Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 35 — Có liên quan đến người đàn ông nào đó?
“Lục—Tiểu—Hoãn! Con ra đây ẹ!” Mẹ Lục vỗ cửa phòng Tiểu Hoãn ba lần mà không thấy ai trả lời, rốt cuộc cũng bộc phát.
Cha Lục xem TV ở bên cạnh vội vàng đứng dậy khuyên răn: “Bà già, đừng nói giận, có gì từ từ nói thì tốt hơn.”
“Bà già này không tức giận! Không tức giận mới là lạ!! Thằng nhóc phòng địa sản có điều kiện tốt như vậy, nó còn dám nói là không rãnh đi gặp mặt!!” Mẹ Lục đẩy cha Lục ra một bên, bày ra bộ dáng như muốn đụng đầu vào cửa.
Cha Lục vội vàng ưỡn ngực ngăn cản trước mặt mẹ Lục: “Bà già, đầu không phải là dưa hấu, không thể tuỳ tiện đụng tới đụng lui. Nếu như bà muốn đụng, vậy đụng tôi đi!” Nói xong còn ưỡn ngực lên ẹ Lục tuỳ ý đụng theo ý muốn.
“Đi đi!” Mẹ Lục vung tay, “Ai nói tôi muốn đụng đầu?”
Đó là. . . . . . . .?
“Tôi muốn đạp cửa!”
Chỉ thấy bắp chân tráng kiện có lực của mẹ Lục dùng sức làm nổi lên vô số gân xanh, đá một cước, đột nhiên cửa được mở ra.
Mẹ Lục không giữ được cân bằng, thiếu chút nữa không có lui về sau mà bay ngang qua cửa, cũng may là cha Lục nhanh tay nhanh mắt, lấy tư thế đại gia ôm người đẹp chặn đứng mẹ Lục.
Tiểu Hoãn mặc áo ngủ đứng ở đó, đầu tiên là mờ mịt nhìn tư thế nghệ thuật của cha mẹ, sau đó nhanh chóng mỉm cười: “Con vào phòng, cha mẹ cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”
Cô vẫn nghĩ là cha bị mẹ trấn áp trong cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, không nghĩ tới hôm nay lại có thể may mắn nhìn thấy được cảnh tượng rung động như vậy.
“Lục Tiểu Hoãn, đứng lại ẹ!”
Mẹ Lục đẩy cha Lục đi tới.
“Ha ha, chào mẹ.” Tiểu Hoãn từ từ xoay người, cười vô cùng nịnh hót.
Mỗi khi mẹ đem cả tên họ của cô gọi ra, đó chỉ có thể nói, mẹ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Về phần tại sao lại nghiêm trọng như vậy, cô có thể nghĩ ra được, đơn giản chính là ngày mai cô không thể bồi Phương Duẫn dạo phố. Mà thân là người làm chủ kế hoạch đi dạo phố lần này — mẹ Lục và thím ba, vô cùng không hài lòng với thái độ của cô, muốn tiến hành giáo dục sâu sắc để cô thông hiểu như thế nào là đàn ông tốt.
“Con nói ẹ nghe một chút, tại sao ngày mai không đi với con rể Phương!”
Con, con, con rể Phương?
Tiểu Hoãn 囧, chuyện diễn ra cũng quá nhanh đi, lúc nào thì cô gả cho hắn.
“Nói chuyện!” Mẹ Lục chống nạnh, lấy khí thế hung hăng nhìn chằm chằm con gái mình.
Tiểu Hoãn vô tội mở miệng: “Mẹ, không phải là con không đi, mà bởi vì ngày mai con muốn đi phỏng vấn.”
Ngày đó sau khi rời khỏi công ty Quang Đông, cô đã hứa hẹn sẽ cố gắng làm theo thời gian biểu của Tô Thành, lỡ như thứ bảy anh có gọi điện thoại tới cho cô, mà cô lại đang hẹn hò dạo phố với đối tượng xem mắt, vậy làm sao phỏng vấn bây giờ?
Mặc dù, cô xác nhận mình không muốn nhìn thấy cái người tên Phương Duẫn đó, cho dù dáng dấp của hắn rất đẹp trai tuấn tú.
“Ngày mai là thứ bảy! Con phỏng vấn cái gì?”
Tiểu Hoãn bất đắc dĩ: “Cũng bởi vì là thứ bảy, người ta mới bằng lòng tiếp nhận phỏng vấn, con mới có tiền làm thêm giờ.”
Vì lần phỏng vấn này, ngay cả thời gian chơi trò chơi cô cũng giảm bớt, hai ngày nay bận rộn đến nỗi không có thời gian lên mạng, đâu còn có thời gian mà đi gặp Phương Duẫn. Coi như có thời gian cũng không muốn đi gặp hắn, thà cô lấy thời gian đó vào Đảo Đào Hoa bồi người đàn ông nào đó còn tốt hơn.
Lúc này mẹ Lục không có biện pháp, đây là công việc của con gái, là lý do chính đáng.
Tiểu Hoãn vội vàng đi vào phòng mình: “Ngày mai con phải dậy sớm đi phỏng vấn, con phải đi ngủ.”
Cổ áo bị người ta nắm lấy, mẹ Lục vẫn không chịu buông tha cho cô: “Mới chín giờ mà ngủ cái gì?” Ngày mai con gái không rãnh, vậy đổi thành tối nay đi dạo phố đi, trời tối, một nam một nữ, dễ dàng có tiến triển.
Tiểu Hoãn lấy ánh mắt nhờ cha Lục giúp đỡ.
Cha Lục lập tức la lên: “Không xong rồi bà già!! Hôm nay tôi muốn đến quảng trời xem múa ương ca!”
Múa ương ca: một điệu múa dân gian của TQ.
Thật ra thì ngày nào cũng diễn ra múa ương ca, mẹ Lục khinh bỉ nhìn cha Lục: “Thích Nữu Nữu rồi sao?!”
“Hôm nay có diễn tiết mục khiêu vũ Latin dành cho người già ở chung cư chúng ta.” Nói là người già nhưng vóc dáng của những vũ công này rất thon thả, chăm sóc đúng cách nên gương mặt như các mỹ nữ trung niên, Tiểu Hoãn nghĩ thầm, cha vì cô hi sinh đến nỗi như vậy. . . . . .
Quả nhiên, mẹ Lục lập tức buông tha Tiểu Hoãn, đổi sang nắm cổ áo trước ngực cha Lục, lấy sức mạnh cường đại lay động cha Lục không cường tráng.
“Ông là ông già không đứng đắn, lại muốn đi xem khiêu vũ Latin sao? Ông nói xem! Không phải là ông yêu thích người khác rồi chứ?”
Khó khăn nuốt nước miếng, Tiểu Hoãn cảm kích nhìn cha mình, cha à, khổ cực cho cha.
Cha Lục đang bị lay động kịch liệt cũng không quên liếc mắt nhìn cô, con gái à, cha không vào Địa Ngục thì ai vào địa ngục, con mau vào phòng đi.

Vì vậy, Lục Tiểu Hoãn dưới sự giúp đỡ của cha Lục, tránh được một kiếp.
Sau khi Tiểu Hoãn trở về phòng liền lập tức khoá trái cửa, tắt đèn tường, điều chỉnh ngọn đèn bàn đến độ sáng thấp nhất.
Mới vừa rồi cô không mở cửa là bởi vì cô còn chưa nghĩ ra biện pháp gì để có thể không gặp mặt Phương Duẫn, nhìn thấy mẹ nổi giận ngoài đó, cô không thể làm gì khác hơn là vội vàng thay áo ngủ làm bộ dáng mệt mỏi khi không ngủ đủ giấc. Trên thực tế, cô đang chuẩn bị lên trò chơi.
Chỉ nghe tiếng đóng cửa vang lên, hình như là mẹ lôi cha đến quảng trường xem khiêu vũ, Tiểu Hoãn yên lặng cầu nguyện cho cha mình, sau đó mở máy tính.
Hai ngày không có lên trò chơi, không biết người đàn ông nào đó có nhớ cô không?
Mới vừa vào trò chơi, Hứa Tiên liền sâu kín kêu cô một tiếng: “Chị dâu

Ách, sao giọng nói lại buồn bã như vậy.
Tiểu Hoãn không thể làm gì khác hơn là gọi lại: “Hứa công tử. . . . . .”
“Chị dâu
hôm nay ngươi có lòng nhân từ bồi tại hạ đi.”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “. . . . . . . = =“
Hứa Tiên: “Chị dâu, lòng dạ tướng công nhà ngươi thật là ác độc.”
Hứa Tiên nói tiếp: “Hừ, thừa dịp hắn không có ở đây, ta với chị dâu cùng nhau thưởng thức hoa đào đi, nói chuyện gió trăng thơ ca một chút.”
Người đàn ông nào đó không có ở đây? Tiểu Hoãn vội vàng mở danh sách bạn tốt, quả nhiên, cái tên Phi Thành Vật Nhiễu đang tối, trong lúc nhất thời, cô cảm thấy có chút mất mác. Cô cứ tưởng là, anh sẽ ở trên tuyến chờ mình.
“Chị dâu, chị dâu, cùng với tại hạ đến rừng hoa đào tâm sự một chút được không?”
Tiểu Hoãn lau mồ hôi, đây là chuyện gì? Hôm nay Hứa công tử rất u oán, hơn nữa cách dùng từ cũng khác mọi khi.
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Hôm nay Hứa công tử rất khác thường.”
Hứa Tiên: “Chị dâu, ngươi phát hiện sao? Ô hô! Không nghĩ tới chị dâu lại thông minh như vậy, có thể nhìn thấu bánh tuyết của tại hạ.”
Tiểu Hoãn gửi tới vẻ mặt im lặng: “Bánh tuyết. . . . . .” Muốn ăn bánh tuyết Vượng Vượng sao?
Hứa Tiên vội vàng gửi đến vẻ mặt tươi cười: “Chữ sai, chữ sai, chị dâu đừng trách, chị dâu có biết tại sao mà trái tim tại hạ lại mệt mỏi như vậy không?”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Không biết.” Suy nghĩ cổ xưa của Hứa công tử quá khó đoán, người đàn ông nào đó đã nói với cô, trực tiếp 54 cậu ta là tốt rồi, cho nên cứ nghe theo anh ấy >_<
54: không biết là nghĩa gì, mình đoán chắc là “bơ”, tức là mặc kệ, ai có cách lý giải khác thì để lại cmt phía dưới dùm mình. Cám ơn!
“Nói đến đau lòng, tất cả đều tại tướng công nhà ngươi.”
Có liên quan đến người đàn ông nào đó?
“Tướng công nhà ngươi không để ý đến tình nghĩa huynh đệ, đem công việc của hắn giao cho ta, nghĩ đến gánh nặng như vậy, thân thể gầy yếu của tại hạ làm sao có thể gánh nổi!”
Thì ra là người đàn ông nào đó lại bắt Hứa Tiên đào khoáng thạch.
Cô cười cười, vội vàng nói: “Vậy ta tới giúp ngươi.”
Đến lượt Hứa Tiên lau mồ hôi, lúc nào thì thành thành và Tiểu Hoa tiến triển đến trình độ này rồi? Cho nên, ngay cả một chữ thành thành cũng không tiết lộ cho cậu biết.
Hứa Tiên: “Chị dâu, có thể hỏi ngươi muốn giúp tại hạ như thế nào không?”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Ta liền trực tiếp giúp ngươi ghi danh đào khoáng thạch, anh ấy không có ở đây thì ta đào dùm cũng được, không quan trọng. Thân thể gầy yếu của ngươi không cần phải đảm nhận. ^_^”
Hứa Tiên gửi tới vẻ mặt im lặng: “Chị dâu, ngươi thật xấu!”
. . . . . . .
Đột nhiên Tiểu Hoãn cảm nhận được sức mạnh xuyên qua màn ảnh đánh tới.
Hứa Tiên: “Còn tưởng rằng chị dâu thật sự muốn giúp đỡ tại hạ. Tại hạ cũng không nói ở trong trò chơi, đó là công việc, công việc thật sự.”
Tiểu Hoãn sửng sốt, chẳng lẽ người đàn ông nào đó và Hứa Tiên quen biết nhau trong thực tế? Hơn nữa còn làm việc chung với nhau?
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Thì ra các ngươi quen biết thật sự trong thực tế. . . . .”
Hứa Tiên gửi tới vẻ mặt nhe răng cười tươi: “Đúng vậy, đúng vậy! A, chị dâu không biết sao?”
Đương nhiên là cô không biết.

Cô chỉ biết quan hệ giữa Hứa Tiên và người đàn ông nào đó vô cùng tốt, có thể nhìn ra được từ việc Hứa Tiên nguyện ý giúp cô bán thuốc vô điều kiện. Trong trò chơi có rất nhiều người bởi vì ăn ý trong lúc tán gẫu mà xưng huynh gọi đệ, cô cũng cảm thấy không có gì hay ho ly kỳ, cho nên không suy nghĩ đến những phương diện kia. Huống chi, bình thường những lúc nói chuyện phiếm, ngôn ngữ của Hứa Tiên vẫn luôn cổ xưa như vậy, nói chuyện còn không nói tới trọng điểm, cho nên cô căn bản không biết, rốt cuộc bọn họ đã quen thuộc đến mức nào.
Hứa Tiên cảm khái nói: “Ô hô! Cho nên chị dâu không biết ta và tướng công của ngươi thân như anh em sao, chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, tình cảm càng thêm sâu nặng. Hơn nữa tình yêu của ta đối với hắn có mặt trăng chứng giám.”
Đây chính là lời nói thật lòng. Ở trong lòng Mộc Vân, con dì chú bác trong gia tộc còn kém hơn phân thượng của Tô Thành trong lòng cậu. Thân là người kế vị tập đoàn Quang Đông làm cho những người khác đều có ý đồ khi tới gần Mộc Vân, duy chỉ có Tô Thành, nguyện ý lắng nghe giọng nói phát ra từ sâu trong nội tâm cậu.
Sau khi Tiểu Hoãn nghe được những lời của Hứa Tiên liền cảm thấy 囧, nhưng vẫn kiên trì chống đỡ không để ình ngã xuống.
Thì ra là, người đàn ông nào đó quen biết Hứa Tiên, hơn nữa hai người còn quen biết từ nhỏ cho đến lớn, tình cảm còn sâu nặng. . . . Ách, cái này còn phải chờ kiểm chứng. Dựa theo tính cách của Hứa công tử, tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông nào đó phải chiếu cố chăm sóc cậu nhiều hơn một chút đây? Chẳng lẽ trong vô thức của mình, cô đã hoàn toàn đứng bên cạnh người đàn ông nào đó rồi sao? >0<
Nhưng mà cô thật là tò mò, Hứa Tiên quen biết anh trong cuộc sống thật sự, vậy nhất định cũng biết nhiều chuyện của người đàn ông nào đó đúng không?
Cô mới vừa nghĩ như vậy, Hứa mỗ liền chủ động muốn tiết lộ chuyện liên quan đến người đàn ông nào đó.
Hứa Tiên: “Chị dâu, ngươi muốn biết chuyện liên quan đến tướng công nhà ngươi hay không? Chỉ cần hỏi tại hạ ~ tại hạ đảm bảo biết gì nói nấy, một chữ cũng không lừa gạt, cố gắng nói tất cả. . . . .” Phía sau là vô số từ ngữ hình dung.
Cô muốn biết, nhưng mà cũng không phải muốn nghe Hứa Tiên nói ngôn ngữ cổ xưa. Vì người đàn ông nào đó, cô nhịn!
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Ừ, nhưng mà ta không biết nên hỏi cái gì.” Bởi vì cô muốn biết quá nhiều thứ, nhưng mà trong khoảng thời ngắn lại không biết mình nên hỏi cái nào.
Hứa Tiên vừa nghe thấy liền hăng hái lên: “Chị dâu, chuyện này có khó khăn gì! Ngươi có thể hỏi hắn cao bao nhiêu, số đo ba vòng, thể trọng cơ thể, hay là có ham mê bất lương gì không, hôn qua mấy cô nương, vân vân ~”
Những câu hỏi phía trước cũng thật bình thường, đều là những vấn đề khi hẹn hò nhất định phải hỏi, nhưng mà cái phía sau đó, hôn qua mấy cô nương. . . . .
Tiểu Hoãn buồn bực.
Chẳng lẽ người đàn ông nào đó là loại người có kinh nghiệm nam nữ đặc biệt phong phú sao? Bằng không tại sao Hứa Tiên lại muốn cô hỏi anh đã hôn qua mấy cô nương.
Thấp thỏm bất an hỏi Hứa Tiên: “Anh ấy quen qua rất nhiều bạn gái sao?”
Hứa Tiên: “Không có!”
Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “. . . . .”
Vậy mới vừa rồi cậu nói hôn qua mấy cô nương.
Hứa Tiên cười hắc hắc: “Tuỳ tiện nói một chút thôi ~” Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “>_0<
“Tới lâu rồi sao?” Anh dịu dàng hỏi.
“Không có, không có. Tôi vừa mới tới.” Tiểu Hoãn hơi xấu hổ bắt lấy làn váy, lại đưa tới ánh mắt quan sát của người đàn ông nào đó.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu trắng thuần khiết, vải dệt mềm mại bó sát đem toàn bộ đường cong tốt đẹp của cô đều phác thảo ra bên ngoài, eo của cô có vẻ hơi mảnh khảnh; váy xoè màu đen tuyền che đến đầu gối, màu da bắp chân trắng nõn, dưới chân là đôi giày vải màu trắng nhỏ nhắn. Ăn mặc rất đơn giản nhưng cũng rất thoải mái, hơn nữa vẻ mặt của cô sau khi nhìn thấy anh còn có chút ngượng ngùng, làm cho tâm tình của anh thật tốt.
“Đi thôi, xe của tôi không thể dừng ở đây quá lâu.”
Nhìn sang bên cạnh bàn tay anh đang làm dấu mời, một chiếc xe màu đen yên lặng tựa vào ven đường. Bởi vì nơi bọn họ hẹn gặp mặt là trung tâm thương mại gần tạp chí xã của Tiểu Hoãn, phía trước còn có quảng trường để nghỉ ngơi, rất dễ dàng đỗ xe, nhưng mà nhất định phải dừng theo đúng lộ trình. Đương nhiên là Tiểu Hoãn rõ ràng hơn anh, nhưng mà, lúc đầu cô cứ tưởng anh muốn đến trung tâm thương mại này để chụp hình phỏng vấn, hại cô còn cố ý ngẩng đầu xem xét nơi này.
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn ngồi lên xe anh, ngồi kế bên ghế tài xế.
Sau khi Tiểu Hoãn lên xe, hai tay vẫn nắm chặt dây an toàn trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn điểm tựa phía trước xe.
Người đàn ông nào đó đang lái xe, liếc mắt nhìn cô, từ từ chạy chậm lại.
“Lục tiểu thư, ngồi xe của tôi rất khẩn trương sao?”
“K.h.ô.n.g. . . . c.ó. . . . không có!” Bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng bị phong bế trong không gian nhỏ nhắn với người đàn ông xa lạ nào như vậy, huống chi người đàn ông này còn xuất sắc như thế; coi như cô không có bất kỳ ý tưởng gì, nhưng mà khẩn trương một chút cũng rất bình thường.
Ngoài miệng thì nói không có gì, nhưng mà khi anh vừa hỏi cô thì ngay cả nói chuyện cô cũng cà lăm.
Tô Thành cười cười: “Bởi vì muốn phỏng vấn tôi cho nên khẩn trương, hay là tại tôi quá nghiêm túc làm cho cô có cảm giác áp lực?”
Tiểu Hoãn nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, vội vàng thu hồi ánh mắt: “Không phải, Tô tiên sinh vô cùng vô cùng bình dị dễ gần.” Cũng bởi vì anh quá dễ gần, ngược lại làm cho cô khẩn trương.
Tô Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô: “Nếu như vậy, sao còn kêu Tô tiên sinh, nghe có chút xa cách.”
Hả? Có xa cách?
“Gọi tôi Tô Thành đi, thoải mái một chút.”
Anh nói gì? Cho phép cô gọi anh là Tô Thành sao?
“Vậy không được, Tô tiên sinh, tại sao tôi có thể gọi thẳng tên ngài đây?” Bây giờ anh là Thượng Đế của tạp chí xã Xuân Thuỷ, Thượng Đế đó, gọi thẳng tên của Thượng Đế, cô muốn sống chứ không muốn bị người ta bóp chết đâu.

“Không sao, gọi tên tôi nghe thoải mái hơn, huống chi.” Anh cười cười, “Cô cứ xưng là ngài, tôi cảm thấy mình sắp già rồi.”
Tiểu Hoãn lập tức đổ mồ hôi, cô còn tưởng là người đàn ông nào cũng thích người khác cố ý tâng bốc thổi phồng bản thân mình, hay là nói, cô xưng anh là ngài là vì cô tôn trọng anh, không nghĩ tới Tô tiên sinh lại cảm thấy cách xưng hô như vậy làm anh bị già thêm vài chục tuổi. Đúng vậy, anh còn trẻ như vậy, mới 27 tuổi mà lại được an bài đến vị trí của người 40 tuổi mới có thể ngồi vào, cô trầm trồ khen ngợi anh như vậy đúng là có chút cảm giác giống như xem anh làm thành đại thúc.
Cũng may Thượng Đế kịp thời nhắc nhở, nếu không cô lại phạm phải sai lầm.
“Kia. . . . . Tô. . . . . .” Cô khẩn trương.
“Ha ha.” Tô Thành buồn cười, “Tôi họ Tô, không phải họ Kia. Hai chữ Tô và Kia thật sự khác biệt.”
Ách! Tiểu Hoãn 囧囧.
Bây giờ Thượng Đế đang đùa giỡn với cô sao? Thượng Đế, sao anh có thể như vậy chứ, rõ ràng là nhìn thấy người ta rất khẩn trương, còn nhạo báng người ta.
Đương nhiên người đàn ông nào đó nhìn ra được cô rất khẩn trương, ngón tay vẫn dùng sức bắt lấy dây an toàn, ánh mắt lúc nói chuyện với anh vẫn cố làm ra vẻ nghiêm túc nhìn về phía trước, nhưng anh cũng có thể nhìn ra, khẩn trương của cô không xuất phát từ sự ghét bỏ.
“Gọi tôi là Tô Thành đi, như vậy trong lúc phỏng vấn tôi cũng có cảm giác thoải mái. Hơn n.ữ.a. . . . .” Anh cố ý kéo dài âm cuối.
Hơn nữa? Tiểu Hoãn theo trực giác nhìn về phía anh.
Chỉ thấy khoé miệng anh nhẹ nhàng nâng lên: “Hơn nữa vì lý do công bằng, cô kêu tôi là Tô Thành, tôi cũng gọi cô là Lục Tiểu Hoãn.”
. . . . . .
Đại não của Tiểu Hoãn lâm vào trạng thái ngừng hoạt động ít nhất năm giây.
Không đợi cô kịp phản ứng, Tô Thành quẹo đầu xe đỗ vào ven đường, dừng xe, nhàn nhạt mỉm cười nói với cô: “Đến. Xuống xe đi, Tiểu Hoãn.”
Tiểu Hoãn? Cho nên anh gọi cô là Tiểu Hoãn? Cho nên Tô Thành gọi cô là Tiểu Hoãn. Tiểu Hoãn ngây ngô xuống xe, đứng yên tại chỗ, cô vẫn còn đắm chìm trong rung động do người đàn ông nào đó gọi tên cô.
“Tô Thành?” Đây không phải là Tiểu Hoãn gọi, mà là người đàn ông mặc tân trang, tóc quăn, bộ dáng giống như công tử được nuông chiều từ nhỏ.
Chỉ thấy người đàn ông tóc quăn kêu một tiếng, sau khi xác nhận đúng là Tô Thành thì mới đi tới.
“Tô Thành, hôm nay sao lại hăng hái đến câu lạc bộ vậy?” Người đàn ông tóc quăn vừa nói vừa quan sát Tiểu Hoãn bên cạnh Tô Thành, ánh mắt không tự chủ được nheo lại, giống như thằng nhóc tìm được món mồi ngon.
“Tổng giám đốc Ninh.” Tô Thành gật đầu với hắn, coi như là chào hỏi, thế nhưng người đàn ông tóc quăn lại không muốn cứ như vậy mà rời đi, ngược lại đem mục tiêu nhắm ngay Tiểu Hoãn: “Tô Thành, anh không giới thiệu một chút về mỹ nữ này cho tôi biết sao?”
Sau khi người đàn ông tóc quăn gọi một tiếng Tô Thành, Tiểu Hoãn đã hoàn hồn. Nhìn thái độ kiêu ngạo mới vừa rồi hắn đối xử với Tô Thành, cô liền không có cảm tình với hắn. Bây giờ lại còn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt giống như có thể xuyên qua quần áo nhìn thấu thân thể, làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác chán ghét. Tiểu Hoãn không tự chủ được lui về phía sau lưng Tô Thành.
Người đàn ông tóc quăn cũng nhìn thấy động tác của Tiểu Hoãn, trong mắt thoáng qua tia sáng kẻ săn mồi tìm được con mồi phù hợp, đột nhiên lại cất bước đi về phía Tiểu Hoãn.
“Mỹ nữ, có thể nể mặt tôi cùng đi nhìn cảnh đêm buổi tối được không?” Nhìn gần cô gái này, da thịt thật đúng là non mềm, không biết cảm giác khi sờ lên sẽ thoải mái như thế nào.
Tiểu Hoãn không nghĩ tới hắn lại đi tới gần mình như vậy, trong lòng nhảy lên lộp bộp, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay bắt lấy quần áo sau lưng Tô Thành.
Người đàn ông tóc quăn còn muốn vươn tay chạm vào Tiểu Hoãn, kết quả lại bị bàn tay thon dài nắm lấy, hơn nữa còn vô cùng dùng sức.
“Tổng giám đốc Ninh, anh quá mức nhiệt tình, sẽ hù doạ bạn tôi.” Người bị kêu là tổng giám đốc Ninh ngẩng đầu, Tô Thành chỉ dùng một cánh tay liền chế trụ được hắn, hơn nữa còn bảo vệ Tiểu Hoãn hoàn toàn ở sau lưng mình, tròng mắt đen thâm thuý không nhiễm tạp chất nhìn thẳng vào hắn. Hắn đột nhiên giật mình, lời nói của người đàn ông trước mắt này rõ ràng là ôn hoà lễ độ, nhưng trong mắt lại phát ra tin tức nguy hiểm chớ tới gần.
Ý thức được mình đang ở trong tư thế rất khó coi, hắn giận dữ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tô Thành, lại phát hiện mặc kệ mình dùng sức như thế nào, Tô Thành vẫn có thể không nhúc nhích nhìn hắn, hơn nữa bộ dáng còn đẹp mắt như vậy.
Đương nhiên Tiểu Hoãn cũng nhìn thấy, cô có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Thành lại có sức mạnh như vậy, nếu không, tại sao gương mặt của người đàn ông nói năng ngọt xớt này lại khó coi như thế đây. Nhưng mà người đàn ông kia quá đáng ghét, mới vừa rồi còn muốn chạm vào cô, làm sao có thể có người đàn ông xấu xa như vậy! Cũng may là Tô Thành ngăn chặn trước mặt hắn, để cho Tô mỗ dạy dỗ hắn một trận cũng tốt, hừ!
“Ây da, này ~” Bàn tay thon dài của Tô Thành vừa buông ra, hắn lập tức mất trọng tâm lảo đảo lui về phía sau vài bước, bị doạ sợ đến kêu thành tiếng.
Tất cả mọi chuyện đều được Tiểu Hoãn nhìn vào trong mắt, không phải là cô không cảm thấy buồn cười, nhưng mà cô càng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, vì vậy nhẹ nhàng lôi kéo quần áo Tô Thành.
Tô Thành giống như hiểu tất cả suy nghĩ của cô, nhàn nhạt nói câu: “Tổng giám đốc Ninh, xin lỗi chúng tôi còn có việc, tạm biệt trước.” Nói xong, vô cùng tự nhiên xoay người nắm tay Tiểu Hoãn, nghiêng đầu đi đến nơi ban đầu họ muốn đến.
Người đàn ông tóc quăn bị đau lắc lắc cánh tay, hắn cắn răng nghiến lợi hừ một tiếng: “Không phải chỉ là con nuôi thôi sao, còn giả bộ cái gì mà người kế vị ngay thẳng thật thà. Loại người như mày, nghèo hèn mà muốn leo lên làm người giàu có, bổn công tử đã thấy nhiều! Đừng tưởng rằng mày lấy lòng Hứa lão thái gia là có thể có được một chén canh trong tập đoàn Quang Đông!!”
Tiểu Hoãn có thể cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình đột nhiên cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
Tô Thành cũng không quay đầu lại: “Cái này cũng không làm phiền tổng giám đốc Ninh phải bận tâm.” Nói xong, tiếp tục lôi kéo Tiểu Hoãn đi về phía trước.
Ánh mắt người đàn ông tóc quăn âm ngoan nhìn bóng lưng Tô Thành và Tiểu Hoãn, Tô Thành, mày chờ đi, chờ đến khi mày nghèo khổ, tao nhất định giẫm nát mày dưới lòng bàn chân.
Hắn tức giận xoa cánh tay của mình, đi về phía ngược lại với Tô Thành.
Tiểu Hoãn vẫn không dám mở miệng nói chuyện, cẩn thận đi theo anh, nhưng trong lòng lại vô cùng hỗn loạn.
Trước khi cô phỏng vấn Tô Thành đã góp nhặt được không ít tài liệu, cái người đàn ông tóc quăn nói đến công ty Quang Đông, cái người Hứa lão thái gia là tổng tài tập đoàn Quang Đông. Nhưng mà cái gì là con nuôi, cái gì mà xuất thân nghèo khó, còn có những chuyện lấy lòng Hứa lão thái gia, những thứ này đều không có trong tài liệu, Tô Thành là người bề bộn nhiều việc, tài liệu anh xuất hiện phỏng vấn trước truyền thông rất ít ỏi, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mới vừa rồi, hình như cô nghe được, nghe được chuyện không nên nghe được.
Nhưng mới vừa rồi, người đàn ông kia thật đúng là quá vũ nhục người khác, ngay cả người không phải là người trong cuộc như cô cũng muốn nghiêng đầu dùng sức cho hắn một cước.
Nhưng mà Tô Thành lại khác, anh thuỷ chung biểu hiện như chuyện không liên quan đến mình, anh càng biểu hiện bình tĩnh, cô lại càng bất an; bọn họ cứ đi về phía trước như vậy, cũng không biết muốn đi đâu.
Người đàn ông có khí chất trong sạch như anh sẽ là hạng người như hắn ta nói sao?
Tiểu Hoãn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh thật sự tuấn lãng, không phải là cái loại tuấn lãng mà hiện nay những người đàn ông đẹp trai hay hoá trang thành, mà là cái loại tuấn lãng làm người khác khiếp sợ rồi lại dịu dàng.
Người đàn ông như vậy, làm sao có thể như hắn nói đây, cô không tin.
Hình như cảm giác được mình bị nhìn chăm chú, Tô Thành theo bản năng cúi đầu, vừa vặn phát hiện Tiểu Hoãn đang nhìn mình.
Tiểu Hoãn bị anh bắt ngay tại chỗ, nhưng cũng không lập tức dời mắt nhìn sang chỗ khác, vì vậy hai người cứ nhìn nhau như vậy, cho đến khi cảm giác tình cảm mập mờ bao vây hai người, cô mới không tự nhiên cúi đầu.
Cúi đầu lại phát hiện tay anh vẫn nắm tay mình như cũ, cô cảm thấy cả người mình đều nóng lên. Tiểu Hoãn theo trực giác muốn rút tay ra, lại cảm thấy nó đang siết chặc.
Sao, xảy ra chuyện gì? Tại sao Tô Thành lại không muốn buông tay cô ra? Chẳng lẽ. . . . Là bởi vì mới vừa rồi bị hắn làm cho đau lòng!

Đúng rồi, nhất định là như vậy! Bị người khác nói như vậy, trong lòng nhất định rất đau khổ đúng không?
Nghĩ như vậy, đột nhiên Tiểu Hoãn lại cảm thấy Tô Thành thật sự cần người khác an ủi. Cô cũng có thể nhìn kỹ tay anh một lần nữa, tay của anh rất lớn rất sạch sẽ, cứ như vậy bao quanh bàn tay mảnh khảnh của cô.
Hỏng bét! Đột nhiên trong lòng cô giật mình, tại sao cô lại cảm thấy mình giống như được anh bảo vệ đây? Chẳng lẽ là ảo giác a a a a.
Mới vừa rồi, trong lòng Tô Thành cũng có cảm giác không thích, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của Tiểu Hoãn, lại nổi lên vui vẻ nhợt nhạt.
Cô cúi đầu xuống, mái tóc đuôi ngựa nghiêng về một bên yên lặng dán vào quần áo, lộ ra vành tai khéo léo, còn có nhàn nhạt phiếm hồng do mới vừa rồi cùng anh nhìn chăm chú vào nhau. Bộ dáng bây giờ của cô cực kỳ đáng yêu, đáng yêu làm cho anh. . . . .
Tròng mắt đen ảm đạm của Tô Thành, trong nháy mắt sáng trở lại.
“Tiểu Hoãn.” Anh nhẹ giọng gọi cô.
“Hả?” Cô theo trực giác ngẩng đầu.
Tầm mắt hai người lại chạm vào nhau một lần nữa, chẳng qua là lần này anh chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt cô lại mơ hồ.
“Còn muốn tiếp tục phỏng vấn sao?”
Ách. . . . . Tiểu Hoãn ngẩn ra, anh hỏi như thế có nghĩa là. . . . . sẽ không phải là. . . . hôm nay anh không muốn phỏng vấn sao?
Cảm giác mất mác xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi, ngay sau đó liền bị cô đánh rớt hoàn toàn ở phía sau.
Có người được phỏng vấn nào sẽ chế nhạo ký giả không? Người đó chính là anh. Tâm tình của anh nhất định vô cùng xấu, từ chủ nghĩa nhân đạo mà nói cô không nên tiếp tục phỏng vấn anh. Mặc dù đối với cô mà nói, phỏng vấn hoàn thành càng sớm càng tốt, đến lúc đó có thể bàn giao công việc cho chị Linh, nhưng bây giờ anh rõ ràng là miễn cưỡng cười vui, tại sao cô có thể lợi dụng cơ hội như vậy đây? Không được không được. Cùng lắm thì hẹn phỏng vấn lần khác, dù sao cô cũng chờ anh lâu như vậy rồi, chờ thêm mấy ngày nữa cũng không sao.
Vì vậy Tiểu Hoãn nói: “Nếu không, hôm khác đi?”
“Cô chưa chuẩn bị xong sao?” Hôm nay cô chỉ đeo một cái túi bình thường, thật khác biệt với túi lớn túi nhỏ hôm đó cô đến công ty.
“Tô tiên sinh.”
“Gọi tôi Tô Thành.”
Tiểu Hoãn than thở, anh càng cười nhẹ nhàng như vậy, cô càng không có cách nào mở miệng nói bất cứ lời gì.
Thật ra thì Tô Thành đã sớm nhìn ra được cô đang khó xử, nhưng không vạch trần, anh chỉ làm như vậy, nhìn như tuỳ ý nhưng thật ra là rất chú ý theo dõi biến hoá trên mặt cô.
Trong lòng Tiểu Hoãn từ chối vô số lần, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mở miệng: “Tô Thành.”
Sau khi gọi tên anh, không chỉ có Tiểu Hoãn ngẩn người, ngay cả Tô Thành cũng cảm thấy ngạc nhiên, tròng mắt đen mở to, nhưng ngay sau đó liền cười dịu dàng nhìn cô: “Tôi đây.”
“Tô Thành, mới vừa rồi, tôi thấy toàn bộ nhưng lại không nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong bài phỏng vấn, anh có thể yên tâm.”
Tô Thành nâng khoé môi: “Tôi rất yên tâm.” Cho dù bị những người khác viết ra anh cũng rất yên tâm, huống chi cô còn là. . . . người của mình.
Nhìn khoé miệng anh xuất hiện nụ cười, ánh mắt chuyển động nhìn cô, trong lòng Tiểu Hoãn đột nhiên cứng lại, lại tới lại tới, cái loại cảm giác quen thuộc này giống như đã từng quen biết.
“Không phải là, tôi đã gặp anh ở nơi nào đúng không?” Cô bật thốt lên.
Nói xong cô liền hối hận, nói nhảm đúng là nói nhảm, người ta là nhân vật nổi tiếng có sự nghiệp thành công, danh nhân của B thị, cô chỉ cần xem TV hay nhìn một vài bài báo cũng có thể thấy anh. Hỏi như vậy có thể làm anh lầm tưởng cô muốn tiếp cận anh không? Cô thật 囧.
Ai biết Tô Thành sau khi nghe cô nói như vậy, thật đúng là lạ lùng làm ra trạng thái suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Có thể.”
A? Anh lại nói có thể, cô muốn hôn mê.
“Bởi vì.” Tô Thành dừng một chút, nhìn chăm chú cô vào cô: “Bởi vì tôi cũng cảm thấy đã gặp cô ở nơi nào rồi.”
Làm sao có thể! Anh và cô căn bản sẽ không xuất hiện bất kỳ tiếp xúc nào trong cuộc sống mới đúng? Cuộc sống của cô trừ việc đi làm thì chính là chơi trò chơi, đi nơi nào tìm được người đàn ông cực phẩm như vậy.
Tô Thành nhìn thấy cô nghi ngờ không hiểu, rất tốt bụng nhắc nhở cô một chút: “Tiểu Hoãn, tới công ty Quang Đông nộp đơn làm thư ký, cạnh tranh rất kịch liệt.”
Một giây, hai giây, ba giây, rốt cuộc Tiểu Hoãn cũng hoá đá.
Quá khứ nhanh chóng ùa về, thời gian trở lại hơn một tháng trước, cô mặc trang phục quyến rũ đi nộp đơn vào công ty Quang Đông.
Cô vô cùng cứng ngắc nhìn Tô Thành vẫn cười mị lực mà lễ phép như trước, đột nhiên trong lòng cảm thấy thật lạnh thật lạnh.
“Tiểu Hoãn, mới vừa rồi, tôi nói toàn bộ nhưng lại không nhớ rõ, cô có thể yên tâm.” Oanh! Gương mặt Tiểu Hoãn đỏ bừng lên.
Này này này, người đàn ông này lại bắt chước cách nói chuyện của cô.
Mới vừa rồi cô còn cho là anh đang buồn bã, có lòng tốt kéo dài phỏng vấn. Lần này ngay cả phỏng vấn cũng không có đúng không?
Toàn bộ phức tạp đều viết lên mặt Tiểu Hoãn, đương nhiên, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Tô đại soái ca.
Xem ra đã hù doạ cô, sớm biết như vậy anh nên làm bộ như không biết mới đúng.
Anh nắm chặc bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Hôm nay tản bộ ở đây với tôi đi, ngày mai rồi phỏng vấn.” Cuộc sống gian nan, lại có giai nhân làm bạn.
Ánh mắt Tiểu Hoãn lập tức sáng long lanh: “Anh nói thật?”
“Thật.”
Oh my god! Trong lòng Tiểu Hoãn mừng thầm, chỉ cần có thể phỏng vấn là được, đâu cần quan tâm nó là ngày mai hay là ngày kia!
Nhìn dáng vẻ cao hứng của Tiểu Hoãn, khoé mắt người đàn ông nào đó cũng mang theo ý cười, thật không biết thì ra cô cũng đơn thuần như vậy, dáng vẻ dễ dàng thoả mãn làm cho tim người ta đập nhanh thình thịch.
Mà suy nghĩ giờ phút này của Tiểu Hoãn chính là: thật không nghĩ tới Tô Thành lại là người tốt bụng như vậy, ngày mai phỏng vấn nhất định phải tốc chiến tốc thắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui