Ở Rể (Chuế Tế)

Trong gian phòng của Nguyên Cẩm Nhi ở phía sau Kim Phong lâu, Khấu nhi đang thuật lại câu chuyện sống động như thật đã phát sinh cách đây không lâu trong Cựu Vũ lâu:

- ...Sau đó, lúc Ninh công tử kia viết xuống bài thơ này, những người chung quanh đều trợn tròn mắt, tên Tiết Tiến kia vốn muốn làm khó dễ Ninh công tử còn hỏi: “Không phải ngươi nói Thủy Điệu ca là do một đạo sĩ làm sao?” Thế là Ninh công tử bèn nói cho hắn biết... Ha ha ha ha... Ninh công tử nói, vị đạo sĩ kia hôm đó... Hô hô hô hô... Ngâm, ngâm hai bài... Ha ha ha ha ha ha...

Những lời này vừa nói xong, Nguyên Cẩm Nhi đang nằm trên giường đột nhiên phá ra cười ngả nghiêng:

- Vân, Vân Trúc tỷ, gã này hài hước thật...

Vân Trúc vẫn đang cầm bài thơ để xem, nàng quen biết Ninh Nghị nên trong đầu không khỏi tái hiện lên tình cảnh mà Khấu nhi miêu tả. Với cái tính cách không câu chấp của Ninh Nghị chuyện này cuối cùng cũng đã xảy ra, nghĩ đến nàng cũng không nhịn được cười.

Khấu nhi kỳ thật vẫn có chút tâm tư ủng hộ Tào Quan, sau khi kể xong thì cảm thấy vui vẻ nhưng chỉ sau chốc lát lại chuyển thành thấp thỏm không yên:

- Tiểu thư, Nhiếp tỷ tỷ, bài thơ này... Thật sự hay như vậy sao? Sắc mặt của bọn người Tào công tử ở phía trước thật sự rất kỳ quái, tiểu thư trước đây có nói rằng so đấu thơ từ không có chuẩn mực, Tào công tử vẫn thường lợi hại nhất, chẳng lẽ thật sự không sánh bằng...

Nguyên Cẩm Nhi cười cười nhìn thoáng qua bài từ kia, sau khi trao đổi ánh mắt với Nhiếp Vân Trúc mới khẽ lắc lắc đầu:

- Căn cứ vào tình huống mà Khấu nhi muội nói, qua hết đêm nay, cái danh Giang Ninh đệ nhất tài tử e rằng sẽ được mọi người đội lên trên đầu Ninh công tử kia rồi. Đáng tiếc... gã lại là người ở rể nhà thương nhân.

Nàng lại nhíu nhíu mày:

- Nhân vật bậc này rốt cuộc là tại sao mà đi ở rể, chẳng lẽ bị họ Tô bức bách sao?

Trước đây bởi vì cái thân phận người ở rể này mà nhiều người hoài nghi bài thơ của Ninh Nghị là sao chép được, nhưng đến lần này sợ là không còn ai dám nghi ngờ nữa, câu bông đùa đạo sĩ ngâm hai bài kia hiển nhiên không ai chịu tin. Nguyên Cẩm Nhi ngờ vực, Hồ Đào đứng ở bên cạnh lưỡng lự rất lâu mới kéo kéo ống tay áo của Nhiếp Vân Trúc, nhỏ giọng nói:

- Tiểu thư, Ninh công tử này chẳng lẽ thật sự là Ninh công tử kia?

Giọng nàng không lớn, nhưng Nguyên Cẩm Nhi và Khấu nhi bên cạnh đều nghe được rõ ràng, trừng to hai mắt:

- Vân Trúc tỷ... quen gã Ninh Nghị kia?


Vân Trúc suy nghĩ, tiện tay gảy gảy dây cổ cầm, sau một vài nốt được đánh ra mới mở miệng nói:

- Nếu tỷ nói y chính là tác giả của ca khúc mới vừa rồi, Cẩm Nhi sẽ nghĩ như thế nào?

- Ối giời...

Nguyên Cẩm Nhi sững sờ hồi lâu, bản nhạc kỳ quái nhưng dễ nghe đã làm cho tâm trí của nàng tản mạn lãng đãng. Bài Thanh Ngọc Án trước mặt là thuần túy đại khí tới cực điểm, song cái "Bên đình cái, ven lối mòn" kia đúng là ly kinh phản đạo, không theo một khuôn mẫu nào cả.

- Nếu thật như lời Vân Trúc tỷ nói, vậy đúng là ... có chút kì lạ...

- Nhiếp tỷ tỷ, tỷ thực quen biết gã Ninh công tử à? Y rốt cuộc là dạng người gì, nói cho chúng muội biết đi...

Khấu nhi nhích lại gần, Nhiếp Vân Trúc nhìn bài từ trong tay nghĩ sơ qua mới khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt chuyển sang góc phía hông phòng.

Đúng thế, rốt cuộc y là dạng người gì nhỉ...

Bây giờ nghĩ lại, mình cũng khó mà hình dung được, lúc mới gặp thì mình té sông còn kéo y té theo, cứu mình lên lại bị mình đánh cho một bạt tai mà cũng không biện giải. Sau này khi quen biết thì tỏ ra không câu thúc, sáng nào cũng chạy tới chạy lui, lúc dừng lại tán gẫu vài ba câu. Mặc dù sớm đã nghe nói tài danh của y, nhưng nhất cử nhất động của đối phương tuyệt không cũng tỏ ra là thư sinh, thường ngày nàng để ý thấy cũng có đôi chỗ cổ quái.

- Chỉ là giết con gà mà thôi, khỏi cần cảm ơn.

- Bút than... Dùng để viết chữ...

- Rèn luyện thân thể mà... Học trò dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm.

- Nếu như có thể học một chút võ công gì gì đó... như những kẻ lợi hại xông pha giang hồ ấy…

- Bài Già lam Vũ... tuy không được xếp vào loại thanh nhã, nhưng ta thích nghe.


- Trứng bắc thảo... Cô muốn gọi là trứng phú quý hay trứng phỉ thúy đều được...

Nếu như nói những lời này với người xa lạ, nói không chừng sẽ khiến cho người ta cảm thấy kẻ này cuồng ngạo gì đó, nhưng khi tiếp xúc qua, nàng chỉ cảm thấy thoải mái, cảm giác thoải mái hoàn toàn không giống như khi gặp các tài tử tao nhã khác. Cuồng ngạo là cái thứ chỉ xuất hiện trong tình huống vô cùng đắc ý với một thứ nào đó. Nhưng nàng lại cảm giác đối phương thật không đắc ý với bất kỳ thứ nào, cũng không tỏa ra cảm giác bễ nghễ chúng nhân, mà chỉ tạo ra cảm giác nhẹ nhàng như mây như gió khiến người ta thích. Đối phương không tỏ ra chán ghét cái gì, nhưng cũng không có cái gì khiến y say mê. Song cũng phải nói, trong mấy tháng tiếp xúc vừa qua, dù đối phương chưa từng thật sự ở trước mặt nàng biểu hiện ra một mặt tư thái phong lưu,và nàng cũng chưa từng nhắc đến, nhưng không thể phủ nhận, ở trong lòng nàng vẫn còn có chút chờ mong.

“Trăng có từ bao thuở, nâng chén hỏi trời cao...”

Trong lòng Nhiếp Vân Trúc thật cũng có mong đợi nho nhỏ, người có thể làm ra bài từ như thế tài hoa rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Tuy lúc nói chuyện cùng gã Ninh Nghị tùy ý tiêu sái kia cảm thấy thoải mái, nàng cũng tin tưởng đây mới là phần người thật hơn của đối phương, nhưng nàng vẫn mong có được một ngày có thể biết được một cái phần văn nhân của Ninh Nghị.

Mãi cho đến lúc này, khi nhìn thấy bài Thanh Ngọc Án, trong đầu dựng lại tình cảnh lúc đối phương viết bài thơ: mọi người chế giễu, ngăn trở, làm khó dễ, mà gã vẫn thong dong lấy nụ cười nhẹ nhàng thoải mái ứng phó... Nếu lúc ấy mình có thể ở đó thì hay biết mấy...

Nghe Khấu nhi hỏi, nhìn bài thơ kia, trong lòng nàng bỗng hiện ra ý nghĩ mãnh liệt như thế. Gian ngoài kia, hoa đăng đêm Nguyên Tiêu sáng trưng như ban ngày, gã ở trên tửu lâu nói có chuyện gấp, không biết là chuyện gì, không biết lúc này đang ở nơi đâu, mấy thứ này, bỗng nhiên nàng đều rất muốn biết...

Một lát sau, Nhiếp Vân Trúc mới đè nén ưu tư này xuống được.

o0o

Tiếng chuông báo hiệu giờ Tý đã điểm, Ninh Nghị vẫn đang cùng tiểu Thiền trên đường trở về, trong miệng tiểu Thiền đọc tới đọc lui bài Thanh Ngọc Án, thỉnh thoảng mở miệng hỏi:

- Cô gia cô gia, cái gì cái gì tơ liễu vàng rủ ấy nhỉ?

Ninh Nghị trả lời câu một, tâm tình của gã hơi buồn bực, bởi vì sau khi viết xong bài thơ người vẫn mất dấu.

Lúc vung tay hoa bút viết chữ gã cũng biết bài thơ này thật đúng là hợp thời điểm, đặc biệt là dưới tình huống gã đang theo dõi sít sao nữ thích khách kia. Nhưng không biết có phải do quá hợp thời, hay là do câu cuối cùng, "Bỗng quay đầu lại, người ngay trước mắt, dưới lửa tàn đứng đó," dẫn tới sự chú ý của nữ thích khách hay không, khiến cho lúc này gã cùng tiểu Thiền đuổi theo tìm kiếm xung quanh vài vòng mới phát hiện, nữ thích khách kia rốt cục đã biến mất hoàn toàn khỏi phạm vi theo dõi của gã.

Có lẽ là bởi vì bài thơ này quá chuẩn xác nên đã làm bại lộ hành tích, đúng là không ngờ được, không biết nếu đổi thành "Bỗng quay đầu lại, người không đứng dưới đèn lửa tàn" có thể tốt hơn một chút hay không... Gã mông lung nghĩ lại đôi chút.


Nếu nữ thích khách kia thực nảy sinh cảnh giác với mình, mà mình lại cố chấp tiếp tục truy theo, đó chính là chuyện có hại lại vô tích sự. Chuyện đã không thành vậy dứt khoát buông tay, gã cùng với tiểu Thiền đi dạo trong chốc lát rồi cùng nhau chuyển hướng trở về, dọc đường tiểu Thiền vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà hưng phấn không thôi, hung hăng mô tả vẻ mặt kinh ngạc của tên Tiết Tiến, hai tay chống nạnh, chí cao khí ngạo cười nói:

- Hừ, xem xem từ nay về sau còn ai dám nói xấu cô gia nữa.

Ninh Nghị cười cười:

- Haiz, nói xấu nữa cũng vô ích thôi...

- Vì sao ạ?

- Vì đạo sĩ chỉ ngâm có hai bài á.

"Hì hì..." Tiểu Thiền cười rộ lên.

Vô luận như thế nào, vấn đề người ngoài nói gã mua thơ, đến thời điểm này cơ bản xem như là đã được giải quyết.

Có một số việc - ví như chuyện đêm nay – trông thì như bất ngờ nhưng trên thực tế chưa hẳn là không có tính toán. Ngay từ đầu, Ninh Nghị thấy rằng phương pháp giải quyết lý tưởng chuyện này cũng chính là phương cách tương tự. Gã không phải là người thanh khiết gì mấy, tự biết những bài thơ mang đến nơi đây chính là một loại tài nguyên chiến lược, sau này có chuyện có thể mang ra dùng. Chẳng qua là trước mắt cũng không có chuyện gì, lấy ra để thu hoạch chút hư vinh cũng không tệ, nếu tiểu Thiền đã để lộ chuyện gã cũng không cần phủ nhận, chuyện có thể giải quyết vậy cứ để cho nó tự nhiên.

Loại chuyện như kết giao cùng đám tài tử hàng ngày kiếm chút danh khí từ trước đến giờ gã chưa hề nghĩ tới. Nếu đã là tiện tay làm vậy phải là chuyện đơn giản, gã đã để mọi chuyện trầm lắng cả năm tháng, ngẫm lại cũng có lúc tưởng không qua, một lần vừa rồi có thể giải quyết xong mọi chuyện. Hôm nay gã thật tâm muốn đuổi theo nữ thích khách, trong lòng gã cái danh tài tử có cũng được mà không cũng chẳng sao, nó đã tới cửa thì tiện tay cầm lấy, không giống như võ công tí nào. Ai ngờ đâu lại phát sinh chuyện bất ngờ đến vậy, bọn người Tiết Tiến, Tô Sùng Hoa đã ép gã đến thế gã cũng thoải mái mà thuận thế đẩy thuyền.

Tính toán những chuyện này có lẽ không cụ thể như vậy, gã cũng không thật sự nghiêm túc tìm cách vượt qua. Chẳng qua trước đây từng trải đã thành thói quen, lúc đùa vui hay lúc nhàn hạ vẫn có thể thong dong không một chút kiêng kỵ, tỷ như lúc chuyện phiếm cùng bọn người Tần lão, Khang lão, Nhiếp Vân Trúc chẳng hạn; Nhưng chỉ cần cảm nhận được uy hiếp, dù cho là nhỏ đi chăng nữa, những ứng đối tưởng như tùy ý này cũng đã được cân nhắc đắn đo tới lui nhiều lần trong tiềm thức, thậm chí là mấy chục lần, khiến những lúc nhàm chán gã phải cười mắng mình cả đời không tránh được chuyện tính kế.

Con đường võ công tạm thời vẫn không có hi vọng gì, chuyện thơ từ nhiều ít cũng tính là giải quyết xong đôi chút, đi được một hồi, tiểu Thiền chợt nói:

- Cô gia, tiểu Thiền không thích bài thơ này...

- Sao?

- Còn “giữa đám tìm người trăm ngàn độ”,... Cô gia, cô gia vừa mới đuổi theo nữ phi tặc đấy.

Ninh Nghị ngẩn người bật cười, tiểu Thiền mím môi:

- Cô gia, tí nữa muội sẽ méc tiểu thư, cô gia sắp gặp phiền toái lớn rồi...


- Ừ, biết rồi.

Ninh Nghị gật gật đầu, cười hướng phía trước đi. Tiểu Thiền từ phía sau theo tới:

- Cô gia à, muội sẽ nói cho tiểu thư thật đó...

- Biết rồi...

Tiểu Thiền nhiều ít là mến Ninh Nghị, nhưng loại chuyện như thế này nàng cũng không thể vì Ninh Nghị mà giấu diếm Tô Đàn Nhi, hơn nữa không hi vọng giữa Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi có khúc mắc trong lòng, trong lúc nhất thời ưu tư lựa chọn giữa "trung thành với tiểu thư" và "vì cô gia, vì gia đình hài hòa mà giấu diếm". thấy dáng vẻ thờ ơ như không của Ninh Nghị, cảm thấy mình khổ não như vậy có vẻ thừa thãi, hận không thể nhào tới cắn gã một cái.

- Cô-ô-ô-ô-ô-ô-ô-ô ~~~~~~ gia-a-a-a-a-a--a-a-a à......

- Biết rồi biết rồi... Thơ viết như thế nhưng đâu cứ phải là tìm nàng, huống chi rốt cuộc cũng là không tìm được đó sao... Đi đi, nhanh một chút...

Khi hai chủ tớ đang trên đường người truy kẻ đuổi ầm ĩ, trong tiểu trà lâu, sau khi Tô Đàn Nhi đàm xong chuyện làm ăn cũng nhận được bài thơ Thanh Ngọc Án, cũng đã biết hết thảy chuyện phát sinh ở bên hội thơ Bộc Viên. Lúc này nàng chống cằm ngồi đó, ánh mắt điềm tĩnh nhìn vào không khí, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì. Ở cạnh bên của bàn, hai ngón tay Tịch Quân Dục nhẹ nhàng gõ, ánh mắt bình thản nhìn nhìn bài thơ chép trên tờ giấy, có lẽ chỉ có người hiểu rõ y nhất mới có thể phát hiện một ít âm u nơi đáy mắt.

Vốn bàn chuyện làm ăn xong, Tô Đàn Nhi sẽ đợi Ninh Nghị cùng tiểu Thiền trở về, y cũng có thể ở đó cùng Tô Đàn Nhi thảo luận tiếp kế hoạch buôn bán. Dẫu sao cũng là đêm Nguyên Tiêu, ít nhiều cũng có thể đề cập đến một số chuyện vụn vặt khác. Y hợp tác với Tô Đàn Nhi đã nhiều năm, có một vài thứ không phai được, bầu không khí lúc y nói chuyện cũng không tệ, nhưng bài thơ này vừa đến, lại thêm tiểu Quyên kể về lời đồn, lúc Tô Đàn Nhi yên tĩnh trở lại, y đã biết rõ hết thảy đều bị vùi dập tơi bời hoa lá rồi. Dẫu có nói tiếp thì Tô Đàn Nhi cũng sẽ chỉ giả bộ mỉm cười chăm chú nghe, còn trên thực tế đã không còn ý nghĩa.

Chỉ chốc lát sau, Ninh Nghị cùng tiểu Thiền đi tới, Tô Đàn Nhi nở nụ cười gật gật đầu với y:

- Tướng công đã đến, nếu như không có chuyện trọng yếu gì khác, Tịch chưởng quỹ hãy về trước đi. Chuyện hôm nay, vất vả cho người rồi.

- Vậy ta cáo từ trước.

Tịch Quân Dục mỉm cười chắp tay hành lễ, rồi lại chắp tay chào Ninh Nghị. Khi chuẩn bị xuống lầu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô Đàn Nhi nhoẻn miệng cười chỉ tờ giấy trên bàn ở trước mặt, tiếu ý tràn đầy trong ánh mắt, động tác ăn ý như là giữa bạn bè thân thiết. Y cũng là ăn ý với Tô Đàn Nhi nhưng chỉ là trên trường buôn bán, người như Tô Đàn Nhi trông thì nhu nhược ôn nhã, nhưng thực tế nhiều lúc chăm chú tới đáng sợ. Lúc phối hợp ăn ý hoàn thành chút làm ăn nào đó cũng cảm thấy rất có thành tựu, nhưng chưa bao giờ y thấy nàng lại nở nụ cười như vậy.

Ninh Nghị cầm lấy giấy thơ lên nhìn, cũng nở nụ cười, miệng giải thích gì đó, đại khái phát hiện quần áo đối phương có chút rối loạn, Tô Đàn Nhi cười vươn tay, giúp gã kéo cổ áo trường bào...

-------------------------

(1) Nguyên bản có hai tên, trong đó có một tên là Già Lam vũ, tên thứ hai sang tiếng Việt dịch thành “Pháo hoa dễ lạnh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui