Dịch giả: luongsonbac1102
Không hiểu sao trang dịch gốc nhảy chương, thôi xài tàm, ta tìm bổ sung chương 496 sau nhé
Từ khi hai cửa hàng của Trúc Ký ở kinh thành bắt đầu kinh doanh, tới nay đã được một năm tính từ trung tuần tháng bảy, toàn bộ các cửa hàng "Trúc Ký", tính cả phạm vi phụ cận Biện Lương, đã được năm cửa hàng. Đối với rất nhiều thương gia muốn bán ở kinh thành mà nói, đây là một tốc độ nhanh chóng đến chóng mặt, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, thì tốc độ phát triển trong nửa năm đầu này cũng coi như vững vàng, không phải là nhanh lắm.
Ở một phương diện khác, Ninh Nghị đang cố gắng mở rộng sức ảnh hưởng, nhưng không phải tập trung ở năm cửa hàng của Trúc Ký, mà là không ngừng phát triển những đội ngũ nhân viên bán hàng ở các châu huyện. Trong hai tháng, Ninh Nghị mang theo năm người đệ tử đến Mộc huyện để bắt đầu mọi chuyện, sau đó Ninh Nghị đi theo hướng Giang Ninh, rồi từ Giang Ninh trở về kinh thành, toàn bộ cục diện đều đang phát triển không ngừng.
Trong vòng hơn một tháng đầu, đám người làm này cũng không tạo ra được cái gì gọi là quá xuất sắc, nhiều lắm thì cũng chỉ là đi thăm dò đường ở xung quanh. Khoảng thời gian Ninh Nghị ở Giang Ninh, đã tập hợp hơn mười tên gia nô và những người trẻ có quan hệ với Tô gia để huấn luyện họ, rồi dẫn họ thượng kinh. Điều này đối với Tô Đàn Nhi mà nói, nàng cũng không hiểu được phu quân của mình rốt cuộc là đang muốn làm gì, nhưng sau khi hồi kinh, mọi việc đã dần được hé lộ ra.
Là Đại viện nghiên cứu và phát triển năm ở ngoài thành Biện Lương. Khi trước Ninh Nghị đã từng chỉ đạo bọn họ chế tạo một số mặt hàng như nước hoa, xà phòng thơm, nhang muỗi vân vân để đem bán trong những cửa hàng ở Trúc Ký, từ kết quả ban đầu không có mấy,vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đám người đó đã có thu hoạch lớn, nguyên nhân là vì Ninh Nghị bắt đầu tìm hiểu về những loại hàng nào có nhu cầu sử dụng lớn, rồi tin tức về triều đình có thiên hướng dùng loại sản phẩm nào, rồi cung cấp cho bọn thủ hạ sử dụng.
Trong thời đại Võ triều, tuy nói đây là thời gian mà kinh tế phát triển nhất, nhưng phổ biến vẫn là thời kì nông nghiệp mà tin tức bị phong tỏa. Trừ một số thành phố lớn ra, thì các đại gia tộc đại cường hào chiếm giữ số lượng tài nguyên lớn. Dưới tay bọn họ, rất nhiều những địa chủ trong địa phương nhỏ bé rõ ràng là không được nhạy cảm lắm về tin tức, tỷ dụ như một nhà nào đó thu hoạch lương thực, chỉ cần mang về đến nhà, là nghĩ đến chuyện bán, tuy nhiên lại không tìm được người mua đáng tin cậy, hay một nhà nào đó trồng bông, trong một thời gian dài cung cấp cho một nhà nào đó mà giá thành không biến đổi, đến một ngày mà thương hộ này phá sản hay chết đi thì những cây bông đó sẽ không biết bán được cho ai. Cũng có lúc hai nhà buôn bán nọ trả giá với nhau, một bên không rõ về giá cả của thị trường, hoặc là đòi giá quá cao hay quá thấp, thì cuối cùng vẫn sẽ dẫn đến tình trạng thua lỗ.
Cái gọi là tác dụng điều tiết thị trường của đời sau, thì cần được thành lập khi mà buôn bán với số lượng lớn, sự điều tiết hiện giờ thì không có rõ ràng lắm. Toàn bộ sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội cũng từ đó mà ra. Đương nhiên, ý thức về giàu nghèo của các viên quan cũng có, cũng tìm được đến một mức độ nào đó, nhưng ý nghĩa cũng không có gì lấy làm lớn. Một địa chủ đại phương nhỏ bé, nếu tích góp cả đời thì cũng được không ít, nhưng về mức độ hưởng thụ và cảm giác ưu việt thường không bằng một vị tú tài.
Lúc ban đầu Ninh Nghị huấn luyện những người này, chú trọng vào việc làm thế nào có thể khiến người khác cảm thấy được sự cao sang trong những lời họ nói. Lúc này thì nội dung huấn luyện đã phong phú hơn. Ví dụ như đất kinh thành đang thiếu hàng hóa gì, giá cả ở những vùng lân cận ra sao, có nhà nào thu hoạch chưa, hay là có ai muốn bán cái gì, hay đến nơi nào bán là có lợi nhuận nhấy, hàng hóa nên chuyên chở ra sao, kiểm soát thuế ở vùng xung quanh ra sao, làm thế nào để mở đường buôn bán mới, vị quan nào thanh liêm, tên quan nào hám tiền vân vân....
Những tin tức này, giúp Ninh Nghị có thể so sánh và đoán định để tiếp tục phát triển, đám thủ hạ dưới tay hắn cũng không phải nói quá nhiều, chỉ cần quan sát một chút là được, ít nhiều gì cũng có thể đánh vào tâm của bọn địa chủ nông thôn. Bọn họ cũng không đến mức sẽ tin ngay, nhưng sau khi nghe xong về những loại hàng hóa này, cũng sẽ mua một hai lọ nước hoa được đóng gói một cách tinh xảo, may lấy hai bộ quần áo từ vải của Tô gia, vậy là tốt rồi.
Tháng năm, đám nhân viên chào hàng bên ngoài mới thiết lập được đại lý kinh doanh đầu tiên trong đó có một người nhân viên làm người trung gian giữa một tên thương gia và một tên ở cách đó không xa, từ đó tạo ra một mối làm ăn. Tuy nhiên do đây là lần đầu tiên gã làm chuyện này, nên không lấy phí trung gian vận vấn, mặc dù hai người này đã mua không ít hàng hóa. Ninh Nghị cũng đã thưởng cho gã khá khá về chuyện đó.
Lúc này trong các thành lớn như Biện Lương hay Giang Ninh, những người làm đại lý kỳ thật cũng có, phần lớn đều là những người có nhiều bạn bè, hỗ trợ đứng phía sau giật dây là chính, nhưng bọn họ cũng không được chuyên nghiệp cho lắm. Còn Ninh Nghị, từ khi mới bắt đầu đã có ý tưởng là phải đi theo hướng này rồi.
Mấy tháng nay, truyện Trúc Ký dần dần phát triển rổi nhiều chuyện khác nữa đang hỗ trợ lẫn nhau, khiến nó phát triển dần ra giống như một cái mạng nhện.
Thứ nhất, trong hai tháng ở đồi Tứ Bình đã xuất hiện cái gọi là du mộc pháo, do Ninh Nghị hiến tặng cho Tần Tự Nguyên. Tuy rằng tính an toàn còn chưa được chắc chắn, chế tác lại thủ công, thao tác phóng cần phải có kinh nghiệm và được huấn luyện qua, giá cả thì cũng không lấy gì làm cao, nhưng cũng được coi là một thứ vũ khí tốt, khi chiến trận cũng có thể phát huy được tác dụng. Trần Tự Nguyên đem loại vũ khí này để quân đội của y chế tạo và tiếp tục nghiên cứu, đồng thời, Ninh Nghị cũng có thể giữ được danh nghĩa chính đáng để mà cải tiến du mộc pháo.
Thứ hai, ngoài việc kinh doanh ở bên ngoài, việc pleasebuôn bán của Trúc Ký ở kinh thành cũng có tốc độ chóng mặt. Đối với Ninh Nghị mà nói, sở dĩ nói là phát triển vững chắc là vì trong đó có sự chống lưng của Hữu tướng phủ, Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên và đám người Kỷ Khôn. Nơi này chính là chỗ mà mọi chuyện được quyết định bởi các mối quan hệ xã hội, những người này ít nhiều cũng đã hỗ trợ hắn, thêm vào đó là giúp cho sự xuất hiện của các loại hàng hóa như lò than hay nước hoa, hay như những loại thức ăn xuất hiện trên bàn ăn được đóng gói đẹp mắt như nước cái cây, chim cút, hơn nữa phương pháp đóng gói của Ninh Nghị cũng khác người. Nên vì vậy Ninh Nghị cũng không cần động tay vào nhiều quá.
Thứ ba, trong quá trình mở rộng của Trúc Ký, phụ cận Độc Long cương nơi mà vốn để giam giữ một số thành phần dư phỉ Lương Sơn, lúc này bọn chúng đều đã được tham gia "huấn luyện", sau đó sẽ được chọn làm công nhân Trúc Ký. Trong số bọn họ có đủ hạng người, có võ nghệ, cũng rất liều mạng, nhưng đến lúc này thì gần như cả đám đều đã thay đổi, không còn hống hách mà thay vào đó là sự khiêm tốn, thủ lễ, trầm ổn và quy củ, có người giờ còn giống như có thể quy y cửa phật, chịu được khổ hạnh vậy.
Khi Ninh Nghị quyết định dùng bọn họ, kỳ thật cũng đã phải có phòng bị. Hằng ngày lúc nghỉ ngơi, thì sẽ để bọn họ tập hợp lại một chỗ, hoặc để cho họ rèn luyện, hoặc sẽ học bài nghe giảng, cũng có lúc để bọn họ đi giúp người khác làm chút chuyện vắt, dò xét lẫn nhau.
Năm cửa hàng Trúc Ký ở Biện Lương, một bộ phận trong số những người này được sắp xếp vào đó. Đại viện ngoài thành hay những người phụ trách ở bên ngoài cũng vậy, cũng có một bộ phận được sắp xếp vào đó, sau lại chuẩn bị dùng xe ngựa để đưa hàng đi khắp nơi, thường thì sẽ có một gã là nhân viên chào hàng, một người là tiểu nhị của hãng buôn vải Tô thị, một người kể chuyện, một tiểu nhị phụ trách bán những thứ hàng hóa nhỏ cho những người nghèo, và còn có cả hai gã bảo vệ.
Đám nhân viên chào hàng sẽ chịu trách nhiệm đến các nhà phú hộ, còn đám buôn bán vải sẽ đến đo thân hình của họ. Tên kể chuyện sẽ phụ trách kể những chuyện xưa để hấp dẫn những người nghèo, trẻ con; tên tiểu nhị bán tạp hóa thì sẽ bán ra một số sản phẩm ăn vặt giá rẻ, hoặc bán ra những loại vải giá rẻ. Nếu như có ai cần nước hoa, nhang muỗi thì cũng sẽ có người bán, những người nghèo chắc chắn sẽ không có tiền mua những loại hàng đắt tiền như nước hoa hay xà phòng rồi. như vậy tổ hợp này quả thực là một sự kết hợp hoàn hảo rồi.
Thứ tư, thời điểm tình hình ở Nam Bắc bắt đầu có sự chuyển biến, Ninh Nghị liền có thể khống chế được sự khuếch trương của Trúc Ký, một mặt lại có thể giúp Mật Trinh ti bày mưu tính kế. tuy rằng vội, nhưng về cơ bản thì sẽ không có việc nào bị lơ là.
Xét về đại cục, nếu không phải Ninh Nghị có công sáng chế ra du mộc pháo, thì kể cả hắn có tham dự tìm cách chống lại tai họa, đám người Tần Tự Nguyên cùng đám nhân viên điều phối cũng sẽ không dễ dàng đem ảnh hưởng của mình cho Ninh Nghị. Còn Ninh Nghị bên này, ít nhất theo cách nhìn của Tô Đàn Nhi, phu quân của nàng quả thực giống như đang chạy trên một chiếc xích sắt vận động không ngừng. Là người làm ăn, việc Trúc Ký nhanh chóng khuếch trương được tầm ảnh hưởng có lẽ là rất đáng khen ngợi. Nhưng về phương diện nào đó, tốc độ phát triển vô cùng nhanh chóng ấy cũng sẽ khiến người ta không khỏi lo lắng đề phòng.
Khi mà cửa hàng thứ 3 thứ 4 và thứ 5 của Trúc Ký đã được tính toán đến khi Ninh Nghị còn chưa trở lại Biện Lương. Sau khi đầu tư để xây dựng cửa hàng thứ hai, đại viện trong thành cũng đã phải rời đi, cài xưởng chuyên sản xuất nhỏ cũng nhanh chóng được hình thành. Đồng thời Ninh Nghị cũng thu thập tin tức, chỉ huy đám thủ hạ làm việc, nhanh chóng đẩy mạnh đội ngũ nhân viên tiêu thụ, đồng thời tiếp tục huấn luyện một nhóm mới, trong lúc này còn có việc những hạng mục khác trong đại viện cũng đang được tiến hành, và cả sự triệu tập của tướng phủ nữa.
Trong mấy tháng, Ninh Nghi thoạt nhìn thì giống như một cỗ máy làm việc không ngừng, Tô Đàn Nhi thì không thể giải thích nổi vì sao phu quân của nàng lại có thể thành thạo đến như vậy.
Kinh doanh phát triển như nấm, trước hết là thu hút được một khoản tài chính khổng lồ. Ngay khi mà tiền của Ninh Nghị sắp nhìn thấy đáy thì những khoản tiền thu về được ngày càng lớn, số tiền thu lại được nhanh chóng được dùng để mở rộng kinh doanh, trong vòng mấy tháng mà cục diện đã phát triển lớn như một cơn lốc xoáy.
Do căn cơ không được ổn cho lắm, nên có lúc nguồn nhân lực đã bắt đầu cạn kiệt, nhưng sau đã có nhiều người mới đầu nhập, nếu đặt vào vị trí đó là Tô Đàn Nhi thì nàng nhất định sẽ dừng lại. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã đổi khác, ít nhất trong tháng này thì đã tốt hơn, hiệu quả kinh tế thu về được khiến người ta thấy khoái cảm, nên không còn ý muốn dừng lại nữa.
Việc Trúc Ký phát triển nhanh chóng, Lý Tần cũng không biết nhiều lắm. Theo như gã biết thì chỉ là theo sau những tin đồn mà được lan truyền bởi đội ngũ xe ngựa của Trúc Ký, sau khi hỏi thăm thì mới truyền đến chỗ đám lục lâm, chuyện hắn xung đột với Lương Sơn, kiên quyết giết người Lương Sơn rồi cái danh Tâm Ma vân vân.... Đến buổi chiều gã đã có thể gặp được Ninh Nghị nhờ sự giúp đỡ của tên trưởng quầy, sau khi Ninh Nghị đi vào sân, những việc mà hắn chứng kiến được cũng khiến hắn cảm thấy có chút buồn.
Đương nhiên, khi ôn chuyện cũ cùng Ninh Nghị, Lý Tần vẫn không hề nói ra những ý này, vừa cười vừa nói về chuyện hiểu biết hơn 20 năm làm quan của gã, còn hỏi đến chuyện xung đột giữa Tô gia và Lương Sơn. Ninh Nghị cũng khá khen cho Lý Tần, lần này gặp mặt cũng coi như là vui vẻ, không lâu sau, Lý Tần nhắc đến tên một người nọ khiến hắn phải chú ý.
- Đi Nam Hòa làm quan huyện, tôi đã từng có duyên gặp Tông Nhữ Lâm Tông đại nhân, sau lại hay thư từ qua lại, cũng lấy được không ít lợi ích học thức và tấm lòng của lão đại nhân đang là khiến người khác không theo kịp. Cuối năm ngoái đã lui sĩ hồi hương rồi...Cũng chỉ do đắc tội kẻ khác, nên cũng có chút nản lòng nản chí...
- Tông Nhữ Lâm Tông Trạch Tông đại nhân?
- Đúng, chắc Lập Hằng cũng đã nghe qua tên ông ta?
- Cũng đã từng nghe qua, nhưng cũng không rõ ràng lắm
- Không biết rõ cũng tốt
Lý Trần lắc đầu:
- Cũng chỉ toàn là mấy chuyện lung tung lộn xộn thôi
Có lẽ do gã cảm thấy những chuyện này cũng không có liên quan gì lớn đến Ninh Nghị, Lý Tần sau đó cũng không có nói ra. Sau khi ăn xong cơm tối, Ninh Nghị đưa Lý Tần ra ngoài đi dạo, hai người đi đến dưới mái hiên, Lý Tần mới thở dài:
- Lập Hằng, người biết không... Dân chúng sống cực khổ lắm
Gã làm quan gần ba năm nay, tiếng thở dài này có vẻ như rất nghiêm trọng. Ninh Nghị nghe xong cũng không nghĩ nhiều lắm, lát sau cười gật đầu một cái. Lúc sau, hai người hẹn nhau sớm mai gặp tại tướng phủ, Lý Tần dẫn theo người hầu và sư gia rời khỏi.
Trên đường trở về phòng ở Trúc Ký, đi theo bên cạnh gã có tên gia sư Trần Phán, y ở lại nói chuyện cùng Lý Tần. Trần Phán tò mò, Lý Tần nói chút ít về việc quen biết Ninh Nghị khi ở Giang Ninh, sau một lát lại thở dài.
- ... Lúc ấy ta cũng có chút phục hắn về học thức của hắn, tuy rằng chữ viết không được đẹp cho lắm, nhưng đời người đọc sách đầu có thể chỉ nhìn vào việc đó. Nhưng chớp mắt cái đã ba năm, con đường mà hắn chọn quả đúng là khác xa so với ta đã dự tính trước đó... haiz, có thể do ta nghĩ đơn giản quá, hôm nay gặp quả là...
Gã nói tới đây có chút khó xử, không nói thêm gì nữa. Trần sự gia kia nói:
- Theo tại hạ, hôm nay thấy được Trúc Ký hay gặp Ninh Nghị cũng vậy, trong đó đều có sự chống lưng của gia tộc phía sau... Sau lưng hắn có có sự trợ giúp của tướng phủ, còn có rất nhiều gia nô nuôi trong nhà nữa...
- Kỳ thật, thương nhân dù sao cũng chỉ là một con đường nhỏ. Vì hắn vào làm rể một nhà buôn bán, nên chắc hẳn sẽ chẳng để ý đến những điều này, chỉ là ta không nghĩ mọi chuyện lại như vậy... Giang hồ Lương Sơn phân tranh, nếu nói hắn báo thù cho người nhà, việc này cũng không nói làm gì, nhưng sau này lại đạt được cái thân phận đó, chỉ e sự liên lụy đến hắc đạo càng ngày càng sâu rồi. Trần huynh nói đúng, làm kẻ buôn bán tất phải tính đến lợi nhuận, muốn bám trụ chốn quan trường tất phải dựa vào hắc đạo, nuôi gia nô, những điều này cũng được tạo ra bởi sức mạnh của gia tộc, dựa vào năng lực của Lập Hằng, có thể làm được những điều này ta cũng không thấy lạ. Nhưng trong tin đồn, Trúc Ký còn đang ngầm thu mua lương thực... gần đây những thiên tai địch họa xảy ra liên miên, ta không hiểu sao hắn lại nhân lúc này làm vậy...
Trần sự gia kia ngẫm nghĩ một chút, sau mở miệng nói:
- Ông chủ, chuyện này... nên đứng ngoài thì hơn, đừng xen vào
- Sao có thể làm thế...
Lý Tần cười lắc lắc đầu:
- Coi như ta tầm nhìn kém đi, mấy ngày này phải nhìn cho rõ, đời quân tử chi giao, cái mà họ quan tâm là quang minh lỗi lạc, ta không thẹn với lương tâm mình. Nếu thật sự là hắn đi lầm đường lạc lối, ta cũng phải đi khuyên nhủ chứ, dựa vào tài học vấn của Lập Hằng, nhất định sẽ không mù quáng làm chuyện đó... Trần huynh, tính tình của ta người cũng biết đó, chắc không cần nói nhiều lời, việc này cho dù đắc tội người khác ta cũng phải làm.
Quan hệ giữa Ninh Nghị và Tần Tự Nguyên không phải là thường, nếu bản thân gã thiếu gì thì Ninh Nghị đều có thể giúp một tay, nếu vì chuyện này mà đắc tội hắn, thì trong quan trường nhất định sẽ gập ghềnh trắc trở. Nhưng thân là bằng hữu, Lý Tần vẫn quyết định sẽ đứng ra khuyên nhủ, đương nhiên, gã cũng đã tính đến chuyện xấu nhất, quyết định sẽ quan sát trong mấy ngày rồi tính.
Ngày hôm sau, Lý Tần đi đến Lại bộ để báo cáo chuẩn bị, sau rồi đi đến tướng phủ thăm hỏi Tần Tự Nguyên, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này. Tuy nhiên, không lâu sau nhận được một tin, nhiều ít đã làm dịu đi nỗi lòng của gã. Đó là sau khi Ninh Nghị lại đây không lâu, Lý Tần gặp được Tần Tự Nguyên, mới nói có mấy câu, thì một ông già tên là Nghiêu Tô Niên cười đi vào, tay còn cầm một tờ tình báo, hưng phấn nói:
- Tin tốt đây! Tướng gia! Lập Hằng! Tin tức lớn đây, haha...
Không lâu sau đó, toàn bộ tướng phủ toàn bộ Biện Lương thành thậm chí còn toàn bộ Vũ triều đều biết đến tin được truyền đến từ phía Bắc này. So ra, tất cả mọi chuyện còn lại đều không là gì hết.
Phía Bắc, Quách Dược Sư và Tiêu Can quyết chiến một trận. Kết quả giờ đã có, Quách Dược Sư ở Yêu Phó tính kế như thần khiến cho Tiêu Can đại bại, rồi sau đó tập kích bất ngờ, còn thừa thắng đuổi lên Lư Long Lĩnh, giết chết hơn nửa quân đội nước Đại Hề. Trận đuổi giết này kéo dài mấy ngày, Tiêu Can trong lúc chạy trốn đã bị chết dưới tay bộ hạ của Quách Dược Sư. Ở thời đại này nếu một danh tướng trọng yếu chết đi là một chuyện lớn, Quách Dược Sư cuối cùng đã hoàn thành được thắng lợi chiến dịch Bắc phạt.
Khi tin tức truyền đến, thủ cấp của Tiêu Can đã trên đường đưa đến kinh thành, còn Trường Thắng quân còn đang trên đường tập kích, mở rộng chiến quả.
Thiên hạ chấn động!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...