Cho dù vẫn còn rất nhiều người ngây thơ nói "Sao lại thế này chứ?", "Sự tình không đáng sợ như vậy chứ?", nhưng người thông minh nói chuyện đã có thể chủ đạo hướng đi của toàn bộ tình thế.
Mà sau khi trải qua ngày mười một tháng sáu, ở cao tầng Lương Sơn, ý tưởng của đám người Tống Giang, Ngô Dụng lại dần dần trở nên không rõ ràng. Tất cả mọi người đều biết, muốn đưa ra quyết sách lúc này, cao tầng Lương Sơn tất nhiên phải trải qua áp lực và dày vò cực lớn. Từ trạng thái tinh thần của đám người Tống Giang và Ngô Dụng mấy ngày này đều có thể nhìn ra được điều đó. Sự đáng sợ của Dương mưu là ở chỗ, một khi nó chân chính hình thành, thế cục liền giống như một quả bóng tuyết lăn trên sườn núi tuyết, không một ai có thể ngăn được. Nếu thật sự muốn phá giải, tuy nhiên cũng cần phương pháp kịch liệt và cực đoan đồng dạng. Chỉ có điều lúc này gần như không ai có thể tìm được.
Nhìn từ bên ngoài, sau khi đám người Tống Giang trải qua sự do dự ban đầu thì cũng chỉ có thể đi làm vài việc bất đắc dĩ. Sau ngày mười ba tháng sáu, bọn họ bắt đầu triệu hồi toàn bộ quân đội Vạn Gia Lĩnh. Phòng tuyến Lương Sơn co rút lại với thái độ thận trọng nhất. Tống Giang đã vài lần diễn thuyết để phấn chấn sĩ khí, ý nghĩa cũng không lớn. Nhưng sau khi diễn thuyết xong, y lại thả toàn bộ những huynh đệ vụng trộm trở về núi và quân tốt bị cách ly ở Vạn Gia Lĩnh, bởi vì lúc này cũng không có cách nào khác xử lý toàn bộ, cũng chỉ có thể không xử lý gì cả.
Mà cùng lúc đó, trên Lương Sơn cũng tổ chức tang lễ cho các đồng đội bị chết trận. Vốn dĩ những cúng bái, hành lễ như vậy có thể khiến đồng đội còn sống thêm căm thù kẻ địch nhưng lúc này lại thành nửa tốt nửa xấu. Một số người căn thù kẻ địch quả thật có thể bị kích động lên, nhưng mặt khác lại càng chứng thật thảm bại đồi Độc Long.
Bọn họ hạ lệnh tăng cường phòng ngự và quân kỷ Lương Sơn nhưng trên thực tế, lúc này đã chậm. Từ ngày mười ba, mười bốn, một số cãi cọ và xung đột nhạy cảm bắt đầu xuất hiện trên Lương Sơn, bắt đầu muốn nổi lên gió lốc.
Trong cục diện hỗn độn đang dần nổi lên đó, ở bên ngoài Lương Sơn Bạc (hồ Lương Sơn), mấy ngày này Ninh Nghị đều không ngừng làm việc. Một mặt khiến đồi Độc Long phái người ra, đi đến các thôn trang, sơn trại, mã bang tuyên dương việc Lương Sơn bị đánh bại, kể ra những thủ đoạn độc ác trước kia của Trịnh Bưu, xây dựng tâm tư căm thù giặc muốn tường đổ mọi người đẩy thêm. Mặt khác, hắn cũng đi tới thăm hỏi các tri phủ, trưởng quan của mấy châu thành lân cận, đưa tiền, tặng công lao, đồng thời nhấn mạnh sự coi trọng của Tần tướng (Hữu thừa tướng Tần Tự Nguyên) đối với chuyện này. Mà tình trạng của Lương Sơn thỉnh thoảng cũng được truyền ra theo các con đường khác nhau.
- Kỳ quái nhỉ! Đám khốn này thoạt nhìn như thể đã chấp nhận số phận vậy, không hề có động tác gì đặc biệt. Làm thế nào bọn chúng cứu được Lương Sơn chứ?
Xe ngựa chạy trên đường lớn, trong xe đặt một chiếc bàn, xung quanh là bốn người Ninh Nghị, Vương Sơn Nguyệt, Tề Tân Hàn, Tô Văn Dục. Sau khi thu xếp lại tin tức tình báo truyền đến, Tề Tân Hàn cầm báo cáo ném lên bàn, hơi ngạc nhiên đối với sự phát triển của tình thế. Vương Sơn Nguyệt bên kia cũng cau mày, nói:
- Ngầm làm việc mà chúng ta không biết chăng? Nhưng hiện tại bọn chúng muốn nghiêm túc chấn chỉnh cũng không thể nghiêm túc được nữa, mà dụ dỗ cũng vô dụng. Thậm chí thả người xuống núi cũng không thể thả được nữa. Trong đó có ít nhất mấy trăm, mấy ngàn người đang chuẩn bị khi thế cục loạn lên thì lấy đao chém huynh đệ và người nhà. Ta thật sự không thể nghĩ được bọn chúng có thể làm gì bây giờ … Hay là chẳng lẽ đi tìm những kẻ khác cầu viện binh? Ví dụ như Điền Hổ, trận chiến đầu tiên đánh bại Võ Thụy Doanh?
Nói xong, y nhìn sang phía Ninh Nghị. Ở bên này, kỳ thật Ninh Nghị cũng đang suy nghĩ, liền nhìn nhìn Tô Văn Dục, hỏi:
- Văn Dục, ngươi cảm thấy thế nào?
Trong số những người mà Tô gia muốn bồi dưỡng thì Tô Văn Dục vẫn khá khiêm tốn. Gã cau mày nói:
- Ta cảm thấy … Bọn họ sẽ không muốn quy thuận vào Điền Hổ ở thời điểm như thế này đâu. Nhưng muốn làm gì thì ta cũng không thể nghĩ ra được. Nhị tỷ phu, nếu là huynh, huynh có thể làm như thế nào?
Ninh Nghị cầm mấy thứ đồ trong tay, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
- Ngô Dụng và Chu Vũ kết hợp lại thì không thể coi thường được. Nhưng dưới thế cục này, ta cảm thấy bọn họ đang muốn tráng sĩ tự chặt cổ tay.
- Lúc này … Chặt như thế nào?
- Ta cũng chỉ đoán thôi. Nhưng cục diện này, bọn họ muốn đẩy chính diện là đẩy không được. Càng ra sức đẩy thì tiếp theo chỉ sợ rằng có thể toàn quân bị diệt. Một khi thực sự ý thức được điểm này, sợ rằng bọn họ sẽ không dám đẩy. Với thế cục trước mắt, con đường sống duy nhất của bọn họ không phải là phá như thế nào, bởi vì không thể phá được, vậy chỉ có thể thuận theo thế cục, đưa bản thân ra ngoài. Nếu bọn họ quyết đoán như vậy, chính là sự tình phiền toái nhất đối với chúng ta … Ninh Nghị dừng lại một chút, những người khác vẫn vẻ mặt mờ mịt. Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Các ngươi ngẫm lại xem vì sao quân tâm dao động! Mặc kệ là đầu lĩnh quy hàng hay nội bộ hỗn loạn hay là bên cạnh vẫn còn có người như hổ rình mồi hay là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong quá lợi hại, quy nạp đến điểm cơ bản nhất, mọi người đều lo lắng rằng nếu Lương Sơn thật sự bị phá, mình sẽ sống không nổi.
Hiện tại nếu ta là Tống Giang, nếu Vương Sơn Nguyệt ngươi muốn sống thì giết chết Tề Tân Hàn là được. Ý chí muốn giết ta của các ngươi không mạnh mẽ đến mức đó, cho dù giết ta có thể làm quan. Nếu hiểu rõ ràng điểm này thì chính là tráng sĩ tự chặt cổ tay.
Hắn nói cũng không rõ ràng, chỉ nhìn Tô Văn Dục. Mấy người nghe vậy đều ngẩn ra, Vương Sơn Nguyệt nói:
- Không thể nào chứ! Chẳng lẽ ngươi muốn nói, y muốn để mặc cục diện cứ thế tiếp tục phát triển, cứ như thế, Lương Sơn … Lương Sơn liền thật sự xong rồi.
- Khi ở đồi Độc Long, bọn họ lui binh chỉ có thể xem như thằn lằn cắt đuôi chạy trốn. Thực sự tráng sĩ tự chặt cổ tay là phải đau, đau đến mức muốn chết mới xem như chặt cổ tay.
Ninh Nghị lắc đầu cười cười:
- Nếu bọn họ có thể nghĩ được, đủ quyết đoán và cũng đủ năng lực thi hành thì mới là điều phiền toái nhất đối với chúng ta. Tô Văn Dục, ngươi nghĩ nhiều nhiều lên, khi nghĩ ra được thì nói cho ta biết vì sao đây là điều phiền toái nhất …
Hắn nói vậy chính là giao bài tập, Tô Văn Dục nhăn nhó miệng, bất đắc dĩ gật đầu:
- A …
Trong xe ngựa Vương Sơn Nguyệt, Tề Tân Hàn đều mỉm cười, nhưng trong lòng cũng đều suy nghĩ về những gì Lương Sơn có thể thực hiện. Đặt mình vào vị trí của Tống Giang, Ngô Dụng, quả thật là một việc rất đau đầu. Ninh Nghị sắp xếp lại tài liệu, nói:
- Mặc kệ thế nào, tiếp theo … Phải chuẩn bị đánh nhau!
Trên Lương Sơn, đám người Tống Giang, Ngô Dụng lúc này quả thật phi thường đau đầu.
Hôm nay mười lăm tháng sáu, một trận đánh nhau ác liệt quy mô nhỏ đã xuất hiện trên Lương Sơn. Nguyên nhân của việc đánh nhau là bởi vì xung đột phát sinh giữa hai nhà vốn không hòa thuận, cuối cùng khiến cho mỗi bên đều có mấy chục người chém lẫn nhau. Khi thế cục được khống chế thì đã xuất hiện bảy, tám người bị thương. Kỳ thật đây đã là trong tình huống kìm chế lẫn nhau. Cho dù không có người chết, khi sự tình được báo cáo lên Tụ Nghĩa Sảnh, Tống Giang đang ngồi trên ghế vẫn không kìm nổi nắm tay ghế dựa đến mức run lên ken két, không nói được một câu nào.
Bắt đầu từ sự kiện này, các vụ cãi cọ và đánh nhau ác liệt đủ loại lớn nhỏ thường xuyên bùng nổ, sau đó bắt đầu có người mất tích. Các đầu lĩnh lớn nhỏ mệt mỏi cố gắng ổn định tình thế nhưng kỳ thật nghi kỵ giữa các đầu lĩnh cũng đã thăng cấp. Thi thể của Phi Thiên Đại Thánh Lý Cổn bị người phát hiện trong kho lương thảo trên Lương Sơn. Rất hiển nhiên là nội quỷ đã giết chết Lý Cổn, sau đó đưa thi thể trở về.
Huynh đệ Hạng Sung, Phàn Thụy nhìn thấy đều rơi nước mắt, chỉ vào mặt Lý Quỳ ở giữa Tụ Nghĩa Sảnh, nói:
- Hiện tại ngươi thấy rồi chứ! Huynh đệ của ta không phải là nội quỷ!
Lý Quỳ lúc ấy cũng không còn lời nào để nói.
Nhưng trên thực tế, ai cũng hiểu được, bàn tay đen đằng sau lưng - người chủ đạo thúc đẩy sự tình đến bước này rốt cục là ai! Ninh Nghị Ninh Lập Hằng, lúc này ngay cả phần tử kiên định ngoan cố nhất trên Lương Sơn cũng không thể không ý thức được rằng, đến lúc này thù hận phát sinh ngày đó ở Tô gia đã mang tới sự trả thù khiến Lương Sơn phải hứng chịu nổi đau đớn không thể nào chịu nổi. Mà sự trả thù của người này thậm chí còn rất xa mới tới lúc kết thúc.
Một sơn trại chống lại một người, cuối cùng lại đến nông nỗi như vậy … Lại thêm mấy ngày nữa, thế cục càng ngày càng nghiêm trọng. Mười chín tháng sáu, bắt đầu có đầu lĩnh ý định rời khỏi Lương Sơn nhưng người thực sự có thể đi cũng không nhiều.
Sáng sớm hôm nay hai mươi tháng sáu, chiến thuyền của Võ Thụy Doanh phá vỡ sương mù, bắt đầu phong tỏa vùng hồ nước, đánh về phía Lương Sơn. Nếu xét toàn bộ tình thế, đặt dấu chấm hết, thì từ khi Lương Sơn hăng hái chỉnh quân xuống núi cho đến khi Võ Thụy Doanh tấn công đến tận cửa, tính toán trước sau, thời gian còn không đến một tháng … Đêm hôm đó, toàn bộ hòn đảo Lương Sơn đang ở trong ngọn lửa và giết chóc, dần dần rơi vào địa ngục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...