Lúc này, trong quán nhà hàng Liêm Thông.
"Đình Lân, anh...!anh đừng ép tôi.
Anh còn qua đây tôi sẽ chết cho anh xem!"
Hà Niệm Chân đứng trong góc phòng.
Trong tay cô cầm một mảnh thủy tinh vỡ, đặt trên cổ mình!
Trên gương mặt đẫm nước mắt tràn ngập vẻ quật cường và uất ức.
Khi nãy, Đình Lân muốn mạnh tay với Hà Niệm Chân, đương nhiên cô không nghe theo.
Đầu tiên, cô đập vỡ ly nước trên bàn chỗ gần cô nhất, nhặt một mảnh thủy tinh lên để uy hiếp Đình Lân.
Đình Lân và một đám vệ sĩ đứng cách xa Hà Niệm Chân mấy mét, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hai bên giằng co đã sắp được nửa tiếng đồng hồ rồi!
Đình Lân vẻ bất đắc dĩ khuyên nhủ.
"Niệm Chân à, sao em phải làm vậy chứ? Tâm ý anh em hiểu mà! Vì anh thật sự thích em nên mới bất đắc dĩ làm thế.
Làm khó nhau thế này làm gì?"
Hàm răng của Hà Niệm Chân cắn chặt đôi môi, thái độ cương quyết.
"Tôi không ném! Anh bước lên một bước, tôi sẽ chết cho anh xem!"
Đình Lân nhíu mày, bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
"Hà Niệm Chân! Thời đại nào rồi, nam nữ qua đêm là quá bình thường! Sao cứ phải vì cái thứ gọi là trinh tiết kia mà ngay cả mạng cũng không cần nữa vậy? Lẽ nào em thật sự muốn để lần đầu lại cho tên phế vật Vương Đông Quân kia ư?"
Nghe vậy, trong mắt Hà Niệm Chân hiện lên vẻ hoảng hốt.
Không xác nhận, cũng không phủ nhận.
Nhưng phản ứng này lại khiến Đình Lân thực sự khó chịu, lại bước chân đi về phía Hà Niệm Chân!
"Tránh xa tôi ra! Anh muốn làm gì?"
Trên mặt Đình Lân hiện lên nụ cười dữ tợn.
"Đình Lân tôi đây lớn đến chừng này, thứ tôi muốn có thì bắt buộc phải có được! Thứ tôi không chiếm được, cho dù có phá hủy thì tôi cũng sẽ không tặng cho người khác!"
"Anh không sợ tôi tự sát sao?"
Hà Niệm Chân để mảnh thủy tinh sát vào cổ hơn nữa, mũi nhọn đã sắp dán lên trên cổ cô rồi.
"Không sao cả! Dù gì thì tôi cũng không có được trái tim em, vậy thì lấy thân thể em đi! Bất kể là còn sống hay chết rồi, tôi đều sẽ là người đàn ông đầu tiên của em! Em chết tôi cũng sẽ chiếm đoạt em, miễn là từng chỗ trên thân thể em đều có tôi."
Đình Lân liếm môi, trong mắt lóe ánh sáng xanh!
Thân thể mềm mại của Hà Niệm Chân không ngừng run rẩy.
"Anh...!anh là đồ biến thái! Đồ điên!"
"Tùy em thích gọi sao cũng được! Đêm nay đừng hòng ai cứu được em.
Chưa kể, em có cứa cổ cũng không chết ngay, vẫn có thời gian hưởng thụ, chỉ là hơi ít."
Đình Lân cười phá lên rồi nhào tới.
Hà Niệm Chân nhắm chặt mắt, trong lòng đã quyết định rất dứt khoát.
Thà chết cũng không chịu nhục.
Tạm biệt!
Thế giới đã bán đứng cô!
Ngay một giây trước khi cô nắm chặt mảnh thủy tinh muốn cứa vào cổ.
Rầm!
Một tiếng rầm vang lên!
Cửa phòng bị đá văng!
Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Thì thấy một người đàn ông thở hồng hộc, sắc mặt âm trầm.
Người đó chính là Vương Đông Quân.
Trong mắt anh đầy tơ máu, như thú dữ nổi điên!
Nhìn thấy Vương Đông Quân, cả người Hà Niệm Chân lập tức cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được.
Hà Niệm Chân cô sống ngay thẳng, nếu có thể, cô đương nhiên sẽ không chọn cái chết!
Cũng hi vọng có người tới cứu mình.
Cô từng ảo tưởng là ba mẹ mình, ảo tưởng tới bạn bè mình, thậm chí ảo tưởng có người tốt bụng báo cảnh sát tới cứu cô.
Nhưng chưa từng nghĩ tới người xuất hiện lại là Vương Đông Quân, người vốn không có khả năng xuất hiện nhất!
Người chồng ở rể bị tất cả mọi người chụp mũ là đồ vô dụng, ngay cả bản thân cô cũng chưa bao giờ trông cậy gì ở anh!
Đầu tiên, trong đôi mắt đã tuyệt vọng của Hà Niệm Chân hiện lên một tia hi vọng, sau đó như đã đưa ra quyết định gì đó, cao giọng hét lên với Vương Đông Quân.
"Anh mau đi đi! Đi mau!"
Cô hiểu rõ Đình Lân hận Vương Đông Quân đến thấu xương.
Lúc này, Vương Đông Quân xuất hiện y như ý muốn của anh ta, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Vương Đông Quân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Anh sẽ không đi! Muốn đi thì cùng đi!"
Lúc này, Đình Lân mở miệng.
"Vương Đông Quân, con mẹ nó không ngờ mày còn dám đến đây thật! Còn muốn đưa người đi, sao mày không lên trời luôn đi?"
Ánh mắt Vương Đông Quân rơi xuống người Đình Lân, con ngươi đen thẳm phóng ra sự lạnh lẽo.
"Mày chuẩn bị tâm lý xong chưa?"
Đình Lân sửng sốt.
"Gì? Chuẩn bị gì?"
"Chuẩn bị cho việc Đình bị phá hủy!"
Vương Đông Quân thản nhiên trả lời.
"Ha ha ha ha!"
Đình Lân nhìn Vương Đông Quân như nhìn kẻ đần.
"Phế vật rác rưởi, não mày chứa phân trong đó đấy à? Không nhìn xem giờ mình đang trong tình cảnh gì, còn múa võ mồm ở đây nữa! Đình gia của tao bị diệt? Có biết tiền của nhà tao chất đống nhiều đến mức có thể đè chết mày không!? Đương nhiên, cách chết vinh quang như thế mày không xứng đâu, tao có cách thú vị hơn để "chơi" với mày!"
Vương Đông Quân làm ngơ, đi về phía Hà Niệm Chân.
Đình Lân cũng không ngăn cản.
Vì trong mắt hắn ta, Vương Đông Quân đã không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn ta nữa rồi, có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Vương Đông Quân đi tới trước mặt Hà Niệm Chân.
Giật mảnh thủy tinh trong tay cô đi, ném sang một bên, dịu dàng nói.
"Anh không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương! Kể cả bản thân em cũng không được!"
Hà Niệm Chân cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn chảy, vung đôi tay trắng nõn lên đánh mạnh vào ngực Vương Đông Quân.
"Đi đi! Không phải tôi kêu anh đi sao? Sao không nghe lời tôi? Anh bị ngốc à!?"
Vương Đông Quân vẫn không nhúc nhích, nỗi đau khi nắm tay đánh lên người còn xa mới bằng được nỗi đau trong tim.
Nỗi đau áy náy!
"Xin lỗi! Là anh không thể chăm sóc tốt cho em!"
Vương Đông Quân nói ra lời từ tận đáy lòng.
"Hu hu!"
Nước mắt Hà Niệm Chân rơi không ngừng.
Cô không hiểu, không thể làm rõ được.
Người nhà thân thiết nhất với cô lại bán đứng của, người đàn ông làm cô thất vọng trong quá khứ thì lại không rời bỏ cô.
Cô cũng không biết mình nên tuyệt vọng hay nên hạnh phúc!
Tóm lại, trong đầu hỗn loạn vô cùng, đột nhiên thốt cô lên với Vương Đông Quân.
"Xin...!xin lỗi!”
Vương Đông Quân sửng sốt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Vì sao phải xin lỗi?
"Xin lỗi, ba năm kết hôn, có khi em làm theo ý mình không để ý đến cảm nhận của anh, là em không thông cảm cho anh.
Nếu...!nếu không phải em hiếu thắng như thế, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngày hôm nay...!Hôm nay cũng là em liên lụy đến anh.
Nếu có thể, em thật sự muốn sau này chúng ta..."
Nói xong, cô bất đắc dĩ cười khổ.
"Ha ha, chỉ tiếc là không còn sau này nữa..."
Lúc này, trái tim Vương Đông Quân đang run lên!
Ba năm kết hôn, đây là lần đầu Hà Niệm Chân nói ra tiếng lòng với anh!
Dù chỉ có mấy câu nhưng đã lấp đầy ấm áp trong trái tim của Vương Đông Quân.
Vương Đông Quân đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Hà Niệm Chân.
"Sau này chúng ta sẽ thật tốt đẹp, anh bảo đảm!"
"Ừm..."
Hà Niệm Chân nhẹ giọng trả lời, đột nhiên thân thể cô loạng choạng, ngã vào lòng Vương Đông Quân.
"Niệm Chân! Em không sao chứ?"
Vương Đông Quân hoảng hồn, vội vàng đưa tay kiểm tra hô hấp của Hà Niệm Chân.
Hà Niệm Chân không tỉnh, nhưng hô hấp vẫn coi như ổn định.
Điều này khiến Vương Đông Quân hơi bình tĩnh lại một chút.
Hà Niệm Chân có chứng tụt huyết áp nhẹ, từ trưa đến giờ chưa ăn cơm bổ sung đường huyết nên mới dễ dàng ngất xỉu.
Kết hôn mấy năm, chuyện này đã xảy ra vài lần rồi.
Bình thường uống chút đường glucose, nghỉ ngơi là khỏe.
Vương Đông Quân để Hà Niệm Chân dựa sát vào lòng mình, dịu dàng nói.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh xử lý sạch sẽ đám rác rưởi này rồi sẽ còn rất nhiều lời muốn nói với em."
"Vương Đông Quân! Con mẹ nó mày đừng có ra vẻ nữa!"
Nhìn cảnh này, trong mắt Đình Lân hiện lên tia sáng biến thái, hung tợn nói: "Vương Đông Quân, đột nhiên tao có một ý nghĩa.
Lát nữa tao sẽ dày vò Hà Niệm Chân trước mặt tất cả mọi người.
Người phụ nữ mày không chiếm được, tao sẽ giúp mày.
Đến khi tao xong việc rồi thì để vệ sĩ thủ hạ của tao thay phiên nhau.
Mày càng để tâm tao sẽ càng muốn đạp xuống bùn."
"Hê hê hê!"
Đám vệ sĩ đều lộ ra nụ cười đáng khinh theo anh ta.
Vương Đông Quân quay người, hững hờ đối mặt với nụ cười của bọn họ, thở ra một hơi rồi hướng ra phía ngoài cửa mà hô lên.
"Dọn rác đi!"
Vừa dứt lời.
Cộp cộp cộp!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh đã tới gần!
Rầm!
Cửa phòng bị phá ra!
Một đám người ào ào tràn vào.
Người dẫn đầu là Mạc Huy.
Cảnh tượng tiêu điều như sóng ngầm cuồn cuộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...