Dịch giả: luongsonbac1102
Những làn sương mỏng quấn quanh đỉnh núi, hơi lạnh phả ra trong không khí, tiếng côn trùng nhẹ nhàng vang lên, khi những giọt sương sớm nhỏ xuống, những chú chim cũng đã thức dậy rồi tung cánh bay lên trời cao, bay qua bay lại trên bầu trời hoang dã.
Đêm đã tắt, bình minh đã đến.
Khi những người nông dân thức dậy đẩy cửa phòng, quan binh bộ khoái của châu huyện phụ cận đang từ trong Đại Biệt sơn đi ra. Không ít những nhân sĩ chọn những nơi ít người đi lại âm thầm rời khỏi.
Một đêm rối loạn qua đi, nhưng vùng đất Đại Biệt sơn này vẫn không thể yên bình. Phương Thất Phật bị chém đầu, Phương Bách Hoa phải đền tội, bọn bộ khoái còn đem một bộ phận thân thể của bà ta đã bị nát vụn dưới chân núi mang về. Lần này sau khi mục tiêu vây bắt hàng đầu bị để mất, tình hình ngày càng khó đoán. Đám người Tư Không Nam suất lĩnh bộ hạ Ma Ni giáo không dám tiếp xúc lần nữa với bọn người Hình bộ. Ai mà biết đám người Mất Trinh ti có kích động mấy người tổng bộ hay không. Về phần đám lục lâm đến đây để góp vui, lúc này thân phận của bọn họ rõ ràng là đã trở nên nhỏ bé rồi.
Một bộ phận là võ lâm đại hào vốn dĩ có chút thân phận địa vị, và có quan hệ tốt với đám quan phủ có lẽ là có thể rút lui về cũng đám bộ khoái quan binh. Về phần những phỉ nhân vốn dĩ phạm tội đang bị truy nã, lúc đầu bên Hình bộ còn nhắm mắt làm ngơ, nhưng hiện giờ đã không cần e dè nữa, làm sao còn có thể tiếp tục khách khí nữa. Lúc này đã có thể nâng đao và làm một trận càn quét lớn.
Cục diện đã kéo dài liên tục mười ngày nay, kết quả cuối cùng là tiêu diệt được Phương Bách Hoa, nhưng lại để Phương Thất Phật chết, thậm chí lúc này đầu người vẫn còn đang trong tay Mật Trinh ti. Tính kĩ ra, điều động một đống binh lực cuối cùng lại bị ăn thiệt, vài tên tổng bộ hiện giờ đang rất tức giận, chỉ còn cách trút giận lên mình đám tội phạm, đạo tặc. Vậy nên có không ít kẻ sẽ gặp xui xẻo rồi.
Trong cuộc truy bắt giữa núi đồi, đối với đám người Trần Phàm đã thoát được đi, bên Hình bộ chỉ phái ra ít người để truy lùng, quân chủ lực lấy người của Tư Không Nam là chính. Sau khi Ninh Nghị và đám người Mật Trinh ti làm loạn một trận, đã thấy được lực lượng của Hình bộ vô cùng yếu, nên cũng không khiêu khích mà buông tha, mau chóng lui về.
Sau đó ở giữa chốn núi rừng này, cũng xảy ra rất nhiều trận chiến đấu lạ kì, tất cả đều xoay quanh những sổ sách trong tay Đặng Nguyên Giác. Những kẻ tham gia rất khó mà xác định là người của bang phái nào, bọn họ một là quen biết nhau hai là không hề quen biết gì, thậm chí còn có người của Hình bộ tham gia. Trong đó có một trang bị xé, còn có mấy trang bị nát. Nhưng vẫn khó có thể phân rõ tính thật giả của chúng.
Đối với sự kiện này, mọi người đều giữ thái độ mờ ám. Ninh Nghị cũng không liên lụy đến chuyện này, tất nhiên hắn hiểu được, mấy bản trương mục rơi vào trong tay mấy tên gia tộc kia, sẽ chỉ dẫn đến nội chiến, nhưng nếu rơi vào tay Hữu tướng phủ, thì sẽ ngầm dẫn đến sự vây công và thù hận. Tuy rằng trước khi xuất phát Tần Tự Nguyên đã nhắc đến là muốn dùng trương mục kia để cân bằng những gia tộc này, nhưng Ninh Nghị vẫn không muốn đếm xỉa đến, dù sao đó cũng không phải là nhiệm vụ nhất định phải làm, nên nói hành động đã thất bại là được.
Còn về hai phe Mật Trinh ti và Hình bộ, lúc này đã bắt đầu giữ một khoảng cách. Phàn Trọng một trong ba tên tổng bộ đến làm nhiệm vụ hòa giải, muốn lấy lại đầu người. Nhưng Ninh Nghị lại không đồng ý, nên hai bên ra về trong sự không vui. Nhưng nói tóm lại, chuyện trong quan trường chuyện trở mặt rồi hợp lại là chuyện bình thường, chỉ cần không khiến kẻ nào bị bức đến con đường chết, Ninh Nghị cũng không ngại đi vạch mặt mấy tên tổng bộ.
Chân trời nổi lên như bong bóng cá, năm cỗ xe ngựa và tám chín tên kỵ sĩ chậm rãi đi dọc theo sườn núi. Trong làn gió sớm khoan khoái, số người xuất hiện trên đường núi này có vẻ nhiều hơn ngày thường, mặc dù phần lớn những người ấy đều ăn mặc trông giống như nông dân, không có chút gì giống nhân sĩ giang hồ, tuy nhiên đám kỵ sĩ vẫn vô cùng cảnh giác.
Ninh Nghị ngồi ở cỗ xe ngựa thứ hai, ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở ở màn che, nhìn về khu điền dã cách đó không xa, nơi đó là một con sông hiền hòa và chiếc guồng nước đang chuyển động. Chúc Bưu ngồi ở vị trí phía trước xe cạnh người đánh ngựa, ánh mắt tuy rằng vẫn cảnh giác như trước, nhưng đã thả lỏng nhiều so với khi trong núi.
Hiện giờ những kẻ mà Mật Trinh ti phòng vệ, không chỉ có mấy tên Hình bộ muốn lấy trộm đầu của Phương Thất Phật, mà nhiều hơn đó là đám người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện mà hắn đã đắc tội. Thời gian hai ngày này nghe đến cái tên Lâm Tông Ngô, đám người Ninh Nghị còn đã từng cười mà nói rằng muốn đánh với y một trận, nhưng hiện giờ xem ra, đối với hai tên cấp tông sư bên đó thì không dễ để đối phó, giữ được tính mạng là tốt lắm rồi. Nghĩ về chuyện này, Ninh Nghị có chút buồn cười.
Cũng may hắn đã kịp khoe được uy phong của hai mươi chiếc cung nỏ cùng với số ống pháo du mộc, đối phương do không hiểu chi tiết về cái này, nên chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặt khác, sau chuyện này, nếu thật sự là muốn tuyên truyền, cái tên Tâm Ma này, không chắc đã không thể sánh được với tông sư Thiết Tí Bàng Chu Đồng, thậm chí ở một mức độ nào đó, trình độ đáng sợ còn kinh hơn hẳn.
- Ta thật không nghĩ rằng, khi đó Ninh đại ca sẽ ra tay thật.
Chúc Bưu ngồi bên màn xe thở dài, sau đó cũng nhìn về phía bên này một cái. Bên cạnh Ninh Nghị, đó là chiếc hộp đựng đầu Phương Thất Phật. Chỉ có điều Ninh Nghị đang suy nghĩ chuyện gì đó, một lát sau mới để ý đến.
- Ta giết Phương Thất Phật không phải là kết quả tốt nhất sao...
- Hả...
Ninh Nghị nhìn ta ngoài cửa sổ xe:
- Lần hành động này của Mật Trinh ti là việc đối phó với Ma Ni giáo, nhưng nếu nghĩ sâu hơn thì đúng là danh bất chính ngôn bất thuận. Hình bộ đã đánh mất tính mạng của Phương Thất Phật, thật sự cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu không có đầu người, mới là phiền toái. Cho nên ta ép Hình bộ phải nhận là chính bọn chúng làm mọi chuyện trở nên phức tạp, chỉ cần bọn chúng thừa nhận, mọi chuyện sẽ được định đoạt. Ta không ngại thừa nhận chuyện này là kết quả sự hợp tác giữa cả hai bên
Hắn dừng lại một chút, rồi lại nhìn ra bên ngoài như trước, giọng điệu ổn định nói:
- Hình bộ cúi đầu, có thể ly gián quan hệ của bọn họ với Tư Không Nam. Sự việc quả thực sẽ không chỉ dừng ở đây, vậy nên đầu của Phương Thất Phật ở trong tay ta là kết quả tốt nhất...cũng là một cơ hội tốt...
Chúc Bưu ngồi ở đằng đó, mấp máy miệng:
- Ý ta là... không nghĩ rằng Ninh Nghị đại ca lại có thể ra tay
Ninh Nghị tất nhiên là hiểu được ý của câu nói này, hắn xoay đầu cười cười.
Chúc Bưu chấn roi ngựa:
- Nhưng cho dù là thế nào, Ninh Nghị đại ca đúng là một trang nam tử hán! Ta khâm phục người... haiz, ngươi nói xem, những người thông minh như các ngươi, trong giây lát có thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy thật không?
- Đương nhiên không phải, đó chỉ là trực giác mà kinh nghiệm mang tới thôi. Ninh Nghị cười cười, rồi hắn nhớ tới một chuyện:
- Nhắc đến, ngay từ phát pháo đầu tiên, hình như ta đã nhìn thấy Thôn Vân hòa thượng... y thế nào, y chết rồi sao?
- Tôi cũng nhìn thấy rồi. Chúc Bưu cười cười:
- Y bị đánh cho một trận, nhưng không chết, sau không biết có phải là chạy mất không, lúc ấy rất loạn nên tôi không để ý được
- Khốn kiếp, phát pháo đó mà có thể giết chết y thì đúng là trừ họa cho dân rồi...
Ninh Nghị cũng mỉm cười. Lát sau, giơ tay lên day trán, mở miệng nói:
- Tuy nhiên, có một chuyện ta thấy vô cùng kì lạ.
- Chuyện gì?
- Tiểu tử Trần Phàm kia, rốt cuộc là cứu Phương Thất Phật ra kiểu gì...
Hắn chỉ cảm thấy có chút nghi ngờ, nên thuận miệng hỏi. Nhưng chung quy cũng bởi bọn họ không có nhiều tình báo, nên trong thời gian ngăn chưa thể biết hết được.
Gió mây di chuyển, mặt trời cũng bắt đầu lên, ngày càng trở nên lớn. Lúc xế chiều, ở một nhà trọ nhỏ trong trấn, Tả Hậu Văn cầm sổ sách trong tay lẩm nhẩm thản nhiên gật gật đầu, được một lát, mới thấp giọng nói:
- Nếu nói như vậy, tên Tâm Ma Ninh Nghị đó đã nhúng tay vào việc này...
Bên kia phòng, Phàn Trọng gật gật đầu:
- Đúng
- Tên Ninh Nghị đó rất lợi hại sao?
Phàn Trọng cẩn thận suy tính một lát, rồi gật đầu:
- Có chút...đáng sợ.
- Hả?
Tả Hậu Văn nhíu lông mày.
- Ta nghe nói, hắn có chút mưu kế, tuy nhiên, một tên thư sinh mà có nhiều mưu kế đến đâu, thì cũng khó mà làm kẻ thất phu, hắn có võ sao?
- Nghe nói... võ nghệ rất cao, chỉ e là... có đủ khả năng để sánh cùng với đám người Tư Không Nam, Lâm Ác Thiện, Vương Nan Đà...
- Sao? Vậy thực sự thì hắn lợi hại đến mức nào?
- Có thể so sánh với Thiết Ti Bàng Chu tông sư. E rằng là không kém so với bất kì kẻ nào mà trước đây hạ quan đã từng gặp
Phàn Trọng nói ra những lời này, khiến căn phòng trở nên yên tĩnh một lát, Tả Hậu Văn nhìn y, sau một lúc nghĩ ra từ nào đó:
- Vậy ngươi nói...nghe nói? Ngươi đã thấy hắn ra tay chưa?
- Hạ quan chưa được nhìn thấy, tin tức này là do thuộc hạ của Thiết Thiên Ưng truyền đến
Phàn Trọng vội vàng giải thích một hồi, Tả Hậu Văn đợi y nói xong, mới cười phất tay:
- Được rồi, được rồi, ta không hiểu về chuyện võ nghệ cho lắm, cũng chỉ là thuận miệng nên hỏi Phàn tổng bộ thôi, Phàn tổng bộ không cần chi tiết như vậy. Chuyện sổ sách làm phiền Phàn tổng bộ rồi. Đi thôi, lúc nào đến kinh thành, vẫn còn cần tổng bộ bớt chút thì giờ đến phủ, để lão phu đây chính thức nói lời cảm tạ
Hai bên nói mấy câu khách sáo, Phàn Trọng cáo từ, Tả Hậu Văn ngồi bên đó, cầm lấy sổ sách lật qua lật lại, thuận tay ném lên bàn:
- Nếu đã là nhân vật có đẳng cấp, vậy sao phải ở rể.
Y lắc lắc đầu:
- Chắc chỉ là kẻ tầm thường được phóng đại lên...
Không lâu sau, màn đêm buông xuống, chuyện này dường như là rất tốt, một ngày yên bình, dường như không ai có thể nhận ra chuyện đã xảy ra đêm qua. Tới ngày hôm sau thời tiết vẫn rất tốt, trên con đường núi Đại Biệt sơn, có hơn mười bóng người đi ở phía trước.
Ánh mắt trời chiếu xuống, Tây Qua hơi hơi ngẩng đầu, nhưng vẫn không hề nói câu nào đi lên trước. Lúc này trong đám người ai nấy đều bị thương, họ không thể hiện cảm xúc gì, chỉ có thỉnh thoảng nói mấy câu với nhau. Chỉ có Tây Qua, hơn một ngày nay nàng đã không mở miệng. Mấy thành viên Bá Đạo có thấp giọng nói với nhau vài câu, La Bỉnh Nhân đi theo bên cạnh.
Đi cùng nàng được một hồi, La Bỉnh Nhân dường như có ý định mở miệng:
- Ta nghĩ... do hắn không còn cách nào khác...
Tây Qua vẫn đi lên, quay đầu lại nhìn gã, ánh mắt như đã chết, ngay sau đó vì không có để ý đường nên vấp phải vất vì đó, nàng giơ tay lên để trán, nhưng còn chưa chạm tới thì ngã xuống...
Mọi người bàng hoàng chạy đến.
Tuy là thân gái, nhưng Tây Qua từ bé đã được Lưu Đại Bưu dạy dỗ, nên thể chất tốt hơn rất nhiều so với nhiều người trong đội. Trong nhóm lúc đó có nhiều người cho rằng nàng vì mệt quá nên ngã xuống, nhưng chỉ có nàng mới có thể hiểu được, do tinh thần không yên, khí huyết trở nên hỗn loạn, nàng sẽ bị mất đi ý thức.
Chuyện như vậy cũng từng xảy ra vào hơn một năm trước, đêm đó nàng "thành hôn" với người đàn ông nọ. Chuyện đó xảy ra một lần, nhưng thời gian xoay chuyển, tạo hóa trêu ngươi con người, mỗi khi nhớ tới chuyện đó, thì cảm giác e rằng khó mà có thể nói rõ với bất kỳ ai...
- Ta phải đi rồi.
- Đi đâu?
- Trở về, ta có chút việc muốn làm.
Bên trong khe núi dường như truyền đến âm thanh đối thoại của Trần Phàm và La Bỉnh Nhân. Vừa mới đây phải nhìn thấy người giống như cha đẻ của mình là Phương Thất Phật chết đi, trong thời gian một ngày này, Trần Phàm không có nói gì nhiều, nhưng tới lúc này, dường như gã đã quyết định làm chuyện gì đó.
Nằm ở bên khe núi, Tây Qua mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn lên không trung. Khi thành viên của Bá Đao tiếp cận, nàng đang nằm trên khối đá lớn, rồi quay đầu chuyển sang hướng bên kia nhìn vào vách núi, không để cho mọi người nhìn thấy nét mặt của nàng.
Trần Phàm đi từ xa đến, đám người Bá Đao liền tự giác đi ra.
Sau khi Phương Thất Phật chết, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.
- Ta có chút việc phải đi về, muội dẫn bọn họ quay về Miêu Cương đi. Khi nào làm xong chuyện, ta sẽ đến thực hiện lời hứa của mình.
Tây Qua không có nhìn gã, yên lặng một lát, rồi lạnh lùng nói:
- Nếu người đi báo thù... không cần băn khoăn, giết hắn là được.
- Ta biết rồi
Trần Phàm trả lời một cách đơn giản, hơi khom người xuống nhìn gương mặt Tây Qua. Lúc này Tây Qua nằm gã đứng, tư thế này có chút không hay. Chỉ bị nhìn thoáng qua, Tây Qua đã quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Phàm, tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt Trần Phàm trở nên nghiêm túc, gã phất mạnh tay, chỉ nghe bốp một tiếng, Tây Qua bị gã tặng một bạt tai.
Tiếng bạt tai này vang lên, mấy người xung quanh đều sợ, xa hơn một chút là mấy người không phải trong đám Bá Đao thì tỏ ra nghi hoặc. Tây Qua nghiêng đầu nhìn Trần Phàm, nhưng nàng không hề phản kích, chậm rãi đứng dậy, từ cao đến thấp nhìn Trần Phàm, dường như là cần lời giải thích gì đó từ đối phương.
Tay Trần Phàm chỉ về phía nàng, đung đưa mấy cái, thấp giọng nói:
- Muội là người con gái của hắn, đánh muội chính là đánh hắn!
Đoàn người này phân nửa là không có quan hệ sâu sắc với đám người Bá Đao, những lời này của Trần Phàm rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy. Tuy nhiên, sau khi nghe được câu này, ánh mắt Tây Qua trở nên hung bạo, đôi môi khẽ cắn. Tay trái vung ra một quyền, tay phải của Trần Phàm đỡ lấy quả đấm đó!
Hai người võ nghệ vốn cao siêu, cuộc chiến sinh tử lần này, trình độ đã có chút đột phá, hai tay tương giao, bỗng một tiếng bịch vang lên, Tây Qua dùng tay trái, rời khỏi hai bước, thân thể của Trần Phàm chỉ là hơi dao động.
Gã không quan tâm mà vung tay kên, hướng về phía đó, xoay người rời khỏi. Ánh mặt trời ấm áp, không bao lâu liền biến mất giữa núi non trùng điệp của rừng mùa xuân.
Tây Qua mím môi, ánh mắt phức tạp lạnh lùng, nhưng nàng đang bị thương nên không có nói gì thêm....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...