Về chuyện cho Nhiếp Vân Trúc đến Tô gia một chuyến, bản thân Vân Trúc
vốn không để ý hoặc cũng có thể nói là bản thân nàng thản nhiên đối mặt
nhưng Ninh Nghị ở bên này thì vẫn đang suy nghĩ.
Chuyện tình
cảm và lý trí liên quan không lớn. Tuy trong lòng Ninh Nghị đã có quyết
định nhưng quyết đoán chưa chắc đã xử lý chuyện này một cách hài lòng
được. Đạo đức của người hiện đại có thể gây trở ngại cho hắn, huống hồ
là kiếp trước hắn không có một chút thiên phú nào chuyện nào về phương
diện “tình thánh”, khi gặp phải chuyện này hắn cũng có chút không thể
nắm bắt nổi, ngay lúc này không thể tìm được cách giải quyết tốt nhất.
Chung quy cũng là có liên quan đến tính cách, cũng là vì kiếp trước bản thân không có tình cảm chân thành. Chính hắn còn chưa chắc đã nghiêm
túc suy nghĩ, chỉ là trong đầu tự hỏi vấn đề này phải giải quyết như thế nào, nhưng đề điểm này Vân Trúc cũng đã nhìn ra. Nàng nghĩ đây là một
mặt đáng yêu chân thành của Ninh Nghị, nếu như nói với hắn, không biết
hắn có bật cười bất đắc dĩ được không, nhưng dù là thế nào thì Hạnh Nhi
cũng đã đến tìm nàng. Ngày hôm sau, Vân Trúc cũng không nhắc đến Ninh
Nghị.
Cẩm Nhi cũng bị nàng chặn miệng, sáng hôm nay chỉ trừng mắt nhìn hắn, nghĩ trong một chốc:
- Nương tử nhà ngươi muốn ức hiếp chúng ta, nương tử nhà ngươi muốn ức hiếp chúng ta...
Đối với quyết định đến nơi hẹn của Vân Trúc tỷ, thực ta trong lòng nàng cũng có vài phần không thể yên tâm. Một mặt không biết phải đối mặt với trận chiến này thế nào, hi vọng Ninh Nghị có thể tỉnh ngộ, biết nàng và chị Vân Trúc chịu ức hiếp. Nếu Vân Trúc bị sỉ nhục cũng được, sau này
để Ninh Nghị biết được nhất định hắn sẽ cảm thấy vợ mình quá đáng.
Dù sao thì sự ăn ý của hai người cũng chưa đến được trình độ này, Ninh
Nghị không thể nào lĩnh hội được ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy hôm nay
Cẩm Nhi có vẻ khó chịu với hắn, đại khái là cuối cùng nàng cũng đã khôi
phục được thái độ bình thường từ hôm trước, ý thức được chuyện này xét
đến cùng vẫn phải tự trách mình.
Mãi đến chiều hôm nay hắn
mới từ Văn Nhân Bất Nhị biết được hôm qua Hạnh Nhi đi tìm Vân Trúc, mơ
hồ cảm thấy có vấn đề, vôi vàng quay trở lại, lúc này, Vân Trúc đã ngồi ở Tô gia nửa canh giờ rồi.
Trời vẫn nhiều mưa như vậy giống
như là sắp mưa vậy. Mái hiên cao cao dài dài luôn khiến người ta có cảm
giác u ám. Nhưng thỉnh thoảng có đứa trẻ hoặc người hầu từ phía trước đi đến, nói cười ầm ĩ vui đùa mới làm tan được cảm giác đó. Chỗ ở của Ninh Nghị trong Tô gia không lớn không nhỏ. Qua nhiều năm, có nhiều người ở, gạch xanh tường viện đã phủ rêu xanh luôn luôn mang tới một cảm giác có phong cách cổ xưa. Trong triều Vũ thương nhân không có địa vị, nhưng dù sao cũng có tiền, đến bây giờ, Tô gia đã mua chỗ ở nhiều lần, lại qua
nhiều đời được xây dựng thêm, đến bây giờ cuối cùng mới có được cảm giác hưởng lạc.
Đường đi thật dài. Thỉnh thoảng cũng có người
nhìn lại, ánh mắt thận trọng, thần sắc khác nhau, có những người đang
nói chuyện, cũng vì thấy nàng có nha hoàn dẫn trước cho nên chỉ im lặng, ánh mắt thì tràn ngập sự cổ quái.
Tòa nhà và phong cảnh như
vậy Vân Trúc chưa từng nhìn thấy, khi cha nàng còn chưa phạm tội, nàng
vẫn còn là một tiểu thư. Ngay cả làm quan cũng chưa chắc đã giống có
tiền giống như người buôn bán vậy, nhưng nàng cũng đã từng được cha mẹ
đưa đi nhiều nơi, từng nhìn thấy nhiều phong cảnh như vây, cũng lờ mờ
nhìn thấy lòng người phức tạp ẩn giấu trong những tòa nhà cao cửa rộng
đó, nàng đã từng tự nhủ sẽ không bao giờ đi vào những nơi lớn như vậy... Nhưng nay tình lang của nàng lại ở một nơi như thế...
Ngẫm nghĩ lại, thực ra cũng là một cảm giác kì diệu...
Đối với nàng, mấy chục năm trước, mười năm trước, cho dù là vài năm
trước, e rằng cũng chưa từng nghĩ tương lại sẽ có một ngày nào đó mình
lại có tâm trạng như vậy. Nhưng thời gian thật sự đã mang đi nhiều thứ
và làm thay đổi nhiều thứ, từ vẻ vô âu vô lư khi còn bé đến bị biếm làm
kĩ nữ, đến những năm bàng hoàng giãy giụa, chuộc thân rồi trở nên quẫn
bách nghèo khó, tất cả những điều đó cũng có chút thú vị, bất luận nàng
từng khát khao tương lai ký thác cả đời cho một người đàn ông như nào,
sợ rằng cũng không kỳ lạ giống như Lập Hằng trong hiện thực lúc này, mà
nàng cũng không hề cảm thấy có gì là không thoải mái.
- Nhiếp cô nương, bên này...
Thấy khách đi chậm lại, hơn nữa cứ nhìn về phía sau, Hạnh Nhi dùng lại
chờ một lát, rồi xác định đằng sau không có ai mới lên tiếng nhắc nhở.
Vẻ mặt của vị Nhiếp cô nương này hơi kì lạ, nhìn khí chất của nàng hoàn
toàn không giống một cô gái lầu xanh, thật ra phải là một tiểu thư nhà
quan, chỉ là không biết đang nhìn cái gì... Nhưng sau khi nhắc nhở, Vân
Trúc cũng gật đầu đi theo Hạnh Nhi.
Một lát sau, Vân Trúc gặp Tô Đàn Nhi trong tiểu viện. Cô gái mà nàng từng nghe qua nhiều lần và
cũng từng thầm suy đoán sự tưởng tượng nhiều lần bởi vì vừa mới sinh con nên vẫn còn mệt mỏi, tiều tụy, nhưng cũng đã thay bằng bộ váy đoan
trang, khi Vân Trúc vừa bước vào cửa thì đã thấy nàng dựa vào giường,
nhìn hơi có chút đơn bạc, sau đó nàng liền bảo nha hoàn đỡ xuống giường, vẻ cười yếu ớt cúi người thi lễ.
Vốn trong tưởng tượng của
Vân Trúc, đây sẽ là một người con gái đẹp, mạnh mẽ, có năng lực và nắm
giữ cả Tô gia, nhưng lúc này phát hiện nụ cười không mạnh mẽ đến vậy, đó là thiện ý nhưng trong nụ cười đó cũng mang theo vài phần quan sát,
không hề có ý ác cảm với Vân Trúc. Nàng cũng vội vàng trả lễ, sau đó
nghe bên kia nói chuyện.
- Lúc này mời Nhiếp cô nương đến
đây, thật ra là có chút mạo muội, thời gian gần đây tất cả những chuyện
lớn nhỏ trong nhà đều không nói cho người ngoài. Nhiếp cô nương là bạn
của tướng công ta, lại cũng bị liên lụy chuyện này, ta trước tiên thay
mặt bọn họ, xin Nhiếp cô nương lượng thứ...
Lúc mà Tô Đàn Nhi gặp Nhiếp Vân Trúc thì Ninh Nghị cũng từ chỗ Văn Nhân Bất Nhị về, đang
lúc quay về, bầu trời trong thành Giang Ninh ngoài nhiều mây u ám ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, không khác gì ngày xưa. Vùng gần thành Giang Ninh, một đội thương nhân xe ngựa vội vàng chở hàng hóa, sau khi gặp
lính tuần thì cũng vòng đi về đường lớn phía sau.
Đội lữ nhân này khoảng hơn ba mươi người người, có cao, có béo, có gầy. Cũng có
người vác cây thương lớn, mang theo cả vũ khí. Thương nhân đến Giang
Ninh từ nam chí bắc đều mời tiêu sư hoặc là quân nhân bảo vệ, cũng không có gì là lạ, nhưng sau khi vòng qua phủ nha, thấy nhà tù Giang Ninh họ
dừng lại, một gã vóc dáng thấp bé đi tới chắp tay:
- Xác định định rồi.
- Không sai, Cẩu triều đình bắt những anh hùng kia áp giải đến đây, dừng lại hai ngày, tối nay là cơ hội cuối cùng.
- Vậy dựa theo kế hoạch trước đó động thủ đi.
- Nhìn trời có vẻ xấu, có mưa không nhỉ?
- Vốn dĩ định nhân lúc trong thành náo loạn mà ra tay, có thể làm loạn hơn, gặp thời tiết này chỉ e là không được thôi.
- Trời mưa cũng tốt, chúng ta giết bọn chúng sẽ không kịp trở tay.
- Vậy cứ như cũ đi, trời tối ra tay, mọi người hãy nhớ lấy... Đến lúc đó có thể trời sẽ mưa, vậy càng tốt.
Tiếng chuông gió dưới mái hiên rung lên, là tiếng trẻ con khóc. Trong
viện yên tĩnh, Tiểu Thiền vội vàng chạy lại, ôm lấy đứa nhỏ bé bỏng, khẽ khàng hát ru, lúc trước đứa trẻ đã được bú sữa, lúc này cũng chưa đói
nên dỗ dành một chút nó đã dần thôi khóc. Ôm đứa trẻ trong lòng Tiểu
Thiền cứ ngóng về phía vách sân. Trong ánh mắt có chút sầu lo.
Tiểu thư mời Nhiếp cô nương về nhà, khi nàng biết, còn len lén đi qua
đó để nghe. Nàng không thể nghĩ ra tiểu thư có dụng ý gì, nhưng lúc
Quyên Nhi qua đây nói, tiểu thư và Nhiếp cô nương nói về chuyện nhà,
tiểu thư hỏi thăm về gia thế của Nhiếp cô nương, chuyện đã trải qua,
Nhiếp cô nương cũng nói hết. Dù là nhìn ở góc độ nào thì dường như cả
hai bên đều không muốn ra oai với đối phương, đơn giản chỉ là để hiểu rõ đối phương, đương nhiên đa số thời gian vẫn là tiểu thư hỏi, còn Nhiếp
cô nương trả lời.
Đương nhiên không phải là muốn biểu hiện gì với đối phương, nếu không tiểu thư cũng đã không để đứa nhỏ tránh qua
bên này. Cho dù là chưa xác định được mối quan hệ của tướng công với vị
cô nương này, vẫn cần phải duy trì lễ phép, mà để cô ta nhìn đứa trẻ
cũng là chuyện có lợi mà vô hại, nhưng Tiểu Thiền cũng không biết vì sao tiểu thư cuối cùng vẫn kiên trì làm như vậy.
Nghĩ trong
lòng, nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ, lúc xoay người nhìn thấy bóng một bóng
người hình như là tướng công, nhưng nhìn kĩ thì trong góc sân lại không
có động tĩnh gì. Có lẽ là nhìn nhầm... Lại nhìn thêm mấy lần, cô nghĩ
như vậy lại ru đứa bé ngủ, đặt vào trong nôi, ngồi ở bên cạnh trông giữ.
Ninh Nghị đi lên tầng hai.
Sở dĩ nén nút là đổ cho sự hiếu kỳ, dù sao thì trong chuyện này hắn
cũng không được coi là quang minh lỗi lạc, biết Vân Trúc vào nhà mình
lúc này là không thể thay đổi, hắn cũng biết lúc này xông vào cũng không phải là chuyện tốt cho nên cứ lẳng lặng lên gian phòng lầu hai để nghe
trộm. Nội lực của hắn hiện nay rất tiến bộ, nhưng bởi vì không thể vào
phòng chính, hắn đành chọn một phòng nhỏ, có âm thanh ở phía dưới truyền đến lờ mờ đại khái cũng đủ để nghe.
Sau đó hắn cảm thấy tình hình cũng có vẻ là lạ, hai người này cứ như thể là lâu ngày không gặp
đang tâm sự với nhau vậy. Bên phía thê tử hắn cũng không được trong lòng nàng có tâm tình gì hoặc là dao động gì, lý trí nói cho hắn biết tình
huống như vậy là rất phiền phức, nhưng lúc nhất thời hắn lại không thể
tưởng tượng được phiền toái ấy sẽ xuất hiện như thế nào. Mãi đến lúc Tô
Đàn Nhi nói:
- Hạnh Nhi, Quyên Nhi, các em ra ngoài trước đi...
Nhiếp cô nương không ngại ngồi với ta được không? Ta có một việc muốn
một mình nói với cô.
Vân Trúc không nói gì chỉ gật đầu, dường như Hạnh Nhi có chút do dự, Tô Đàn Nhi cười:
- Không sao đâu, nhìn ta bây giờ chẳng lẽ không đánh lại Nhiếp cô
nương, cô ấy cũng không làm tổn hại ta đâu... ra ngoài đi, đóng cửa lại.
Hai người họ ra ngoài, bắt đầu yên lặng, một lúc trôi qua, Ninh Nghị nghe thấy Vân Trúc nói:
- Tô tiểu thư.
Sau đó Tô Đàn Nhi nói chuyện, tiếng có vẻ bé nghe không rõ lắm.
Tô Đàn Nhi bước xuống giường đi về phía bên cạnh Vân Trúc. Vân Trúc vội vàng đứng dậy, kêu:
- Tô tiểu thư.
Đi qua đỡ Đàn Nhi. Tiếng Tô Đàn Nhi cười cười, thanh âm nho nhỏ, để Vân Trúc đỡ đến gần gường, ngồi xuống.
- Nhiếp cô nương, lần này ta gọi cô đến là có một thỉnh cầu, ta cũng
biết là khó có thể mở miệng, nhưng... Nhiếp cô nương, ta chỉ nói ra,
cô... Cô muốn từ chối việc này, đó cũng là chuyện bình thường, thực là
xin lỗi...
Nàng cũng thấy thỉnh cầu này rất quá đáng, đấu
tranh một lúc, cuối cùng nói ra, giọng rất nhỏ. Nghe câu thỉnh cầu kia
được một nửa, sắc mặt của Vân Trúc đỏ lên rồi sau đó lại trắng bệch đi.
Mơ hồ, Ninh Nghị nghe thấy Tô Đàn Nhi nói đưa ra yêu cầu quá đáng nhưng tiếng nhỏ quá hắn chỉ nghe được đứt quãng mấy từ: “Nghe nói, hoàn bích, tướng công, tấm thân trong trắng, khắc khẩu” gì đó nhưng lúc nhất thời
không thể liên kết xem nó là cái gì được. Bầu trời bên ngoài đã đen kịt, cũng không biết đã chạng vạng chưa mà chỉ thấy có mấy tia chớp, sấm
tháng ba vang lên, làm mất cả những tiếng kia, tiếp theo cũng không nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Hắn liên tục liên kết những câu này lại, đột nhiên trong đầu xẹt qua một suy nghĩ cực kì vớ vẩn...
Phòng ngủ dưới tiểu viện, Vân Trúc đang đứng đằng kia, bàn tay gần như
theo bản năng nắm lấy vạt áo trước ngực, ánh mắt nhìn tia chớp đánh lóe
lên ở bên ngoài cửa sổ, dáng người nàng vốn gầy gò, lúc này lại càng yếu đuối lẻ loi. Nàng đứng ở đằng kia, răng nàng khẽ cắn môi dưới, vừa nghe thấy yêu cầu kia thần sắc nàng có chút hốt hoảng. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng mới thu ánh mắt lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tô Đàn
Nhi. Nàng đã yêu một người đàn ông, mà kia là thê tử của nam nhân nàng
yêu.
- Được...
Cổ họng nàng nghẹn lại, sau khi nuốt một ngụm nước bọt, nàng nhắm hai mắt lại.
Nhẹ nhàng, kéo đây buộc trên lưng xuống, trong phòng ánh sáng mờ mờ, áo của côi gái rơi xuống đất lặng lẽ.
Tô Đàn Nhi nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt rơi vào bóng đêm, chảy xuống...
- Không thể nào...
Trong phòng trên lầu, Ninh Nghị đang ngồi ở đó, ngẩng đầu lên, dường
như nhớ ra một câu, nhưng cảm thấy thật sự phát sinh thì quá kì quái
rồi.
- Ta muốn... Nhìn cô xem có phải còn trong trắng không... Chỉ có một mình ta. Ta biết chuyện này rất kì quặc...
Sao lại có thể?
Sắc trời tối tăm, trời đã mưa.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...