Môi gã khẽ cử động, nhìn hai câu cuối cùng, nhất thời không thể đọc tiếp, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh. Đám văn nhân nghe đọc thơ có người lẩm bẩm đọc lại, có người cúi đầu trầm ngâm. Ngón tay còn gõ lên đùi theo nhịp thơ, không thể chú ý đến sự kỳ lạ của Vu Thiếu Nguyên lúc này. Có điều lúc gã hơi thất thần, Phương Văn Dương bên cạnh đã đọc xong bản thảo, nhưng lại lắc lắc đầu, cứ như vậy mà xoay người rời đi. Qua một lúc lâu, đám người đã tiêu hóa xong một chút hai câu thơ này, lúc lâu không thấy động tĩnh, mới ngẩng đầu hỏi:
- Thiếu Nguyên, phần sau đâu?
- Phần sau
Lời nói của gã như khe khẽ phát ra từ trong cổ họng, nhưng sau đó lại cười cười:
- Công danh phú quý nhược trường tại, hán thủy diệc ứng tây bắc lưu.
Thơ này, chư vị đánh giá đi.
Gã như có chút phỏng tay ngâm ra hai câu cuối cùng, trực tiếp đưa bản thảo ra.
Lập tức có người nhận lấy. Cũng có người nói:
- Thơ này cũng bình thường thôi phải không.
Người bên cạnh tiếp lời:
- Thơ này..
Những người có mặt tại đây làm sao không muốn lập tức đánh giá bài thơ này, nhưng nhìn biểu cảm của những người xung quanh, nhất thời không ai dám đánh giá bài thơ này, ai cũng không muốn làm tên ngốc đầu tiên ăn nói lung tung mà bị mắng, cũng chẳng có ai chịu nói thẳng rằng bài thơ rất hay, đều chờ người bên cạnh mở miệng.
Mọi người vốn đã nghe qua một lần, lại cầm bản thảo truyền nhau xem, có người đã xem qua một lần. Nhìn theo hướng Ninh Nghị bỏ đi, cúi đầu nghiền ngẫm một lượt, lại xem lại thơ, người cảm thấy không muốn tranh giành thì dứt khoát đến một bên viết lại thơ ra giấy. Cứ như thế một lúc lâu, chỉ là đám văn nhân kia thất thố, đám người Cơ Vãn Tình bên này thành ra có chút bị lạnh nhạt.
Cơ Vãn Tình nghe xong bài thơ một lần, trong lòng nhận định nó chưa chắc đã ra gì, có điều nhìn nhìn Vu Thiếu Nguyên, gã lại đang cúi đầu khổ ngâm ở gần đó, cầm bài thơ "Niệm nô kiều" của mình, vẻ mặt không ngừng thay đổi. Lại nhìn bên cạnh, Sư Sư ngồi ở trên đệm, một tay che miệng, nhưng dường như cũng đang lẩm bẩm gì đó, thân thể nàng nhẹ nhàng lắc lư, ánh mắt đang cười, dáng cười thanh nhã. Ngón tay trắng nõn kia đang chấm chút rượu, cứ vậy mà viết lên trên bàn nhỏ trước mặt, rõ ràng là bài thơ Ninh Lập Hằng để lại, nàng cũng ngâm khẽ theo nhịp điệu, có chút cảm giác như chỗ không người, tự mình vui, ngẫu nhiên lại bật cười.
Cơ Vãn Tình ngồi ở đó, thần thái dịu dàng, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong lòng căn bản không ngờ kết quả lại như vậy, cũng chẳng bao người đoán được trên bản thảo chỉ đơn thuần là một bài thơ như vậy. Trên lý luận, bài thơ có hay đến đâu, để ở chỗ này cũng có giới hạn, cho dù những bài thơ Ninh Nghị viết đủ để so với bài thơ "Niệm Nô Kiều" của Vu Thiếu Nguyên, có thể mang ra nói cũng có rất nhiều.
Nhưng bài thơ này đã vượt qua phạm trù đó.
Nếu không phải vì đám người này vẽ ra trăm phương ngàn kế lại khí thế bức người, Ninh Nghị cũng không muốn đem bài thơ này ra để ứng phó với tình hình, nhiều nhất là bài thơ "Hoán Khê Sa" của Tô Thức cũng đủ để đối phó rồi. Nhưng sự việc phát triển đến bước này, mang bài thơ này ra, ý nghĩa đã khác rồi. "Giang Thượng Ngâm" của Lý Bạch nếu như dùng một câu để hình dung, đây là một trong những tác phẩm bày tỏ trọn vẹn tư tưởng thời tráng niên của Thi tiên nhất.
Thiên cổ nhất nhân Lý Thái Bạch.
Nếu bàn về độ dõng dạc, biểu đạt suy nghĩ trong lòng, thơ của Lý Thái Bạch hầu hết trước tiên có thể đánh vào linh hồn con người ta, đặc biệt là với những người coi thơ làm bạn. ". "Khuất bình từ phú huyền nhật nguyệt, sở vương thai tạ không sơn khâu. Hưng hàm lạc bút diêu ngũ nhạc, thi thành tiếu ngạo lăng thương châu!" Gần như không cần phải phân tích sau, căn bản không có mấy người có thể "kháng cự" lại được.
Mặc dù ở đời sau có lẽ vì nguyên nhân "tái ký ùy ba nhậm khứ lưu", bải thơ này không được đưa vào sách giáo khoa, danh tiếng gần như cũng không bằng Tướng tiến tửu, nhưng cũng là một tác phẩm rất thành công của Lý Thái Bạch năm ba bốn mươi tuổi. Nó tương đối quy củ, giống như một dòng sông lớn chảy đến, hành văn liền mạch lưu loát, đặt ở hội thơ này, dao động cả Ngũ Nhạc, vượt qua cả Thương Châu, ầm ầm trấn áp hoàn toàn đại thế ngaytrước mặt mọi người tại thi hội, nếu không như vậy thì cũng không đến nỗi khiến cho Tiết Công Viễn không thốt nổi thành lời.
Không có người nghĩ tới, cái bạt tai này lại đánh khoa trương sắc bén như vậy.
Lúc này vẫn còn một đám văn nhân đang nhỏ giọng đàm luận, bên phía Tình quận chúa cũng xì xào bàn tán, bọn họ tham dự vào cuộc náo nhiệt này, cũng là bởi vì Chu Bội khen sư phụ mình không ngớt lời, tuy lúc đó không có ai phục, nhưng khi đến xem náo nhiệt thì cũng không còn nghĩ tới muốn kết thù nữa. Lúc này nhỏ giọng nói:
- Không ngờ sư phụ của nàng ta lại khoa trương như vậy.
Bên kia Cơ Vãn Tình đang ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, đang rối rắm, nói:
- Không thể ngờ rằng Ninh Lập Hằng này lại viết được ra thơ hay như vậy, so sánh với Thiếu Nguyên thì cũng khó phân cao thấp, Sư Sư muội
Ánh mắt của nàng trấn định nhìn về phía trước, quay đầu sang thân thiết nói với Lý Sư Sư. Nghe thấy tiếng cười "ha ha" có chút quỷ dị của Lý Sư Sư, nghiêng đầu nhìn xem, Sư Sư tuy rằng che miệng ngẫu nhiên cười nói, nhưng vẫn rất thanh lệ, thu hút mọi người. Chỉ là lúc này tay vẫn đang viết trên bàn, ánh mắt không nhìn nàng.
- Hu…Vãn Tình tỷ, tiểu muội cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.
- Ừm.
- Mọi người có biết hay không, vị huynh trưởng này của ta lợi hại biết nhường nào
- Sư Sư muội, sao lại nói như vậy.
- Vừa rồi ta ngồi xuống, nhìn thấy mấy người ép huynh ấy là đã buồn cười rồi, ha ha, Vãn Tình tỷ
- Ồ
- Muội cũng không biết huynh ấy lợi hại như thế nào, nhưng tiểu muội chỉ biết
Sư Sư cười cúi đầu, tay chống lên trán trong chốc lát:
- Chu Mỹ Thành từng thừa nhận, nếu như ở trước mặt huynh ấy, y cũng không dám viết thơ. Vãn Tình tỷ, các tỷ tại sao phải ép huynh ấy như vậy chứ, hừ, xin lỗi nhé, quá buồn cười
Giữa hai người tuy rằng bề ngoài luôn mỉm cười hòa thuận, nhưng cuộc tranh đoạt thanh danh giữa các hoa khôi thật ra cũng rất ác liệt. Sư Sư nhất quán lấy tài trí thanh nhã để gây ấn tượng cho người khác, nhưng nếu khi trong lòng mang ác niệm thì cũng thường nói ra những lời sắc bén, lạnh nhạt một câu, nàng không phải mẫu người biết nhẫn nhục chịu đựng. Lúc này mọi người vẫn không giảm sự chú ý, nàng ở bên này vẫn cười thoải mái, vẻ mặt của Cơ Vãn Tình lập tức đỏ lên.
Chu Mỹ Thành ở trước mặt hắn mà không dám viết thơ? Nếu thật sự có chuyện như vậy, nàng hồi tưởng toàn bộ tình thế phát triển, quả thật có thể rõ ràng nhìn thấy đám người của mình biến thành tên hề trong mắt đối phương Sắc mặt nàng phức tạp khó nói thành lời, nhưng trong lòng Sư Sư lúc này, cũng không quá quan tâm đến cảnh thảm hại của đối phương sau khi bị đánh vào mặt như vậy, nàng suy nghĩ nhiều, cũng là cả quá trình của sự việc.
Nói thực ra, nhìn thấy Ninh Nghị phá vỡ cục diện, ngay cả nàng đều bị dọa cho sợ hãi. Thế cho nên trong lòng nàng vốn rõ ràng nhất hình tượng liên quan đến Ninh Nghị, nhưng lúc này cũng trở nên mơ hồ thần bí.
Tái ký tùy ba nhậm khứ lưu, tuy rằng rất tự do thoải mái, nhưng điều hắn nghĩ rốt cuộc là cái gì.
Trong khi Sư Sư nghĩ đến những việc này, Ninh Nghị đã dẫn Chu Bội ra trang viên bên kia, đến con đường nhỏ rợp bóng mát bên ngoài
Bài thơ trong chương này là: Thượng Giang Ngâm của Lý Bạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...