Lúc này nàng ta cuối cùng đã kéo Ninh Nghị và Lý Sư Sư lại một chỗ. Chỉ là từ lúc bắt đầu, Sư Sư chỉ ngồi đó, giơ chiếc quạt tròn che đi nửa khuôn mặt, dường như là đang nghĩ tới gì đó, lúc này nhìn xung quanh, lại nhìn phía Ninh Nghị, rồi nói:
- Các vị như vậy là bắt ép người khác quá. Nếu nói về thi từ, ban nãy Ninh đại ca có viết một bài, chỉ là bài đó huynh ấy viết cho thê tử của mình, Sư Sư cũng đồng ý với huynh ấy là không tiết lộ ra ngoài. Nhưng cho dù Ninh đại ca nghĩ thế nào, các vị bỗng nhiên làm như vậy dường như không tốt cho lắm …
Nàng cũng thầm thấy rằng chuyện không có đơn giản như vậy, thậm chí còn đang thắc mắc là sao lại biến thành thế này. Về mặt khác, Ninh Nghị sẽ chuẩn bị ứng đối như nào, nàng không biết, nên lúc nói lời này nàng cũng hơi do dự. Nếu Ninh Nghị nguyện ý đem bài "Cán khê sa" kia cho mọi người xem, chí ít thì cũng có thể hóa giải được tình thế này. Nhưng Ninh Nghị liệu có chịu hay không, hay là hắn lại không chịu dùng bài "Cán khê sa" này, mà lúc này lại không nghĩ ra bài nào hay thì làm sao bây giờ. Những suy nghĩ đó, đang quấy loạn đầu óc nàng.
Chỉ là lúc nàng nói Ninh nghị vừa làm xong một bài thơ, mọi người có lẽ còn chờ mong, lúc này nói là không tiện nói ra, những tiếng chất vấn nghi ngờ liền bùng lên. Có kẻ nói:
- Sư Sư cô nương đối xử rất tốt với bằng hữu, điều này ai cũng biết, chỉ là trong lúc thế này còn muốn che che giấu giấu thì không tốt rồi …
Lại có người bồi thêm:
- Cái gì mà không chịu nói ra! Nếu Sư Sư cô nương lấy ra một bài bất kỳ rồi nói là người này viết, chẳng lẽ mọi người sẽ tin chăng?
Nhưng dù sao vẫn có nhiều người đứng về phía Lý Sư Sư:
- Chẳng lẽ ngươi không tin lời của Sư Sư cô nương ư!!
Với những lời lẽ hùng hồn mãnh liệt như vậy, hội thơ vốn đang náo nhiệt thoắt cái biến thành hội xét xử khi bắt được một tên lừa gạt, nhưng dường như lại càng náo nhiệt hơn. Mà Sư Sư với Ninh Nghị chỉ đảo mắt nhìn qua là có thể biết được ai là người kiên định trợ giúp, có thể phân tích sơ sơ tình hình là như nào. Trong đám người này, những kẻ vốn định tới xem trò vui đã lên sân khấn diễn phần của mình, nhìn Ninh Nghị đứng ở đây, họ lại càng thêm hưng phấn. Trường hợp như vậy, là một kẻ bị mọi người nghi ngờ tra hỏi, cho dù thế nào thì luôn ở trong tình thế xấu cả.
Ngay cả Sư Sư cũng không yên lòng, Ninh Nghị đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, thấy tình thế khó giải quyết, hắn chỉ cười và lắc đầu.
- Nếu ta viết thơ là có thể chứng minh mình trong sạch?
Bên kia, Tiết Công Viễn thét lên:
- Ngươi mà cũng có thể làm thơ! Ngươi đừng hạ nhục thơ! Ngươi có làm gì cũng không che đậy được chuyện phẩm hạnh không đoan chính …
Trong đám người lại có kẻ nói:
- Đương nhiên không phải cứ làm thơ là được, xem Dạ ngư long vũ, mà đệ nhất tài tử Giang Ninh tài năng như thế, ít nhất cũng phải áp đảo Niệm nô kiều của Vu công tử mới được!
- Nếu hay hơn Niệm nô kiều, như vậy người tiến Quốc Tử Giám chẳng phải là vị Ninh công tử này sao …
- Nếu hắn làm thơ hay như vậy thì tất nhiên là có tư cách rồi …
- Văn chương thiên thành, ta thấy chỉ gần sánh bằng là được rồi …
Trong tình huống như thế này, điều phiền phức nhất chính là những tiếng xì xào bàn tán đó, có hạng nhất thì cũng có hạng hai, tiêu chuẩn mà mọi người nói đúng là thiên biến vạn hóa, lúc nào cũng có thể không thừa nhận được. Cho dù người thật sự có tài học, trong tình huống bị cả nghìn người chỉ trỏ, thì chưa chắc đã có thể phát huy được, ngày sau truyền đi thì coi như thanh danh mất hết. Mà ở trên hội thơ như này bắt được một tên lừa gạt, đó sẽ kinh ngạc cỡ nào, cho nên mọi người đều thích thú tham gia.
Bên kia đã có người nói với Sư Sư:
- Sư Sư cô nương này, tuy rằng cô nương tâm tính lương thiện, nhưng cũng không nên tham dự vào chuyện này làm gì, chớ để kẻ lừa đảo này lừa gạt thì hơn.
Lục Minh Phương thì nói:
- Lời ấy rất đúng! Tuy là bạn tốt nhưng không nên bao che dung túng những lúc như này. Hòa Trung, người này là bạn tốt của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?
Vu Hòa Trung vốn kinh sợ Lục Minh Phương, nghe vậy thì vội chắp tay nói:
- Đệ tử … Đệ tử với hắn đã lâu không gặp, nên cũng không quen thuộc. Nếu hắn … nếu hắn thật sự là loại người mua danh chuộc tiếng, đệ tử tất sẽ phân rõ giới hạn. Chỉ là …
Gã cảm thấy nói như vậy không được tốt cho lắm, đang định nói thêm gì đó để bổ sung thì Lục Minh Phương đã gật đầu:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
Mà Lý Sư Sư lại nói:
- Ta tin tưởng Ninh đại ca.
Tình thế hỗn loạn nhường này, mọi người cũng đã tản ra, để Ninh Nghị đứng lẻ loi ở đằng đó. Cùng lúc đó, Chu Bội vừa qua cửa hông vội vàng tới đây đang sốt ruột nhìn tới bên này, cố bình ổn hô hấp. Nàng biết dù lúc này chạy tới thì cũng chưa chắc đã có ích lợi gì, chuyện khó giải quyết như vậy, nàng cũng lo không biết liệu Ninh Nghị có giải quyết được không. Dù sao lúc này dù có thực sự viết ra một bài thơ hay, cũng chưa chắc có thể giải quyết toàn bộ vấn đề. Viết thơ rồi, bọn họ lại có thể đòi thi thố cái khác, dù sao cũng chẳng thiếu cách làm khó dễ cả, chẳng ai là toàn năng cả, ắt hẳn sẽ có thứ mà mình không am hiểu. Nếu cứ theo bọn họ thì tới cùng sẽ chẳng còn dư chút mặt mũi nào, cho dù nói ra thì người bị phán xét cũng đã kém đi một bậc rồi.
Lại vào lúc này, nàng nghe thấy Ninh Nghị mở miệng:
- Ta đây tính tình vốn quái lạ, các ngươi muốn ta viết, ta lại không viết đấy!
Hắn cười:
- Ta thật hiếu kỳ không biết chuyện gì đang xảy ra. Sư Sư đừng lấy bài kia ra làm gì … Nếu ta không biết, các người sẽ làm gì đây?
Hắn lại đáp trả một cách vô lại đến bất ngờ như thế, hiện giờ không chứng minh mà truyền ra ngoài thì sẽ mất hết thanh danh, nhưng đã như thế rồi còn bày ra cái thái độ lưu manh đến vậy, đứng ở đó mà vẫn cố chống đối chứ không chịu rơi vào thế yếu, rõ ràng là đã phụ sự chờ mong của bao nhiêu người.
Trong năm người phía trước, Phan Hồng Đạt với vẻ mặt nghiêm túc rõ ràng là không thích cái thái độ đó của Ninh Nghị, sa sầm mặt mày, nói:
- Hôm nay chúng ta tới hội thơ gặp gỡ bạn bè, nhưng không ngờ lại bị chuyện như vậy quấy rối. Nhưng mà cho dù ta vừa mới nghe nói tới chuyện này, Ninh Lập Hằng, nếu hôm nay ngươi không làm cho rõ, Phan Hồng Đạt ta cam đoan với ngươi, sau này ở Biện Lương này, chớ nói tới công danh phú quý, ta còn đăng báo triều đình, cho ngươi ở Biện Lương nửa bước cũng khó đi, thậm chí là nhập tội hạ ngục, ngươi có tin hay không!
Trong mấy người này, ai nấy đều biết Phan Hồng Đạt cực nghiêm chuyện học vấn, tính tình cũng không tốt, chỉ là chưa từng nghĩ rằng ông ta sẽ nói ra những lời như vậy, chẳng qua là bị nghi ngờ trên hội thơ, cùng lắm là thân bại danh liệt thôi, làm sao có thể nhập tội hạ ngục được. Ninh Nghị nhìn ông ta:
- Ồ? Với lý do gì?
Mọi người đều nhíu mày, cảm thấy lời này hơi quá. Sư Sư ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc. Cơ Vãn Tình cau mày, nói:
- Phan lão, lời này không khỏi quá …
- Ngươi thì biết cái gì!
Phan Hồng Đạt liếc nàng một cái:
- Hừ, các ngươi có biết, kẻ này không chỉ là tài tử Giang Ninh, mà còn là khách khanh của Khang vương phủ Giang Ninh, chính là thầy của Tiểu vương gia Chu Quân Võ và quận chúa Chu Bội của Khang vương phủ hay không!
Lời này thốt ra, ai nấy đều xôn xao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...