Nhà hàng Liêm Thông ở thành phố Hoa Hình.
Đám người Hạ gia trên xe đi tới.
Địa chỉ trao đổi do Đình Lân gửi.
Đoàn người vừa xuống xe, từ cửa quán karaoke đã có hai vệ sĩ mặc đồ đen đi tới.
"Mấy người là người Hạ gia?"
bà nội Hạ gật đầu.
"Đúng đúng! Chính là chúng tôi."
Vệ sĩ liếc nhìn đoàn người, lạnh giọng nói.
"Đình thiếu ra lệnh, trong mấy người chỉ có hai người có thể đưa Hà Niệm Chân tới đây, những người khác đợi dưới lầu!"
bà nội Hạ quay đầu.
"Tôi và Hạ Minh dẫn Hà Niệm Chân lên, các người đợi dưới này!"
Nói xong, ánh mắt bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Niệm Chân.
"Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi theo hai chúng tôi?"
"Dạ."
Lúc này, Hà Niệm Chân vẫn còn lơ mơ.
Vừa nãy ở công ty cô bị bà nội ép buộc đi gặp Đình Lân, ngay cả mẹ cô cũng đứng về phía bà nội.
Cô chỉ có thể đồng ý đi theo tới đây.
Nhưng từ đầu đến cuối lòng cô vẫn đầy hoang mang.
Rõ ràng là gặp mặt Đình Lân mà thôi, vì sao phải huy động nhiều người như vậy?
Trên đường tới đây không phải là cô không hỏi, nhưng lại bị bà nội Hạ mắng cho một trận tối tăm mặt mũi.
Vậy nên cô đành phải ngậm miệng.
Có điều trong lòng vẫn mơ hồ có dự cảm không lành.
Ba người đi theo vệ sĩ về phía cửa khách sạn Liêm Thông.
Từ đầu đến cuối Trần Đạm Nhã đều không hay biết gì, còn cổ vũ Hà Niệm Chân.
“Niệm Chân, đây là cơ hội hiếm có để tạo quan hệ tốt với Đình Lân, biểu hiện cho tốt nhé.
Chờ đến khi lấy được trái tim của cậu ấy rồi, chúng ta sẽ có thể đá tên Vương Đông Quân kia đi!"
Nói xong lại nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói.
"Hừ! Vương Đông Quân, cái đồ phế vật táng tận lương tâm nhà anh, đợi đến khi Niệm Chân đi theo Đình Lân xem tên phế vật kia kiêu ngạo cái gì?"
...
Ba người đi theo vệ sĩ đi tới cửa một căn phòng lớn, nhìn sơ cũng biết là phòng VIP
Mở cửa phòng ra.
Đình Lân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng.
Cả người toàn thương tích đã qua xử lý.
Tất nhiên là do Bân Úy đánh.
Bên cạnh anh ta còn có hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, vô cùng dữ tợn.
Mà ở bàn trà đối diện Đình Lân, Hạ Bân Úy đang quỳ ở đó.
Trên người hắn ta đầy dấu chân bẩn thỉu, mắt bị bầm, bên miệng còn sưng vù lên.
Trên đầu hắn ta còn
Cả người nhếch nhác đến cùng cực.
Nhìn thấy cảnh này, bà nội Hạ giàn giụa nước mắt.
"Ôi! Cháu trai của bà, con gây ra tội gì thế này?"
Nghe vậy, Hạ Bân Úy run lẩy bẩy nức nở nói.
"Bà nội! Mau...!mau cứu con, hu hu.
Con thật sự sắp không xong rồi!"
bà nội Hạ cầu xin Đình Lân.
"Đình thiếu à, bà già này đã đưa Hà Niệm Chân tới đây cho cậu đúng hẹn rồi, mau buông tha cho Bận Úy nhà chúng tôi đi!"
Đình Lân quát Hạ Bân Úy.
"Im đi! Cây nến trên đầu mà đổ là tôi chặt một ngón tay của cậu!"
Hạ Bân Úy lập tức không dám động đậy, mồ hôi đầy đầu.
Đình Lân đứng lên nhìn về phía cửa.
Ánh mắt dừng trên người Hà Niệm Chân trước, hiện lên vẻ tham lam.
Sau đó anh ta cười thản nhiên, mở miệng nói với bà nội Hạ.
"Thực ra hôm nay tôi cũng không muốn làm to chuyện lên như vậy! Nhưng bị ép nên hết cách rồi, hi vọng bà Từ thông cảm cho, đừng để trong lòng."
bà nội Hạ cười khổ.
"Không dám! Không dám!"
Thật ra khi bà ta đi vào phòng nhìn thấy Hạ Bân Úy bị đánh thành ra thế này, cả trái tim đau đớn.
Nghĩ thầm Hạ Bân Úy đúng là đã gây họa lớn rồi.
Đình Lân nói tiếp.
"Đúng rồi, khi nãy trong điện thoại quên không nói, còn một điều kiện khác mà mấy người phải đồng ý thì mới thả cái tên ngu xuẩn Hạ Bân Úy này được."
bà nội Hạ lập tức trả lời.
"Xin cứ nói, điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết!"
Trong mắt Đình Lân hiện lên vẻ gian xảo.
"Nghe nói Hạ gia các người vừa có được tư cách đấu thầu hạng mục của công ty Minh Khuê, điều kiện của tôi chính là các người từ bỏ tư cách lần này.
Dù sao thì Đình gia chúng tôi cũng phải tham gia, không muốn có quá nhiều đối thủ."
Nghe vậy, gương mặt già nua của bà nội Hạ lập tức biến sắc.
"Chuyện này...!có thể đổi điều kiện khác không?"
Phải biết, mấy năm nay Hạ gia không thể phát triển, sắp thành vỏ rỗng, nhu cầu cấp bách là cần một hạng mục lớn để đột phá rào cản.
Cơ hội hợp tác với Minh Khuê lần này chính là thời cơ tốt hiếm có!
Giờ Đình Lân làm vậy chính là bắt chẹt đây mà!
"Nói vậy thì vẫn là không đồng ý điều kiện của thiếu gia đây rồi!"
Thấy thái độ của bà nội Hạ do dự, Đình Lân cầm một cái nĩa nhựa lên, trực tiếp đâm vào mu bàn tay Hạ Bân Úy!
Hạ Bân Úy kêu lên một tiếng.
"A!"
Cảnh tượng này khiến bà nội Hạ và Hạ Minh sợ muốn chết, Đình Lân ra tay độc ác rồi!
"Đau! Bà nội mau cứu con, ba! Con thật sự không chịu nổi nữa rồi!"
bà nội Hạ hoảng sợ gật đầu.
"Tôi đồng ý, tôi đồng ý! Hạ gia chúng tôi từ bỏ tư cách hợp tác! Xin cậu đừng làm tổn thương Bân Úy nữa!"
"Thế còn được!"
Đình Lân vứt cái dĩa nhựa đi, trong lòng vô cùng sung sướng.
Hạ gia có vẻ giàu có trong mắt người ngoài, nhưng lúc này ở trước mặt hắn ta lại thành đứa cháu ngoan, ăn hiếp tùy ý.
Đây chính là thực lực!
Có thể làm bậy tùy thích!
Có điều lúc này, Hà Niệm Chân đột nhiên mở miệng.
"Tôi không đồng ý! Tư cách hợp tác lần này rõ ràng là do tôi giành được! Vì sao phải chắp tay nhường cho người khác?"
Vừa dứt lời, bà nội Hạ đã vung một cái tát vào mặt Hà Niệm Chân, hung ác nói.
"Câm miệng! Chỗ này không tới lượt mày nói!"
Hà Niệm Chân bướng bỉnh nói.
"Bà nội! Tuy con không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ gia chúng ta giành được tư cách hợp tác rõ ràng là bí mật làm ăn, sao Đình Lân lại biết? Chắc chắn là Hạ Bân Úy nói ra! Không phải quy định của gia tộc đã viết rất rõ ràng sao? Tiết lộ bí mật làm ăn của gia tộc, theo lý phải chịu trừng phạt nghiêm khắc!"
Sắc mặt bà nội Hạ không rõ vui buồn, vì điều Hà Niệm Chân nói là sự thật.
Tiết lộ bí mật làm ăn, đó là tội lớn!
Có điều Hạ Bân Úy lại gào lên.
"Hà Niệm Chân, con đàn bà khốn nạn, lại dám giậu đổ bìm leo với tôi! Bà nội, con cũng là bất đắc dĩ thôi, bà phải làm chủ cho con!"
bà nội Hạ trầm giọng nói với Hà Niệm Chân.
"Việc làm ăn của Hạ gia đều do tôi quyết định, cô chỉ cần nghe là được.
Còn nói thêm một câu thừa thãi nữa, thu hồi quyền hạn quản lý công ty con của nhà cô!"
Hà Niệm Chân cắn môi, trong mắt lóe lên vẻ uất ức, nghẹn ngào nói.
"Được! Con hiểu rồi, mặc mấy người thích làm sao thì làm!"
Bỏ lại câu này, cô xoay người muốn đi.
Nhưng lại bị hai vệ sĩ ở cửa ngăn lại.
Hà Niệm Chân nhíu mày.
"Các anh muốn làm gì?"
Lúc này, Đình Lân đi tới, trên mặt hiện lên nụ cười *** ****.
"Niệm Chân à Niệm Chân, đừng đi vội thế mà.
Ngồi xuống tâm sự cùng tôi một chút?"
Hà Niệm Chân tức giận đáp lại.
"Không có hứng!"
Nói xong cô mạnh mẽ xông ra khỏi sự ngăn cản của vệ sĩ.
Giọng nói của Đình Lân liền trở nên lạnh lẽo.
"Em đi thì cũng được, nhưng Hạ Bân Úy thì không về được nữa rồi!"
"Có ý gì?"
Đình Lân nói với bà nội Hạ.
"Bà nội em hiểu rất rõ đấy, hỏi bà ấy là biết liền!"
- -------------------
rớt tương tác quá, cả nhà cho mình xin ít like, comt đi ạ ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...