Ở Rể Bằng Thực Lực

Nữ thư ký bị ướt sũng trong nước bẩn nhiều lần vùng vẫy dưới đất mà không đứng dậy được.

Không chỉ tất và giày cao gót bị ướt, mà ngay cả áo sơ mi trắng cũng ướt và bẩn.

Không đứng dậy được, cô ta ngồi bệt luôn xuống đất và khóc lên.

Cảm giác tủi thân, tức giận, oán giận, … đều hiện lên trong lòng cô ta vào lúc này.

Phải biết rằng chính vì đôi giày cao gót này mà Vũ Phát đã hoàn toàn chinh phục được cô ta.

Từ lúc ban đầu,Vũ Phát đã nhiều lần hứa với cô rằng khi ông ta nhận chức phó chủ tịch công ty, ông ta sẽ ly hôn với con sư tử mẹ ở nhà và cưới cô ta.

Cô ta cũng biết rằng mình làm người thứ ba là không đúng, trong công ty rất nhiều người nói xấu sau lưng.

Nhưng nếu chỉ cần sự việc thành công, có thể hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu, mấy chuyện kia có là gì.

Còn tốt hơn là kết hôn với một người đàn ông bình thường với mức lương hàng tháng chỉ hai mươi hoặc hai mươi năm triệu và cùng nhau trả nợ tiền mua nhà, chẳng phải là tốt hơn nhiều sao?

Cũng không ngờ là bản thân cố gắng nhiều như vậy, vậy mà tên khốn nạn này dùng chưa đến một triệu bảy mua đôi giày cao gót hàng giả này mang ra lừa gạt mình.

Càng không ngờ lại tát cô trước mặt nhiều người như vậy.

Không cho một chút thể diện nào.

Giờ khắc này, cô ta có thể nghe thấy những nhân viên khác đang cười khúc khích.

Hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên cô ta mất mặt đến vậy.

Tất cả danh dự đều mất hết.

“Hu hu hu, đồ khốn nạn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Hu hu…”

“Tao không cần. Con điếm.”


Vũ Phát nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của nữ thư ký.

Lúc này, khuôn mặt ông ta xanh lại, nhìn chằm chằm Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi. Tốt lắm. Hai người bọn mày đã thành công chọc giận tao. Hôm nay, tao phải cho bọn mày biết hậu quả của việc chọc giận tao là gì.”

Nói xong, vẫy tay ra lệnh cho bảo vệ: “Bắt hai đứa này lại.”

“Việc này…”

Nhân viên bảo vệ do dự, là nhân viên bảo vệ công ty, anh ta chỉ có quyền đuổi người, không có quyền trực tiếp bắt người.

Dù sao thì có phải là cảnh sát đâu chứ.

Vũ Phát cau mày, tức giận quát: “Mẹ nó. Tao bảo mày bắt bọn nó lại. mệnh lệnh của bố mày cũng dám không nghe theo. Có tin là tao sa thải mày luôn không?”

Nhân viên bảo vệ bị hăm dọa, chỉ có thể kiên trì đi về phía Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân.

Hạ Niệm Chân nhíu mày: “Tôi ra lệnh cho anh tránh qua một bên.”

Bảo vệ có chút khó chịu: “Tại sao tôi phải nghe lời cô?”

“Tại vì tôi là chủ tịch mới của công ty anh, Hạ Niệm Chân.”

Khi cô ấy nói ra điều này, lập tức ở đây náo động hết lên.

Vũ Phát cười chế giễu nói: “Cô gái à, cô thực sự có bị bệnh không đấy? Tối hôm qua chơi đùa ở quán karaoke vẫn chưa đủ, nên hôm nay lại đến đây tiếp tục chơi phải không? Con mẹ nó, còn nói chính mình là chủ tịch mới của công ty, Nếu cô là chủ tịch mới, tôi chính là người giàu nhất Hoa Hình. “

Ở đằng sau rất nhiều nhân viên cũng bật cười, đặc biệt là những thân tín đã đi hát cùng Vũ Phát tối qua.

Rốt cuộc, nhóm người này cũng có mặt trong video tối qua.

Mỗi người đối với Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân đều là căm hận.

“Nhìn lại bản thân mình đi. Đừng tự làm mất mặt.”


“Đôi nam nữ này thật đáng ghê tởm, loại này không biết xấu hổ nên cho một bài học.”

“Giám đốc Vũ, cho bọn nó biết giả mạo làm chủ tịch Hạ hậu quả là thế nào.”

“…”

Vương Đông Quân bước tới, hứng thú hỏi: “Nếu vợ tôi thực sự là chủ tịch mới thì sao?”

“Ha ha.”

Vũ Phát chế nhạo: “Nếu cô ta thực sự là chủ tịch mới thì dù có bảo bố mày đi dọn nhà vệ sinh cũng được. Đừng có nhiều lời nữa, chờ bị trừng trị đi.”

“Giám đốc Vũ, hãy mở to mắt của ông ra để nhìn cho rõ đây là cái gì.”

Lúc này, Hạ Niệm Chân lấy một xấp tài liệu từ trong cặp ra, giơ lên cho Vũ Phát và nhóm nhân viên phía sau xem.

Tài liệu này chính xác là thỏa thuận cô đã ký ngày hôm qua để nhận bàn giao tập đoàn Đình Hoàng.

Đủ loại điều khoản, các loại con dấu, nhiều chữ ký khác nhau được đặt trên đó.

Tất cả đều là thật.

Không thể giả mạo.

Xôn xao.

Đại sảnh tầng một ngay lúc này lập tức trở nên ồn ào.

“Chuyện này … người phụ nữ này thực sự là chủ tịch mới của chúng ta sao?”

“Trời ạ. Tôi không phải đang nằm mơ chứ, sao có thể xảy ra trùng hợp như vậy?”


“Không … không thể. Chủ tịch mới giàu có như vậy, tại sao chỉ cùng chồng tới, mà lại đi taxi đến.”

“…”

Vũ Phát mở to mắt, tỉ mỉ nhìn kỹ tài liệu vài lần.

Nhìn mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.

“Cái này … cái này không có khả năng, nhất định là cô đã ăn trộm được. Làm sao cô có thể là chủ tịch mới?”

Vũ Phát phản bác lại theo bản năng, biểu cảm trên cả khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn: “Con khốn nạn, ngay cả tài liệu của chủ tịch mới cũng dám ăn trộm, tao cho mày biết là xong đời rồi. Hoàn toàn xong rồi.”

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói mạnh mẽ vang lên ở cửa: “Anh nói tài liệu này là được trộm. Có chứng cứ không?”

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Lập tức bất ngờ.

Người vừa xuất hiện hóa ra là Huỳnh Vũ, tổng giám đốc ngân hàng Hoa Hình.

Tại sao nhân vật lớn như vậy lại đến đây?

Hạ Niệm Chân cũng rất kinh ngạc, vui mừng chào hỏi: “Tổng giám đốc Huỳnh, sao ngài lại tới đây?”

Huỳnh Vũ cười đáp: “Hôm nay là lễ nhậm chức của chủ tịch Hạ. Ngân hàng của chúng tôi là thành viên quan trọng của bên chuyển giao. Đương nhiên cần phải qua xem. Nếu gặp khó khăn gì thì có thể giúp đỡ.”

Câu nói này làm cho chân của Vũ Phát hai chân như nhũn ra.

Tổng giám đốc Huỳnh Vũ đã đích thân chứng minh rằng người phụ nữ này là chủ tịch mới.

Làm sao mà có thể nghi ngờ nữa?

Ông ta nghĩ đến những lời xúc phạm đã nói với Hạ Niệm Chân tối hôm qua và Hạ Niệm Chân đã công bố danh tính của mình, nhưng ông ta lại phớt lờ.

Sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng.

Xong đời rồi.


Ông ta lảo đảo đi về phía trước hai bước, trên khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Ha ha. Vậy thì…Chuyện đó… Chủ tịch Hạ, tôi thực sự xin lỗi, tất cả chuyện này chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?”

Hạ Niệm Chân hơi nhướng mày: “Ông nói hiểu nhầm là tôi phải cho qua chuyện hả?”

Vũ Phát lau mồ hôi lạnh trên trán: “Vâng … Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì tất cả những gì tôi đã làm với cô trước đây và vì những lời nói vô lễ của tôi. Tôi sẵn sàng viết một bản kiểm điểm. Mong cô rộng lượng, đừng chấp nhặt với người kém hiểu biết như tôi.”

Hạ Niệm Chân lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ, ông vẫn chưa biết chuyện tồi tệ nhất mình đã làm là gì.”

“Chuyện gì?”

Vũ Phát không hiểu.

“Là lãnh đạo công ty, đối với công việc thì lơ là chểnh mảng,tác phong bất chính. Đối với nhân viên thì thô bạo và tàn nhẫn. Đối với người ngoài lại kiêu ngạo và ngang ngược. Đây là những sai lầm không thể tha thứ của ông đã làm tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh của công ty. Vì những điều này, khi tôi nhận chức. Việc đầu tiên tôi làm là cách chức giám đốc của ông, ông có phản đối gì không? “

“Tôi…”

Vũ Phát mở miệng thở dốc.

Có thể thấy được vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Niệm Chân, cũng như ánh mắt của Trần Vũ, đang nhìn chằm chằm ông ta.

Ông ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Ông ta biết rằng tội lỗi của mình không thể tha thứ và việc bị cách chức là chắc chắn.

Hạ Niệm Chân lại liếc nhìn xung quanh những nhân viên khác: “Các anh các chị có phản đối gì không?”

Giọng nói không lớn nhưng các nhân viên run lên vì sợ hãi.

Đều nghĩ rằng nếu không bị liên lụy gì với Vũ Phát là may mắn lắm rồi, Làm sao còn ai dám dị nghị?

Tốt nhất là im lặng cho lành.

Chỉ có điều lúc này.

Vương Đông Quân đột nhiên vung tay lên hét: “Báo cáo. Tôi có phản đối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui