Sẩm tối, đội tàu ngừng lại ở một trấn nhỏ ven bờ, đám người Văn Nhân Bất Nhị liền tới đây tìm hắn. Mọi người đi trên bãi đá ghềnh gần bến tàu, vừa đi vừa nói về tình hình thuyền chính. Có đôi khi Ninh Nghị lại nhìn sang phía thuyền chính, lại thấy tiểu quận chúa Chu Bội từ trên mép thuyền nhìn xuống, vẻ mặt khá ung dung và ánh mắt hào phóng tự nhiên, chỉ là khi đảo qua phía Ninh Nghị thì rõ ràng là mang theo cái cảm giác biến thành gián điệp vậy.
Trời chiều ngã về phía tây, trên bến tàu, không khí khá náo nhiệt. Dư âm trận đại phá thủy phỉ vẫn chưa tan, ban đêm là cảnh ca múa ăn mừng, thỉnh thoảng tiếng ca lại vang vọng ra từ thuyền chính, yến tiệc linh đình. Mặc dù phòng ngự chưa hề lơi lỏng, nhưng hẳn là phía Trần Kim Quy đã bị tâng bốc đến choáng váng vì vui sướng rồi.
Có thể được nhiều con cháu hoàng tộc, quan gia thưởng thức như vậy, thậm chí Chu Bội còn hỗ trợ nịnh hót một phen, sau này vào kinh, mấy chuyện thăng quan phát tài linh tinh hẳn là không thể thiếu.
Sau ấy một đêm không nói chuyện, tới bình minh, đội tàu lại khởi hành. Mấy ngày sau, đội tàu dọc đường bình an mà cũng đã đi qua một nửa lộ trình. Mỗi ngày đều rảnh rỗi không có việc gì, Ninh Nghị đều cùng đám Vân Trúc, Cẩm Nhi và Tiểu Thiền tụ lại một chỗ, mọi người ai làm việc nấy. Thi thoảng hắn lại lấy bản thân ra khoe khoang một phen, chỉ là vẫn chẳng được ai thừa nhận như thường lệ. Cẩm Nhi le lưỡi làm đủ cái mặt kỳ quái, Tiểu Thiền thì cẩn thận nghe, còn Vân Trúc thì lại nhó lại rồi giúp hắn sửa.
Chỉ là ngày nào cũng ngồi thuyền thật sự khá nhàm chán. Vân Trúc vốn tính đạm mạc, Tiểu Thiền đã quen làm nha hoàn nên phần lớn tình huống là có thể thích ứng được. Cẩm Nhi ngẫu nhiên lại nổi cáu, phần lớn là do Ninh Nghị gây họa.
Thực tế thì, nếu chỉ đồng hành cùng Vân Trúc, Cẩm Nhi chưa chắc đã có cảm giác bực mình. Chỉ là lúc này Ninh Nghị với Tiểu Thiền lại xen vào đây, trung tâm ở nơi đây không khỏi biến thành Ninh Nghị, Lúc trước nàng cũng không khó chịu gì với chuyện này, nhưng ở tình huống hiện tại, Ninh Nghị với Vân Trúc và Tiểu Thiền đã có quan hệ xác thịt, có đôi khi lơ đãng lại có cảm giác thân mật, khiến nàng cảm thấy mình như bị gạt bỏ ra ngoài, nàng lại phát cáu. Thi thoảng đấu võ mồm thua Ninh Nghị, khó tránh khỏi sinh hờn dỗi. Sau đó Vân Trúc cũng chỉ có thể an ủi nàng, hoặc là Ninh Nghị ra tay ầm ĩ thêm trận nữa. Nàng không phải người thù dai, có đôi khi Ninh Nghị cố ý khiến nàng nguôi giận, nàng tranh cãi rồi sẽ lại bật cười.
Chạng vạng hôm nay thì tới địa giới Từ Châu, đội tàu sắp cập bờ thì sắc trời u ám, gió to nổi lên, xem ra không lâu nữa thì trời sẽ mưa. Cẩm Nhi với Ninh Nghị vừa đấu võ mồm một phen, đang lúc nổi nong, thuyền vừa dừng là lập tức xuống dưới hóng gió giải sầu, đi đến bờ đê cạnh bến tàu thì nghe được tiếng nói chuyện của một nam một nữ truyền tới từ đằng trước.
Người đi ở phía trước ngoài đôi nam nữ ấy ra thì còn có nha hoàn và hạ nhân đi theo sau nữ tử, hai người nói chuyện phiếm, dường như nam tử đang nói đến chuyện ở nơi nào đó có người trừng trị tham quan. Nam tử kia kể chuyện khá thú vị, Cẩm Nhi nhìn mấy lần thì đại khái là quen biết hai người này. Nữ tử dẫn hai người hầu là vị Lý Sư Sư nghe nói là có danh xưng hoa khôi kinh sư, còn nam tử có dáng người cao to, ngay cả bóng lưng và một bên mặt cũng đều tuấn lãng kia, là vị thanh niên ở trên thuyền chính có tên là Vương Nhàn. Mấy ngày nay, Ninh Nghị từng nhắc tới trên thuyền chính có một người như vậy, theo lời Ninh Nghị thì đây là một đại mỹ nam, có thể so được với vị tiểu mỹ nam rất tuấn tú mà nàng từng gặp ở Dương Châu. Ninh Nghị thậm chí còn ghẹo nàng rằng có khi nàng gặp được chàng ta sẽ động tâm mất.
Vì chuyện này mà nàng đã từng ngó tên nam từ này từ đằng xa một lần, lúc này nghe được giọng gã thì lại không thấy ghét. Hắn nói xong chuyện trừng trị tham quan, ý vị tuyệt vời. Sau khi nói xong, Lý Sư Sư đi bên cạnh lại khẽ hỏi:
- Như vậy các vị hảo hán Lương Sơn cũng không phải những kẻ lạm sát người vô tội rồi.
Vương Nhàn kia nói:
- Điều này thì cũng khó mà nói, dù sao họ cũng là tạo phản mà! Nhưng trong cái thời này, chuyện bất công xảy ra khắp nơi, ở trong chốn dân gian quả thật có nghe nói hảo hán Lương Sơn là những con người trung nghĩa thay trời hành đạo …
- Thì ra là vậy …
Lý Sư Sư gật đầu. Mà Cẩm Nhi theo ở phía sau thì lại tức không chỗ trút, trước kia nàng nghe nói Lý Sư Sư và Ninh Nghị từng quen biết. Người nhà Ninh Nghị sắp bị giết hơn nửa rồi, nàng ta còn ở đây nói đám Lương Sơn Bạc là người tốt, trong lòng khó chịu nên nàng lập tức hô lên:
- Tất cả đều là nói lung tung, vớ va vớ vẩn, các ngươi dựa vào cái gì mà nói đám người Lương Sơn kia đều là người tốt!
Nàng kêu như vậy, khiến cho hai người đằng trước quay đầu lại. Vương Nhàn kia ngẩn ra, rất có phong độ chắp tay lại nói:
- Vị cô nương này là …
- Mặc kệ ta là ai! Ngươi dựa vào cái gì mà đứng đây nói người Lương Sơn là người tốt!
- Tại hạ cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi, nếu cô nương có gì …
- Lời đồn là phải …
Cẩm Nhi đang la hét thì một bóng người đột nhiên đi tới, vươn tay ra trực tiếp ôm lấy nàng:
- Cẩm Nhi đang làm gì ở đây vậy, có biết Vân Trúc đang tìm cô hay không, còn ở đây cãi nhau với người ta nữa.
Người bỗng nhiên tới kia đúng là Ninh Nghị, hắn gần như là trực tiếp ôm lấy Nguyên Cẩm Nhi. Cẩm Nhi cứng ngắc người đứng đó, sững sờ một lúc. Mà Lý Sư Sư cũng ngẩn người, cho dù là thế nào thì động tác này là quá thân thiết rồi. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi còn đang nổi nóng, sau giãy dụa, chỉ ngón tay vào hai người kia:
- Bọn họ lại dám nói đám Lương Sơn là người tốt, huynh … ưm … thả ta ra …
Còn chưa nói hết, Ninh Nghị đã bóp hai má nàng:
- Cô có còn là trẻ con nữa đâu, sao cả ngày cứ cãi nhau với người ta vậy, thục nữ một chút, theo ta về có được không!
Hắn ôm Cẩm Nhi bước đi, lúc này Cẩm Nhi mới cảm thấy thẹn thùng, toàn thân nóng nhất thời ngay cả tay cũng không biết nên để chỗ nào, hệt như nắm mì vắt bị Ninh Nghị ôm đi. Đi được vài bước, Ninh Nghị mới quay đầu lại, cười nói:
- Xin lỗi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, hai vị cứ tiếp tục đi, coi như chưa từng thấy chúng ta, đi trước, cáo từ.
Nói xong lời này, hắn mới lại dùng sức ôm chặt lấy Cẩm Nhi rồi đi về thuyền.
Vương Nhàn nhìn bóng lưng hai người biến mất, cười nói một câu:
- Thật là người kỳ quái.
Mà một bên, Lý Sư Sư cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Trước mặt mọi người ôm Cẩm Nhi như vậy thì có vẻ hơi quá, nhưng tạm thời thì Ninh Nghị cũng không có biện pháp gì hơn, đưa nàng về, trấn an nàng một chút rồi giao cho Vân Trúc giải quyết. Hắn lại đi gặp Văn Nhân Bất Nhị. Cũng là chạng vạng hôm nay, bến tàu nho nhỏ ở vùng Từ Châu này có vẻ hơi náo nhiệt. Ở trong trận chiến trên hồ Hồng Trạch, đám thủy sư dưới trướng Trần Kim Quy thương vong tương đối nhiều, nên đã phải xin tiếp viện giữa đường, tới đây thì đội ngũ hơn trăm người mới hội hợp, hoàn thành nghi tức giao hàng và đưa tin. Cứ như vậy, công tác an toàn lại càng không đáng lo. Buổi tối theo thường lệ lại là yến hội chúc mừng, không lâu sau, mưa to trút xuống.
Đêm này, toàn bộ bến tàu đều chìm trong giấc ngủ say, thi thoảng lại vang lên tiếng bịch khi người tỉnh táo bị đánh ngất, cũng bị cơn mưa to chợt kéo tới che phủ đi. Mãi tới khi qua nửa đêm, mưa rào mới dần ngưng, mới có tiếng hô hoán đầu tiên.
Khi đại bộ phận người tỉnh lại từ ảnh hưởng của thuốc mê, bọn họ mới phát hiện ra một con thuyền trong bốn con thuyền kia đã bị một trăm tên "thủy binh" mới tới thừa dịp mưa to và đêm tối lặng lẽ lái đi.
Mà sau sự kiện ở hồ Hồng Trạch, Sinh Thần Cương thật sự đã được người ta chuyển dời lên chiếc thuyền đó, lúc này đã bị người ta cướp hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...