Trong ánh lửa nhẹ nhàng lay động, nội dung thư sau:
-. Từ sau lần gặp đó ở phía nam, thấm thoắt cũng đã được một năm. Không biết rằng những người thân bên cạnh nàng hiện giờ như nào nữa, không biết nàng còn cứng đầu ương ngạnh như ngày trước không nữa. Sau khi chia ly ta chỉ có thể biết về một vài chuyện của nàng thông qua một vài thông tin của mọi người, nhưng lại không biết được tỉ mỉ từng chuyện, vả lại với vị trí của ta không tiện hỏi nhiều về nàng, sợ sẽ đem lại nhiều phiền phức cho nàng nữa. Đương nhiên, ta biết nàng luôn hiểu rõ được đâu mới là đại cục.
Con đường phía trước kia sẽ không dễ dàng gì, chuyện này chúng ta cũng đều sớm đã nhận thức được, cho nên cho dù con đường ấy có khó đi, ta cũng không thể an ủi được nàng. Từ sau khi ta trở về nhà thì mọi chuyện cũng diễn biến không như ta mong muốn, rồi gặp phải những khó khăn lớn nhỏ khác nhau, nhưng nàng cũng không cần lo lắng, mọi chuyện đã đều có thể giải quyết ổn thỏa, có rất nhiều kẻ thù đã phải chết dưới tay của ta, còn về chuyện ta có thể làm được điều đó, chắc rằng nàng đã nghe qua rồi, dù sao thì chắc rằng nàng cũng sẽ biết, có đúng vậy không? Khi Tây Qua nhìn thấy câu "sẽ không an ủi nàng", khiến dưới ánh lửa hiện lên hình ảnh một cô gái cau mày co mũi, nàng không cần an ủi hồi nào, nhưng trên thực tế, từ một góc độ nào đó, ý nghĩa câu "ta cũng sẽ không an ủi nàng" cũng giống như chàng trai đang nhẹ nhàng xoa nhẹ trên đầu nàng, cho nàng cảm giác được an ủi, trái tim dường như cũng thấy ấm lên. Khi đọc đến câu tự sướng của hắn " đúng hay không", thì nàng liền không nhịn nổi cười phá lên, nụ cười giống như đang cười nhạo đối phương vậy.
- Ta lại còn không biết nữa
Nàng nhẹ nhàng nói.
-Hiện giờ ta vừa mới ổn định được chỗ đứng bên này, ta nghĩ nàng cũng thế. Bạn bè ở bắc thượng cho ta biết tin về nàng, việc hiện giờ nàng phải làm, chính là chuyện mà nhiều năm trước phụ thân nàng đã phải đối mặt. Ta rất muốn tới gặp nàng, nhưng tình cảnh không cho phép. Hiện giờ chắc gã đã nói với nàng về cách nghĩ của ta, ta cũng biết, cho dù nàng nghe xong cũng sẽ không chịu rời khỏi đó. Cho nên ta cũng muốn nói rõ với nàng về ý nghĩa của ta.
Nhát gan như ta, nhưng biết trong cuộc đời con người, có những việc là không thể rút lui, lúc này có lẽ nàng cảm thấy là không thể rút lui được, ta cũng tán thành. A Qua, đạo nghĩa, niềm tin, quyết tâm đều là những điều tốt. Rất nhiều thời điểm, cho dù là phải đối mặt với những nguy hiểm lớn, chúng ta cũng không nên bỏ lại nó, đó mới là nàng mà lúc đầu ta biết. Nhưng ta muốn nhắc nhở nàng, bất cứ lúc nào người đang làm chuyện đó, cũng phải biết xác định sự khác nhau giữa nguy hiểm và cái chết.
Ta rất muốn biết, sự nghiệp của nàng ở phía nam, đã phát triển đến mức thế nào, kể cả là mới bắt đầu, ta cũng rất hy vọng có thể được nhìn thấy diện mạo của nàng hôm nay.
Ta vẫn nhớ rõ thời điểm ban đầu mà ta và nàng cùng nhau nói về chuyện này, khi đó nàng đã cười rất vui, giờ ta muốn thừa nhận là như vậy, lúc ấy trong tâm ta cũng có chút áy náy. Nàng là người thông minh, có lẽ khi chúng ta phân ly nàng đã phát hiện ra điều đó, lòng nhiệt tình của ta đối với chuyện này, thực tế là vẫn chưa đủ. Vì như vậy, nên không phải do bọn họ đang lừa người khác, mà là ta hiểu được sự khó khăn trong đó.
Cái mà nàng muốn đó chính là mỗi người đều có thể độc lập, tự tin, ai cũng phải có năng lực, có cơ hội nắm bắt lấy cơ hội của chính bản thân mình, điều đó có lẽ là có thể tồn tại. Nhưng để đi được đến bước đó, cần sự trả giá khó mà tưởng tượng được của một thế hệ, mấy thế hệ thậm chí là hàng chục thế hệ, ta không ôm quá nhiều hy vọng về điều này, nhưng nàng vẫn chọn làm việc đó, nếu nàng đã là một cô gái thông minh thì chắc hẳn sẽ hiểu được nó khó đến chừng nào.
Đây là việc nàng muốn làm, nhưng xin hiểu cho ta vì ta đã không giúp được gì, kẻ lợi hại như ta cũng phải chọn cách đứng sang một bên. Đã nhiều lần ta tưởng tượng đến sự thất bại của nàng, cũng vì nguyên nhân này nguyên nhân khác, trong thâm tâm ta chỉ còn giữ lại một tia may mắn, có lẽ chỉ là một phần vạn, sau nhiều năm nữa, khi đó nàng đã gỡ bỏ được rất nhiều khó khăn, thì ta có thể nhìn thấy được hạt giống đã nảy mầm, đó cũng chính là khả năng mong manh mà ta muốn thấy nhất.
Cái khả năng đó, cũng khống như biến cố mà ngang đang gặp phải, ta muốn nhắc nhở nàng nguy hiểm và cái chết là hai chuyện khác nhau. Nàng rất thông minh, nhưng vẫn còn trẻ quá, có nhuệ khí có hướng khí nhưng cũng có sự tức giận, nàng hãy nhớ đến những chuyện mà phụ thân đã từng trải qua, sẽ thấy tình trạng thảm hại của những kẻ thất bại, nàng sẽ thấy được vì những kẻ thù mà nàng dù có thể nào cũng muốn giết, thì nàng sẽ vượt qua được những mạo hiểm gì, nhưng không thể xông lên mà chịu chết, không nên quá xúc động.
Đối đầu với sự mạo hiểm có thể chết, tranh thủ cơ hội thắng mong manh nhất, đây chính là thái độ khi làm việc. Nhưng lao vào nguy hiểm thì đó chỉ là hành vi của những kẻ nhu nhược.
Ở bên cạnh nàng, có lẽ đã có không ít người như vậy, bao gồm cả vị bằng hữu đến từ bắc thượng, trong lòng e rằng cũng đã có sự chuẩn bị như vậy, thông minh như nàng, có thể thấy được ta vô hình chung đang chỉ trách họ không đủ dũng cảm, con người sống ở trên đời, luôn luôn có thời điểm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cảm thấy bất lực, có những lúc, họ cảm thấy những người còn sống sẽ phải nhận sự chỉ trích của hàng ngàn người, sẽ bị kẻ khác hay chính bản thân mình khinh miệt, sẽ cảm thấy nếu tiếp tục sống lại càng nhục nhã. Bọn họ tình nguyện chết một cách có ý nghĩa, mười tám năm sau lại là một hảo hán, những người này đã đủ dũng cảm hơn người bình thường, nhưng vẫn chưa đủ.
Một người chín chắn có thể chấp nhận vì sự nghiệp vĩ đại mà mất đi tính mạng.
Một người chín chắn có thể sống vì chuyện lớn dù phải chịu sự nhục nhã. Quan trọng không phải là ý nghĩa của việc sống, mà là đến cuối cùng có thể làm tốt được hay không.
Còn ta, đã nói lải nhải nhiều như vậy, nhưng ta cũng không biết nàng có hiểu hay không, nhưng cuối cùng ta muốn nói mấy câu này, thật ra không phải vì sự nghiệp vĩ đại gì cả. Trong toàn bộ sự việc, những gì ta nói, thật ra phần nhiều là vì tâm tư của ta, chuyện này cũng không vậy, mà những chuyện sau này nàng muốn làm cũng thế, nàng có thể mạo hiểm, liều mạng, vì chuyện lớn nhất mà tìm cơ hội thắng. Nhưng nàng nhất định sẽ trải qua thất bại, nhưng nếu có thực sự thất bại, cũng hãy sống cho ta.
Đến lúc đó, nàng nhất định phải sống sót đến tìm ta.
Đây mới là chuyện trong thâm tâm ta muốn nói. Ta còn muốn nói rằng:
- Không cần cảm thấy cách nói này khiến đầu của nàng mất bình tĩnh, đây chỉ là sự thật lạnh lùng, tất cả mọi chuyện đại sự, một người thì không bao giờ làm được, nếu ta đã thất bại, ta cũng sẽ đi tìm nàng, thỉnh cầu sự trợ giúp, chúng ta đã từng bái thiên địa, nàng cũng đã là người của ta rồi, nhưng kể cả ta có lừa nàng, chúng ta cũng vẫn là người cùng một chiến tuyến, không có gì thấy bẽ mặt.
Câu đề tặng là một câu khá kiêu ngạo và tầm thường.
Sau đó còn có lời phụ:
- Vị bằng hữu đó, đừng để gã chết, hãy để người nào đáng sống được sống.
Gió núi thổi đến, cô gái ngồi dưới ánh lửa xem bức thư một lần, rồi lại xem lại lần nữa, sự biểu cảm trên mặt đôi lúc có biến đổi. Nhưng cuối cùng, những bực bội cứ quẩn quanh nàng đã lắng xuống, nàng đọc những chữ viết trên tờ giấy, có đôi khi muốn cười, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy. Bức thư này cũng giống như thanh đao trong lòng nàng, ngay cả mang theo hơi thở lạnh như băng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy an bình, ngọn lửa đang rạo rực cháy trong lòng kia, đã không thể xâm lấn được tâm trí nàng.
Sau khi xem đi xem lại bức thư đó mấy lần, Nàng ngồi một lát, rồi chậm rãi đứng lên, phong cảnh dưới chân núi giờ chỉ hiện ra thế núi nhấp nhô, con đường mem sông được chiếu sáng bởi ánh sáng của một mảnh trăng, nàng quay đầu cười cười, bất giác hạ thấp giọng mắng:
- Tên đàn ông đáng chết
Ninh Nghị Trong thư không viết tên họ của hắn, đây là điều khiến nàng cảm thấy nuối tiếc nhất.
Nhưng cuối cùng nàng cũng trở lại căn phòng nhỏ. Bỏ chiếc vỏ bao ra, đem đại đao đặt vào đó, sau đó vác trên vai, đi một đoạn không xa đã tìm được chỗ Đỗ Sát.
Trần Phàm cũng ở đó, gã đang nói chuyện cùng với đám người Phương Thư Thường.
Khi Tây Qua đến, tất cả mọi người nhích lại gần hơn.
- Đỗ thúc, lấy bản đồ ra đây, ta muốn nhìn địa hình xung quanh đây một chút. Hiện giờ chúng ta đã qua Trường Giang, bên này đều là địa bàn của quan phủ, càng tiến về trước càng khó thoát thân. Cho dù có thể cứu Phật soái hay không, hay giết được Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu hay không, trước hết chúng ta đều phải tính đến đường lui.
Nàng nói tới đây thì dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Phải hiểu rõ một chút.
Mấy ngày gần đây, đám người Phương Bách Hoa đi theo đội ngũ áp giải Phương Thất Phật lên kinh về phía bắc, tuy rằng không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng ai cũng biết, tình cảnh cũng không lạc quan gì.
Hai tên tổng bộ đầu Thiết Thiên Ưng và Tông Phi Hiểu này lên kế hoạch rất rõ ràng, tuy rằng vẫn chưa động thủ với đám người Phương Bách Hoa, nhưng càng đi về phía bắc, thì khu vực có thế lực của thế gia ngày càng dày đặc, một khi đối phương ra tay, muốn thoát thân lại càng khó. Bọn họ dùng cách tỏ rõ âm mưu ra cho biết, trước khi vào kinh, cho dù các ngươi đến cứu, nhưng hễ để chậm trễ một ngày, thì các người lại càng khó có đường lui.
Năm đó Phương Thất Phật giao du cũng khá rộng, hiện giờ có thể tụ tập họ lại, họ đều là người võ lâm từng là dòng chính của Phương Lạp hoặc là từng nhận ân tình của Phương Thất Phật. Đối với bọn họ, dù rằng hy vọng xa vời, nhưng vì đạo nghĩa phải cứu Phương Thất Phật, có người tính tình ngay thẳng, còn nói cùng lắm thì "mười tám năm sau lại là một hảo hán". Phương Bách Hoa hy vọng có thể tìm thấy được cơ hội từ trận thế của đối phương, chúng cắn mồi câu, rồi kéo móc đi, nhưng cũng khiến bản thân bị dấn vào càng sâu.
Đám người Lưu Tây Qua tất nhiên là nhận thức được rõ chuyện này, nhưng dựa vào giao tình giữa Phương Thất Phật và Bá Đạo Doanh, đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng khiến họ phải đau đầu. Tới lúc này Tây Qua đã tìm lại được chút bình tĩnh, mọi người cũng đã nghĩ được nhiều điều hơn. Trần Phàm đứng đó khoanh hai tay trước ngực, lúc này mới dám bật cười, gã nhìn cô gái với chút cổ quái, ánh mắt của Tây Qua cũng rất sắc bén nhìn lại như một lời đáp lễ.
Hai người không ở đó mà đánh nhau, Đỗ Sát lấy bản đồ ra, mọi người đều cùng nhau nghiên cứu, sau khi có chút ý tưởng, Tây Qua mới để Phương Thư Thường tìm chút giấy và mực. Khi nàng rời khỏi cũng là lúc Trần Phàm tiến gần lại:
- Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, trong thư không biết Ninh Nghị đã viết gì.
- Tránh ra! Bằng không đánh nhau bây giờ!
Tây Qua vênh vênh cái cằm lên, nhưng Trần Phàm biết rằng, trong ánh mắt đó có sự quen thuộc và thân thiết mà trước đó gã đã từng gặp, gã dừng bước, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu cười cười. Tây Qua biết gã đang cười nhạo mình, nên rời khỏi với chút bực mình.
Trần Phàm đứng ở đó một lúc, nhìn theo bóng của Tây Qua đi về phái hướng núi đằng kia, gã ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng của bầu trời, rồi lại nhìn ánh sáng sáng dưới chân núi, cười lẩm bẩm nói:
- Ta sẽ xem trộm.
Sau một lát, gã lại hạ thấp giọng lẩm bẩm lại lần nữa:
- Ta phải xem trộm mới được.
Trở lại căn phòng nhỏ cũ nát, Tây Qua tìm chỗ nào ngồi xuống, sau đó dựng cái hộp đao lên để làm bàn, sau khi mài xong mực, nàng nhìn ra ngoài cửa:
- Đợi sau khi làm hỏng mọi việc, ta sẽ vừa gào vừa khóc đến tìm chàng giúp.
Sau đó giơ bút lên ngồi nghĩ một hồi.
- A, viết gì bây giờ nhỉ?
Nàng có chút oán niệm với cái tên A Qua mà Ninh Nghị gọi mình, nàng suy nghĩ thật lâu, nếu kêu A Xoa thì có chút đánh giá thấp người ra. Không biết vào lúc nào nàng đã viết lên trên giấy rồi
- A Ngốc
Nàng viết lên tên xưng hô, sau đó lấy phong thư của Ninh Nghị ra nhìn thoáng qua.
- Thấy chữ cũng như gặp người.
Đêm khuya thanh tĩnh, trong lúc cô thiếu nữ đang say sưa với chuyện viết thư của mình. Bỗng có một tiếng sấm lớn, nhìn lên trời thì đã thấy màn trời đã bị che phủ bởi một màn mây đen kín.
Vài ngày sau, Ninh Nghị nhận được một bức thư khi ở Mộc Nguyên, nhưng không phải là thư của thiếu nữ, mà là bức thư của vị thủ lĩnh Phương Bách Hoa, rằng đội ngũ cuối cùng của Vĩnh Lạc triều rốt cuộc đã rơi vào cục diện chết chóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...