Sáng sớm lúc tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn còn tối, một con thuyền hoa trên mặt sông bên ngoài lầu nhỏ đi tới, ngọn đèn mơ hồ. Lúc này người
trên thuyền hoa đều đã ngủ, nhưng lắng tai có thể nghe thấy một tiếng
nhạc rất nhỏ, cũng không ai biết lúc này còn ai đang gảy đàn. xem tại
TruyệnFULL.vn
“Cây ngô đồng, mưa lúc canh ba, đâu biết là lúc đau khổ biệt ly vì tình...”
- Là điệu của Canh Lậu Tử, thuyền nhà ai?
Trong phòng không có ánh đèn, từ chấn song nhìn thấy ánh sáng di động,
Nhiếp Vân Trúc đã tỉnh lại, mặc áo lót xanh nhạt ngồi lên, bị bạn ngủ
cùng giường ép nằm xuống, Cẩm Nhi vòng ôm lấy vai cô, ngủ như heo nhỏ
vậy.
- Haiii, nửa đêm không ngủ được, làm người ta tỉnh mộng...
- Trời sắp sáng rồi.
- Trời sáng vẫn chưa ngủ được, cho nên ban ngày nhất định sẽ ngủ gà ngủ gật.
Cẩm Nhi ngáp một cái, mắt vẫn nhắm, một lát sau mới lẩm bẩm:
- Cây ngô đồng, mưa canh ba... Rõ ràng là nói mùa thu, vì câu thơ phú gượng nói sầu...
Vân Trúc đang ở trong chăn cười rộ lên:
- Người ta nói là tình ly biệt, em lại nói về thời tiết... hoặc là có cái người quan trọng đã ra đi rồi.
- Vân Trúc tỷ tỷ gần đây lại nói tới tình ly biệt ư...
- Cho nên mới phải nắm lấy cơ hội này để thường xuyên gặp huynh ấy.
- Đúng là không biết xấu hổ...
Cẩm Nhi lẩm bẩm:
- Vân Trúc tỷ nghĩ thông suốt chưa? Người ta đã có thê tử, thật sự ... không được.
Những câu tương tự, thực ra trước đây nàng đã nói không ít lần, nhưng
thái độ của Vân Trúc kiên định nên Cẩm Nhi không nói nữa, nhưng trong
hành động luôn nhằm vào quan hệ ở giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, làm cho
bọn họ không có gì tiến triển. Nhưng thực ra mà nói, cho dù có không
tiến triển gì thì hai người cũng vẫn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, đánh đàn hát ca cũng đã cảm thấy hài lòng rồi.
Tâm tình Vân
Trúc tỷ như vậy, Cẩm Nhi rất hiểu, chẳng qua trước đấy, sau khi nữ tử
được một nam tử phong lưu rộng rãi yêu thích, sẽ muốn tiến thêm một
bước, chiếm được tấm thân thanh bạch của nữ nhân. Sống ở trong Kim Phong Lầu nhiều năm, Cẩm Nhi cũng hiểu rất rõ, nên đối với tác phong của Ninh Nghị thật sự đã khiến cho Cẩm Nhi có chút bội phục.
Những
ngày gần đây, nghe nói Ninh Nghị sau mùa hè sẽ cùng thê tử đi Tô Hàng
một chuyến, đoán chừng có thể còn ở lại đó mấy tháng. Nhận thấy thời
gian gặp nhau không được nhiều lắm, Vân Trúc lại càng thêm quý trọng cơ
hội gặp gỡ hắn. Cẩm Nhi cũng có thể nhìn thấy sự phiền não trong mắt Vân Trúc. Với thân phận này của các nàng, không thể nào được làm chính
thiếp của nam nhân, tạm thời nói là bởi số mệnh cũng được, nhưng ở bên
Ninh Nghị, ngay cả thiếp thất cũng rất khó làm, điều này cũng thật quá
đáng.
Làm bằng làm hữu, làm oan gia đối đầu, hay có là ân
khách ủng hộ trước đây tại Kim Phong lầu, công bằng mà nói, các cô sẽ
thưởng thức loại đàn ông như Ninh Nghị này, chỉ là trên chuyện này, lý
trí nói cho nàng biết, Vân Trúc tỷ và Ninh Nghị chia tay vẫn là hơn, nếu không sau này sẽ rất thương tâm. Vì thế lúc rạng sáng nàng không kìm
được lại mang vấn đề này ra hỏi.
Vân Trúc cười cười:
- Sống trên đời, tìm được một người đàn ông để phó thác đã là tốt lắm rồi.
- Mãi đến giờ vẫn chưa lấy chồng thì phó thác thế nào?
- Cẩm Nhi, ta nói với em này.
Suy nghĩ một chút, Vân Trúc mới nói thêm một câu:
- Em đừng có cười ta!
- Ừ.
- Trước ta cũng đã suy nghĩ vấn đề này một thời gian, nhưng rồi sau đó
ta cảm thấy, đợi cho đến khi lúc ta sáu mươi tuổi, trở thành một bà lão
rồi, nhưng khi trời chưa sáng ta vẫn thức dậy sớm, huynh ấy thì từ bên
kia tản bộ đi tới, còn ta ở chỗ này chờ huynh ấy, đó cũng là chuyện tốt
mà.
-...
Cẩm Nhi trầm mặc.
- Ta biết,
Cẩm Nhi em muốn cười ta, cho nên ta vẫn không nói... Có đôi khi ta cũng
hiểu, có lẽ hàng ngày huynh ấy đến đây trò chuyện với ta, có thể vì ta
vẫn còn xinh đẹp, hoặc chưa chắc lòng huynh ấy đã nghĩ như vậy nhưng khó tránh khỏi nguyên nhân đó. Những văn nhân tài tử trước mặt nữ nhân
thường làm thơ phú, mà làm thơ ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp còn thú vị
hơn làm thơ trước mặt một bà lão .
Vân Trúc cười nói:
- Có lẽ đến mấy chục năm sau, huynh ấy sẽ không thích nghe ta nói
chuyện nữa, vì những chuyện ta nói chẳng còn gì thú vị, nhưng trong phần lớn thời gian ta vẫn nguyện tin tưởng huynh ấy. Huynh ấy nguyện ý trò
chuyện với ta, không chỉ bởi vì ta xinh đẹp. Cẩm Nhi, ta cảm giác nếu
sống vì nữ nhi, chỉ vì cô ta xinh đẹp được nhiều người thích, như vậy
đến lúc cô ta không xinh đẹp nữa, bị người ta chán ghét cũng là chuyện
đương nhiên, bởi vậy cũng phải có gì khác chứ. Cũng giống như em và Lập
Hằng suốt ngày đấu khẩu với nhau, chưa chắc huynh ấy đã cảm thấy Cẩm Nhi xinh đẹp, mà là bởi vì cảm thấy Cẩm Nhi thú vị. Vậy thì chắc hẳn ta
cũng có điểm gì đó được thích.
- Đương nhiên là có rồi!
Cẩm Nhi nói:
- Nhưng Vân Trúc tỷ cũng không cần phải nói cả em vào, em lại cảm thấy hắn ta không có gì thú vị cả. Đàn ông thối!
- Nếu có thể có mười năm, tình cảm tích lũy đương nhiên cũng có thể đến hai mươi năm, sau đó ba mươi năm, bốn mươi năm, có lẽ mỗi ngày huynh ấy qua đây, việc trò chuyện với ta cũng biến thành những chuyện không đâu, đều nói với ta một chút cho xong chuyện. Cẩm Nhi, ta cảm thấy nếu mình
có một chút tự tin thì tốt biết mấy, biết rõ Lập Hằng khác với những
người khác, hẳn là rất đáng tin tưởng, nhưng nếu không phải như
vậy...thì cũng chỉ có thể nói mình mệnh khổ thôi. Chỉ là ta nghĩ muốn
trao bản thân cho một người khác, vậy thì còn cách nào nữa?
Cẩm Nhi yên lặng một lúc lâu sau đó ôm Vân Trúc càng chặt hơn, hai người dù sao cũng đều là nữ, ngủ cùng một chỗ, ôm nhau cũng là chuyện thường, nhưng sao cảm giác ôm ấp này có gì đó không giống, nhưng Vân Trúc vẫn
không nhận ra rốt cục nó là cảm giác gì. Chỉ là một lúc sau Cẩm Nhi lầm
bầm:
- Vậy cho ta đi...
- Hả, Cẩm Nhi, tương lai em cũng sẽ gặp được nam nhân mà mình muốn phó thác cả đời đó.
- Không muốn, em muốn cùng Vân Trúc tỷ, đợi cho sau này tên Ninh Nghị
kia phụ lòng tỷ. Chúng ta sẽ ở nhau trở thành hai bà lão là được.
- Ta cũng không muốn bị phụ lòng đâu, hơn nữa Cẩm Nhi, em chỉ là chưa gặp được người trong lòng thôi...
- Em có.
- Ừ?
- Trước kia em đã từng nói với Vân Trúc tỷ rồi mà, hồi đó có một cậu bé từ Biện Kinh đến, nhìn rất khá, thoạt trông rất giống con gái nhưng em
khẳng định không phải là con gái, khi đó em có thích rồi... Nhưng mà em
nguyện ở bên Vân Trúc tỷ.
Ánh mắt tức giận của Vân Trúc híp lại:
- Ta rất cảm động đấy.
- Ồ, bộ dạng củaVân Trúc tỷ lúc này thật giống tên Ninh Nghị đáng ghét
kia... Nhưng em sẽ không cho các người được bên nhau đâu...
***
Giống như trước kia, tán gẫu trên giường xong, Vân Trúc vẫn là xuống
giường trước. Lúc này đèn trong phòng khách đã bật sáng lên, nha hoàn
Khấu Nhi của Cẩm Nhi đã quen với việc nghỉ ngời của hai chủ nhân, nên
thức dậy còn sớm hơn hai nàng, đun nước rửa mặt trước, rồi chờ Vân Trúc
dậy dùng.
Mặc xong quần áo, trang điểm sơ qua, Vân Trúc tắt
đèn rồi đi ra ngoài phòng khách bên kia. Trong khi chờ Ninh Nghị đến,
nàng pha xong một ấm trà, hoặc là đọc sách, nghiền ngẫm nhạc phổ. Giống
như nàng đã từng nói, điểm ở nàng khiến người ta thích không chỉ có vẻ
ngoài xinh đẹp.
Trước kia trong thanh lâu, nàng cũng nghiền
ngẫm thứ này thứ kia, vì để cho đủ loại người phải thích mình, lúc này
nàng đọc lướt qua, mục đích là từ nhiều người biến thành một người. Mặc
dù lúc đó Ninh Nghị vẫn chưa xuất hiện, Vân Trúc cũng có những chỗ khiến người ta yêu mến, nhưng lúc này ngoài những thứ đó ra, nàng đang nghĩ
xem Ninh Nghị còn thích gì nữa, không thể nói đến lợi ích nhưng Cẩm Nhi
biết Vân Trúc tỷ chính là để ý đến cái tên kia.
Thiếu nữ nằm
trong chăn bị sự ấm áp hấp dẫn. Sự ấm áp này là từ chăn đệm, đến từ
chính nhiệt độ cơ thể của Vân Trúc tỷ nhưng cũng có cảm xúc đến từ chính câu chuyện vừa rồi Vân Trúc nói. Cô cảm thấy cơ thể dẫn được thả lỏng
nhưng vẫn không sao ngủ được.
Cô cảm giác mình đã thích Vân Trúc tỷ rồi.
Trước kia cô cũng đã thích rồi, Vân Trúc tỷ rất lợi hại, lúc trước ở
Kim Phong lầu, khi còn chưa mở tiệm, cô đã cảm thấy Vân Trúc lợi hại. Có thể không chút do dự mà thoát tịch, chấm dứt dĩ vãng, Vân Trúc tỷ như
vậy thật quá lợi hại. Sau đó cô chạy theo Vân Trúc tỷ đi bán trứng muối, đương nhiên cũng là vì lý do kiếm tiền. Cô không mạnh mẽ như vậy, làm
việc còn luôn phải lo lắng thực tại. Nhưng Vân Trúc tỷ rất lợi hại, tuy
Dương ma ma và những người khác nói tỷ ấy rất quái gở, nhưng Cẩm Nhi lại cảm thấy tỷ ấy như mặt trời vậy, nếu như mình có thể đi theo tỷ ấy thì
cũng sẽ trở lên lợi hại, giỏi giang như thế.
Cô vẫn thích Vân Trúc tỷ, điểm này thì không thể nghi ngờ gì được. Nhưng sau khi Vân
Trúc nói xong những câu này, thì cảm giác thích của mình không giống
trước kia nữa, mà là thích bởi được dựa dẫm. Nghe tỷ ấy nói thích một
người đàn ông, nàng cũng cảm thấy ấm áp, vốn dĩ mình không phải là
“không tự ái” mà là tức giận mới đúng, nhưng lúc này lại càng cảm thấy
thích.
Bây giờ không có cách nào để tiếp nhận thứ tình cảm
tốt đẹp này nhưng trong sự ấm áp này, Cẩm Nhi đã quyết định rồi, giữa
Vân Trúc tỷ và tên trứng thối Ninh Nghị kia nhất định là không có kết
quả gì, cứ thế này cũng không sao, mình sẽ dành tình cảm của mình cho tỷ ấy.
Lúc này Vân Trúc đang ở ngoài phòng cũng không biết Cẩm
Nhi lại có quyết định như vậy, xem thời gian đã gần đến lúc có lẽ Ninh
Nghị sắp đến. Cô lên bậc thang ngồi một lát. Màu quần áo xanh nhạt lẫn
với màu ngọn đèn có vẻ thanh lệ, váy dài trùm lên đôi hài thêu người đi
đường từ xa nhìn thấy sẽ thấy giống như tiên tử hạ phàm. Với kiến thức
của Ninh Nghị sau mỗi lần gặp mặt, y phục của nàng đều hướng về phong
cách cũ.
Lúc vô tình có vật gì đó rơi trên mu bàn tay của cô, lạnh thấm, cô giơ tay lên nhìn rồi ngẩng đầu lên.
- Trời mưa rồi...
Mưa bụi từ trên trời rơi xuống, trước Thanh Minh, trời thường mưa tầm
tã cũng không có gì làm lạ. Chỉ là còn cách lập hạ có một tháng nữa,
những cơn mưa vào buổi sáng kế tiếp, cơ hội mà cô gặp Ninh Nghị sẽ không còn nhiều...Chỉ trong lát sau Cẩm Nhi cũng nhìn mưa bụi bên ngoài cửa
sổ, có vẻ tiếc nuối:
- Hai, tên kia hôm này không đến sao... Vốn có mấy lời muốn nói với hắn.
Thời tiết mưa xuân thường là mưa trong thời gian dài. May mà cơn mưa
thường đến chiều thì tạnh, sáng sớm hôm sau, Cẩm Nhi rời khỏi giường
cùng với Vân Trúc, cùng đợi Ninh Nghị đến, có vài lời nàng muốn nói với
hắn. Đương nhiên nàng thấy, đây nên gọi là đàm phán thì đúng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...