Ý của Vu Tướng quân là...
- Chúng ta có thể đi chào hỏi Cừu trại chủ rồi.
Vu Ngọc Lân cười nói:
- Nhiều khi, giả bại biến thành bại thật, giả trốn biến thành trốn thật, cũng là điều rất đơn giản.
Mấy người nói như vậy, sau đó đi đánh theo sau Cừu Mạnh Đường. Trên chiến trường máu tanh ngập tràn, Cừu Mạnh Đường giết người đến đỏ cả mắt, cũng biết lần này mình bị một vố đau, y bắt đầu thả lỏng thế tấn công, tập hợp nhân sự. Không sau sau, mấy người Trúc Ký vừa thu lại trận, bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, Cừu Mạnh Đường dẫn mấy trăm người đuổi theo. Cũng vào lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận trống rung động bầu trời đêm.
- Hổ.
- Hổổổ!
Cùng với giọng nói của hơn ba trăm người phát ra, mặt đất bỗng nhiên cũng bắt đầu run rẩy. Đây là uy thế của quân tinh nhuệ dưới trướng Điền Hổ khi xuất hiện, hơn năm mươi binh nhân mã tiên phong nhanh chóng đuổi theo mũi tuyến của Cừu Mạnh Đường. Binh sĩ phía sau đuổi theo sát. Người của Cừu Mạnh Đường mặc dù đã tổn thất hơn nữa, nhưng vẫn còn sáu bảy trăm người. Lúc này, bọn họ nhuệ khí đã mất lại được hơn ba trăm thủ hạ của Vu Ngọc Lân lôi cuốn, sĩ khí dâng lên kinh người, hơn ngàn người điên cuồng xông lên như thủy triều.
Đám người Chúc Bưu mặc dù bị rơi ở hậu phương, nhìn mũi tuyến với ánh lửa mãnh liệt, đều mơ hồ có chút sợ hãi, sau đó bọn họ lui vào phía khe núi...
Chỗ kia, nói là khe núi, kỳ thật cũng là không đúng, lỗ hổng hơi lớn, hai bên độ dốc lại không tính là dốc, điều kiện mai phục kỳ thật cũng không hoàn thiện. Cừu Mạnh Đường vốn là cáo già, sao có thể bị một lỗ hổng như vậy mê hoặc, hơn ngàn người gầm thét, mãnh liệt mà đến, Vu Ngọc Lân vừa thấy địa thế này, cũng căn bản không để vào mắt. Khí thế như vậy đẩy đi, đối phương lại đang rút lui phía sau, trận chiến đã đánh xong.
Kinh nghiệm nhiều năm, tầm mắt cao siêu, một khi đưa ra quyết định, cũng sẽ không bị mê hoặc hoặc là dao động, mà trên thực tế, Vu Ngọc Lân phán đoán, cơ bản cũng là chuẩn xác đấy. Cừu Mạnh Đường giục ngựa nhảy vào trong sơn đạo, múa may song đao, tầm nhìn phía trước mở rộng, Chúc Bưu cất bước chặn đường, ngang nhiên vung thương.
Binh phong đụng độ!
- Lấy cái mạng của ngươiii!
Đường núi bên kia, Triệu Tứ cầm trong tay thương thép, nhìn tên thư sinh thần kinh bên kia còn đang lắc đầu ngân nga điệu hát nhàm chán.
"Mặt trời mọc núi Tung Sơn u u... Trong cuối rừng chim bay u u"
Rầm rầm rầm rầm rầmmm!
Tiếng vang rất lớn, chấn động mặt đất.
Chỗ hổng ở khe núi, ngàn người xung trận ước chừng có một phần năm trên mũi tuyến, ánh nắng bắt đầu lên cao, có người bay ra ngoài, tảng đá nổ tung trên không trung, mảnh vỡ bay loạn xạ, chiến mã hét lên một tiếng giơ móng lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng nổ vang còn to hơn mười lần tiếng pháo mùa đông, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Một đám người trong lúc xung phong chen chúc ngã trên mặt đất, người đằng sau gần như theo quán tính, muốn dừng bước, nhưng lại bị đâm vào ngã nghiêng ngả.
Địa lôi ở đường núi cũng không nhiều, nhưng lấy cách mối tuyến để phát động, trong ban đêm thế này, bùng nổ thế này thật là vô cùng có tính thưởng thức. Trong chốc lát nổ tung, có một số người còn không rõ là xảy ra chuyện gì, có người vẫn xông lên phía trước như cũ, sau đó, lại là một âm thanh vang lên.
Oànggg!
Hỏa cầu từ phía trước bay tới, gào thét vẽ một đường rồi nổ tung.
Cừu Mạnh Đường bị chiến mã hất văng xuống đất, lăn trên mặt đất, trên tay vẫn còn vung đao, râu tóc bù xù:
- Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng trong miệng lại thốt ra:
- Yêu pháp gì vậyyy?
Lại "oàng" một tiếng, lần này ánh lửa từ sườn núi phát ra, trong tiếng nổ cực lớn, nổ về phía đám người. Sau khi nổ, nhiều ánh lửa, vụn mìn kéo theo vết máu trên không trung. Đại khái sau một lần thở, ánh lửa lại sáng lên, lần này ở phía bên kia sườn núi, giao nhau mà đến.
Đám người Trúc Ký nắm chặt binh khí, đẩy về phía trước.
Cột sáng sau một hai lần thở đã thành một đường, đem theo một tiếng nổ to đùng, giao nhau như có tiết tấu rồi bắn ra, tới lần nổ thứ năm, thứ sáu, cả quang cảnhđã hoàn toàn rối loạn. Từ xa nhìn lại, trong sơn đạo có cả ánh sáng và tiếng nổ, giống như bị trời phạt vậy, khiến người ta đều kinh sợ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...