Dịch giả: luongsonbac1102
Trong bóng đêm mịt mùng, ánh lửa hắt lên nền trời, cái huyện thành nho nhỏ này sa vào trong một tràng chém giết hỗn loạn.
Đào Đình sở dĩ được chọn là nơi hội tụ của lục lâm nhân sĩ, vốn dĩ chẳng phải là nơi yên bình gì. Trong thành đủ thứ hạng người tam giáo cửu lưu, vốn sớm đã quen với việc thi thoảng có vài vụ hỗn loạn, nhưng những quan binh xuất hiện đêm nay, rõ ràng là thế lực không nhỏ. Chu Đồng và Phúc Lộc xuống ngựa đi về phía trước, trong bóng tối có ba bốn nhóm người chém giết lẫn lộn, có đám từ trong ngõ tối chém giết ra, có đám lại như ẩn nấp trong đám dân cư, bị người ta phát hiện ra, cố gắng chống cự. Những kẻ lùng sục tìm giết khắp huyện thành ngoài quan binh mặc trang phục bổ khoái, quân trang ra, đa số là từng đám võ giả năm bảy người.
Đám người này cũng chưa hẳn là mặc quần áo của triều đình, nhưng có thể cùng phối hợp hành động với quan binh triều đình, rõ ràng là đã có quan hệ từ trước. Đi theo sát quan binh, bọn họ có thể vào các khu dân cư khám soát. Đám dân cư ở đây cũng biết chuyện rất lớn nên đều an phận ở im trong nhà, cũng có một vài hộ phối hợp với quan binh. Chu Đồng và Phúc Lộc thấy mấy tên lục lâm lén lút chạy đến một tòa nhà, bọn họ rõ ràng là có quen biết với chủ nhà, muốn vào trốn một lúc, đối phương liền ở trong giữ chặt cửa gỗ, chỉ nói:
- Các ngươi đi đi! Mau đi đi, chớ liên lụy đến ta!
Mấy tên lục lâm bên ngoài chỉ có thể chửi hắn không có nghĩa khí, có người đe dọa:
- Không mở cửa thì đốt nhà nó đi.
Nhưng lập tức trên đường phố có tiếng chém giết dội đến, mấy tên lục lâm vội vàng trốn biệt.
Đi thẳng về phía trước, càng đi vào gần đến trung tâm huyện thành, càng có thể nhìn rõ ánh lửa. Huyện Đào Đình này, Chu Đồng trước đây đã từng tới, biết được trong trung tâm huyện thành có một nhà trọ và rạp hát tương đối có quy mô, thích hợp nhất cho việc tụ tập của các môn phái giang hồ. Đại hội anh hùng đêm nay ắt hẳn cũng tổ chức ở đó, nhưng bây giờ xem ra, tòa nhà đó giờ đã biến thành biển lửa, cả tòa nhà đều đã sụp đổ, mùi khét lẹt mơ hồ lan tới, rõ ràng đã có không ít người chôn thân trong biển lửa đó.
Đối với chuyện này, trong lòng Chu Đồng lờ mờ đoán định. Hai người đi qua trung tâm huyện thành men theo bờ phía nam.
Người triệu tập đại hội lục lâm lần này tên là Nghiêm Hoán, vốn là một tên ký danh đệ tử trước đây lão đã từng dạy qua, là người Đào Đình huyện, trên giang hồ cũng tương đối có danh tiếng. Chu Đồng vốn định đến Nghiêm gia trang kiếm gã, nhưng trên suốt chặng đường, thứ khiến Chu Đồng thực sự chú ý vẫn là những hành động lùng sục tìm bắt kia, làm cho lão có cảm giác quen thuộc.
Nhóm năm bảy người luyện võ kia đảm nhận gần như toàn bộ trách nhiệm tìm bắt. Sở dĩ phải phân biệt bọn họ với lục lâm là vì, phần lớn những người làm việc trong lục lâm đều đã phân tán. Giữa bọn họ nếu có thể tiếp xúc lâu dài tất sẽ phối hợp với nhau rất tốt, nhưng lại không chú tâm nhiều tới kết cấu, mà những người này rõ ràng là có được huấn luyện, trong hành động, họ phối hợp với nhau như một chỉnh thể - cho dù là không đạt được kết quả hoàn mỹ, nhưng xem ra cũng đang đi theo hướng này.
Binh khí trong tay bọn họ không giống nhau, có người dùng lưới bắt cá, có người cầm trường thương, người dùng đại đao, người dùng nỏ, người lại dùng đao khiên - ít nhất trên giang hồ người dùng đao kết hợp khiên rất ít thấy. Một nhóm người như vậy nhìn không có vẻ gì cả, nhưng vài nhóm người như vậy rõ ràng rất có môn đạo rồi. Võ nghệ của những người này có lẽ vẫn chưa đạt đến hạng nhất, nhưng phối hợp với nhau rất tốt, một khi giao thủ, khiến chặn đứng mũi công kích của đối phương, hai thanh trường thương đâm thẳng, đại đao chém, tay nỏ ở cự li tầm trung uy lực kinh người kết hợp với lưới bắt cá, nhóm năm ba tên lục lâm bình thường căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, cứ giao thủ được mấy chiêu là bị bắt gọn.
Mà hơn nữa ở nơi này, Chu Đồng còn cảm nhận được một vài thứ khác nữa.
Khoảng hơn mười năm trước, khi lão còn đảm nhận Giáo đầu trong Ngự Quyền Quán, đã từng nghĩ đến chuyện đưa võ học cao thâm vào trong quân trận - tuy rằng làm đến chức Giáo đầu Thiên Tự Ngự Quyền Quán thì không thể thăng tiến được nữa, nhưng Chu Đồng vẫn rất nhiệt tình với công việc này, cho dù việc truyền đạt quyền pháp rộng rãi phạm kiêng kỵ của lục lâm, nhưng lão cũng không để ý.
Vì những chuyện này, lão đã từng dốc rất nhiều tâm tư. Như đơn giản hóa quyền pháp, theo đuổi tốc độ, hay là đơn giản hóa chiêu thức, theo đuổi hiệu quả thực tế, hay là thiết kế ra trận hình đặc thù, có thể phát huy càng nhiều tác dụng hơn trên chiến trận. Nhưng sau đó hầu hết những thử nghiệm đó đều thất bại. Những thứ tổ tông truyền lại tự có đạo lí riêng của nó... mấy thứ quyền pháp võ nghệ kia, một là cầu thiên phú, hai là phải ăn no. Trong quân đội cho dù là có dạy không ra loại nào, có thể học thành thấy cũng rất ít, cũng đành vậy, nhưng vấn đề lớn nhất là, dạy không tốt, dạy không đến nơi đến chốn, đối phương học rồi lại thành ra tự hại mình.
Chuyện này giống như cái hại của học cấp tốc, cho dù là thứ nội công cao thâm như Phá Lục đạo vẫn để lại ám thương cho con người, nếu muốn giảm bớt điều này, cứ cách một khoảng thời gian phải có người võ nghệ cao cường giúp đẩy cung phá huyệt, xoa bóp cơ thể, cuối cùng, muốn trở thành một cao thủ phải có một đại cao thủ chăm sóc, quả thực là mất nhiều hơn được.
Mà số có thể học thành cao thủ được quả không nhiều, mà thường là cơm ăn tốn rất nhiều. Nếu quả thực một quốc gia có được một cánh quân như vậy, võ công cao cường lại giải phối hợp, điều đầu tiên lại là làm nghèo quốc gia đó.
Còn về đơn giản hóa chiêu thức, dưới sự mài dũa rèn luyện trên chiến trận, phương thức luyện tập đơn giản nhất trong quân chính là thuật giết người. Một thanh đao khua đi múa lại mấy chiêu vốn nhằm thẳng vào điểm yếu hại đơn giản mà rõ ràng nhất, dựa theo yêu cầu của binh thư, một tên lính mỗi ngày luyện tập đâm chém đơn giản hơn một nghìn lần, còn nói đến đơn giản hóa thì Chu Đồng thực sự không còn gì có thể đơn giản hóa hơn được nữa.
Vì lí do như vậy, cuối cùng Chu Đồng cũng ý thức được cách thức của mình phần lớn là nói suông. Lão thân là kẻ luyện võ, làm chủ bản thân đã đạt tới "đăng phong tạo cực", nhưng nếu làm tướng lĩnh thì thực sự võ nghệ này còn không bằng mấy tiểu tướng quân võ nghệ không cao kia. Cuối cùng Chu Đồng viết lại một số suy nghĩ của mình, sau đó bản thảo này được lưu giữ trong Ngự Quyền quán, người có thể nhìn thấy không nhiều.
Mà trước mắt, trận hình năm bảy người này lại khá giống với trận hình nhỏ dùng trên chiến trường mà lão thiết kế trước kia - biến hóa trong đó tất nhiên có rất nhiều, nhưng bên trong phối hợp vài loại bộ pháp, bí quyết tiến thoái, rõ ràng có dấu vết của những thiết kế ban đầu của lão.
Thiết kế ban đầu của Chu Đồng là sắp đặt một loại trận hình, khiến các binh sĩ sau khi bị chia cắt bao vây trên chiến trường vẫn có thể tự mình chiến đấu, từng nhóm nhỏ một có thể tự chiến đấu tìm đường sống. Lấy tu vi võ học của lão, sự phối hợp giữa mấy người rõ ràng là rất đặc sắc, nếu được luyện tập với nhau nhiều, tiết tấu phối hợp ăn ý, đón đỡ, giết, đón đỡ, giết chỉ với mấy người cũng có thể đối phó được với quân địch liên tục không ngừng. Nhưng điều đó rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ viễn vông, việc tập luyện trong quân ngày nào cũng phải tiến hành theo cả đội, đâu có chuyện cả ngày chỉ chăm tập luyện cho mấy người này phối hợp với nhau. Cho dù là luyện tập rồi, khi lên chiến trận một khi bị tách ra, tập hợp lại cũng toàn những người lạ, cái kiểu phối hợp chức ti rõ ràng này quả thực không mấy ý nghĩa.
Mà những người trước mặt này rõ nhiên là áp dụng cách tiến thoái trong trận hình của lão, thoạt nhìn tuy vũ khí mỗi người khác nhau, trận hình cũng có chút hỗn loạn, nhưng bên trong chứa đầy cạm bẫy. Kẻ đi đầu nhất tuy nhìn có vẻ như tản mạn, nhưng một khi bị công kích sẽ lập tức lùi sau. Liền sau đó là khiên chắn, đại đao vung chém, trường thương chặn đứng phía sau, nỏ thủ uy hiếp cùng với lưới bủa vây, cho dù là nhất lưu cao thủ lúc này cũng phải chịu lép vế. Xem qua mấy lần giao thủ, trong cái thế tiến thoái lưỡng nan này đã có hai tên lục lâm bị đánh lăn lóc trên đất. Trận thế vô dụng trên chiến trường trong trường hợp tác chiến quy mô nhỏ này lại biến thành vũ khí lợi hại.
Thật ra Chu Đồng vốn không thiết kế phối hợp nhiều loại vũ khí thế này. Lúc này, lão vừa xem xét cũng vừa âm thầm cân nhắc, bây giờ vẫn chưa đến Nghiêm gia trang, nhưng chủ tớ lại đột nhiên phát hiện ra mục tiêu cần tìm rồi. Đó là một vị võ giả khoảng bốn mươi tuổi, phối hợp với một đội vây bắt nhỏ đang từ phía phố đằng kia đi lại, gõ cửa một nhà, sau đó nói với chủ nhà cần vào kiểm tra một lát, đối phương cũng nhường đường cho vào.
Chu Đồng và Phúc Lộc thấy kì lạ, tên Nghiêm Hoán này sở dĩ có thể có được tí tiếng tăm trong lúc lâm chẳng qua cũng chỉ dựa vào cái tính phóng khoáng và nghĩa khí của gã, bây giờ tổ chức đại hội lục lâm như thế này, lẽ nào gã ta đã hợp tác với quan phủ rồi sao? Tuy rằng lập trường của Chu Đồng trước nay vẫn nghiêng về phía quan phủ, nhưng trong lúc này quả thực cũng khó có thể hiểu được, sau hôm nay, Nghiêm gia trang còn có thể tồn tại trong giang hồ được nữa hay không?
Âm thầm theo dõi một lúc, Chu Đồng từ trong đường phố đi ra, trầm giọng hô một câu:
- Nghiêm Hoán.
Mấy người đối phương đang từ trong viện tử đi ra, Nghiêm Hoán khẽ run người, nhìn về hướng này, trong chốc lát, mắt gã trợn tròn, tay hơi run run. Nhưng đám người đi lùng bắt theo bên cạnh gã trong chốc lát, lại bày ra trận hình, tựa hồ như tên thủ lĩnh tiểu đội đang định hô "bắt lấy", lại thấy Nghiêm Hoán gọi:
- Sư, sư phụ!
- Ngươi...
- Aaa!
Ngay sau đó, chỉ thấy Nghiêm Hoán nghiến mạnh răng, đột nhiên nổi loạn, nhằm tên thủ lĩnh kia ra một chưởng, đối phương trong chốc lát cũng phản ứng lại, giơ tay đỡ, bị đánh lùi hai bước, những người khác đang định ra tay với Nghiêm Hoán, tên cầm đầu kia quát:
- Lui! Không được đánh! Là "Thiết Tí Bàng" Chu Đồng!
Cái tên này vừa nói ra, đám người giơ đao thương đua nhau nhìn về hướng đó, đều theo bản năng lùi sau hai bước, lại theo bản năng tập hợp thành tiểu trận. Nghiêm Hoán nhìn bọn họ, đi ra bên cạnh mấy bước, lại tiến về phía Chu Đồng. Một người đàn ông giang hồ khoảng bốn mươi tuổi, ánh lệ long lanh trên mắt:
- Sư, sư phụ... đệ tử có tội.
Nói rồi quỳ xuống đường dài, dập đầu xuống đất, rất lâu không đứng dậy.
Chu Đồng nhíu mày, lão căn bản không hiểu cái vụ này rốt cuộc là sao, chỉ đành bước tới vài bước, đưa tay đỡ Nghiêm Hoán dạy:
- Không cần như vậy, ta và người tuy xưng sự đồ, nhưng ta thực sự chưa từng dạy ngươi gì cả... Làm sao vậy?
- Bọn chúng.
Nghiêm Hoán chỉ về phía sau, nghiến răng nghiến lợi:
- Bọn chúng... bắt hết ba mươi chín người nhà con, ép con sắp đặt tử cục cho lục lâm đại hội. Con... con trai cả của con, đã bị bọn chúng giết rồi..Sư phụ.
Chu Đồng trầm mặc, lão có thể nhìn ra những giọt nước mắt trong mắt Nghiêm Hoán thực sự không phải vì cái chết của đứa con mà là vì sự áy náy đã bán đứng nhiều người như vậy. Một hồi sau, lại thấy tên thủ lĩnh bên đó lên tiếng trước:
- Chu tiền bối, chủ nhân của chúng ta từng nhắc tới ggười. Người chắc không phải đến đây để "tụ nghĩa" với đám người kia chứ?
Giọng nói của đối phương ngân vang có lực, rõ ràng là không có chút áy náy nào với những gì xảy ra trước mắt. Chu Đồng nhìn y một cái, chắp tay:
- Chủ nhân nhà ngươi, hẳn là Ninh Lập Hằng?
- Chính là người đó!
Nghiêm Hoán gằn từng chữ một, con mắt vằn máu, nói xong câu này, đột nhiên lùi lại mấy bước:
- Ân sư, nhà con cả thảy ba mươi chín mạng còn ở trong tay tên ma đầu này. Nghiêm Hoán bị người ta ép buộc, bước nhầm đường, khó có thể dung thân trong trời đất này nữa, con xin đi trước một bước!
Nói xong câu này, gã vung chưởng đánh xuống đỉnh đầu mình, mới vung lên lưng chừng, Phúc Lộc đã bước rộng một bước, vung tay chắn cánh tay gã, phân tán lực của gã, sau đó giữ chặt lấy tay gã.
Chu Đồng ánh mắt nghiêm nghị, liếc qua gã:
- Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, không được yếu đuối như phụ nữ, ta và Ninh Lập Hằng từng gặp mặt một lần, đi nào, đi gặp hắn.
Trong lời nói lại nghe ra không ít hỉ nộ.
Tên thủ lĩnh bên kia chắp chắp tay, dẫn mọi người đi về phía đông bắc thị trấn, trên đường đi lại thấy một nhóm người bắt hai tên lục lâm đang đi lại. Một tên trong số đó bị lôi trong cái lưới, bị gậy đánh cho kêu khóc ầm ĩ đã bắt đầu cầu xin tha mạng. Chu Đồng thấy cảnh này, chau mày, đầu hơi nghiêng nghiêng.
Trong suốt quãng đường đi, Nghiêm Hoán kể cho Chu Đồng nghe những gì đã xảy ra trong đêm. Thực tế cũng đơn giản, đại hội lục lâm này được diễn ra tại một nhà trọ trong trung tâm huyện thành, đối phương bắt giữ người nhà họ Nghiêm, chuẩn bị chu đáo dầu lửa trong hội trường, chôn sẵn thuốc nổ, khi đại hội bắt đầu được một nửa, tên ma đầu đó xuất hiện, chào hỏi mọi người một cái, sau đó bọn chúng vây chặt lấy hội trường đốt lửa. Đám lục lâm thấy tình huống như ngàn cân treo sợi tóc, có một vài người liều chết xông ra ngoài, còn phần lớn đều đã bị nổ tung hoặc bị thiêu chết, bây giờ bị bắt chỉ là một số ít chạy được ra ngoài.
Nghiêm Hoán nói tới đây, con mắt đỏ ngầu. Chu Đồng chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì. Một lát sau, lão hướng về phía tân thủ lĩnh kia nói:
- Ngươi tên là Điền Đông Hán đúng không, nếu ta nhớ không nhầm đã từng gặp ngươi ở chân núi Thái Sơn.
Gã đàn ông kia có chút kinh ngạc quay đầu, sau đó mới chắp tay, gật gật đầu:
- Năm năm trước tại hạ từng ở xa nhìn thấy tiền bối một lần, không ngờ rằng tiền bối vẫn còn nhớ rõ.
- Sư phụ ngươi từng đưa ngươi ra nhìn thế đời, lão ta nói ngươi đã nhận y bát của lão, chỉ tiếc là quá trung hậu, sợ rằng sẽ chịu thiệt thòi. Người làm hộ viện cho người ta, nhưng lại làm địa chủ công tử bị thương... Sư phụ ngươi ba năm trước đây đã qua đời rồi, khi đó ta nghĩ tới chuyện ông ta có một đệ tử như ngươi.
Chu Đồng nói:
- Sao ngươi lại làm việc cho Ninh Nghị?
Điền Đông Hán kia nghĩ ngợi một lát, vừa đi và trầm giọng nói:
- Năm trước xảy ra nạn đói, trong nhà không có tiền mua lương thực, nhà tôi... mẹ già sinh bệnh, sau chết vì đói, vợ tôi cũng chết đói, tôi dẫn hai đứa con mãi nghệ ăn xin vào đến kinh thành, thấy quan nhân Ninh gia phát cháo miễn phí, lại tuyển hộ viện, thế là xin vào làm.
Chu Đồng gật gật đầu, một lát sau nói:
- Sao lại giết con trai gã?
Điền Đông Hán tiếp tục đi lên trước, hơi nghiêng đầu:
- Nhiều thì không biết, năm trước tôi tới Ninh gia, người trong nhà vì cứu tế thiên tai mà bôn ba, đắc tội với nhiều người, trong vòng mấy tháng, tổng cộng có đến mười ba nhóm người tìm đến ám sát. Nửa tháng trước chủ nhân của chúng tôi cưới thêm hai vị cô nương, bọn họ lại tìm đến cửa làm loạn một trận, con trai của gã giết chết một hộ viện, một nha hoàn, sau đó bỏ trốn, còn nói là thay trời hành đạo, tên họ Nghiêm này còn chúc mừng một phen. Chủ nhân chúng tôi tới, ép gã phải vào khuôn khổ, cũng không muốn gã lấy tính mạng con trai ra để cò kè liền chém đầu con trai gã ngay trước mặt gã, lại dùng tính mạng cả nhà gã để uy hiếp gã.
Điền Đông Hán nói tới đây, dùng một chút:
- Tôi cũng biết làm như vậy có chút không nên, nhưng nghĩ ra... cũng không còn cách nào khác.
Nghiêm Hoán nắm chặt tay, cả người run lên, dường như muốn xông lên. Chu Đồng chỉ đi theo sau, không nói gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...