Ánh mặt trời ấm áp, Tịch Quân Dục đi lững thững trong hành lang, sau đó
hơi dừng lại rồi mới tiến vào một gian phòng, gật đầu với hai người bên
trong.
"Trần chưởng quỹ, Vinh ký có phản ứng thế nào?"
Người được gọi là Trần chưởng quỹ tên là Trần Hữu Hòa, nghe Tịch Quân Dục hỏi, hắn lắc đầu:
"Bên Vinh ký vẫn khăng khăng tăng giá, họ muốn đòi bốn lượng hai."
"Đúng là ăn cướp mà."
Tịch Quân Dục cau mày, nhưng mà có lẽ do thời gian gần đây quen nghe tin xấu nên cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ âm trầm ngồi xuống:
"Bên Lữ ký cũng đòi tới tận bốn lượng."
"Tôi đã nói điều này rồi, thế nhưng Vinh ký nói là đại lão gia gặp chuyện,
nhị tiểu thư mà bị truất quyền thì Tô gia sẽ khó khôi phục như xưa, hàng hóa của họ sẽ lỗ vốn, do vậy phải đưa ra cái giá này."
"Nhị tiểu thư sẽ không bị truất quyền!"
Tịch Quân Dục dừng lại một chút:
"Tầm nhìn của Tô Dũ không ngắn như vậy, hắn sẽ cố chống hết sức, với năng lực của nhị tiểu thư, kiểu gì cũng có ngày đi lên!"
Hắn nói như đinh đóng cột, nhưng không khí trong phòng khá im lặng. Chuyện
nhà mình thế nào, ai chẳng biết, tình hình lúc này đúng là không tốt,
phòng hai, phòng ba đang liều mạng đẩy đổ phòng lớn. Dù là Tô Dũ thì
hiện giờ cũng lực bất tòng tâm, lão nhân gia đã già rồi, không còn áp
chế được quá nhiều người. Công việc kinh doanh của phòng lớn gần đây bị
ảnh hưởng khá nhiều, chủ yếu là quanh khu vực Giang Ninh, do bắt buộc
phải sản xuất cho nên một số thương hộ làm nhiệm vụ cung tiêu nhân dịp
tăng giá, tất cả còn đang đàm phán. Do Tô gia khá cứng miệng nên thái độ bên kia vẫn là trông chờ, nhưng ảnh hưởng đã có, lợi nhuận phòng lớn bị giảm đi 2 phần, nhưng đó không phải điều đáng sợ, đáng sợ nhất là
phương hướng phát triển sau này.
"Mẹ nó... Một bước sai là chết cả đám..."
Tịch Quân Dục mắng một câu, âm trầm lắc đầu, bắt đầu xử lý công việc trên
bàn, sắp xếp một số loại hóa đơn. Hai chưởng quỹ bên cạnh cũng nghiêm
túc, Trần Hữu Hòa lắc đầu:
"Nếu không phải chúng ta sơ sẩy trong chuyện Hoàng thương..."
Nói tới đây thì không ai nói gì nữa, nhưng ai cũng biết câu này ám chỉ điều gì. Gần đây có một số lời đồn bắt đầu lưu truyền trong Tô gia, chủ yếu
là do ảnh hưởng của việc mất Hoàng thương nên bắt đầu lan rộng.
Có nhiều chuyện đám chưởng quỹ có thể tự giải quyết, nhưng cũng có không
ít chuyện phải cần tới người xử lý toàn cục. Vốn chuyện cải tiến máy
dệt, nghiên cứu loại vải mới do Tô Đàn Nhi tự mình phụ trách, nhưng sau
khi nàng bị bệnh, người khác làm thay nên có vấn đề xảy ra. Trong mắt
mọi người, nếu không phải khoảng thời gian đó Ninh Nghị quá mức nóng
lòng đẩy nhanh việc nghiên cứu vải hoàng kim, thì sẽ chẳng có chuyện gì
xuất hiện.
Nếu như khoảng thời gian đó do Tô Đàn Nhi quản lý, cấp cho bọn họ sách lược phát triển thì khẳng định tính bảo mật sẽ cao hơn, chẳng ai có thể nhòm ngó được.
Nhưng Ninh Nghị lại khác, hắn
không hiểu ngành vải, cũng không hiểu người trong xưởng, Chu chưởng quỹ, Bạch chưởng quỹ vừa phải chịu trách nhiệm bảo mật, vừa phải chịu trách
nhiệm đẩy mạnh tuyên truyền, kiểu gì chẳng sinh ra sơ hở, Ô gia nhân cơ
hội mà vào.
Chuyện này khiến cho mọi người tương đối bất mãn, mọi việc họ đã làm xong hết rồi, kết quả là bại trận vì một thằng nhóc.
Kinh nghiệm, tất cả mọi chuyện đều là vấn đề kinh nghiệm, nếu lúc đó
chọn một chưởng quỹ nào đó quản lý cục diện thì đã không xảy ra vấn đề
như vậy.
Khi mất rồi, tên thư sinh kia còn viết cái gì mà "Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng", đúng là mất mặt...
Trước kia mọi người còn cho rằng cách nghĩ này có mấy phần không đúng, mọi
việc quá bất ngờ, thất bại cũng là sự việc không lường trước được. Nhưng không hiểu ở đâu, trong vòng nửa tháng nay tin đồn kiểu này lan rộng,
có khá nhiều người bắt đầu mắng chửi Ninh Nghị thậm tệ. Tịch chưởng quỹ
ban đầu còn biện hộ một vài câu, nhưng lúc này chỉ còn cách buồn bực im
lặng, trong mắt đám người Trần chưởng quỹ, hành động biện hộ của Tịch
Quân Dục không được thức thời cho lắm, có một chút thất thố.
Giang phòng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng lách cách của bàn tính. Trong
im lặng, Tịch Quân Dục nhìn sang bên cạnh, ánh mắt vừa nãy có chút tức
giận thì giờ đã trong veo.
Đại khái mọi việc đã được chuẩn bị
xong xuôi, nửa tháng nữa sẽ họp họ, lúc đó Tô Đàn Nhi mất chức, dư luận
sẽ được đẩy tới đỉnh điểm nhất. Nếu như đám người của phòng hai, phòng
ba đứng ra chỉ trích sẽ kích thích tâm lý căm phẫn của Tô Đàn Nhi, nhưng nếu như người bên mình cũng nói như vậy, thì nàng sẽ chán chường, không tránh khỏi giận chó đánh mèo. Tính tình con người đơn giản chỉ là như
vậy.
Sau khi mất Hoàng thương, Tô gia như một cái nồi lẩu, hỗn
loạn vô cùng, tin đồn loại nào cũng có. Chẳng ai biết những loại tin đồn có liên quan tới Ninh Nghị này đều do một tay hắn đạo diễn, không cần
phải tuyên truyền rộng rãi, chỉ cần trong lúc nói chuyện châm thêm vài
câu ẩn ý để người khác tự suy nghĩ, tự hiểu là vấn đề sẽ được tự động
triển khai. Mặt khác, hắn còn kích động tâm lý "không sai gì tại sao lại thua", cảm giác bị oan uổng, bị đèn nén… trong lòng mỗi người… Trong
khi đó, hắn chỉ dùng thân phận một người đứng ngoài nhìn tất cả, thậm
chí còn nói giúp Ninh Nghị một phen, đương nhiên, hiệu quả của những lời nói này đều mang lại hiệu quả không tốt cho Ninh Nghị.
Tất cả
đều đã được bố cục, bẫy đã giăng sẵn. Vốn hắn nghĩ Ninh Nghị sẽ tức giận mà làm một vài việc không đáng, nhưng tiếc là tên thư sinh kia lại giỏi chịu đựng, tin đồn đối với hắn như muỗi đốt ống tre, thậm chí còn giả
bộ ung dung đi chơi, coi mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, thấy vậy,
hắn lập tức tung tin: thằng nhãi này chẳng có một chút áy náy nào.
Nghĩ tới điều này, đột nhiên gương mặt Ô Khải Long hiện lên trong đầu, hắn nhíu mày.
"Trần chưởng quỹ, gần đây Ô gia thế nào, hình như có vấn đề gì à."
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói có một quản sự ngã bệnh, hình như là Tần Nghiệp, hai năm trước chúng tôi có gặp một lần."
Trần Hữu Hòa ngẩng đầu nói:
"Có một số người đoán là, tin đồn Ô gia có vấn đề có lẽ do Tiết gia làm.
Sắp tới kỳ hạn giao hàng, vấn đề vải Tuế trở nên rất cấp bách, Ô gia
cũng phải cong đuôi, chắc Tiết gia muốn chiếm chút tiện nghi."
"À."
Tô gia tuyệt đối không thích Ô gia, mang tâm trạng của bại tướng, của kẻ
bị hãm hại, lúc này họ thậm chí còn không muốn nghe, không muốn nhắc tới chuyện của Ô gia, thậm chí là nhỏ nhất. Trần Hữu Hòa nói một cách vắn
tắt, Tịch Quân Dục gật đầu, sau đó nghĩ xem Ô gia có thể có chuyện gì... Mà thôi, Ô gia dù có xảy ra chuyện thì Tô gia cũng không cùng đẳng cấp
với họ nữa rồi, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa. Chuyện gì phải đến
cũng sẽ đến, lúc này tốt nhất là làm xong chuyện của mình.
Nói chung là mọi việc đều thuận lợi.
Hắn liếc mắt nhìn trời chiều, bầu không khí an bình nhưng mơ hồ có chút
tĩnh mịch. Cách thời gian họp họ không đầy nửa tháng, mọi người đang
chìm đắm trong sự chờ đợi. Người của phòng lớn tỏ ra chán chưởng, mặc kệ ông trời, thuận theo tự nhiên. Chỉ còn lại hắn là biết mình đang ở vị
trí nào, đang làm những gì. Chỉ có hắn là người sáng suốt.
Vì vậy hắn cười cười, ung dung như ánh mặt trời.
***
Đã qua giờ Ngọ, căn phòng đóng kín cửa sổ nên có vẻ u ám, trong phòng sặc
mùi thuốc Bắc, bên giường bệnh kín mít, một cô gái xinh đẹp đang cầm bát cháo, thổi thổi mấy cái vào thìa rồi đưa tới bên miệng bệnh nhân.
"... Họp họ... Nghe nói Thất gia gia đã quyết định truất quyền của con,
nguyên nhân là do Nhị thúc thuyết phục... Tam thúc bên kia cũng vội vàng lôi kéo người bên mình, tiếc là mấy hôm nay Liêu chưởng quỹ đã được
phái ra ngoài làm việc... Bên Vinh ký thì muốn nâng giá, Lữ ký cũng vậy, nhiều việc phiền phức quá, mọi người cứ chạy tới chạy lui..."
Đút từng thìa cháo cho bệnh nhân, chậm rãi kể chuyện trong nhà, sắc mặt của cô gái cạnh giường khá là mệt mỏi nhưng trên miệng luôn có một nụ cười. Trong sự mệt mỏi, nàng có cảm giác kích thích, đưa tay vuốt tóc mai,
nghiêng đầu nhìn phụ thân mình. Thực ra trong lòng nàng có vài phần cay
đắng, vốn nàng tới đây thăm bệnh, không muốn nói những chuyện này, thế
nhưng nghĩ lại, ngoài mấy câu hỏi thăm thông thường, cũng chỉ còn chuyện này để tâm sự mà thôi.
Từ lúc Tô Bá Dung bị đâm tới nay đã được
hai tháng, trong khoảng thời gian này, mọi người đã xác định chắc chắn
Tô Bá Dung bị liệt, lão giờ cũng không còn cảm giác với hai chân của
mình nữa, may mà tay vẫn cử động bình thường. Hiện giờ sức khỏe của hắn
khá yếu, ngày nào cũng phải uống thuốc, không cách nào xuống giường,
tinh thần hình như cũng bị ảnh hưởng nhất định, đa phần là không tốt.
Mỗi ngày Tô Đàn Nhi đều tới đây thăm, nhưng nội dung hai cha con trò
chuyện đều liên quan tới công việc, nếu có mẫu thân và hai dì ở đây thì
nàng chỉ hỏi thăm khách sáo vài câu mà thôi. Lúc này Tô Đàn Nhi đang im
lặng.
"Hôm nay con đi trên đường gặp rất nhiều người bán loại
quất trước đây phụ thân thích ăn… À, hôm nay không có gió, phụ thân có
muốn mở cửa sổ ra không… Tướng công nói, để cho phòng thoáng một chút
cũng tốt… À, cái gì mà không khí đối lưu… mặt trời chiếu vào, ánh nắng
ấm áp, tâm tình sẽ tốt lên..."
Cứ nghĩ đến những lời Ninh Nghị nói là nàng lại cảm thấy vui vẻ. Tô Bá Dung gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
"Được... à, mà thôi, trời lạnh... ta cảm thấy lạnh... Đàn nhi này, gần đây Lập Hằng đang làm gì?"
Tô Đàn Nhi khẽ cười cười:
"Chẳng phải ngày nào tướng công cũng tới thăm phụ thân hay sao, huynh ấy gần
đây vẫn dạy đám trẻ con, buổi chiều thì ra ngoài chơi..."
Nụ cười của Tô Đàn Nhi đã mất dần, nàng chậm rãi kể chuyện của Ninh Nghị. Nàng
hiểu vì sao phụ thân lại hỏi như vậy, có mấy lần phụ thân đã cảm thán:
"Đúng là nhìn không thấu người này”, than thở thì than thở, nhưng đó
cũng là lời nhắc nhở nàng.
Nàng hiểu nhưng không nói ra, đôi lúc
cũng rất hiếu kỳ, tướng công thật là lợi hại, có thể làm được rất nhiều
chuyện, thế nhưng cách nghĩ của phụ thân lại khác với nàng. Nói chuyện
thêm vài câu, nàng ngoái cổ ra ngoài gọi một tiếng, nha hoàn Tú Hà chạy
vào, nàng đặt bát cháo vào tay đối phương rồi cáo từ ra ngoài.
Hơn tháng nay, ngày nào nàng cũng phải làm rất nhiều việc, muốn ổn định thế cục lúc này đúng là không dễ, nàng phải bỏ ra nhiều công sức. Nhưng nó
không còn vô vọng như chuyện Hoàng thương đợt trước, rất nhiều việc cần
phải làm nhưng tâm tình nàng lại bình ổn, thậm chí có thể nói là thoải
mái. Ra khỏi cửa, Quyên nhi bước tới, nhận ra tâm tình tiểu thư không
được tốt cho lắm.
Buổi chiều còn phải đi nhiều nơi, làm nhiều
việc, chủ tớ hai người rời khỏi khu nhà, nhưng mới đi được nửa đã nghe
thấy tiếng người bàn tán.
"Tình hình đã thế này rồi, đệ còn suy nghĩ cái gì..."
"Chuyện không đơn giản như vậy, tỷ tỷ..."
"Ta cũng đã nghe nói, nhưng phòng lớn đâu chỉ có một mình nó, mọi người
phải chung tay vào mà làm, hiện giờ tình hình đã như vậy... Phòng lớn là của Bá Dung, ít nhất đệ cũng phải giúp Bá Dung bảo vệ được lợi ích của
phòng lớn..."
"Đệ biết..."
"Nếu không phải tên Ninh Nghị ngu ngốc kia xía vào thì..."
Loáng thoáng nghe được vài câu, đôi bên đi tới cổng thì gặp nhau, hai người
đang bàn tán giật mình sững người. Tô Đàn Nhi đoan trang thi lễ một cái:
"Nhị nương, Cổ thúc..."
"À, Đàn nhi à, con tới... thăm lão gia..."
"Nhị tiểu thư."
Người nói là Nhị nương và em trai của bà ta, cũng là một chưởng quỹ của phòng lớn. Nói chuyện trong lúng túng và xấu hổ vài câu, đôi bên mỗi người đi một ngả, đi tới một nơi không có ai, Quyên nhi mới thấp giọng:
"Tiểu thư, Nhị phu nhân và Cổ chưởng quỹ đang bàn chuyện đầu hàng đấy..."
"Ta biết."
Tô Đàn Nhi khẽ cười cười:
"Cũng đâu chỉ có hai người họ..."
Thời gian gần đây phòng lớn có rất... nhiều chuyện kiểu này, nội bộ đã chia
rẽ không ít. Cũng có người nghĩ phòng lớn không đoạt được vị trí gia
chủ, tốt nhất là đừng... tranh nữa, cố gắng bảo vệ lợi ích của mình là
được, sau này dù Tô Trọng Kham hay Tô Vân Phương quản lý gia tộc, phòng
lớn cũng không đến mức bị đuổi ra ngoài, bảo vệ được càng nhiều, lợi ích sau này càng lớn, cuộc sống sau này càng tốt. Hai người dì, thậm chí
mẫu thân của nàng cũng nghĩ như vậy. Đương nhiên, nếu Tô Đàn Nhi nói
thẳng, mọi người sẽ lập tức chối biến, biểu thị "tuyệt không có việc
này", "đám đàn bà chúng ta không quan tâm tới việc kinh doanh" .
Dù nói thế nào, mọi người cũng là người của phòng lớn, là người của Tô Bá
Dung, cũng muốn tốt cho mình, chỉ là cách nghĩ của họ thiển cận và thiếu chu đáo, chỉ đơn thuần dùng tâm lý đàn bà để làm việc.
"Quyên nhi, may mà muội không sinh ra ở một gia đình lớn..."
"Sao ạ?"
Quyên nhi chớp mắt mấy cái.
"Trong gia tộc này, không ai nói chuyện tình cảm đâu."
Tô Đàn Nhi khẽ mỉm cười, Quyên nhi mấp máy môi. Làm một nha hoàn, nàng
phát biểu về vấn đề này thì không tốt cho lắm. Hai người dừng lại trên
một cây cầu trong hoa viên, Tô Đàn Nhi nhìn bóng mình dưới nước, sửa
sang lại mái tóc một chút, thấp giọng thì thầm:
"Thực ra ta cũng không cảm thấy bao nhiêu tình người..."
"Không phải, tiểu thư và cô gia đều rất tốt."
"Khi nói chuyện với phụ thân, ta cũng không cảm thấy quá nhiều sự thân
mật... Chỉ là oan cho tướng công, khoảng thời gian này huynh ấy đều ở
bên ngoài."
"Đúng vậy, người trong nhà nói rất khó nghe, cô gia
lười chẳng quản tranh chấp với họ, thế nhưng chắc chắn trong lòng cũng
không thích... Lần trước Thiền nhi còn phải bật khóc."
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, thật lâu sau nàng mới hít một hơi, nhìn Quyên nhi cười cười:
"Các muội ghi hết lại à?"
"Á..."
Quyên nhi hơi ngẩn người, sau đó cúi đầu:
"Sao tiểu thư lại biết."
"Bởi vì ta là tỷ tỷ của các muội mà."
Tô Đàn Nhi nói một cách thản nhiên, Quyên nhi có chút ngại ngùng, cúi đầu cười khổ:
"Muội và Thiền nhi đều ghi lại, lần trước... lần trước lúc Thiền nhi đang viết ở nhà thì bị cô gia nhìn thấy."
"A? Tướng công nói như thế nào?"
"Nói bọn muội lòng dạ hẹp hòi."
"A."
Tô Đàn Nhi bật cười thành tiếng, cố gắng kiềm chế:
"Nhớ ghi kỹ lại rồi đem cho ta xem, đừng để tướng công biết."
"Dạ."
Quyên nhi gật đầu, có được miễn tử kim bài, nàng bắt đầu hân hoan cáo trạng:
"Tiểu thư, thực ra mấy hôm nay họ nói còn khó nghe hơn, rất quá đáng, họ muốn cô gia tự rời bỏ Tô gia... Còn bao lâu nữa chúng ta mới giải quyết xong việc... cô gia đã phải chịu nhiều oan ức rồi, thậm chí có khi Thiền nhi còn không nghe nổi, bật khóc tức tưởi..."
"Tướng công, huynh ấy..."
Tô Đàn Nhi dừng một chút, nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong hai tháng nay,
nhất là sau hội nghị Hoàng thương, nàng thì bận rộn còn Ninh Nghị thản
nhiên chấp nhận bị mọi người chửi rủa. Đâu chỉ là Quyên nhi, Thiền nhi,
Hạnh nhi không nhịn được, nàng cũng muốn chửi người, thậm chí có mấy lần Ninh Nghị phải vỗ vai nàng bảo bình tĩnh, nàng cảm nhận được lực lượng
của người đứng sau mình nên mới bình tâm nổi.
Mỗi lần như vậy là
nàng lại nghĩ bản thân có lỗi với tướng công. Lúc mới thành thân, nàng
bỏ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống đôi bên cứ như vậy, nàng cũng cố gắng
duy trì thái độ có thân có xa, ai ngờ khi gặp chuyện, tướng công lại
phải đứng ra gánh vác.
"Sẽ không còn bao lâu nữa đâu, tin đồn đã xuất hiện, nếu như Ô gia phản ứng theo dự đoán thì..."
Nàng nhìn khung cảnh xung quanh:
"chẳng còn mấy hôm nữa là ngửa bài..."
Nói xong câu đó, trong lòng nàng hình như hơi thoải mái: "Nửa tháng sao dài quá..." Nàng lầm bầm: "Sau chuyện này, sau chuyện này..." Nghĩ tới việc này, mây hồng trên mặt lại hiện, nàng cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, vô ý thức vuốt tóc. Phải chờ tới khi mọi chuyện xong mới được làm việc
đó, hiện giờ mình tiều tụy quá, có chút không xứng với huynh ấy...
Cô gái trong nước mỉm cười, cô gái trên bờ thả tóc, bước đi.
"Đi thôi, chuẩn bị ngửa bài."
Ánh mặt trời ban trưa soi rõ bóng hình cô gái bước đi một cách tự tin, mạnh mẽ, tiểu nha tung tăng bước theo sau. Hôm nay là ngày 14 tháng 10 âm
lịch, năm Cảnh Hàn thứ 8. Tuy rằng đã quyết định ngửa bài, nhưng cũng
phải có quá trình của nó, mọi người còn phải đợi thêm mấy ngày. Nhưng
thực tế, buổi chiều hôm đó đã có chuyện xảy ra, mọi việc tưởng như tự
nhiên nhưng sau này nghĩ tới mới thấy có chút đột ngột.
Trong một quán trà, nơi mà Ninh Nghị hay tới làm một chuyện nhỏ, đó là vùi đầu
nghiên cứu những hình vẽ khó hiểu, đối với hắn là chuyện nhỏ nhưng đối
với người ngoài, đây lại là chuyện lớn tới mức khó có thể tưởng tượng.
Sáng hôm nay, Ninh Nghị gặp Ô Khải Long trên đường, thoạt nhìn như đôi bên
vô tình gặp nhau, thuận miệng nói chuyện mấy câu. Hơn tháng nay, họ gặp
nhau không phải lần đầu, nhưng lại là lần đầu tiên chào hỏi nói chuyện.
Lúc đó, Ô Khải Long đang trò chuyện với một đám thương nhân khác, thấy
Ninh Nghị thì chắp tay chào từ rất xa: "Ninh huynh, gần đây có khỏe
không?" Ninh Nghị cũng chắp tay đáp lễ: "Rất tốt." Sau khi mỗi người một ngả, Ninh Nghị ném luôn chuyện này ra khỏi đầu.
Buổi chiều, hắn
chạy tới chợ Đông mua một cuốn sách cũ. Đây là một cuốn sách do một
thương nhân mang từ phương tây Ả Rập về, trong sách có không ít hình vẽ, đại khái liên quan tới kiến thức luyện kim. Ninh Nghị trông thấy liền
tiện tay mua, sau này sẽ về tìm người dịch, lúc mua xong, hắn tới quán
uống trà, bảo tiểu nhị lấy giấy bút, hắn chiếu theo những hình vẽ trong
sách để đoán ra nội dung muốn nói tới vấn đề gì. Đây chẳng qua chỉ là
cách nhớ lại một vài kiến thức cũ, trong lúc đang vùi đầu nghiên cứu thì có một người đi đến.
"Ninh huynh, thật là trùng hợp, đây là gì vậy?"
Ninh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên rất là trùng hợp, người tới là Ô
Khải Long. Ô Khải Long ngồi xuống ghế đối diện, Ninh Nghị thuận miệng
giải thích.
"Đây là chữ Ả Rập, thuộc về khu vực Ba Tư, chữ thì ta không biết nhưng nhìn hình vẽ thì chắc đây là liên quan tới phản ứng
hóa học chế tạo kim loại... Hóa học hiểu không? À, nó giống như luyện
đan vậy..."
"Ninh huynh thật là học rộng hiểu nhiều. Á... phản ứng hóa học chế tạo kim loại?"
"Cách thức tinh luyện kim loại."
"A?"
Sắc mặt Ô Khải Long trở nên nghiêm túc:
"Vậy... Chẳng phải là vô cùng hữu dụng hay sao?"
"Bình thường thôi, có thể nội dung trong này thợ rèn của chúng ta đã biết hết rồi, có thể dùng để tham khảo, phương pháp tư duy của họ khác với chúng ta, giá trị thực tiễn không ít."
Ninh Nghị nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Ô Khải Long:
"Ô huynh đang đợi ai à?"
"Không phải, hiện ta đang nhàn rỗi đi dạo, vừa lúc lại thấy Ninh huynh ở đây nên có chút ngạc nhiên."
Ninh Nghị gật đầu, Ô Khải Long cười, hai người cứ như vậy nhìn nhau, một lúc sao, Ninh Nghị chớp mắt, lại gật đầu một cái, phất tay gọi tiểu nhị:
"Thêm một chén."
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu nhìn hình vẽ trong cuốn sách, nhíu mày ngẫm lại,
chén được mang tới, hắn không nhìn Ô Khải Long, chỉ đưa tay ra mời:
"Ô huynh mời tự nhiên."
"Cảm ơn."
Ô Khải Long cười tự rót trà cho mình, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, khe khẽ thở dài, phảng phất như nghe được tiếng cười ẩn ý của Ô Khải Long,
thì thào tự nói:
"A, vải đã bắt đầu phai màu..."
Nụ cười của Ô Khải Long trong nháy mắt cứng lại, cánh tay run run nhưng vẫn cầm chắc
ấm trà, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt độc ác nhìn thẳng
vào Ninh Nghị, khuôn mặt hơi co rúm lại. Có một thứ gì đó từ đáy lòng
xông lên, ác mộng hóa thành hiện thực, trong lòng mang theo một chút
kinh ngạc. Hắn dự đoán tình hình không giống thế này, Ninh Nghị cũng sẽ
không nói một cách hời hợt như vậy.
Nhưng trước mắt hắn, tất cả
đã hiện ra, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, giống như đối với hắn, tất
cả chỉ thoáng qua như cuộc trò chuyện đầu đông giữa hai người bạn, thái
độ rất ung dung: A, vải đã bắt đầu phai màu, thảo nào mà huynh lại tới
đây.
Là một việc quá bình thường.
"Quả nhiên... là ngươi làm..."
Ô Khải Long phải tốn rất nhiều sức mới nói ra được điều này, không biết
là hắn đang kiềm chế tới mức nghiến răng hay là đang run sợ.
Dưới ánh mặt trời đầu đông, Ninh Nghị đặt bút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...