Chương 5 – Lúc nào thì duyên phận tới?
So với Lục Tiểu Hoãn tức giận đầy trời thì Tiêu Bạch thoải mái hơn rất nhiều. Trả hàng không được thì đừng trả nữa, ngọc bài này có thuộc tính tốt như vậy, nếu như rơi vào tay người khác thì có thể bị lấy đi mua qua bán lại kiếm lời, Tiểu Hoãn không hiểu, cậu cũng không có biện pháp.
Nhưng Lục Tiểu Hoãn tức giận không phải vì không trả ngọc bài được, mà cô vì chuyện này bỏ lại một người đàn ông đẹp trai trong buổi xem mắt, chạy như bay về nhà, kết quả lại bị đùa giỡn.
Này chẳng phải là làm cho cô giống như trúc xanh múc nước hai đầu đều vô ích sao!
Nói tới nói lui đều bởi vì cái người tên Phi Thành Vật Nhiễu đó, nếu như không phải vì anh ham mê làm giàu mà đánh mất đạo đức, tại sao cô phải kêu heo Tiểu Bạch trả lại hàng, nếu như không phải vì trả lại hàng, làm sao cô có thể bỏ lại trai đẹp mà thuê xe chạy về nhà.
Càng nghĩ càng tức giận, chạy đến điểm truyền tống, truyền tống mình đến Giản Vân sơn.
Truyền tống là chức năng di chuyển nhanh, giúp người chơi di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác trên bản đồ.
Trên bản đồ trong cái trò chơi này thì Giản Vân sơn là địa phương gần với Tân Thủ thôn nhất. Nhưng bởi vì cấp bậc quái ở nơi này quá thấp cho nên không có mấy người chơi đến đây. Người chơi sau khi ra khỏi Tân Thủ thôn thì yếu nhất cũng có thể tiêu diệt được quái cấp mười, ai còn đến nơi này đánh quái cấp một đây? Nhưng mà Tiểu Hoãn lại thích tới nơi này, bởi vì có thể trong nháy mắt giết chết quái. Hơn nữa, ngoại hình của quái trong Giản Vân sơn rất là đáng yêu, chỉ toàn sữa ong chúa và cỏ tinh nhỏ nhắn, thời điểm bị giết còn kêu lên một câu: “Ai nha!” Nếu như giết đủ một ngàn con, những tiểu yêu tinh kia thậm chí còn nước mắt rưng rưng nằm xuống đất quỳ lạy.
Đối với một nữ hiệp cầm đoản kiếm rót đầy điểm cực phẩm mà nói, một ngàn tiểu yêu tinh nói thẳng ra là quá easy.
Cho nên, không bao lâu sau trong Giản Vân sơn diễn ra cảnh tượng thật là tấp nập, vô số tiểu yêu tinh bắt đầu quỳ lại với một tiểu nha đầu ngây thơ lãng mạn nhưng cả người lại đầy sát khí. Bối cảnh này, rất có cảm giác muôn người thuần phục, ý vị tiếu ngạo giang hồ.
Tiểu Hoãn nhìn những tiểu yêu tinh bị giết còn rưng rưng nước mắt ở xung quanh, hài lòng thu hồi đoản kiếm, quay người lại, liền biến thành bạch y cô nương, vai phải đeo một thanh đoản kiếm rất nhỏ, nhàm chán tuỳ tiện đi loạn trên mặt đất.
Lần đổi quần áo này cũng có chút tốt đẹp, giống như hiện tại, cô có thể nhu nhược bước chậm trên Giản Vân sơn.
Giản Vân sơn cực kỳ giống với núi Thục Sơn trên điện ảnh, bốn phía đều là núi xanh sừng sững, xung quanh lại là mây trắng, thỉnh thoảng còn có mấy con bạch hạc từ bên cạnh bay qua. Nếu như ở trong bối cảnh như thế này mà mở thêm âm nhạc của hệ thống thì càng thêm giống với tiên cảnh. Tiêu Bạch nói có rất nhiều người thiết lập tắt âm thanh bối cảnh hệ thống, bởi vì ảnh hưởng đến lúc đánh quái. Nhưng Lục Tiểu Hoãn lại rất thích mở ra như vậy; vừa nghe nhạc vừa ở địa phương không có ai này nguỵ trang thành mỹ nữ khí chất xuất trần, tưởng tượng mình là Tiểu Long Nữ, hoặc là tuyệt thế mỹ nữ nào khác.
Bị tiểu thuyết Quỳnh Dao ảnh hưởng, cô vẫn cho là chỉ có cái loại cao ngạo cố chấp mới có thể tìm được người đàn ông tốt chung tình, giống như lục bình trong mênh mông mưa bụi, có thể cùng người đàn ông lấy danh nghĩa tình yêu đem đối phương giày vò đến chết đi sống lại. Nhưng sau khi cả nước yêu thích Hoàn Châu cách cách, lại làm cho cô cảm thấy, thật ra thì cô gái có một chút ngu ngốc thô lỗ và đáng yêu mới được đàn ông hoan nghênh, nếu không thì tại sao năm đại ca đều thích Tiểu Yến Tử đây? Nhưng mà đợi đến sau này, đột nhiên có một đống phim cổ trang xuất hiện chung cùng một lúc; cô mới phát hiện, thì ra là kiêu ngạo như Triệu Mẫn cũng có thể mất đi Trương Vô Kỵ, ngây thơ như Ngu Cơ cũng bị người ta lừa biến thành kẻ ngu.
Nữ đại thần đã từng nói: “Cô gái nào cũng hy vọng mình có thể trở thành nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của Quỳnh Dao, mặc kệ là kiêu căng hay là dịu dàng, cũng luôn có một người đàn ông yêu mình điên cuồng, hận không thể đem mình che chở trong lòng bàn tay. Chỉ có như vậy mới có thể thoả mãn khát vọng yêu thương của con gái mà thôi.” Mặc dù bây giờ nhìn lại những tác phẩm nổi tiếng của dì Quỳnh Dao, có một vài kịch bản sẽ đem nữ nhân vật chính dày vò không ra nam bắc, nhưng cô không thể không thừa nhận, những lời này của nữ đại thần là đúng. Đã có một lần, cô bị dì Quỳnh Dao khống chế thế giới tinh thần của mình, nhưng cuộc sống và công việc làm cô không thể mơ tưởng nữa, rốt cuộc khi cô 24 tuổi bắt đầu hẹn hò, bắt đầu hồi phục ý thức lần nữa về Quỳnh Dao.
Mặc dù cô không đủ xinh đẹp, nhưng cô có nội tâm cực phẩm; mặc dù cô không đủ hấp dẫn, nhưng cô có khí chất.
Bởi vì, cô hy vọng mình cũng có thể gặp gỡ duyên phận trời ban.
Bởi vì, cô hy vọng cũng có người thích mình, giống như bộ dáng chăm chú của Tiểu Long Nữ khi được Dương Quá yêu thương.
Nhéo bắp đùi, Lục Tiểu Hoãn không nhịn được la lên: “Đau ~”
Chính xác là rất đau, bởi vì cô dùng toàn lực mà nhéo.
Cũng bởi vì bị gian thương tham tiền kia kích thích, cũng bởi vì lỡ mất dịp tốt với trai đẹp, cô liền bắt đầu không chịu thua kém cũng muốn làm một chút gì đó. Lục Tiểu Hoãn ơi Lục Tiểu Hoãn, cô vỗ vỗ trán mình, có khi nào Phương đại soái ca bởi vì biểu hiện kỳ lạ của cô, cộng thêm việc cô vội vàng rời đi mà sinh ra hứng thú lớn? Có khi nào hai ngày nữa hắn sẽ giả bộ đi ngang qua cửa tạp chí xã của cô, nói với cô thật là đúng dịp mà, em xem chúng ta có phải là rất có duyên phận không?
Nhưng mà, cái gọi là duyên phận gì đó, cho đến nay còn chưa cho cô may mắn gặp được một hai người đẹp trai.
Duy nhất có một người nói: “Tiểu Hoãn à, chúng ta thật quá con mẹ nó có duyên!” Người này, chính là heo Tiểu Bạch.
Cô thở dài, ngồi tại chỗ, duyên phận à, chừng nào thì em tới?
Đột nhiên khoé mắt lại phát hiện, không biết lúc nào thì bên cạnh cô xuất hiện một người, cũng đang ngồi dưới đất cách cô không xa.
Đây chính là lần đầu tiên, cô ở trên bản đồ Giản Vân sơn này gặp được người chơi khác trừ mình ra. Người chơi khác tới đây lúc nào thì cô không biết, nhưng lúc cô đến thì chưa từng gặp người sống nào ở đây.
Lục Tiểu Hoãn soi sát vào màn hình nhìn kỹ một chút, căn cứ mặt ngoài mà phán đoán, người ngồi ngoài kia chính là thầy thuốc, cho nên đang mặc quần áo thầy thuốc phải không? Nhưng mà trong Đảo Đào Hoa này tất cả thầy thuốc đều mặc quần áo màu xanh, trên người còn đeo một cái gì đó giống như dáng vẻ thư sinh cổ đại lên kinh dự thi, nhìn kỹ một chút, có chút giống như Ninh Thải Thần. Đáng nói chính là, trong trò chơi này nghề nghiệp thầy thuốc chỉ có hình tượng nhân vật nam, mà không có nhân vật nữ; hệ thống giải thích cũng rất bất ngờ: bởi vì nữ thầy thuốc hành tẩu giang hồ cứu người rất dễ bị chiếm tiện nghi. Cũng may, thầy thuốc mặc dù là bác sĩ, nhưng mà cũng có chút pháp thuật, đáng tiếc là kỹ năng bị hạn chế, chỉ có thể phát huy tác dụng ở trước mặt quái. Bởi vì điều này cho nên có một vài người chơi cảm thấy nghề nghiệp này rất là vô bổ, cho nên trong Đảo Đào Hoa có rất ít người chơi luyện chức vụ thầy thuốc.
Hôm nay thật là may mắn, để cho cô gặp được một thầy thuốc, hay là nói gặp được ở Giản Vân sơn.
“Cô nương!” Đột nhiên người kia mở miệng nói chuyện, đám mây trên đỉnh đầu nhân vật trong khuôn đối thoại xuất hiện hai chữ kia.
Trong trò chơi này, có thể lựa chọn đối thoại trước mặt, nhưng người bên cạnh không cần thông qua kênh tán gẫu, có thể trực tiếp từ trên đỉnh đầu nhân vật mà thấy. Đây là phương thức người ta thường dùng để rao hàng.
Tiểu Hoãn liếc mắt nhìn màn ảnh, cái người này chẳng lẽ muốn ở nơi hoang tàn vắng vẻ như vậy mà rao hàng sao? Một thầy thuốc có thể rao bán cái gì, thuốc tăng lực hả?
“Cô nương!” Lần này người kia đứng lên, lúc này Lục Tiểu Hoãn mới nhìn thấy rõ tên của cậu ta: Hứa Tiên.
“Phốc―――!” Lần này cô không uống nước, chính là hắt xì một cái. Bởi vì cô phản ứng mau, trực tiếp lấy tay bưng kín. Rút ra một cái khăn giấy cẩn thận xoa xoa, tức giận trả lời: “Làm sao?”
Hứa Tiên đánh ra khuôn mặt tươi cười, hơn nữa còn đi lại gần nói: “Tại hạ vừa đi ngang qua, thật là ngạc nhiên khi thấy cô nương, không nghĩ tới trên thế gian này lại có một người tuyệt sắc khuynh thành như cô nương.”
. . . . . .Tiểu Hoãn 囧囧, đây là làm sao?
Hứa Tiên lại gửi tới khuôn mặt tươi cười, tiếp tục đến gần: “Cô nương một thân bạch y, phảng phất tựa như Vân Trung tiên tử, hoa sen mới nở.”
. . . . . .Người này, cậu ta cho rằng mình đang xuyên không qua cổ đại sao?
Hứa Tiên tiếp tục tươi cười, càng ngày càng gần sát: “Người như thế sao lại ở nơi hẻo lánh như thế này, chúng ta có thể gặp được nhau. Cô nương, thật đúng là trời ban duyên phận!”
Tiểu Hoãn hoàn toàn hôn mê, lúc nào thì duyên phận của cô lại tới, ông trời đã chịu mở mắt rồi sao, cho nên sai khiến một người chạy nhanh đến bên cô, đúng không? Hơn nữa còn là. . . . . . .Hứa Tiên.
Chẳng lẽ là muốn đền bù uất ức của cô khi bị gian thương hãm hại, trước đó lại kết thúc buổi xem mắt với trai đẹp cho nên bị tổn thương tâm hồn?
Ông trời, người có thể tiếp tục mở mắt như thế này nữa được hay không, để cho công việc phỏng vấn của con thuận lợi, để cho con xem mắt gặp được trai đẹp, để cho con nhận được năm trăm vạn.
“Cô nương.” Hình như Hứa Tiên đang lấy ra thứ gì đó, muốn giao dịch với cô.
Lục Tiểu Hoãn gửi tới cái vẻ mặt lắc đầu, mặc kệ là cậu ta muốn bán đồ hay là đưa đồ cho cô, cô cũng không nhận. Chưa quen thuộc, bắt người tay ngắn.
Hứa Tiên không buông tha chút nào vẫn đề nghị giao dịch.
“Cô nương, một món quà nhỏ, không cần cự tuyệt tại hạ.”
Tiễu Hoãn do dự nửa ngày mới nhấn vào nút đồng ý giao dịch.
Lấy được đồ liền nhìn xem là cái gì, thì ra chính là dược hoàn của cậu ta: tiên đan mị lực (tinh thần +2), có thể đề cao giá trị mị lực trong vòng mười phút, giảm bớt giá trị thương tổn khi bị quái vật công kích.
Mắt sáng lên, lại là đồ tốt, giảm bớt giá trị thương tổn khi bị quái vật công kích, đó chính là có thể đi đâu đó trong bản đồ rồi chủ động công kích đánh quái, tạm thời có thể nhẹ nhõm một chút sao?
Tiểu Hoa Tiểu Bá Vương: “Cám ơn! *^_^*” xin lỗi, cô phải nhận.
Hứa Tiên: “Không có gì, dù sao tại hạ thân là thầy thuốc, vốn là nên cứu người, huống chi một mình cô nương thường lui tới nơi này đánh quái.” Tất cả quái trong Giản Vân sơn đều là quái cấp một, cô không sợ.
“Mới vừa rồi tại hạ nhìn thấy một vài tiểu quái sữa ong chúa đang bò lổm ngổm đi tới, vẻ mặt rất là âm hiểm, tiên đan này mặc dù là tại hạ luyện thành, nhưng mà cô nương dùng để phòng thân cũng được. . . .”
Lục Tiểu Hoãn hết có ý kiến, thì ra là cậu ta đem những sữa ong chúa kia xem thành quái chủ động công kích, khó trách sẽ đem dược hoàn có thuộc tính tốt như vậy cho cô. Mặc dù cô rất muốn nói cho cậu ta biết, những quái sữa ong chúa kia thật ra thì đang quỳ lạy cô, nhưng mà, thôi quên đi. Vạn nhất cậu ta lại hỏi tại sao cô có thể lợi hại như vậy, vậy chẳng phải cô còn phải nói cho cậu ta biết là cô có một đoản kiếm rót đầy điểm cực phẩm sao? Sau đó lại phải đợi cậu ta nói ra một đống lời lẽ cổ trang, tính toán một chút, đừng nói cho cậu ta biết thì tốt hơn.
“Cái đó cũng được. . . . .”
“Tại hạ cùng với cô nương có duyên như thế, không biết cô nương có nguyện ý thêm bạn bè với tại hạ không? Ngày nào đó tại hạ lại luyện đan mới sẽ chia sẻ với cô nương?” Hứa Tiên cười tủm tỉm nói.
Thật ra thì coi như sau này cậu ta không cho cô dược hoàn, cô thêm cậu ta làm bạn tốt cũng không sao, huống chi cô cảm thấy có người khác sẽ vui hơn, không giống như trong thế giới chỉ có một mình cô, thật là buồn chán.
Tiểu Hoa Tiểu Bá Vương: “Ừ, tốt.”
Vì vậy hai người thêm bạn tốt lẫn nhau, sau khi thêm Hứa Tiên thì cậu ta nói tạm thời có công chuyện nên logout.
Tiểu Hoãn lập tức gửi đi: “88”
88 giống như bye bye.
Hứa Tiên đi hai bước, lại chạy trở về, chạy quanh cô một vòng, nói: “Cô nương, cô nhất định phải nhớ ta, chúng ta chính là trời ban duyên phận, ngàn vạn lần đừng quên ta!”
Tiểu Hoa Tiểu Bá Vương: “Ha ha, được được.”
Nhìn thấy cậu ta chạy trốn không còn tung tích, lúc này cô mới buồn cười kéo ghế đứng lên, chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Lần đầu tiên nghe người đàn ông xa lạ nói cái từ duyên phận này, lại là ở trong trò chơi.
Như vậy xin hỏi ông trời, khi nào thì cô ở trong cuộc sống gặp được duyên phận của mình đây, sẽ không phải là cô qua loa nên đã bỏ lỡ duyên phận rồi đi?
Cô nhớ tới đã từng có một bộ phim có lời thoại như thế này: tình yêu bắt đầu từ một phút duyên phận bất ngờ ùa đến.
Cầm khăn lông xoa xoa mặt, cô nhìn về gương nhếch miệng cười một tiếng.
Thì ra duyên phận giống như con vượn béo phệ. Nếu như là tình yêu bắt đầu từ vượn béo phệ, vậy ông trời hãy nói cho con biết, ở trong thành phố nhà cao tấp nập như thế này, đi đâu mới có thể tìm được con vượn béo phệ đó đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...