Ở Rể (Chuế Tế)

Nàng đang chạy trốn đột nhiên chạy chậm lại. Lúc này đã đến một con đường hoang vắng ở cạnh thôn. Ninh Nghị ở phía sau chạy quá nàng mấy bước. Lục Hồng Đề dừng chân, lấy tay trái chắn hắn lại. Ninh Nghị cũng giơ tay nắm lấy tay nàng mới dừng lại được. Hai người nắm tay nhau đứng đó, trong lúc nhất thời, Lục Hồng Đề cũng không để ý. Nàng cau mày, nhìn bóng người ở góc thôn phía trước.

Đó là một … Lão già mặc áo bào màu lam, thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi. Tuy rằng dáng người khôi ngô nhưng thái dương đã bạc trắng, chắp hai tay sau lưng đứng đó, ánh mắt lặng lẽ. Ninh Nghị giỏi nhìn người, từ khí chất của lão già này có thể nhìn thấy rằng khả năng lão đã từng làm quan. Ví dụ như đám người Trần Kim Hà tuy rằng cũng có khí thế trầm ổn nhưng khí chất của giang hồ thảo mãng tuyệt đối khác với người đã từng lăn lộn trong quan trường. Không biết vì sao, trong ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu tới, Lục Hồng Đề cầm kiếm để trước ngực, như thể gặp đại địch.

Cùng lúc đó, có thanh âm từ xa xa truyền đến:

- Ha ha ha ha … Không uổng công bố đợi hai ngày ở đây. Đôi cẩu nam nữ các ngươi thực sự đến đây …

Giọng điệu kiêu ngạo, ngông cuồng đó đúng là xuất phát từ Thôn Vân Hòa Thượng. Từ thôn hoang vắng bên kia có vẻ như còn không ít người đang chạy tới.

Hóa ra nếu nói về trốn trong rừng núi thì có lẽ Lục Hồng Đề cực kỳ lợi hại, nhưng nếu nói về hiểu biết khu vực xung quanh thì đám người Thôn Vân Hòa Thượng, Lục Văn Hổ mới thực sự là địa đầu xà (rắn địa phương). Bọn họ tìm hai người Ninh Nghị không thấy, liền rõ ràng tính toán ra địa phương và chờ ở đây, còn quả thực đợi gặp được hai người.

Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, ở rừng cây bên kia, có một người trung niên mặc áo bào màu lam trẻ tuổi hơn một chút đã xuất hiện ở đó. Hắn khẽ nói:

- Xem ra hai người ở phía sau kia là cố ý đuổi chúng ta tới đây …

Lục Hồng Đề lắc đầu, hạ giọng nói:


- Không, y chính là một trong đó, nhìn đỉnh đầu y kìa …

Ninh Nghị cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên đỉnh đầu lão già vẫn chắp tay sau lưng kia đang hơi hơi bốc lên khí nóng.

Ninh Nghị cũng không biết tốc độ của mình rốt cục đã liên lụy tới Lục Hồng Đề đến mức nào, nhưng kẻ có thể từ phía sau ép hai người đến nơi đây, hơn nữa còn chờ ở đây trước một bước, rốt cục có tu vi đến mức nào thì trong lòng Ninh Nghị cũng lập tức hơi thiếu tự tin. Hắn đang tự hỏi thì lão già kia cũng đang đánh giá hai người, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đứng một chỗ liền hơi cau mày. Sau đó có hơn mười bóng người cũng từ sau thôn hoang kia chạy đến. Cầm đầu là Thôn Vân Hòa Thượng, bên cạnh còn có đám người Lục Văn Hổ, Hàn Lệ, trên mặt đều có vẻ tươi cười.

Mười mấy người vây lại, tiến tới từ sau lưng lão già áo bào lam.

Hàn Lệ cười lạnh một tiếng:

- Ha ha, ha ha, ta nói vì sao dừng lại, hóa ra là chờ người giúp đỡ ở đây …

Y cười lên mấy tiếng rồi hét lớn:

- Lâm Xung! Sử Tiến! Lương Sơn … Ở đây …

Thanh âm vang vọng trong núi rừng.


Y hô dứt lời, lão già cũng nhíu mày. Ninh Nghị nhìn núi rừng xung quanh nhưng thật ra không có động tĩnh của người Lương Sơn. Thôn Vân Hòa Thượng còn đi phía trước, lúc này lại nghe thấy lão già đã mở miệng nói:

- Ồ? Nếu mà ta giúp đỡ thì các ngươi thực sự chống đỡ nổi sao?

Giọng nói trầm ổn, to rõ ràng. Lời vừa nói ra, đám người Lục Văn Hổ đột nhiên biến đổi sắc mặt. Thôn Vân Hòa Thượng đi tới, phất tay về phía sườn lão già:

- Nếu không phải thì tránh ra đi!

Thôn Vân Hòa Thượng võ nghệ cao cường, phải xếp thứ nhất trong đám người Lục Văn Hổ ở đây. Một tay y phất ra nhìn như thể rất nhẹ nhàng nhưng thực tế lại có sức mạnh rất lớn. Y động thủ với lão già này cũng chính là có ý muốn thử xem có phải lão già này xuất hiện là muốn giúp đỡ hay không. Với võ nghệ và thân phận của y, sóng vai với bất kể ai trong chốn giang hồ này cũng đều không tính là quá. Chỉ có điều lần này y lại đẩy nhầm người rồi. Khi ống tay áo của y phất tới, lão già nghiêng đầu. Thứ y nhìn thấy đầu tiên chính là đôi mắt linh hoạt, sắc bén đến cực điểm của lão già, giống như mãnh hổ nổi giận vì bị nhổ râu.

Thôn Vân Hòa Thượng đẩy tới, thân thể của lão già cũng hơi lệch đi theo động tác nghiêng đầu. Bả vai gần như chỉ lệch đi một chút xíu nhưng đã nhẹ nhàng tránh được chưởng của y. Sau đó lão già đơn giản xuất một quyền.

Một quyền đẩy ra.

Trong mắt hòa thượng, quyền phong và khí thế của lão già kia lao đến như thôn thiên phệ địa (nuốt trời cắn đất) … Vào thời khắc này, xuất hiện ở trước mắt bọn họ là một người mà bất kể bên nào cũng không từng đoán trước được … Ầm một tiếng vang vọng không gian! Ở góc thôn hoang, đây là một đòn mà Thôn Vân Hòa Thượng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi, vượt qua dự kiến, chợt đến từ lúc nào, quả thật như rơi vào cạm bẫy đặt sẵn từ trước.


Theo một quyền mà lão già xuất ra, quyền phong gào thét lao tới trong khoảnh khắc. Ở thời khắc đầu tiên, trong mắt Thôn Vân Hòa Thượng thậm chí chỉ có một quyền đơn giản đó, xuất ra, phóng đại, hình thành một cơn lốc xoáy … Mà trong mắt đám người Ninh Nghị, lão già đó chỉ hơi nghiêng đầu, đẩy một quyền về phía Thôn Vân Hòa Thượng, sau đó vang lên tiếng lốc xoáy, nhưng cũng không phải là do lão già kia đánh tới mà là Thôn Vân Hòa Thượng đột nhiên co rút thân mình lại. Trong quyền phong của lão già, thân thể và áo cà sa của y lõm xuống giống như là hình thành một cơn lốc xoáy. Ống tay áo to lớn cuồn cuộn nổi lên tiếng vang, sau đó bay thẳng ra cách xa hai, ba trượng.

Thôn Vân Hòa Thượng võ nghệ cao cường, hơn nữa nổi danh về khinh công, lúc này bàn chân xem ra lại không có nhiều động tác. Toàn bộ thân thể chỉ bị một đòn quyền kia nhưng lại bay ra xa hai, ba trượng giống như bị điện giật, thậm chí còn nổ lên tiếng xé gió, nếu chỉ nhìn một cách thuần túy thì lợi hại không biết bao nhiêu lần so với cái nghiêng người xuất quyền của lão già kia. Chỉ có điều khi y lui ra ngoài ba trượng, đến sát tường một căn nhà vách đất thì mới dừng lại, sắc mặt biến đổi. Lúc này Ninh Nghị có lẽ còn nhìn không hiểu được sự lợi hại của quyền pháp của lão già nhưng lại thấy rõ sắc mặt và phản ứng của mọi người, liền khẽ vỗ tay nói:

- Hảo khinh công!

Lục Hồng Đề ở bên cạnh khẽ cười rất nhỏ.

Ngược lại với lời nói đùa cợt này của Ninh Nghị, mọi người bên kia đều sắc mặt nghiêm trọng, có người nghi hoặc, có người kinh hãi. Tuy rằng Ninh Nghị miệng khẽ nói như vậy nhưng kỳ thực trong lòng cũng giống như sắc mặt của những người bên kia, đang nghi hoặc về thân phận của lão già bỗng nhiên xuất hiện này. Thực ra lúc này hắn cũng hơi cảm thấy không ổn, chỉ có điều lão già đó vẫn không nhắm vào hắn.

Sau khi xuất quyền, lão già cũng đã xoay người sang chỗ khác.

- Lục Văn Hổ.

Chỉ nghe thấy tiếng lão già nói:

- Các ngươi thật sự là càng ngày càng không biết đạo lý rồi, không ngờ lại bắt đầu làm bạn với đám phỉ như thế này.

Lục Văn Hổ cau màu, thần sắc nghiêm nghị. Còn ở bên kia căn nhà vách đất, Thôn Vân Hòa Thượng lắp bắp:


- Ngươi là cái gì …

Nhưng lập tức hiện lên một cái tên khiến y có phản ứng:

- Thiết … Ngươi là …

- Hừ Thôn Vân Hòa Thượng, ta đã thấy tên của ngươi trong lệnh truy nã của quan phủ. Đã có duyên gặp gỡ, lão phu liền trừ hại là người giúp cho dân chúng vậy.

Lão già vừa nói vừa quay người lại, bàn tay chuyển động, nắm quyền, cất bước, hết thảy đều nhẹ nhàng, thản nhiên như thể rất tầm thường. Chỉ có điều theo một bước chân này, hết thảy đều đột nhiên trở nên khác biệt.

Bước chân khoảng cách hai, ba trượng thoạt nhìn chỉ là một cảnh tượng vô cùng tầm thường nhưng lại mang theo một quyền trầm ổn như núi, phóng tới Thôn Vân Hòa Thượng. Đối mặt với một quyền này, Thôn Vân Hòa Thượng vừa mới đứng vững thân mình liền không có nhiều lời nhàn rỗi để nói, thân thể lắc lư điên cuồng như thể đang múa, trong phút chốc như thể thay đổi năm, sáu loại thân hình, nhưng lại giống như một con muỗi đang liều mạng bay trước một khẩu đại pháo. Lại ầm một tiếng, một quyền này đánh lên thiết cà sa, lập tức bùn đất văng tung tóe, thân hình của Thôn Vân Hòa Thượng giống như cá chạy, xuyên qua tường đất văng ra ngoài, khiến tường đất vùi lấp xuống một mảng.

Y nhảy bật người lên, nắm lấy một gã đồng bạn ở cách đó hơn một trượng, đẩy về phía lão già áo lam. Nhưng ầm một phát, lão già đã giơ tay chộp tới. Bên cạnh ầm ầm nổ, người luyện võ bị Thôn Vân Hòa Thượng ném tới kia bị một quyền của lão già đánh bay, nện thẳng vào căn phòng đất bên cạnh. Nhà cửa ở đây vốn thiếu tu sửa lâu năm, đã bị Thôn Vân Hòa Thượng đụng phải, giờ lại bị thêm va chạm này liền ầm ầm sụp xuống. Ở bên cạnh, lão già và Thôn Vân Hòa Thượng đã bịch bịch giao thủ mấy chiêu. Hòa thượng mặc tăng bào rộng thùng thình không ngừng lui về phía sau, hai quyền trong ống tay áo không ngừng vung lên phản kích, nhưng mỗi khi bị một cánh tay của lão già đập tới hoặc một quyền vô cùng đơn giản liền bị đánh tan phòng ngự. Tuy nhiên y cũng là cao thủ, mỗi lần bị đập tan liền lập tức biến chiêu đánh trả, phối hợp với bước chân lui về phía sau, lấy mau đánh chậm, xem ra không còn chịu chật vật thiệt hại lớn như vừa mới rồi.

Tình trạng như vậy đại khái chỉ duy trì trong năm đến sáu lần hô hấp.

Ninh Nghị còn không nhìn hiểu được tình trạng cụ thể của toàn bộ thế cục và tình hình cao thấp của hai bên. Chợt nghe Thôn Vân Hòa Thượng quát lên một tiếng:

- Chu Đồng! Ngươi khinh người quá đáng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui