Ở Rể Bằng Thực Lực


Khi hai gã vệ sĩ đi tới chuẩn bị tóm lấy Như Hiền thì giọng nói Vương Đông Quân lại bất chợt vang lên, anh đang đi thẳng về phía này.
Gương mặt sưng phồng của Triệu Ninh lập tức tối đen như nhọ nồi: "Thằng ranh con khốn kiếp này, lại là mày à?"
Ngọc My cũng trợn to hai mắt, cô ta hết sức bất ngờ: "Vương Đông Quân.

Cậu cũng ở đây ư?"
Vương Đông Quân chẳng thèm đoái hoài gì tới hai con sâu bọ kia, anh nháy mắt với Như Hiền và cô ấy ngầm hiểu ý, chạy vội lại đây núp sau lưng anh.
Như Hiền hơi khó chịu hừ khẽ: "Cậu quay lại trễ tí nữa thôi là tôi thành mấy đứa chuyện rót rượu cho khách trong quán bar này rồi đấy."
Vương Đông Quân ném cho cô ấy ánh mắt khinh bỉ: "Với cái tính của cậu thì ai mà dám, cậu chưa hắt nước lên mặt người ta là may rồi ấy chứ."
Như Hiền bĩu môi cười trộm rồi không nói thêm gì nữa.
Trán Triệu Ninh nổi đầy gân xanh, mắt gã đầy tơ máu và lạnh giọng nói: "Vương Đông Quân, đúng xa tận chân trời nhưng cũng gần ngay trước mắt.

Mày chính là đứa ban tặng tao tất cả những vết thương trên mặt bố mày hôm nay, bây giờ mày tính trả món nợ này thế nào đây?"
Nghe thế, mắt Vương Đông Quân chợt lạnh lẽo, anh bình tĩnh nói: "Đúng lúc tôi cũng có món nợ muốn tìm ông tính cho rõ ràng đây."
Nếu không có cuộc điện thoại của gã không bằng một con chó tên Triệu Ninh này thì anh đã không bị Hạ Niệm Chân tát cho một bạt tai đầy oan ức đó rồi.

Nghĩ tới lại thấy sôi máu.
Bấy giờ, Nguyễn Ngọc My nghe nói Vương Đông Quân và Triệu Ninh có mâu thuẫn với nhau từ trước bèn ngẫm nghĩ đây là một cơ hội tốt để cô ta báo thù.


Mối thù cô ta ghim từ buổi họp hội bạn học cũ vẫn còn đó, cô ta chưa quên đâu.
Chỉ là lần đó lớp trưởng Huỳnh Kỳ và lớp phó Trần Dương cũng không chịu nổi một đòn trước mặt Vương Đông Quân nên cô ta biết rõ bản thân mình không đủ năng lực để báo thù.

Nhưng bây giờ cô ta có tổng giám đốc Triệu Ninh, chắc chắn lần này sẽ được.
Suy cho cùng bấy lâu nay Triệu Ninh luôn bốc phét chém gió rất nhiều điều về bản thân mình trước mặt Ngọc My, rằng gã ta là người trâu bò thế nào ở cái thành phố Hoa Hình này và không một ai dám đụng tới.
Ngọc My chớp đôi mắt nhìn láo liên, bắt đầu đổ dầu vào lửa: "Tổng giám đốc Triệu, anh không biết thằng Vương Đông Quân này hống hách mặt dày đến mức nào đâu.

Lần trước bọn em tổ chức họp hội bạn học cũ thời cấp ba ấy, cậu ta cố tình ra vẻ ta đây bắt nạt em, em bèn nhắc đến tên anh.

Anh có biết cậu ta nói thế nào không? Cậu ta dám nói Triệu Ninh chỉ là một bãi phân chó thối um của thành phố này thôi, dù anh quỳ trước mặt cậu ta thì Vương Đông Quân cũng không thèm ngó lấy một lần ấy."
Nếu Triệu Ninh bây giờ vẫn là gã của sáng nay thì chắc sẽ nghi ngờ tính chính xác của những lời dèm pha này, nhưng sau khi bị Vương Đông Quân đánh đấm một trận ra trò trưa nay thì gã nghĩ chắc chắn anh có thể nói ra những lời đó.
Cơn tức lại bùng lên trong lòng gã, Triệu Ninh cố nghiến hàm răng chẳng còn mấy chiếc để gằn giọng nói: "Vương Đông Quân.

Bố mày cho mày cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày giao con vợ mày cũng với cô gái xinh đẹp sau lưng kia cho tao, quỳ xuống dập đầu xin lỗi và gọi tao là ông nội mày một trăm lần thì tao có thể cân nhắc tha cho mày lần này."
"Nếu không hả, tối nay tao sẽ cho mày biết câu chết cũng không yên thân được viết thế nào."
Vương Đông Quân vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra: "Xin lỗi nha, hồi cấp một thầy thể dục dạy tôi môn ngữ văn hay sao ấy nên đúng là tôi không biết câu đó viết thế nào cả.

Nay là ông dạy tôi thử xem sao?"

Những lời đá đểu đầy lộ liễu đó lại khiến Triệu Ninh tức tối đến nỗi trào máu họng: "Bố mày sẽ giết mày, thằng khốn."
Gã tiện tay với lấy chai rượu gần đó và đập thẳng xuống nền nhà.
Xoảng.

Chai rượu đã vỡ nát thành trăm mảnh.
Những vị khách đang buông bản thân mình mua vui lập tức bị tiếng động đó hấp dẫn, ai cũng dõi mắt về phía này.

Các cô gái đang nhảy nhót giữa sân khấu cũng dừng lại, thêm vào đó là sự ngơ ngác của DJ đang đứng trên bục cao.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, đây chính xác là điểm báo cho một cuộc ẩu đả đánh nhau.

Cả đám người đều thích thú chờ được hóng hớt.
"Ranh con, để tao cho mày biết Triệu Ninh này có nhiều mối quan hệ quen biết đến mức nào." Dứt lời, gã quay người ra gân cổ lên nói với những vị khách đang có mặt ở Paso Doble: "Tôi là Triệu Ninh, có một thằng ranh con miệng còn hôi sữa phách lối ra vẻ ta đây với tôi nãy giờ, nếu các anh em đang rỗi rảnh thì lại đây giúp tôi một tay nhé, tôi mời mọi người uống rượu."
Triệu Ninh rất thích những nơi ăn chơi sa đọa, Paso Doble là quán rượu gã thường xuyên ghé đến nên quen biết được khá nhiều dân đàn anh đàn chị ở nơi này.

Hay ít ra là quen được cái mặt.
Gã tin chắc với những mối quan hệ đó, sẽ có rất nhiều người tới làm nền cho mình và số người đó đủ để dọa Vương Đông Quân phải vã ra quần bỏ chạy.
Ngọc My nhìn Triệu Ninh với ánh mắt ngưỡng mộ sáng lấp lánh, cô ta dịu dàng nói: "Đúng là tổng giám đốc Triệu có khác, càng ngày người ta càng thích anh rồi."
Nói xong cô ta lại quay sang đe dọa cũng như châm chọc Vương Đông Quân: "Thằng ngu đần.


Lát nữa cậu phải quỳ xuống đây gọi tôi là bà nội."
Vương Đông Quân chỉ đứng đó cười khẩy, chẳng thèm đoái hoài gì tới cô ta.
Khi Triệu Ninh và Ngọc My đang thích thú với những viễn cảnh tươi đẹp của mình thì bất ngờ lại ập đến như một thước phim.
Tất cả những vị khách đang có mặt ở đây đều đi về phía bọn họ nhưng không hề đứng sau lưng Triệu Ninh để tạo thanh tạo thế cho gã mà chạy biến sang chỗ Vương Đông Quân, hơn nữa còn chào hỏi ánh với thái độ cực kì tôn trọng và lịch sự.
Hình như họ quen biết nhau?
"Đây là...!Đây là chuyện gì thế này? Tại sao các người lại chạy sang phía bọn nó?" Triệu Ninh ngu người, trong đầu gã là một mớ bòng bong không cách nào xâu chuỗi lại thành mạch.
Đám người kia lập tức khinh bỉ trả lời gã rằng: "Thứ lợn béo thối tha như ông mà cũng dám chạy tới đây gọi anh xưng em với chúng tôi hả? Ai quen biết ông?"
"Ông thích ra vẻ ta đây với anh Vương Đông Quân của bọn này không? Trông cái bản mặt ngứa đòn của ông thì tôi lại thấy nắm đấm hơi ngứa ngáy."
"Quỳ xuống xin lỗi anh Vương Đông Quân ngay.

Nhanh cái thân mập đấy lên."
"..."
Mấy chục người cùng gào lên, một đám trông bặm trợn dữ dằn như hận không thể ăn tươi nuốt sống Triệu Ninh.
Cả Triệu Ninh và Ngọc My đều sợ mềm nhũn cả hai chân, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất không dám thở mạnh tiếng nào.
Mẹ nó, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tất nhiên có đánh chết Triệu Ninh cũng không biết tối hôm nọ khi Vương Đông Quân dạy cho bọn Văn Thư một bài học nhớ đời xong đã cho mỗi người trong đám lưu manh đó mấy chục triệu, hơn nữa ai cũng biết rõ là quan hệ của Vương Đông Quân thân thiết với Trần Minh đến mức nào.
Dù họ có ngu cách mấy cũng biết rõ mình nên đứng về phía Vương Đông Quân trong những lần xung đột ẩu đả thế này, không sai đi đâu được.
Vương Đông Quân lạnh lùng nhìn Triệu Ninh đang quỳ dưới đất, nói: "Trưa nay tôi đã cảnh cáo ông rất rõ ràng, nếu ông đã không biết điều thì cũng đừng trách tôi mất lịch sự.

Bây giờ người phá nguyên tắc trước là ông thì mọi hậu quả đều do ông gánh vác."

"Mày...!Mày định làm gì?" Triệu Ninh căng thẳng, trán gã đã rịn mồ hôi lạnh vì trực giác nói cho gã biết rằng bản tính hung tàn của Vương Đông Quân sẽ không để cho gã được sống yên ổn, anh sẽ không bỏ qua cho gã dễ dàng.
"Đơn giản thôi, tôi định lấy đi suối nguồn mang đến cho ông sự vui vẻ và sung sướng nhất trên đời." Dứt lời, Vương Đông Quân đi tới và đá mạnh vào bộ phận nào đó nằm giữa hai chân gã.
"Bốp."
Đó là âm thanh nói cho con người ta biết có thứ gì đó đã vỡ.
"A a a." Triệu Ninh lập tức ngã lăn ra nền nhà run lẩy bẩy, miệng gã đang sủi đầy bọt mép trông bẩn thỉu cực.
Vào khoảnh khắc quyết định ấy, hai vệ sĩ gã dẫn theo lại co đầu rụt cổ không dám thả cái rắm nào.
Ngọc My bên cạnh sợ tới nỗi hồn lìa khỏi xác, cơ thể cứ run rẩy liên tục.

Cô ta không ngờ tổng giám đốc Triệu Ninh tài giỏi hơn người trong mắt mình lại là kẻ dễ dàng bị Vương Đông Quân đánh bại, thậm chí là bại thảm hại.

Không hề có cơ hội lật ngược ván cờ.
"Vương...!Vương Đông Quân à, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Tôi cầu xin cậu tha cho tôi lần này được không?" Ngọc My lập tức lạy lục van xin,
Vương Đông Quân đứng đó nhìn xuống cô ta và hờ hững nói: "Lần trước người nào đó đã cố tình dừng xe lại mắng tôi một lần sau buổi họp hội bàn học, còn bảo sẽ dạy dỗ tôi ra trò mà.

Cô quên rồi ư?"
"Tôi..." Nguyễn Ngọc My ngượng ngùng không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Vương Đông Quân quay sang nói với Như Hiền: "Lúc nãy hình như tớ có nghe thấy cô ta nói những lời sỉ nhục cậu đúng không? Thế thì tôi sẽ giao chuyện này lại cho cậu, thích xử lý cô ta thế nào thì cứ thoải mái đi."
Như Hiền siết chặt nắm đấm trắng ngần, 'cười xấu xa' nói: "Tớ muốn làm cho đống mỡ của tên này do người nào đó cố gắng tiêm vào mặt hắn đổ xuống sông xuống biển hết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui