Lúc này ở trong thành Hàng Châu, hai phe Bao Đạo Ất cùng Bá Đao Doanh tụ lại đấu nhau dữ dội, có thể chenvào trong đó cũng không có mấy người,
nhưng cho dù lúc này Văn Nhân Bất Nhị đặt mình vào trong cuộc nội loạn
thành Hàng Châu cũng không cho rằng trận chiến này có thể ngừng lại, đối với những người đang sống mái với nhau liên quan đến an nguy thành Hàng Chân, người có tiếng nói có trọng lượng đều cực kỳ mẫn cảm. Lưu Tây Qua còn chưa ngâm nga xong bài trường thi, đột nhiên vang lên tiếng người
ngựa hô vang xông đến.
Không chỉ ở đường Bình Xương, ngay cả
ngã tư đường gần phố Bình Xương đều đã tụ tập binh tướng của Bao Đạo Ất
do thấy khói hỏa lệnh tiễn mà tụ tập lại đây. Nhưng kinh người nhất,
chính là tiếng kỵ binh cùng với tiếng vó ngựa và tiếng kèn vang lên, tuy rằng còn chưa tới Bình Xương, nhưng lại biến tình huống chung quanh trở nên hỗn độn hơn. Bọn họ đại để cũng bị người của Bao Đạo Ất ngăn chặn
nhưng tiếng chân vẫn như cũ, nhanh chóng cuồn cuộn chạy hướng về phía
này.
Những tên lính tinh nhuệ trong quân doanh mang đại kỳ
xông đến, họ xông qua hành lang viện, hướng vào nơi thủ hạ Bá Đao Doanh
cùng Bao Đạo Ất đang sống mái với nhau, trên cờ thêu một chữ “Lệ” rất
to.
Trấn quốc Đại tướng quân Lệ Thiên Nhuận ở Hàng Châu có lẽ là một người có thể danh chính ngôn thuận tham gia việc này, ở triều
Vĩnh Lạc bản thân y với thân phận Binh Mã Đại nguyên soái, lần này vì
muốn quét sạch thế cục ở Hàng Châu mà nhanh chóng trở về. Thấy mặt cờ
thêu chữ này, tất cả mọi người không tự chủ vài phần, người cầm cờ lướt
qua vách tường, lên nóc nhà cũng là người có võ nghệ siêu quần người, y
quát lớn:
- Dừng tay, Lệ soái có lệnh hai bên phải dừng tay lại!
Lại có người hiểu biết hơn đi thẳng đến Lưu Tây Qua cùng Bao Đạo Ất nói:
- Lệ soái mời hai phe tạm thời đình chiến.
Bao Đạo Ất cùng Lệ Thiên Nhuận vốn quyền thế ngang nhau, gã ta lớn giọng:
- Không dừng được!
Bên kia, Lưu Tây Qua thoáng trầm mặc, trong chốc lát hơn bốn mươi năm
mươi người thuộc đội kỵ binh phá vỡ vòng vây ở ngã tư nhanh chóng đến,
đi đầu là một người cưỡi con ngựa đen cao một trượng, dáng người khôi
ngô, cả người mang thiết giáp, tay mang thương lớn có chùm tua đỏ rực,
dáng vẻ nghiêm nghị. Bọn họ lúc này đang nhìn vào phía sau trận hình của Bá Đao Doanh, tinh nhuệ của Bá Đao Doanh cũng xoay đầu nhìn lại, tướng
quân kia vọt đến bên cạnh, kéo mạnh dây cương, tiếng ngựa hí dài ngừng
lại, phía sau vị tướng quân này, hơn mười kỵ ngừng lại thành một tuyến.
Người này hiển nhiên là Lệ Thiên Nhuận, đội kỵ binh cũng đã xuất hiện,
phối hợp với mặt kỳ chữ “Lệ”, cùng hô lớn, hai bên đang giao chiến đều
dừng tay lại, không khí một lần nữa trở nên xơ xác tiêu điều, ngưng
đọng. Mọi người vây quanh đang chú ý hướng phát triển của sự việc. Chỉ
có Ninh Nghị trên tửu lâu lúc này tâm trạng lại hoàn toàn không đặt ở
đó, hắn đứng trước cửa sổ quan sát bóng một cô gái mặc áo choàng đen ẩn
nấp bên con đường tắt kia, nhưng rốt cuộc có người từ phía sau lại khiến hắn không thể không thu tầm quan sát lại.
- Lệ Suất đến hơi sớm.
Trên lầu người đến quan sát báo cáo tình huống với hắn là Lưu Thiên
Nam, thấy Lệ Thiên Nhuận xuất hiện dường như có chút đắc ý, Ninh Nghị
nhìn qua cục diện nói:
- Là chúng ta phái người thông báo cho gã à?
- Ừ, quá muộn cũng không nên, sự tình không thể giải quyết được.
- Trần Phàm thế nào rồi?
- Mạng hắn lớn, thương tích không có việc gì.
Ninh Nghị gật đầu, lúc này âm thanh của Lệ Thiên Nhuận cũng truyền đến.
- Bao Thiên Sư, Lưu Đại Bưu, việc hôm nay là thế nào?
Âm thanh này phát ra nội lực kinh người, tiếng nói vang vọng, không giận mà uy nghiêm. Một lát Bao Đạo Ất giận dữ nói:
- Hãy hỏi cô ta!
Ánh mắt Lệ Thiên Nhuận hướng nhìn về phía Lưu Tây Qua, nhưng cô chỉ
trầm mặc không đáp. Lệ Thiên Nhuận nhìn qua một lần, quay sang Hắc Linh
Vệ bên cạnh, nói:
- An Tích Phúc, chuyện hôm nay ngươi nói đầu đuôi cho ta nghe xem.
Những lời nói này không còn nhằm vào mọi người nữa, An Tích Phúc đành
đến trước mặt Lệ Thiên Nhuận kể lại mọi chuyện đã qua. Gã cùng Trần Phàm cũng là có chút giao tình, nhưng với vị trí của y quá thấp, cũng biết
được chuyện hôm nay có giấu diếm cũng vô dụng, liền mang việc Trần Phàm
ám sát Bao Đạo Ất kể đầu đuôi ngọn ngành. Lệ Thiên Nhuận nhìn sang Bao
Đạo Ất nói:
- Nói như vậy, Trần Phàm đã dĩ hạ phạm thượng, Bá Đao Doanh muốn ra mặt cho Trần Phàm, làm chuyện to đến thế này sao? Bao Thiên Sư, vì sao ngươi lại gây ân oán với Trần Phàm, lúc này có mọi
người ở đây, ngươi có thể nói xem sao?
- Lệ Thiên Nhuận.
Bao Đạo Ất nhìn lại y nói:
- Ngươi lấy thân phận gì đến thẩm vấn ta?
Lệ Thiên Nhuận cúi thấp đầu nói:
- Tuyệt không có ý này, cũng là người cùng một nhà ta không muốn làm tổn thương hòa khí lẫn nhau thôi.
- Ai biết hắn đột nhiên bị thần kinh gì. Hắn có gì bất mãn với ta, để hắn nói ra đi.
Bao Đạo Ất mở to hai mắt trừng trừng, cực kỳ phẫn nộ nói:
- Lệ Soái, hôm nay ta nể mặt ngươi, để không mất hòa khí, ta cho hắn
một con đường sống, nhưng phải nói rõ ràng, nếu không rõ ràng hôm nay Bá Đao Doanh các người không ai mong chạy thoát khỏi nơi này.
Lúc này tạm thời ngưng chiến, Bá Đao Doanh ở Hàng Châu đến tám trăm
người, tụ tập ở đây là hai trăm người, cũng rất khó có phục binh, mà ở
bên ngoài thủ hạ của Bao Đạo Ất liên tục không ngừng tiến đến, vì tình
thế nghiêm trọng nên người được huy động đến có thể trên hai ngàn người, nên lão mới nói lời nói khí thế như vậy.
Nhưng dù có như
vậy, Bá Đạo Doanh bên này cũng không hề dao động, hai trăm đối chọi hai
ngàn, nếu người Bá Đao Doanh cố thủ đều xông ra, chỉ sợ không bao lâu sẽ bị biển người đè chết, nhưng theo tố chất, phương diện tinh thần có
chút cần lo lắng, một khi Lưu Tây Qua thật sự liều lĩnh ra tay đại sát,
bất luận là gây tổn hại bao nhiêu, chỉ cần hai trăm người Bá Đao Doanh
xung phong vài lần liều chết có thể làm cho sĩ khí hai ngàn đám ô hợp
kia tiêu tan, đến lúc đó chính là một trận đồ sát rồi, chỉ là một khi mở rộng đến trình độ này sẽ có nhiều người chết, đang ép Phương Lạp cần
lựa chọn.
Bao Đạo Ất nói xong những lời này, người của Bá Đao Doanh cười lạnh, nghiễm nhiên đều thể hiện “có giỏi thì đến”, bên kia
Lưu Tây Qua cũng trầm mặc cười lạnh hồi lâu, có chút khinh miệt. Mãi đến khi Bao Đạo Ất sắp phát tác, cô mới mở miệng:
- Ta tặng Bao Thiên Sư bài thơ, mới vừa rồi ta còn chưa kết thúc, giờ đã viết xong, Lệ thúc thúc có muốn xem không?
Khi đang nói chuyện có người dùng giấy Tuyên Thành có bài thơ trên đó
mang lại, chữ viết đẹp vô cùng, Lệ Thiên Nhuận không cần những thứ này,
chỉ là sau khi xem xong không thể nào nghĩ ra trận chiến này có quan hệ
gì với bài thơ, Lưu Tây Qua nói:
- Lệ thúc có biết, bài thơ này tên "Hiệp khách hành" chứ?
- Vậy thì sao?
- Vì sao Trần Phàm phải giết người.... Thúc nên hỏi Bao Thiên Sư chúng ta đã làm gì một chút.
Lúc này, cô dùng ngữ điệu không cao nhưng trong giọng nói đã tràn đầy lên án, Bao Đạo Ất sững sờ chốc lát:
- Ngươi muốn nói gì cứ nói, có chuyện gì cứ nói trước mặt mọi người, lão đạo...
- Ngươi có biết cô hàng xóm nhà Trần Phàm tên Thúy Hoa chứ?
Sự tình tiến triển đến mức này, Bao Đạo Ất trong lòng vừa căm phẫn cùng ủy khuất, lão đương nhiên có thể mơ hồ đoán được lý do Trần Phàm ra tay là vì đám trẻ kia. Nhưng người trong giang hồ làm việc tất có quy củ,
nếu như hôm nay lão thật sự để đoàn xe chở nữ nhân qua nơi này, chắc hẳn bị đám trẻ kia chặn đứng, sự việc bị phơi này, lão đành phải chấp nhận
thả những nữ nhân kia. Nhưng vấn đề là trên xe không có nữ nhân mà họ
muốn tìm, đám trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng kia lại tới gây sự,
là họ làm sai nên lão ra tay giáo huấn họ. Trong thế giới của lão, ai bị sai phạm nhất định bị đán đến khi thừa nhận.
Hôm nay lão muốn đối phó với đám trẻ kia, thực chất chỉ muốn dạy cho chúng bài học
cũng không nghĩ đến chuyện giết người. Nhưng Trần Phàm không liên quan
lại giết ra, bản thân lão liền tiếp nhận giết hay không giết Trần Phàm,
đều là chuyện của lão. " s hare tại 'tun g h o anh. com'" Lão thật không ngờ lại có quan hệ đến Bá Đao Doanh, còn không ngờ làm tình thế lớn đến nhường này, theo cách nói của lão là do đối phương sai, khi dễ người
thái quá. Nhưng mà hai bên chiến đấu gay gắt, ngay khi Lưu Tây Qua cắt
ngang lời nói của lão, đột nhiên trong lòng lão cảm thấy không khí có
chút kỳ dị, nhưng lão không tài nào nói ra được.
- Cái quái gì... Lộn xộn quá.
- Ngươi cũng biết Trần Phàm cùng Thúy Hoa cô nương là hai người yêu nhau, thề nguyền bên nhau trọn đời.
-.....Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?
- Mấy ngày trước, Thúy Hoa cô nương đã mất tích, người nhà hắn đã tìm
mấy ngày. Lệ Soái, Bá Đao Doanh ta hôm nay ở Cổ Đồng Quan phát hiện ra
khá nhiều phụ nữ bị bắt làm nô lệ, Thúy Hoa cô nương là một trong những
người đó, bị người ta làm nhục.... Bao Thiên Sư, ngươi nói xem ngươi làm chuyện tốt gì chứ!
Giọng điệu Lưu Tây Qua trầm ổn, từng bước ép sát, Bao Đạo Ất đột nhien quát lớn:
- Ngươi ngậm máu phun người.
Thật ra lúc này đây trong lòng lão cũng đang thấp thỏm: Gần đây mình có gặp một người tên Thúy Hoa sao?
Nhưng trên khí thế thì không thể nào chịu lép vế được.
Lúc này Lệ Thiên Nhuận cũng nhíu mày, Bao Đạo Ất có thói quen xấu, y
biết chứ, nhưng chuyện này cũng chưa là chuyện lớn gì, như lời Ninh Nghị nói vậy, đối với nghĩa quân đã từng làm vô số chuyện cực kỳ tàn ác mà
nói, thì tật xấu của Bao Đạo Ất cũng chỉ là không nể mặt vài quan quân
cấp thấp không có gì to tát cả, không đáng để cấp trên đưa ra xử lý. Dù
sao Bao Đạo Ất cũng xem trọng sự đoàn kết bên trong, bắt người vẫn rất
cẩn thận, ví dụ như vợ của tướng lĩnh trong quân gì đó, cho dù thích thế nào cũng không chạm vào. Lần này có lẽ là không biết, lại bắt đúng nữ
nhân của Trần Phàm, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy muốn dùng tính mạng đổi mạng Bao Đạo Ất, nên chuyện này đúng khá hợp tình hợp lý.
Bao Đạo Ất ngoài mạnh trong yếu, Lưu Tây Qua từng bước ép tới:
- Không phải muốn lý do sao! Sẽ đối chất sao? Bao Thiên Sư, "thất phu
nhất nộ, huyết tiên thập bộ". Ngươi dám làm chuyện này, Bá Đao Doanh ta
nhìn thấy không thuận nên muốn gọi Trần Phàm đến đối chất cùng ngươi thì thế nào?
Nói hết lời này, bên kia đã có người mang cán đi
ra, phần trên của người nọ nửa thân bao hết vải trắng, đúng người đang
bị thương nửa người chính là Trần Phàm, lão đại phu còn đi theo bên cạnh nhíu mày khó chịu:
- Thương thế còn chưa khỏi, sao lại phải khiêng đi, thật không được, chuyện này không được.
Lúc này Trần Phàm còn ý thức được, hai mắt y đỏ bừng nhìn chằm chằm Bao Đạo Ất, thân mình như cố gắng nâng lên bị lão đại phu lấy tay giữ lại. Y đưa tay chỉ Bao Đạo Ất nói:
- Lão tặc... Chỉ cần ta chưa chết sẽ không bỏ qua cho ngươi.... Thúy Hoa...phốc.
Lời nói còn chưa dứt máu tươi đã ộc trào ra, xỉu ngay trên võng khiêng.
Lão đại phu hét lớn cho người khiêng cáng trở về, người Bá Đao Doanh
nhìn Bao Đạo Ất, Lưu Tây Qua nhìn Bao Đạo Ất, Lệ Thiên Nhuận cũng nhìn
Bao Đạo Ất, người thiếu niên trên tiểu lâu cũng nhìn Bao Đạo Ất, người
hai bên đường nhìn Bao Đạo Ất. Mọi người bắt đầu chụm đầu ghé ta nói
nhỏ, lão đại là người như vậy ai cũng biết....
Vừa rồi tâm tư của Ninh Nghị hoàn toàn ở nơi khác, lúc này mới mở to hai mắt nhìn, vì
màn biểu diễn vừa rồi của Trần Phàm, khóe miệng hắn cười cố đè nén nói:
- Em gái à....Thật là vua đóng kịch đó nha...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...