Tới ngày mười chín tháng bảy, đám người Vương Sơn Nguyệt, Chúc Bưu cũng đi đến gặp Ninh Nghị, cũng chào hỏi Lục Hồng Đề. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên vì sư phụ của Ninh Nghị lại là một cô gái trẻ như vậy.
Tuy nhiên tuổi trẻ này cũng chỉ là đối với thân phận "sư phụ" mà thôi. Lục Hồng Đề lớn hơn Ninh Nghị ba, bốn tuổi. Trong mắt Ninh Nghị thì Lục Hồng Đề đúng là đang độ tuổi thanh xuân, xinh đẹp nhất. Còn đối với đám người Vương Sơn Nguyệt thì thân phận của nàng cao hơn Ninh Nghị một bậc, cho nên đó cũng không phải là việc gì quá khó có thể chấp nhận.
Mà giữa Ninh Nghị và Lục Hồng Đề thực ra lại có hơi chút ngăn cách trong hai ngày ở chung tiếp theo. Mà trước khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì không có sự ngăn cách này, nhưng trên thực tế, có lẽ đã xuất hiện trong lòng Lục Hồng Đề từ sớm hơn nữa. Đối với Ninh Nghị, hắn có thể mơ hồ nhận thấy tâm lý phòng ngự theo bản năng hình thành trong lòng Lục Hồng Đề. Nhưng trên thực tế, trong thời gian mấy ngày đầu, việc hắn phải làm cũng không hề ít, cho dù chỉ tiếp đãi xã giao thôi thì thực ra cũng đã chiếm của hắn rất lớn thời gian.
Đối với Lục Hồng Đề, trong lòng hắn vẫn chất chứa một chút sự tình. Trong hai ngày này, hắn cho người mời đến mấy đấu bếp tốt nhất của các thị trấn lân cận, cho nên mỗi bữa ăn với nhau đều là những thứ ngon nhất, tinh tế nhất trong vùng này.
Đối với Ninh Nghị thì làm loại chuyện này không cần lý do dung tục gì, có thể làm như vậy thì cứ thế mà làm thôi. Hắn không ngại việc xấu và cũng không kiêng dè những gì tốt nhất. Mỗi ngày hai người đều nói chuyện với nhau nhưng cũng chỉ vào lúc ăn cơm và sau khi màn đêm đã buông xuống.
Thương thế của Lục Hồng Đề không quá nghiêm trọng, ít nhất là sau khi Chu Đồng rời khỏi thì biểu hiện bề ngoài của nàng đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Hai người vào ở trong tòa nhà nhỏ mà Chu Đồng để lại, cứ mỗi đêm lại một lần thôi cung quá huyệt cho Ninh Nghị. Ninh Nghị vốn cảm thấy thương thế của nàng chưa khỏi hẳn, muốn từ chối việc này, nhưng Lục Hồng Đề vẫn khá kiên trì nên hắn cũng cứ để mặc cho nàng làm.
Khi hai người ở bên nhau thường thường là Ninh Nghị nói, Lục Hồng Đề nghe.
Vì nàng có tâm sự nên cũng không nói nhiều cho lắm. Đến khi đám người Vương Sơn Nguyệt tới thì Lục Hồng Đề càng để ý tới hình tượng sư phụ trước mặt Ninh Nghị. Bởi vì xung quanh thường thường có người bên ngoài nên cho dù hai người có tâm tình tương đối thân mật nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài. Tuy rằng tình cách Lục Hồng Đề khá bình dị nhưng dù sao lúc này cũng coi như là bề trên của Ninh Nghị, đám người Vương Sơn Nguyệt cũng không thân cận lắm với nàng.
Trưa hôm nay ngày hai mươi mốt tháng bảy, Ninh Nghị xử lý xong việc gặp mặt Tri châu Tế Châu thì đưa Lục Hồng Đề đến tửu lầu tốt nhất ở thị trấn Nghi Nguyên ăn cơm, món ăn không gọi nhiều nhưng đương nhiên là tốt nhất. Trong lúc ăn cơm, một đám đón dâu từ trong thị trấn khua chiêng gõ trống đi qua dưới lầu. Lục Hồng Đề nhìn ngắm một hồi, Ninh Nghị nhìn thấy hết. Sau khi trở lại nhà, Ninh Nghị đang định cân nhắc nói chuyện nhưng lại có người đến thăm hỏi nên hắn tạm thời đánh mất ý niệm đó trong đầu, đành đi ra ngoài tiếp khách.
Đến chiều, khi Vương Sơn Nguyệt từ bên ngoài tới, thấy nữ tử dáng người cao gầy đó lẳng lặng đứng giữa sân trong ánh nắng chiều, đầu hơi ngẩng lên, dường như có chút cô đơn. Nhưng Lục Hồng Đề lập tức quay đầu cười cười chào hỏi y.
Một lát sau, Vương Sơn Nguyệt cưỡi ngựa đi ra ngoài với Ninh Nghị. Y nói với vẻ hơi cẩn thận:
- Hình như … Lục tiền bối … Có chút tâm sự …
- Ừ, ta biết.
Ninh Nghị gật đầu.
Có một số việc vẫn xoay quanh trong lòng Ninh Nghị mấy ngày nay. Hắn đang định xử lý xong mấy việc thì tối về nói chuyện với Lục Hồng Đề một chút. Nhưng đúng vào buổi chiều thì bỗng nhiên có người đi tới báo cáo, nói Lục cô nương thu dọn đồ đạc đi ra khỏi thành, chỉ nhờ người nhắn với Ninh Nghị rằng nàng đã đi rồi.
Người quản sự của đồi Độc Long truyền lời kia cảm thấy việc này khả năng là rất quan trọng liền vội vã chạy tới báo cáo. Ninh Nghị nhíu mày, bỏ hết các xã giao với các quan viên, cưỡi ngựa một mạch đuổi theo.
Không bao lâu sau, tên quản sự kia có lẽ cảm thấy được sự quan trọng của thân phận của Lục Hồng Đề, lại gọi người đuổi theo phía sau. Chỉ có điều sau khi ra khỏi thành không xa thì Lục Hồng Đề đã tiến vào trong rừng núi, không thấy bóng dáng đâu. Ninh Nghị cứ thế phóng ngựa chạy lên ngọn núi nhỏ cao nhất gần đó. Khi tới đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu xuống. Hắn không nhìn thấy người nhưng đoán rằng nàng hẳn là vẫn còn đang ở gần đó.
Vương Sơn Nguyệt đi theo phía sau thấy Ninh Nghị ở trên đỉnh núi hô lớn:
- Lục Hồng Đề … Nàng trở về cho ta …
Nội lực Phá Lục Đạo ép ra khiến thanh âm truyền đi rất xa khắp núi rừng, những tiếng vọng cứ thế lặp đi lặp lại …
- Mặc kệ nàng suy nghĩ gì … Ta có lời cần nói với nàng! Nhưng mặc kệ nàng có trở về hay không, nàng hãy nghe rõ ta nói … Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
- Chờ ta đi núi Lã Lương tìm nàng …
Giọng nói cứ vang vọng khắp trong núi rừng. Ninh Nghị hô lớn hai lần, dừng ngựa một hồi rồi ghìm ngựa quay về. Vương Sơn Nguyệt nhìn vẻ mặt của hắn, có chút muốn nói muốn hỏi nhưng lại không thể mở miệng. Thầy trò này chẳng lẽ thật sự … Nghĩ là vậy nhưng bọn họ vẫn cứ trở về. Sau khi lên đến đường cái, Ninh Nghị lập tức bảo người bên cạnh lấy bản đồ xung quanh. Hắn lựa chọn con đường khả năng nhất để đi núi Lã Lương, lập tức cho người hạ lệnh quan binh lân cận nghiêm tra, tiếp đó cũng chạy vội về phía đó. Vương Sơn Nguyệt nói:
- Ngươi không định đi núi Lã Lương đấy chứ …
Ninh Nghị nghiêm mặt:
- Đùa cái gì thế? Có cái gì khó nói mà phải đi núi Lã Lương. Ta nói như vậy là chỉ để nàng mất cảnh giác. Chúng ta đi tới giao lộ phía trước chờ nàng.
Mấy người một mạch chạy như điên, qua hơn mười dặm thì tìm một chiếc xe ngựa màu đen ở trạm nghỉ chân gần đó, tiếp đến là lén lút chờ ở gần giao lộ. Ninh Nghị nhắm tay đặt trên đầu gối, chờ đợi bóng dáng Lục Hồng Đề đi qua đường.
Nhưng thời gian cứ thế dần dần trôi đi, mặt trời đã ngả về tây, ánh lên màu hồng rực rỡ, vẫn không nhìn thấy nàng. Cứ thế đợi cho đến khi trời tối sầm hẳn xuống, Ninh Nghị nhíu mày càng sâu, không cho binh lính ở giao lộ giữ thái độ nghiêm túc mà thậm chí còn cho người tới dặn bọn họ phải ra vẻ lười nhác một chút. Đêm dần sâu, trong núi vang lên tiếng gió thổi, tiếng của các động vật đi lại. Ninh Nghị buông mành, rốt cục cười cười tự giễu, cho người đánh xe ngựa trở về.
Trên đường trở về chỉ có một dịch trạm nhỏ, Ninh Nghị và Vương Sơn Nguyệt đi tới dịch trạm hỏi có ai như Lục Hồng Đề đến ngủ trọ hay không. Câu trả lời vẫn là không có. Có lẽ tối nay nàng lại ngủ ở trong rừng rồi. Đám người Ninh Nghị thuê phòng ở dịch trạm, tạm thời nghỉ lại ở đây.
Đường đi qua ở bên ngoài, phía trước và phía sau dịch trạm cũng đều là rừng núi.
Ninh Nghị ngồi ngoài bóng đêm hồi lâu, nhìn núi rừng với những tảng đá lớn tối đen. Có lẽ … Mấy người Văn Dục nói đúng, quả thật mình không biết cách tán gái.
Khoảng giờ Tý, trong núi truyền đến tiếng sói tru. Thanh âm đó hòa lẫn với gió núi, như xa như gần khiến nơi đây như thể bị cô lập. Dưới bầu trời, chỉ có dịch trạm nho nhỏ còn có chút ánh sáng đang bị bóng tối bao vây. Ninh Nghị trở về phòng trong dịch trạm, đẩy cửa đi vào bên giường, nhớ ra là mình còn không châm đèn, đang định quay người lại thì phía sau truyền đến cảm giác rung động. Hắn quay người lại, trong bóng đêm là ánh mắt của Lục Hồng Đề, mà một tay nàng đang giơ tới, nhẹ nhàng đặt lên sau đầu hắn.
Thân thể Ninh Nghị cứng ngắc, tê liệt, tứ chi vô lực, không thể nói chuyện, thậm chí còn nổi lên cảm giác mệt mỏi, nhưng trước mặt quả thật là Lục Hồng Đề. Nàng đỡ Ninh Nghị, cho hắn nằm trên giường, ngón tay vẫn nâng sau gáy hắn, khiến hắn lâm vào trạng thái sắp sửa hôn mê, nhưng cũng đủ để nghe rõ hết những lời nàng nói.
- Ta, ta vẫn luôn luôn nhìn ngươi …
Lục Hồng Đề cúi xuống, giọng điệu hơi hơi nghẹn ngào, nhưng lại có áp lực của tình cảm không kìm nén nổi. Giọt nước rơi xuống mặt Ninh Nghị, ấm áp và ướt át.
- Ngươi rất giảo hoạt mà. Ta phải đi, ta, ta … Không muốn để ngươi nói chuyện. Bởi vì ngươi quá thông minh. Nếu ngươi nói chuyện, ta nhất định sẽ đi không được …
Nàng khịt khịt mũi:
- Cái gì ngươi cũng dự tính đến, nhưng ngươi lại không nghĩ là sau khi ngươi đuổi theo đến đây, ta liền đi theo phía sau ngươi. Ta không nỡ đi, muốn nhìn ngươi nhiều hơn. Ngươi chỉ không tính được điều này …
- Ta, ta nhìn thấy ngươi cứ đuổi theo như vậy, cứ chờ ở giao lộ bên kia, muốn bắt được ta. Thấy ngươi tức giận, thấy ngươi bực bội … Cho dù trong hoàn cảnh xấu nhất, ngươi cũng chưa từng như vậy. Cho dù là ở Hàng Châu, hay là khi chúng ta bị người đuổi giết ở trong núi, ngươi cũng đều chưa từng như vậy. Lòng ta cao hứng nói không nên lời. Ninh Lập Hằng … Nhưng ta là sư phụ của ngươi …
- Ta biết không nên như vậy, ta, ta rất già rồi, hơn nữa ta còn là sư phụ của ngươi … Cũng không biết vì sao, lòng ta vẫn có ngươi, ta không xứng đang với ngươi … Nàng cố gắng kìm nén cảm xúc:
- Ta vốn nghĩ, chỉ là xuống gặp ngươi mà thôi. Nhưng khi gặp đám người Lương Sơn đó, ta muốn giúp đỡ ngươi, chỉ có thể nói là sư phụ của ngươi. Ngươi là người tốt, ta biết ngươi thấy được tâm sự của ta, ta cũng biết mấy ngày nay ngươi đều đang khó xử … Tuy nhiên ta đã quyết định, ta phải đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...