Ở Rể (Chuế Tế)

Phúc Lộc yên lặng gật đầu, trong lòng cũng thở dài một hơi. Tuy rằng lão già nói không thích nhất Lâm Xung nhưng trên thực tế, sau khi biết được việc của Lâm Xung, những gì lão đã làm vì Lâm sư đệ đã hơn xa một ít sư huynh đệ khác. Trong đó bao gồm cả việc Ninh Lập Hằng kia mở miệng nói muốn mở cho người đệ tử này một con đường sống. Phúc Lộc cũng có thể nhìn ra được rằng, kỳ thật lão già cũng không thích Ninh Lập Hằng cho lắm. Với tính cách yêu ghét phân minh, nghiêm túc, rõ ràng, Ninh Lập Hằng mở miệng nói vậy cũng chính là một phần ân tình.

Giống như lúc trước biết được tin Sử Văn Cung chết, lão già cũng chỉ thản nhiên hừ một tiếng, cũng không xen vào nữa. Nhớ lại, tuy rằng tính tình Lâm sư đệ yếu đuối nhưng y từ thiếu niên đến lúc trưởng thành vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cưới được thê tử đẹp như hoa, làm một giáo đầu trong cấm quân, nếu như không có sự tình sau này thì đó hẳn là một cuộc đời mỹ mãn.

Lúc này lão già dù tức giận nhưng cũng không còn tranh đấu nữa, có lẽ cũng chính vì tức giận đối với cái ác của thế đạo.

Bóng đêm thâm trầm, lão già ngồi trong sân một lát, bỗng nhiên có một con chim bay tới. Phúc Lộc giơ tay đón lấy con chim đó, gật đầu nói gì đó với Chu Đồng rồi tắt lò lửa, chủ tớ hai người rời khỏi sân, cứ thế đi thẳng về phía rừng cây bên ngoài thị trấn. Không lâu sau, lại có bốn bóng người đi đến. Đi đầu là một phụ nữ trung niên, theo sau là ba người, trong đó người đi trước ăn mặc theo kiểu Ngu Hầu, phía sau là hai gã người hầu. Khi bốn người đi đến thì Chu Đồng và Phúc Lộc đang đứng ở cạnh ao nước nhỏ trong rừng. Phụ nữ trung niên đi tới hô lên một tiếng:

- Chủ nhân.

Chu Đồng gật gật đầu. Ngu Hầu đeo đao ở phía sau vội vàng đi tới chào.

- Lục Khiêm gặp qua Chu đại tông sư, đã đã trễ thế này còn triệu tập chúng ta …

- Đừng nói lằng nhằng nữa.

Chu Đồng quay lưng lại, khoát tay áo:

- Sự tình mà Cao Thái úy nhắn nhủ đã làm xong rồi.

- A, hai người Ninh, Lục đó thực sự đã …

- Lão phu còn có một việc khác, phải nhờ Lục Ngu Hầu chuyển lời tới Thái Úy đại nhân. Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi nghe.


- Vâng!

Chu Đồng chính là thiên hạ đệ nhất nhân, tính tình cao ngạo, từ khi gặp mặt đến giờ chưa bao giờ có thái độ tốt với những người này. Lục Khiêm mấy lần bị lão ngắt lời nhưng cũng không trách, liền chắp tay đi tới, dừng lại phía sau Chu Đồng. Chu Đồng chắp hai tay sau lưng, trầm mặc nhìn bóng đêm một lát mới rốt cục mở miệng nói:

- Trong thành Biện Lương, con trai của Cao Cầu có danh hiệu Hoa Hoa Thái Tuế, những nữ nhân mà y coi trọng đều do ngươi đi bắt thay cho y à?

Lục Khiêm hơi hơi sửng sốt.

- Lâm Xung cùng ngươi vốn là bạn tốt, nhưng Hoa Hoa Thái Tuế lại nhắm trúng thê tử của gã, cũng là do ngươi thiết kế, đúng không?

Thấy Chu Đồng quay người lại, ánh mắt như hổ nhìn mình, Lục Khiêm tay nắm lại, chân đã muốn lùi lại theo bản năng:

- Tại hạ …

- Đồ vô sỉ!

Chu Đồng vung chưởng chụp tới. Trong nháy mắt đó, chân Lục Khiêm muốn động, cánh tay muốn giơ lên đỡ, nhưng hết thảy đều không thể biến thành hiện thực.

Trong mắt mọi người, Chu Đồng giơ chưởng nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu Lục Khiêm.

Thân hình Lục Khiêm chấn động.

- … Sao có thể để lại ngươi!


Tiếng nói hạ xuống, thân thể Lục Khiêm quỳ xuống, sau đó ngã phịch xuống.

Cách đó không xa, hai gã người hầu của Lục Khiêm run lập cập cả hàm răng:

- Ngươi, ngươi … Ngươi giết …

- Văn Anh, Phúc Lộc, giết bọn họ, xử lý một chút.

Chu Đồng sửa sang lại ống tay áo, chắp hai tay sau lưng, quay người rời đi. Thân hình Phúc Lộc chưa động thì người phụ nữ trung niên tên là Văn Anh đã vung tay, hai phi tiêu liền cắm trên trán hai người.

Chu Đồng dừng lại, quay đầu thì bóng hai người đã ngã xuống rồi:

- À, việc Lục Khiêm chết thì cố gắng chớ để cho người ta biết, đừng nói ra ngoài.

Phúc Lộc chắp tay nói:

- Vâng!

Sau khi dặn dò xong, Chu Đồng thản nhiên rời đi.

Người phụ nữ trung niên tên là Văn Anh hơi nghiêng đầu:


- Giết người của phủ Thái úy, đương nhiên không thể để cho người ta biết được, chủ nhân cần gì phải đặc biệt chỉ bảo chứ!

Tên của cô ta là Tả Văn Anh, vốn đều là người hầu của Chu Đồng như Phúc Lộc, sau đó hai người đã kết làm phu thê.

Phúc Lộc nói:

- Vừa rồi Lâm sư đệ đã tới, bị sư phụ đánh đi rồi. Lúc này sư phụ đã nhìn thấy tên Lục Ngu Hầu này, đương nhiên không thể cho phép y trở về hại những người khác nữa. Chỉ có điều để cho Lâm sư đệ biết rằng thù lớn chưa trả, có lẽ còn có chút động lực.

Tả Văn Anh lắc đầu:

- Huynh nói Lâm sư đệ không tồi nhưng muội lại thấy gã rất tầm thường. Nhà tan cửa nát cũng chỉ biết lên núi làm Phỉ! Tính tình thế này thì nói gì là nam nhi chứ!

Phúc lộc thở dài:

- Sư phụ cũng nói như thế.

Cho thi thể trong rừng cây vào bao tải, nhét thêm đá tảng dìm xuống đáy hồ, vừa xách, y vừa kể lại quá trình Lâm Xung gặp Chu Đồng cho thê tử nghe, cũng không kìm nổi có chút thổn thức.

- Ôi, Lâm sư đệ tập võ từ nhỏ, võ nghệ luyện được rất tốt, kỳ thật là một người không tham vọng, chỉ có điều bị kẻ xấu bên ngoài làm hại, đột nhiên gặp vận rủi. Tuy chủ nhân nói không sai, thấy tính cách của Lâm sư đệ như vậy nên ông ấy cũng có ý muốn rèn luyện cho y, chỉ có điều lần rèn luyện này, người bình thường chưa chắc đã chịu đựng nổi. Lần này y rời đi ắt là nản lòng thoái chí, có thể còn sống hay không thì còn khó nói. Nếu có thể nói được rõ ràng những lời nói sau của sư phụ cho y, có lẽ y còn có thể sống tiếp được …

- Y bị buộc đến mức độ này còn không thể tự ngộ ra, nếu chỉ nói một chút thì có thể giúp được gì cho y chứ. Cho dù là có lĩnh ngộ thì cũng phải tự bản thân mình. Muội thấy, tính tình huynh cũng có chút lề mề, yếu đuối.

Tả Văn Anh mím môi, lắc đầu nói tiếp:

- Theo muội thấy, huynh nghĩ lạc lối rồi. Điều quan trọng nhất thì huynh cơ bản là không nghĩ tới.


- Gì?

Phúc Lộc nhíu mày nhìn thê tử.

- Bởi vì y chính là đệ tử của Chu Đồng!

Tả Văn Anh ném bao tải đá vào trong hồ, nghênh cằm lên, ánh mắt ngạo nghễ, nói như đinh đóng cột:

- Y là đệ tử của Thiên hạ đệ nhất nhân! Sao có thể cứ cả ngày hối hận, phải có người khác tới dỗ dành, khuyên nhủ!? Y là đệ tử của chủ nhân, tập võ nghệ của chủ nhân! Gặp phải việc này, sao có thể yếu đuối lùi bước chứ?! Như vậy y chết có gì là đáng tiếc! Ai mà không gặp phải việc khó khăn, muội và huynh không có sao? Năm đó người nhà của muội chẳng phải cũng đã chết sao?! Y là đệ tử của Chu Đồng, nên biết rằng gặp phải việc này thì làm cái gì cũng có thể, trốn đi cũng được, chỉ có điều không nên đi làm phỉ! Y là đệ tử của Chu Đồng, đúng sai rõ ràng, vì sao không thể yêu cầu nhiều thêm một chút! Cả ngày chỉ nghĩ đúng sai rõ ràng, không quên đạo nghĩa, cả ngày nói là bị bất đắc dĩ phải làm việc ác! Đều là ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng thì nghĩ, vậy thì chết cứ chết đi! Hừ!

Phúc Lộc nhìn thê tử đang cao giọng nói, dần dần mỉm cười, gật gật đầu:

- Quả nhiên … Là muội hiểu tính cách sư phụ nhất. Ta quả thật nghĩ lạc lối rồi. Chẳng trách tất cả mọi người đều nói muội là cân quắc bất nhượng tu mi (nữ anh hùng không thua đấng mày râu), tính tình của ta lại hơi mềm, giống như sư phụ nói là trong lòng không có đao. Như vậy cũng không tốt …

Y kiểm điểm như vậy với thê tử, nghe y khích lệ mình, tuy đã là phu thê nhiều năm nhưng trên mặt Tả Văn Anh vẫn hơi hơi đỏ lên, cũng may là trong bóng đêm nên nhìn không rõ lắm.

- Trong lòng huynh có đao, việc này muội biết là được rồi.

Một lát sau, phụ nhân nói thêm:

- Sư phụ cũng biết mà.

Đêm nay lặng lẽ trôi qua, sáng sớm ngày hôm sau, càng nhiều người lần lượt đi đến. Ninh Nghị xử lý kế hoạch làm sao để càn quét Trúc Khe, An Bình, rồi lại thỉnh thoảng đi xem Lục Hồng Đề. Đến buổi trưa, chủ tớ Chu Đồng liền rời khỏi huyện Nghi Nguyên, chỉ có điều trước khi rời đi thì hình như nói chút gì đó với Lục Hồng Đề, khiến Lục Hồng Đề có chút rầu rĩ, không vui … Mười tám tháng bảy, mười chín tháng bảy, đại quân triều đình và mọi người của đồi Độc Long đã đến mảnh đất Tế Châu. Đồng thời, tin tức Tống Giang và đám người Lương Sơn cuối cùng đã đền tội cũng được quan phủ truyền bá đi gần xa.

Từ Trúc Khê đến An Bình, những nhân sĩ lục lâm lúc trước còn ồn ào tham dự thì giờ hò nhau bỏ chạy tán loạn, cũng hiểu được rằng mình đã đắc tội Ninh Nhân Đồ, liền thu dọn đồ đạc lên núi, vào rừng làm cướp. Nhưng khi hơn hai vạn người từ Trúc Khê bắt đầu càn quét tới thì vẫn có không ít người lọt vào trong lưới. Những người này cụ thể có những ai thì Ninh Nghị cũng không cần quan tâm. Sự tình cơ bản làm làm xong, hắn không cần tự mình tham dự vào nữa. Về việc giết người cho hả giận thì hắn cũng không có ham thích như vậy. Võ Thụy Doanh cũng thế mà đồi Độc Long cũng vậy, họ đều có rất nhiều phương pháp xử lý những việc như thế này. Có thể xử theo cách của quan phủ, cũng có thể xử theo cách của giang hồ. Mà sau khi xử lý, cũng có thể tiếp tục duy trì sự up hiếp sau này.

Đương nhiên, cũng có một số người xử lý công việc xong thì mấy ngày sau đều đến đây. Ví dụ như Phương Đốc Hành của Võ Thụy Doanh, hoặc là quan viên ở các nơi đều lần lượt đến thăm hỏi hoặc gửi thiếp. Sau khi tình hình Lương Sơn chấm dứt, không ai còn dám khinh thường Ninh Nghị nữa. Ninh Nghị tiếp đón từng người cũng tốn không ít thời gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui