Ở Rể (Chuế Tế)

Mùa đông năm Võ Cảnh Hàn thứ mười, Biện Lương! Đến tháng mười hai tuyết mới bắt đầu rơi. Mặc dù nói thế, nhưng mọi người đều nói tuyết rơi đúng lúc bội mùa, nhưng trong đầu năm Cảnh Hàn thứ mười, sáu tháng cuối năm mùa màng rất tốt, thời gian ấm áp dài hơn một chút, cũng cho con người thêm nhiều đường sống.

Tới mùa lạnh, toàn bộ trong ngoài Biện Lương như được bao phủ bởi một dòng nước ấm, khi đám ăn mày ở ngoài thành tụ tập, bên trong thành nhà giàu cứu tế, phát cháo miễn phí thay cơm, vẫn tiếp tục không ngừng. Mà bởi vì Yến Kinh đã khôi phục, lúc này sự nhiệt tình với chiến tranh của cả thiên hạ cũng phát triển cao hơn, nhóm phú thương cường hào đối ngoại thì hô hào sớm ngày bình định Yến Vân, bên trong thì nhiều người đi làm việc thiện, thật là thiên hạ một lòng từ trên xuống dưới.

Mà đối với nhóm văn nhân mà nói, thành Biện Lương mùa đông này trở thành một địa phương người người đều đổ xô tới. Từ sau mùa thu, tất cả các văn nhân thư sinh trong thiên hạ liền tụ về thành Biện Lương. Những người này, có khi là thí sinh đến vì kỳ thi vào mùa xuân năm sau, còn lại là vì tin tức Yến Vân quy phục được truyền đến, bởi vậy vào kinh chạy chức quan.

Thư sinh Vũ triều đã nhiều lắm, người có công danh cũng nhiều, có một vài vấn đề của quan chức vẫn tồn tại, vả lại đang không ngừng mở rộng. Nhưng nếu mười sáu châu Yến Vân có thể giành lại, ngay lập tức khả năng trống ra một số vị trí lớn, trong tình hình như vậy, chạy chức quan là một điều tất yếu.

Văn nhân tụ tập, ngoại trừ việc làm cho các nhà trọ trong kinh thành nhất thời kín người hết chỗ, cũng làm cho nhiều việc trọng đại xảy ra không dứt, thanh lâu đang trong lúc kinh doanh thịnh vượng dị thường. Mặc dù thoạt nhìn một vài văn nhân có vẻ hà khắc, hầu hết văn từ ca tụng công đức không khỏi theo một khuôn khổ, không có sự đổi mới, nhưng thịnh thế như vậy, chung quy vẫn là đáng khen đấy, đó là bởi vì Phương Lạp khó tránh khỏi bị chém đầu, mặt phía bắc Yến Kinh bình phục, thổ phỉ Lương Sơn đền tội, trong khoảng thời gian này Biện Lương lưu hành phong cách thi từ nhưng thật ra so với lúc trước thì ngòi bút của các thư sinh đã dũng cảm hơn, xem ra cũng đã vượt qua ý chí xếp bút nghiên theo việc binh đao rồi.

Mà ở tình thế như vậy, từ ý nghĩa nào đó mà nói, trong vòng một năm nay cùng Phương Lạp, Lương Sơn thậm chí cả Biện Lương thi từ ít nhiều đều có liên quan đến tên của một người. Những ồn ào náo động từ Đoan ngọ qua đi, liền nhạt dần dần ra vòng tròn thượng lưu Biện Lương, trở thành chỉ có những người biết đến sự tồn tại của người này, khi nhớ tới ít nhiều sẽ cảm thấy tiếc nuối và không giải thích được.

Người này tên là Ninh Nghị Ninh Lập Hằng.

Sau khi từ Sơn Đông trở lại Biện Lương, hắn vẫn chưa chính thức gia nhập Mật Trinh Ti, cũng không giống Tần Tự Nguyên là suy tính vào Quốc Tử Giám, cầu công danh hoặc là chính thức xuất hiện công khai. Ngoại trừ danh hiệu phụ tá ở Tần phủ ra, thời điểm còn lại, vị công thần vừa mới phá Lương Sơn này trở về nhà, tiến vào cuộc sống nhà nhã "Cùng vợ dạy con", "Bảo dưỡng tuổi thọ", thỉnh thoảng đứng đằng sau sắp xếp kế hoạch buôn bán một chút, cuộc sống cứ nhàn nhã thoải mái như thế.


Nhưng đương nhiên, đối với Tần Tự Nguyên và những người cấp bậc khác mà nói, buôn bán là hoàn toàn không nằm trong khái niệm "Đại sự".

Vào lúc này bởi vì quản lý sự vụ của Bắc Phạt, thanh thế cũng như diều gặp gió, nội bộ Tướng phủ gần như quyền khuynh triều dã, mà bên trong Mật Trinh Ti, một năm nay sự tình làm người ta thực sự phấn chấn không phải là Đồng Quán Bắc Phạt, cũng không phải là bình định phía nam, mà là chỉ có Ninh Nghị đi Sơn Đông, trong vòng hai tháng đã giải quyết xong tai họa ngầm Lương Sơn này, giống như là liều thuốc trợ tim chân chính.

Đối với một vài việc mà Ninh Nghị đã biểu hiện năng lực ra ngoài, đặc biệt việc đại phá Lương Sơn lộ ra thủ đoạn khống chế nhân tâm trong tay, tuy rằng quỷ dị gân giông yêu quai, nhưng nếu muốn làm việc bình thường lớn nhỏ tất nhiên không làm khó được hắn. Người này phải dùng như thế nào, Tần Tự Nguyên từng có ý tưởng, ngay cả đã cùng đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên thảo luận thì vẫn cứ băn khoăn cảm thấy không được. Nhưng mà đến cuối cùng, Ninh Nghị trở lại Biện Lương, lại lựa chọn ẩn thân phía sau, đây thật là một sự kiện ngoài dự liệu của mọi người.

Nếu là người trẻ tuổi bình thường, đám người Tần Tự Nguyên sao lại cho hắn "Tự lầm" như thế. Nhưng Ninh Nghị làm việc nói chuyện, đều có một cỗ khí thế đương nhiên, đặc biệt lần này trở về mặc dù đối với người bên ngoài hắn thẳng thắn bày tỏ hiện giờ không muốn vào quan trường, nhưng đối với sự tình sau đó, biểu hiện ra ngoài lại cũng không phải là cảm giác trốn tránh, mà giống như đó là ý nghĩ thật sự của chính mình. Đối với Tướng phủ sau này có chuyện gì, hắn hứa hẹn tất nhiên sẽ hỗ trợ, nhưng ngoài điều đó ra, dường như hắn có thêm một số ý tưởng lớn muốn thực hiện, khiến người ta cảm giác chú ý nhiều hơn.

Tần Tự Nguyên ngày trước cùng hắn trao đổi, liền biết lòng hắn suy nghĩ phức tạp. Sau chuyện Hàng Châu, Lương Sơn, hệ thống Nho gia, lý tưởng thiên hạ muôn đời thái bình trong lòng hắn đến cuối cùng là cái gì, tất cả mọi người rất khó thấy rõ ràng. Theo như cách nghĩ trước đây của bọn họ, Ninh Nghị lúc trước nản lòng thoái chí, khả năng đó là gặp phải vấn đề khó giải quyết, lúc này đã có quyết định của chính mình, nói vậy cũng là bởi vì việc này mà đến. Sau khi khuyên bảo không có kết quả, liền không cần nhiều lời nữa, chỉ nói hắn vẫn là thân phận phụ tá trong Tướng phủ, cũng có một vị trí ở trong Mật Trinh Ti, ngày bình thường cố nhiên thanh nhàn chút, khi cần giúp đỡ thì cứ đến, Ninh Nghị cũng gật đầu đáp ứng.

Như thế, sự xuất hiện của hắn ở Biện Lương dần nhạt dần.

Đương nhiên, hơn ba tháng tới nay, đối với lúc trước đáp ứng cách nghĩ của Ninh Nghị, đám người Tần Tự Nguyên có lẽ là có chút hối hận.

Vì trong khoảng thời gian này, việc hắn làm cũng không nhiều, nếu phải đứng lên quy nạp, ở trong Biện Lương phồn hoa huyên náo mấy tháng, Ninh Nghị làm ra một vài gánh hát tạp kỹ, mua vài cái lò rèn, xưởng tạo giấy, chỗ trú hầm, tửu phường, thậm chí là cửa hàng buôn bán gạo vân vân.


Đối với người thường mà nói, mặc dù thoạt nhìn khó phân phức tạp, nhưng trong mắt đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, đơn giản chính là chút việc nhỏ thuận tay ném tiền đều có thể mua được. Ninh Nghị trước đó có trải qua khảo sát hay không, bọn họ không biết, nhưng toàn bộ quá trình mua thoạt nhìn thực là vô cùng nhàn nhã, Ninh Nghị phí khí lực không lớn, dường như cũng chỉ là trong những ngày sống nhàn nhã, thuận tay mua vài thứ, sau đó đem mấy thứ tài nguyên, nhân lực tới một trang viên ở ngoại ô, làm tập trung, tính phương hướng cải tạo.

Chỉ có khi hứng thú của Ninh Nghị dính đến cửa hàng gạo, Tần Tự Nguyên nhớ tới một chuyện, tìm Ninh Nghị tán gẫu qua một lần, chủ yếu là muốn Ninh Nghị làm ra "Lôi tử" và "Máy xay gió" mà trước đó từng làm ở thành Hàng Châu. Lúc ấy mấy thứ này vẫn chưa lưu truyền ra, nhưng lúc này Tần Tự Nguyên lại không thể không suy xét ảnh hưởng mang đến trong đó, ông hỏi Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng liền gật đầu thừa nhận đúng là muốn làm chút về phương diện này.

Lúc này Vũ triều giàu có và đông đúc, trọng phân biệt giàu nghèo, đối với giai cấp cao mà nói việc xát gạo là đương nhiên. Tuy nhiên thực ra, trình tự xát gạo lại khá rườm rà, ở trình độ nào đó mà nói, cũng quyết định giá cả của gạo xát. Nếu Ninh Nghị thật sự chuẩn bị sẵn sàng, làm ra mấy thứ Lôi tử này, bởi vì kỹ thuật hàm lượng Lôi tử không tính là cao, cố nhiên không thể kiếm được lợi nhuận trong mười năm tám năm, nhưng với năng lực của Ninh Nghị, trong thời hạn ngắn kiếm được số lớn lại là vô cùng dễ dàng. Từ nay về sau loại gạo nghiền được dùng công nghệ này sẽ được khuếch trương, giá cả gạo xát giảm xuống, chưa chắc không là một chuyện tốt, nhưng lúc này, đã có phiền toái tương đối.

- … Hiện giờ tuy rằng triều đình của ta giàu có và đông đúc, người nghèo cũng không thiếu kế sinh nhai, nhưng dù sao cũng là thời kì đánh giặc, hậu cần cực kỳ khẩn trương. Nếu là sau khi Liêu vong, người Kim lại có uy hiếp, sự căng thẳng này cũng sẽ vẫn kéo dài xuống. Lúc này nếu giảm giá cả gạo xát xuống, người có gia cảnh hơi chút giàu cũng coi đây là lương thực, chỉ sợ gạo thiếu cũng sẽ biến thành một vấn đề. Bởi vậy hy vọng Lập Hằng tạm thời niêm phong cất vật ấy vào kho …

Điều này cũng chỉ là khiến Ninh Nghị cảm thấy hứng thú nhất thời thôi. Nếu Tần Tự Nguyên đã mở miệng, Ninh Nghị cũng tự bỏ việc. Mà ở những chuyện khác, ngoại trừ ở Giang Ninh từng có rượu nồng độ quá cao, hắn bố trí tùy ý mà nhàn tản, không có bao nhiêu người có thể nhìn ra ý đồ của hắn. Nói chung, đối với đám người Giác Minh, Nghiêu Tổ Niên, người thanh niên vốn có cơ hội rạng rỡ trước mặt mọi người sau này lại mai danh ẩn tích ở trong vòng luẩn quẩn phức tạp tại Biện Lương ngoài dự đoán, còn đối với một vài người không hiểu thì lại coi là chuyện nhỏ.

Ở một chỗ khác Biện Lương, trong lòng của đệ nhất hoa khôi Phàn Lâu Lý Sư Sư cũng đặc biệt có ý cùng niềm nghi hoặc như vậy. Đặc biệt là mùa đông, là thời điểm văn hội trong thành Biện Lương hưng thịnh, nàng ngẫu nhiên nghĩ đến người này liền cảm thấy mê hoặc.

Tháng năm lúc Ninh Nghị rời khỏi Biện Lương, nàng đã chú ý đến mọi chuyện ở Sơn Đông, sau lại nghe nói toàn bộ tình thế, trong nội tâm nàng rất khó nói ra là cảm giác gì. Song khi cuối tháng tám Ninh Nghị từ Sơn Đông trở về, ngoại trừ gặp nàng một lần, xem như báo bình an với bằng hữu, từ đóvề sau trong vòng mấy tháng, tên của Ninh Nghị đã không có xuất hiện tại các buổi tụ hội sự kiện lớn ở Biện Lương nữa. Nàng biết rằng đồng hương này ở Biện Lương, cũng biết hắn phi thường lợi hại nhưng giống như không khí, hắn cứ như vậy mất tiêu, mỗi khi nhớ tới, thì trong lòng nàng liền nghi hoặc. Tại đây trong các buổi thịnh yếu có bao nhiêu người tận hết sức để triển lộ tài năng, còn người kia … rốt cuộc hắn đang làm gì … Sáng sớm, phòng ấm áp, từ phòng chủ nhân mở cửa sổ ra, đem một luồng khí trong trẻo nhưng se lạnh tiến vào trong phòng, trong không khí vang lên ngoại trừ tiếng ca còn có tiếng trẻ con hứng thú tụ tập.


- Cô nương bé nhỏ sáng sớm rời giường, kiên trì rèn luyện! Thân thể tốt! Chúng ta ca hát, chúng ta khiêu vũ, chúc phúc mọi người … Chúc mừng năm mới …

- A a a … Oa oa oa …

Một đứa bé mặc quần áo giống như quả bóng ngồi ở đằng kia phất tay, y y a a kêu, biểu hiện ra tâm trạng của mình rất tốt. Nữ tử từ trên giường xuống tay còn đang cầm nút thắt quần áo:

- Còn chưa xong mà còn chưa xong mà, ta còn chưa mặc quần áo tử tế, đừng mở cửa sổ, tướng công, khí lạnh ảnh hưởng đến Hi Nhi đấy …

- Tô Đàn Nhi nàng chậm như vậy làm sao có thể ra ăn cơm được. Ninh Hi nhà ta mới không cần nuông chiều từ bé như vậy, đúng hay không?

Trong phòng, dùng lò lửa để sưởi ấm, không lâu trước ở đây mới lần đầu tiên xuất hiện than tổ ong còn đang thiêu đốt, để lên trên còn có thể đun nước. Khi Ninh Nghị dậy thế nào cũng là lúc đứa nhỏ khóc, Tiểu Thiền và Quyên nhi đã bưng chậu nước đi vào, sau khi trộn lẫn nước ấm, vắt khăn lông cho Ninh Nghị, sau khi Ninh Nghị lau mặt, nhân lúc khăn còn ấm, cũng lau mặt cho đứa con luôn.

Đối với loại sức ép này của phụ thân, Ninh Hi oa oa kêu to, gần như khóc nức lên, nhưng thật ra sau khi lau xong, trên mặt đỏ rực giống quả táo, đợi cho Tiểu Thiền bế đứa bé đầy ủy khuất đi, Ninh Nghị mới lắc lắc đầu:

- Nóng một chút mới có lợi a, không ngờ còn dám phản kháng.

Theo sau mới đi qua tự mình rửa mặt.


Tô Đàn Nhi liền đi tới, nhéo nhéo khuôn mặt của Ninh Hi:

- Cha thật là xấu, đúng hay không?

- Nói lời nói bậy ta nhất định sẽ nghe thấy.

- Hừ!

Sau khi độc lập tách ra, cảm giác người một nhà trong hai tháng này mới thành hình. Trên thực tế, là khi Ninh Nghị mới từ Lương Sơn trở về, cảm giác trong nhà không có vẻ náo nhiệt như vậy. Tô Đàn Nhi thói quen trưởng thành sớm, quản lý một gia đình, đám người Tiểu Thiền cũng đã sớm quen thuộc bước đi của một đại gia tộc.

Quy củ phải nghiêm khắc, chủ nhân phải có uy tín. Đặc biệt Ninh Nghị rời khỏi, vì Tô Gia báo thù, Tô Đàn Nhi chống đỡ một gia đình, cũng cần phải tăng sự quản thúc hơn, khoảng thời gian đầu, các nàng vừa lo lắng an nguy của Ninh Nghị, vừa phải thích ứng nơi ở mới, ngày ngày trôi qua thật sự buồn tẻ.

Sau khi Ninh Nghị trở về, hết thảy mới thay đổi.

Một gia đình, dù sao cũng phải có một người nóng cốt như vậy. Sau khi hắn trở về, đám người Đàn Nhi mới chính thức tính là có chỗ dựa vào, thế đạo này, loại cảm giác này càng đặc biệt rõ ràng. Chẳng qua, cũng bởi vì Ninh Nghị trở về, hết thảy phương hướng lại trở nên khác đi nhiều.

Ninh Nghị cũng không để ý mấy tới quy củ, tuy rằng trong nhà này hắn cũng xem như là "Lão gia", nhưng ở nhà, hắn cũng không tỏ ra kiêu ngạo, thỉnh thoảng ôm con, lại mang thê tử, đám người Tiểu Thiền vui đùa, đối với tôi tớ cũng luôn luôn ôn hoà. Mặc dù đang ở nhà này cũng có một vài người hầu từ Giang Ninh theo tới ít nhiều đều biết rằng sự lợi hại của Ninh Nghị, nhưng hai, ba tháng sau đó, toàn bộ không khí gia đình gần như đã hoàn toàn khác với Tô gia Giang Ninh rồi …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui