Cẩm Nhi đi nhanh ra khỏi phòng, đi đến hành lang, xung quanh không có ai, nàng cũng không nhịn được liền che miệng ngẩng đầu cười, ánh mắt tươi sáng chiếu lên người nàng.
Dù biết trước khi Lập Hằng đi Sơn Đông chắc chắn sẽ phải nói chuyện này một lần, nhưng lúc này lại nói sớm hơn, thật sự kiến nàng rất cao hứng. Hít hít mũi một cái, nàng bước nhanh về viện tử bên kia, nơi mà nàng ở cùng với Vân Trúc tỷ. Sau khi đi vào, nàng mới không nhịn được giơ tay lên đầu, nhảy dựng lên vui sướng nhảy như quỷ nhập tràng, bàn chân dẫm cả lên vạt váy.
- Bùm … bùm …
- Chuyện gì thế?
Tiếng của Ninh Nghị vọng đến.
- Không, không có chuyện gì!
Trên giường ở trong phòng, Cẩm Nhi giở mình, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ghế trong phòng đổ, bàn thì sập, màn thì bị kéo xuống đầy giường. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trong sáng đầy vẻ hoạt bát của người thiếu nữ. Nàng hơi hé miệng nhìn trần nhà, cứ như vậy một lúc, sau đó nàng chần chừ chắp tay trước ngực gần môi rồi nhắm mắt lại.
- Cha, mẹ … Cha mẹ có nhìn thấy không … Có người cần Cẩm Nhi … Cha, mẹ trên trời có linh thiêng phải phù hộ cho huynh ấy …
Nàng thì thào nói chuyện, một giọt nước mắt rớt ra từ khóe mắt, nhẹ nhàng rơi xuống … Ngoài cửa số, ánh trăng tươi sáng.
Mà ánh mắt của chúng ta chuyển về hướng bắc.
Vũ Triều, ngày mùng tám tháng năm năm Cảnh Hàn Đế thứ mười. Ánh mặt trời Biện Lương tươi sáng, chiến xuyên qua những con sông, cánh đồng của chúng ta.
Sùng Sơn Tuấn Lĩnh trên đường hướng bắc, mười sáu châu Yến Vân, quan cảnh Ân Châu, mây đen tụ lại trên bầu trời mênh mông trong tầm nhìn của chúng ta, xuyên qua đám may đen này dưới bầu trời là một trân mưa to.
Núi rừng, thành phố, những con đường uốn lượn trong màn mưa của các thông trang cùng với dòng chảy của các con sông. Ở phía nam khu thành nhỏ, quân doanh mày xanh nhìn xơ xác tiêu điều, binh lính tuần tra, xe ngựa đi lại quần bùn đất thành đám lầy lội. Khí trời như vậy, đại bộ phận binh lính trong doanh trướng chờ cho mưa tạnh mới đi thao luyện. Đến gần giữ trưa, những rèm trướng của quân doanh đột nhiên bị tốc lên. Một tên hán tử Liên Đông thân hình cao lớn từ trong màn mưa tiến vào.
Trong đại trướng thấy rõ ràng thủ lĩnh của một đội quân. Tướng lĩnh vác theo trường đao đang ngồi xem bản đồ, trên người y mặc bảo đao giáp trụ, hoa lệ lạnh lùng, nhưng thoạt nhìn vì thời gian gian sử dụng chưa dài cho nên không hợp với phong thái cho lắm. Nhưng nhìn vị tướng lãnh trung niên này tướng mạo đoan phương, khôi ngô tuấn tú mắt sáng thì biết lĩnh quân đã bao nhiêu năm. Rất có khí thế, nhưng tuy là như thế, nhưng vẫn chưa dưỡng thành khí chất dữ dội.
Lúc đó y đang cùng với mấy tướng lĩnh xung quanh chỉ trỏ trên bàn đổ, bố trí việc quân. Hán tử vừa tiến vào kia hẳn là thành viên trung tâm của đội quân kia trên người mang cả nước mưa cười ha ha:
- Đại ca!
Tiêu Can kia lại sai người mang đồ đến tặng, còn gửi kèm một phong thư nữa. Đệ nghe theo lời huynh nói giữ đồ lại, còn người thì đánh đuổi đi rồi, thư ở đây … Y quăng bức thư lên bàn sau đó nhìn bản đồ:
- Sao rồi? Chuyện này thương lượng xong chưa? Theo ta, tình hình người Liêu thế nào đâu cần phải bàn bạc, cứ thắng đánh là được! Hai mươi vạn đại quân cơ mà.
- Ha ha, ngươi chỉ biết nói những lời ngu xuẩn!
Vị tướng lĩnh đó cười, cầm phong thư trên bàn lên quay lại mấy bước để Đại mã kim đao lên ghế rồi mới mở phong thư ra đọc, người đàn ông vừa mới vào nói:
- Đại ca, đệ nói không đúng sao? Nếu không phải người Liêu binh bại binh như núi, bọn họ hà tất phải tặng cho chúng ta nhiều thứ như vậy, đại ca trong thư đó nói gì vậy?
- Văn nho nhã lắm …
Tướng lĩnh đọc mấy lần rồi thuận tay nén phong thư xuống:
- Các ngươi tự xem đi.
- Đệ lại không biết chữ …
Hán tử bên cạnh nhặt phong thư lên, không có đọc, chỉ biết nói như vậy với đại ca.
Tướng lĩnh cấp trên lắc đầu cười lạnh nói:
- Người Liêu dâng tấu xưng thần với triều Vũ, triều Kim.
- Hả?
Mấy tên tướng lĩnh ngẩn người ra:
- Triều Vũ có đáp ứng không?
- Khó nói lắm, bọn họ cần sĩ diện.
Trong khi mấy người đang bàn luận, Đại tướng kia đứng lên:
- Đáp ứng rồi cũng đánh!
Y phất tay:
- Người Liêu đã bị người Kim đánh cho hết đường rồi, lần này Đồng Xu Mật suất quân lên phía bắc, ở đây đã có hơn hai mươi vạn quân đội, sao đến một mũi tên cũng bắn không được? Tiêu Bà Điển thông minh, Chư Phương đầu hàng muốn kéo dài thời gian. Cho chúng ta thứ này thứ nọ, trong thư đó nói là, việc chúng ta quy phục triều Vũ, tuyệt đối sẽ không truy cứu. Vũ, Liêu là huynh đệ chi bang, chúng ta đi triều Vũ rồi, cũng chỉ là đi đến huynh trưởng bên kia. Trong thư còn nói chỉ cần lần này chúng ta ngồi chờ quan sát kỳ biến, không tham dự vào thì sau này tất có hậu tạ …
Thoát ly nước Liêu, đầu hàng triều Vũ, tướng lĩnh này chính là Thường Thắng Quân Quách Dược Sư.
Y cười cười nhổ một ngụn nước miếng, đi đến cạnh bàn nói:
- Ta là kẻ ngốc sao, đồ ta cũng cần, công danh của triều Vũ ta cũng cần! Bây giờ đã đầu nhập vào Triều Vũ, việc đầu tiên là ta muốn làm chính là đánh hạ Yến Kinh! Chuyện này, Đương Kim Thánh Thượng bên kia cũng muốn từ rất lâu rồi … Đúng rồi! Bữa tiệc đêm nay chuẩn bị xong chưa? Vị quan văn đến mấy hôm trước chúng ta phải hầu hạ cho tốt.
- Chuẩn bị rồi!
Một tên tướng lĩnh trong đó gật đầu:
- Đại ca, đồ ăn, biểu diễn, đều chuẩn bị xong rồi. Nhưng đó chẳng qua chỉ là tên thư sinh nho nhã tay trói gà không chặt, còn phải khúm núm với chúng ta, sao đại ca phải coi trọng y như thế? Mỗi lần thấy y là lại phải tự hạ thấp mình …
- Các ngươi thì biết cái gì.
Quách Dược Sư cười cười:
- Người ta là quan lớn đấy! ngươi nhìn xem bây giờ y kính trọng chúng ta như vậy, đó là bởi vì chạm vào chúng ta sẽ bị phỏng tay, nếu sức nóng này trôi qua. Ta nói cho các ngươi biết, phía nam, quan văn lớn hơn quan võ! Người ta đến đây, là khống chế chúng ta, tự mình hiểu lấy đi …
Y nói xong, cúi đầu đặt một quân cờ nhỏ lên bản đồ lẩm bẩm:
- Dù sao … Đó cũng là người có học vấn cao, kính trọng một chút cũng không thiệt gì. Tối nay mang đồ của Tiêu Can cho hắn một nửa … Ngoài ra cho Đồng Xu Mật, Lưu Thống Chế một nửa, tiện thể cho họ nếm chút đặc sản chỗ chúng ta … ai, các ngươi nói xem tặng những thứ này cho người đọc sách phải chú ý gì không … Chúng ta là người phương bắc, đừng để cho người khác nói chúng ta quê mùa …
Y nói đến đây, mấy người còn lại nhìn nhau, không biết là phải tặng quà cho người đọc sách như thế nào mới tốt. Có người chần chừ một lúc rồi nói:
- Hay là thế này đi, đại ca, chúng ta chọn triều Vũ …
Những người còn lại phụ họa thêm:
- Đúng vậy.
Quách Dược Sư ngẩng đầu lên nhìn bọn họ:
- Một chút phiền nhỏ mà thôi, có gì đâu. Ta hỏi các ngươi, thêu hoa dệt gấm? Hay là đưa than cho người sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới được ghi nhớ?
Y dừng lại một chút:
- Hiện tại người Kim đã đánh nước Liêu được một nửa rồi. Đám người Nữ Chân kia cũng không phải kẻ điên? Chúng ta đi qua, có nắm chắcg sẽ được bọn chúng coi trọng không? Triều Vũ thì không giống, mười sáu châu Yến Vân, bọn họ đã muốn thu hồi từ hai trăm năm rồi, ai dám không coi trọng chúng ta? Tiếp theo, đầu tiên là chúng ta đánh Yến Kinh, Tiêu Can hai mặt đón địch, căn bản là không kịp quay về viện trợ, 16 châu Yến Vân sẽ bị quét sạch một mảnh. Người Vũ triều sẽ nhớ đến chúng ta.
- Người của chúng ta phái đến, sớm đã đến rồi. Biết tại sao là lúc này không? Trước khi Vũ Triều đại bại, mười vạn người bị bại bởi một vạn người, chuyện như vậy không quá nhiều. Nhưng bây giờ bọn họ tin là bên đó bị đánh bại, Đồng Xu Mật suất quân lên phía bắc, trước khi giành được thắng trận, chúng ta đưa than cho họ sưởi trong ngày tuyết rơi. Sau này, mượn thế hai mươi vạn đại quân càn quét phương bắc thu về mười sáu châu Yến Vân. Dù phần lớn công lao vẫn là thuộc về Đồng Xu Mật, nhưng ta nói cho các ngươi biết, danh tiếng phần lớn vẫn là của chúng ta.
Y cười còn đẩy quân cờ tướng lên bản đồ:
- Chuyện sau này, ta cũng thay mọi người nghĩ xong rồi. Hai mươi vạn người ép đến đây, trước mắt là người Liêu không ngăn cản được, nhưng chắc chắn là chúng ta cũng khó tránh khỏi một trận chiến. Sau khi phạt Liêu, người Nữ Chân hung ác bao nhiêu thì không biết, nhưng bọn họ ít người không đánh được đến phía nam. Còn muốn bảo vệ mười sáu châu Yến Vân thì nhất định phải đánh. Các vị huynh đệ, các vị phụ trách đánh trận, có áp lực gì ta sẽ thay các vị gánh vách. Nhưng Thường Thắng Quân chúng ta phải trở thành một đội quân hùng mạnh nhất của Vũ Triều, sau đó ở chỗ này mở nha xây phủ, ngăn cản người Nữ Chân! Tất cả mọi người đều làm rạng rỡ cho tổ tông, chỉ cần chúng ta hữu dụng, những văn thần kia sẽ không khống chế được chúng ta, cũng không ai có thể ức hiếp chúng ta được … Nam nhi Liêu Đông, lấy phú quý trên đao.
Y nói như vậy, tất cả mọi người đều hưng phấn. Thường Thắng Quân là tiền thân của Oán quân, vốn là được xây dựng và thành lập tuyển chọn từ trong dân đói Liêu Đông, lúc thành lập xong, tuy rằng có thể chiến đấu, nhưng vẫn phải kiêng kỵ người Liêu, cuộc sống cũng không được thoải mái. Nhưng thực ra đầu hàng Vũ Triều trong thời gian này cũng sẽ được hưởng đãi ngộ. Lúc này không thể hiểu được vì sao lão đại lại nghĩ cho bọn họ xa xôi như thế? Mở nha xây phủ? Rạng rỡ tổ tông? Họ bàn tán xôn xao, Quách Nhược Sư vừa cười vừa khoát tay áo:
- Còn nữa, còn nữa. Sở dĩ đầu hàng Vũ Triều, vì phía nam ngay bên cạnh chúng ta phát triển phồn hoa, ta cũng từng nghe nói, vẫn luôn hâm mộ, và cũng chưa từng được thấy được. Trước chúng ta, ngũ Kinh của nước Liêu nói là rất phồn hoa, nhưng ta nói cho các ngươi biết, kém quá xa! Nam triều mới thực sự phồn hoa, Biện Lương, Giang Ninh, Cô Tô, Hàng Châu … những nơi đó vô cùng đẹp … Còn có những cô nương mình trơn như nước … Đối với đàn ông mà nói những điều này cực kì hấp dẫn.
Mọi người cười ha ha một trận thô tục. Sau đó Quách Dược Sư nghiêm mặt.
- Đến lúc có cơ hội, tất cả các huynh đệ đều đến phía nam lấy một cô nương, sinh con đẻ cái, không phải lo đói bụng nữa. Đám nhỏ thì đọc sách thánh hiền gì đó … Người già thì sao? Không phải đi đánh trận, mà đi an dưỡng ở phía nam, dưỡng tuổi già như người đọc sách vẫn nói, trên đời này còn gì hơn thế …
Y nói đến đây cúi đầu cười, sau đó vỗ bàn, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng tàn ác:
- Vậy trước chỗ này! Đánh trận! Đánh thắng trận! Dốc sức đánh! Đây là việc chúng ta cần làm! Ta cũng đã liên hệ với các lão đại bang chủ trong thành Yến Kinh. Tiếp theo chỉ cần thuyết phục được Đồng Xu Mật và Lưu Thống Chế là có thể lập tức xuất binh. Trước tiên là lấy kỵ binh phá thành. Tiêu Bà Điển kịp phản ứng thì thành đã là của chúng ta rồi! Đánh hạ được Yến Kinh, chính là bước tiến thân của chúng ta! Bữa tiệc tối nay chiêu đãi vị đại nhân kia, thuyết phục Đồng Xu Mật, phải có sự hỗ trợ của y. Y không dám làm nhục các ngươi, các ngươi cũng không cần phải để ý sắc mặt của y, biết chưa?
- Biết rồi!
- Đại ca, biết rồi!
- Chúng ta coi y như cha.
- Ha ha ha …
Mọi người đùa vui, vẫn còn nói về viễn cảnh tương lai. Quách Dược Sư cầm đồ trong tay chỉ vào bọn họ cười mắng:
- Cút!
Trong lòng còn phải nghĩ nhiều về chuyện Yến Kinh, chuyện luyện binh! Mọi người đánh giặc, mọi chuyện thượng vàng hạ cám gì ta sẽ gánh vác! Đi đi! Để cho đám huynh đệ ra ngoài doanh trướng, trong lều liền yên tĩnh trở lại.
Quách Dược Sư đứng ở đó nghĩ đến chuyện này, tay phải nắm chặt vỗ vào lòng bàn tay trái rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy cao ngạo. Một lúc sau, y đập một cái. Bọn chúng hàng Vũ còn chưa được lâu, Thường Thắng Quân tiến vào một tương lai tốt đẹp cũng không còn lâu nữa, dù thế nào thì ra một quyết định lớn như vậy, làm một tướng lĩnh cao nhất lo bữa com cho cả một đám người cũng không dễ dàng gì.
Nhưng ngẫm ra cũng không phải có vấn đề gì.
Y nghĩ như vậy gật đầu thỏa mãn.
Nắm tay vẫn còn trên lòng bàn tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...