Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn


Chương 26 — Đột nhiên xuất hiện hồng y nữ tử
Tiểu Hoãn chớp mắt, không thể tin nhìn chằm chằm màn ảnh.
Đây là cái gì? Đột nhiên hồng y nữ hiệp đeo đại đao vọt tới ngăn giữa cô và Cắn tâm lãng tử 33, còn làm động tác hai tay giương ra của hệ thống. Nhìn tư thế của cô ấy, chẳng lẽ là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ sao?
Cắn tâm lãng tử 33 vừa nhìn thấy người chơi hồng y nữ tử ngăn ở trước mặt Tiểu Hoa Tiểu bá vương, che chở cho cô, chẳng những không tức giận, ngược lại còn quay người lại, kỹ năng chém Vạn Thương bổ vào trong không khí, Tiểu Hoa Tiểu bá vương may mắn thoát khỏi khó khăn. Thế nhưng Mộng Mộng Tuyết lại không vui lòng, vừa nhìn thấy lão công mình không có đánh được Tiểu Hoa Tiểu bá vương, vội vàng chạy tới trước mặt kể lể với hồng y nữ tử: “55555, Thanh Thanh tỷ, tỷ đã trở lại, tỷ phải báo thù dùm Mộng Mộng, nữ nhân xấu xa đó đoạt boss của người ta. . . . . .”
Tiểu Hoãn sửng sốt, thì ra người chơi hồng y nữ tử này cùng phe với bọn họ? Thiệt thòi cho cô còn tưởng mình gặp được Bồ Tát sống. . . . .
Cắn tâm lãng tử 33 vừa nhìn thấy lão bà mình lại “khóc”, lập tức đi tới: “Lão bà ngoan, lão bà đừng khóc, nàng khóc làm lòng ta tan nát.”
Mộng Mộng Tuyết càng làm trầm trọng thêm: “555555, lão công, mới vừa rồi chàng không có giết cô ta, căn bản là chàng không yêu thiếp, người ta tức giận. . . . .” xoay người lại làm nũng với người chơi hồng y nữ tử, “Thanh Thanh tỷ tỷ, tỷ phải giúp Mộng Mộng. . . . .”
Không biết người khác nghĩ như thế nào, đối với Tiểu Hoãn mà nói, màn ân ân ái ái của đôi phu thê này thật sự quá giật gân, hơn nữa còn là điện cao thế.
Có rất nhiều phương thức để giải quyết vấn đề trong trò chơi, nhưng mắng nhau chính là phương pháp thường thấy nhất, mắng không được liền đánh nhau, người bị giết có thể không phục lại lôi kéo bạn tốt hay là bang phái tới làm ra vẻ, vì vậy chuyện nhỏ liền biến thành chuyện lớn, ân oán giữa người với người biến thành đối đầu bang phái. Những thứ này, sau khi Tiểu Hoãn vào trong trò chơi, gặp qua không ít. Chẳng qua là cô chưa từng gặp qua chuyện như thế nào, một lòng đều muốn giết cô không phân rõ phải trái, hơn nữa còn lấy cái chết của cô để cân nhắc xem lão công có thật sự “yêu” mình hay không.
Bây giờ bọn họ tổng cộng có 5 người, nếu thật sự muốn động tay động chân, cô nhất định sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm.
Lúc này, người chơi hồng y nữ tử được gọi là Thanh Thanh tỷ tỷ mở miệng nói chuyện.
“Mộng Mộng nghe lời, nơi này để tỷ tỷ xử lý, muội và bọn lãng tử trở về bang phái nói chuyện phiếm trước đi.”
Đương nhiên Mộng Mộng Tuyết sẽ không thuận theo: “Không được không được, người ta muốn ở chung với Thanh Thanh tỷ tỷ. Người ta muốn thấy cô ta chết! Nữ nhân xấu xa, làm bộ!” Cô mới không đi, cô muốn ở lại xem kịch vui.
“Lãng tử.”
Hồng y nữ tử nhắc nhở, Cắn tâm lãng tử 33 lập tức hiểu được nói với Mộng Mộng Tuyết: “Lão bà, lão công dẫn nàng đến thành Hoa Vân mua trang bị, nàng thích cái gì liền mua cái đó!”
Vừa nghe đến chuyện có thể tuỳ ý lựa chọn trang bị, lúc này Mộng Mộng Tuyết mới mượn oai hùm nói: “Được rồi, nếu không phải có Thanh Thanh tỷ tỷ ở đây, ta khẳng định làm cho lão công lập tức giết Tiểu Hoa Tiểu bá vương, hừ! Nữ nhân xấu xa!” Nói xong lập tức gửi đi vô số gương mặt tươi cười cho hồng y nữ tử: “Thanh Thanh tỷ tỷ nên dạy dỗ nữ nhân xấu xa này thật tốt đó!. . . . . .” Nói xong, hai ánh sáng bạc xuất hiện, Cắn tâm lãng tử 33 và Mộng Mộng Tuyết biến mất trong nháy mắt.
Phi. . . . . . . . cô gái này mắc bệnh càng mắng càng nghiện có phải hay không? Tiểu Hoãn giận dữ uống vào một hớp nước, cô chỉ muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không, muốn xử lý chuyện này thật tốt, cô cũng không muốn đứng ở nơi này để cho cô gái kia làm nhục tiêu khiển. Hơn nữa cô cũng không có trêu chọc cô ta, cô xấu xa ở đâu, còn xấu xa đến nỗi cô ta phải nhường cô cho người khác giết hay sao? Kỳ quái.

Tiểu Hoãn bắt đầu bị thiêu đốt bên trong vũ trụ tức giận, hai người chơi vẫn luôn ở bên cạnh cô từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, đều lần lượt rời đi.
Phong giết đế vương: “. . . . . .Trời, hôm nay coi như lão tử xui xẻo.”
Địch Tiểu Địch: “Ngất, đi rồi sao, vậy ta cũng đi.”
Trong nháy mắt, trên màn ảnh chỉ còn lại hai người là Tiểu Hoa Tiểu bá vương và hồng y nữ tử, Tiểu Hoãn cau mày đến gần màn ảnh, lúc này mới thấy rõ tên nhân vật của hồng y nữ tử: Mộng Thanh Tuyết.
Hình như cái tên này cũng không có gì đặc biệt, trong trò chơi này có rất nhiều MM cũng yêu thích cái tên mang theo phong hoa tuyết nguyệt như thế này, nhưng mà nữ người chơi này rõ ràng không phải là người bình thường. Muốn nói làm sao Tiểu Hoãn nhìn ra được sao, mấy người mới vừa rồi, nhất là đôi phu thê kia, vừa nhìn cũng biết không phải là người lương thiện, nhưng mà đối với lời nói của cô ấy thì nói gì nghe nấy. Cô còn nói cái gì Mộng đó trở về bang phái nói chuyện phiếm, xem ra các cô là cùng một bang phái, chẳng lẽ nói. . . . . . Cô là người quản lý thành viên, cho nên muốn một chọi một giải quyết với cô?
Cũng tốt, ít nhất một chọi một thì cô còn có chút phần thắng, dù sao trang bị của cô cũng tốt, còn có đoản kiếm rót đầy điểm cực phẩm.
Tiểu Hoãn đang chuẩn bị vùi đầu vào trạng thái chiến đấu, đột nhiên thấy cô ấy nói câu: “Thật xin lỗi.”
Mộng Thanh Tuyết: “Tính khí của Mộng Mộng hơi trẻ con, ngươi đừng để trong lòng.”
Tính khí hơi trẻ con mà có thể lấy lời nói công kích người khác được sao, thật là không hiểu nổi, cô 20 tuổi rồi mà còn chưa biết gây gổ như thế nào mới có thể ầm ĩ đây nè.
Nhìn thấy Tiểu Hoa Tiểu bá vương không có phản ứng, Mộng Thanh Tuyết lại bổ sung thêm một câu: “Gần đây hình như muội ấy bị người ta đoạt lão công, cho nên tính khí hơi nóng nảy.”
Bị đoạt lão công? Người thứ ba rất phổ biến trong trò chơi, Tiểu Hoãn kiên quyết không ủng hộ các cô ấy leo tường nhà người khác; nhưng mà tính khí của Mộng Mộng Tuyết không phải là hơi trẻ con, mà là không thể lớn được, nhưng cô thấy người chơi Cắn tâm lãng tử 33 đối xử với cô ta rất tốt, nói gì nghe nấy, không giống như dáng vẻ ra tường.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tiểu Hoãn vẫn lễ phép trả lời như cũ: “Không sao.”
Cho dù mới vừa rồi bất mãn như thế nào, nếu như đã có người nói xin lỗi, vậy. . . . . .coi như xong.
Mộng Thanh Tuyết thấy cô thoải mái như vậy, cũng gửi tới gương mặt tươi cười: “Cám ơn đã thông cảm.”
“Có thể thêm bạn tốt không?” Lời này là Mộng Thanh Tuyết nói.
Tiểu Hoãn vừa nhìn thấy, lập tức viết chữ thật nhanh: “^_^ được, ta còn không có bạn tốt nào là nữ hiệp sĩ.” Cô đồng ý yêu cầu, thêm Mộng Thanh Tuyết làm bạn tốt.
Nhưng sau khi thêm bạn tốt, cô lại cảm thấy khó khăn, mới vừa rồi mấy người bọn họ mất nửa ngày đánh boss, bây giờ đai lưng này lại bất ngờ thuộc về cô, cô nên trả lại bang phái của họ thì tốt hơn, đúng không?

Tiểu Hoãn nhanh chóng đưa ra quyết định, lấy đai lưng Sa Hồn ra khỏi tủ đồ, yêu cầu giao dịch với Mộng Thanh Tuyết.
Mộng Thanh Tuyết hỏi cô: “Giao dịch cái gì?”
“Đai lưng Sa Hồn, mới vừa rồi rớt ra từ boss, vừa đúng lúc ta truyền tống tới đây, không biết đó là boss mà bọn họ dành nửa ngày để đánh, ta đánh một kỹ năng nó liền chết, cũng may đai lưng này không bị trói buộc, nếu không thì ta càng ngại.” Mặc dù cô rất muốn giữ lại cái đai lưng này, chờ người đàn ông nào đó trở về rồi khoe vật phẩm quý hiếm cho anh xem, để cho người đàn ông nào đó khích lệ cô một chút, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy không trả cho người ta thì không thích hợp cho lắm.
Hơn nữa, đưa cho người đàn ông nào đó xem, có thể giống như cô đang làm nũng hay không? >0<
Nên trả lại cho người ta, ít nhất trong lòng cô sẽ yên tĩnh lại. . . . .
Tiểu Hoãn tưởng tượng rất tốt, đáng tiếc Mộng Thanh Tuyết lại từ chối giao dịch.
Mộng Thanh Tuyết: “. . . . . .không cần.”
Không cần? Thái độ của Mộng Mộng Tuyết mới vừa rồi ác liệt như vậy, nếu như cô không trả lại đai lưng cho cô ta, chuyện sẽ trở thành cãi nhau ầm ĩ?
Tiểu Hoa Tiểu bá vương không thể làm gì khác hơn việc yêu cầu giao dịch lần nữa: “Cầm đi đi, cái này cũng không phải của ta.”
Mộng Thanh Tuyết không nói gì nữa, yên lặng đến nỗi Tiểu Hoãn có cảm giác mơ hồ, giống như cô ấy ở đầu bên kia máy tính đang đánh giá mình. Tại sao lại xuất hiện cảm giác như vậy? Rất kỳ quái, cô chưa từng gặp mặt người chơi Mộng Thanh Tuyết này. A, chẳng lẽ nguyên nhân là vì cô là “lão bà” của người đàn ông nào đó sao? Kể từ sau khi kết hôn với người đàn ông nào đó, cô thường bị người chơi xa lạ đến gần, nhưng mà phần lớn nội dung đến gần là vì: lão bà đại thần! Nữ nhân nhà đại thần!
Kể từ sau khi cùng Nhã, Nhã. . . . . Thành kết hôn, cô liền đánh mất hoàn toàn hào quang về mình, bây giờ hào quang trên đầu cô không phải là của cô, mà là người đàn ông nào đó.
Tiểu Hoãn ngồi ở trước máy tính, nghĩ tới đây, rất vô lý lấy tay sờ sờ đỉnh đầu của mình, sau khi sờ xong lại cảm thấy mình bị 囧. Cô đang làm gì vậy trời.
Đợi một lát lâu còn chưa thấy Mộng Thanh Tuyết nói chuyện, cô lại không thể trực tiếp bỏ đi, chỉ có thể lãng phí thời gian ở lại chỗ này. Nhưng mà, cũng đã qua năm phút đồng hồ, chắc là tạm thời rơi tuyến. Tiểu Hoãn cảm giác có chút nhàm chán, lúc này mới rãnh rỗi nhớ tới khoảng thời gian mình chạy như điên khỏi sân lớn thành Hoa Vân, không biết hai người đàn ông kia có phản ứng gì.
Vừa nghĩ tới cái người gọi cô là đệ muội đó, cảm giác rắc rối lại xuất hiện trong lòng cô.
Đang rắc rối, đột nhiên nhìn thấy Tiểu bá vương anh tuấn gửi tới tư tán gẫu: “Tiểu Hoãn à, cậu đã chạy đi đâu, đi nhà vệ sinh còn đem theo nhân vật, chẳng lẽ đó là xu hướng bây giờ.”
Tiểu Hoãn lau mồ hôi: “Cậu mới đi theo xu hướng mới, cậu mới ngồi nhà vệ sinh.”

Đối với câu trả lời như thế nào của Tiểu Hoãn, Tiêu Bạch đã sớm nhìn quen, lại hỏi tiếp: “Vậy cậu chạy đi đâu, anh em ở nơi này chờ cậu thật là gấp gáp!”
Cô ở. . . . . . nhìn cảnh sắc xung quanh, lại mở ra bản đồ, hỏng bét, cô cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu.
Tiểu Hoãn im lặng gửi tới vẻ mặt khóc thút thít: “Heo Tiểu Bạch, hình như tớ lạc đường.”
“Gì?? Cậu lại lạc đường?” Thiếu chút nữa là Tiêu Bạch té ghế. Đã nghe nói trường hợp lạc đường trên thực tế, chưa từng nghe chuyện trong trò chơi cũng có thể lạc đường. Nhưng Tiểu Hoãn chính là loại người có thể lạc đường ở trong trò chơi. Lần đầu tiên cô vào trong trò chơi này, đang ở cùng một bản đồ còn không tìm được cậu. Cậu đã nói cho cậu ấy biết là nếu không tìm được đường trở về thì có thể lấy quyển trục trở về thành. Nhưng mà Tiểu Hoãn lại kiên trì cậu phải tới đón cậu ấy, nguyên nhân chính là, thục nữ nhất định phải có người tới đón.
Tiểu Hoãn chấp nhận tổ đội, ánh sáng bạc loé qua, trong nháy mắt, Tiêu Bạch xuất hiện bên cạnh cô.
“Tiểu Hoãn à, cậu chạy đến đây làm gì?”
Tiêu Bạch chưa từng tới bản đồ này, tò mò nhìn xung quanh, ngoài hoa cỏ không có một con quái nhỏ nào, đầy đất đều là hạt cát vàng trơ trọi.
Tiểu Hoãn vội vàng nói với Tiêu Bạch: “Tớ tuỳ tiện truyền tống, hơn nữa vừa truyền tống đến đây liền nhìn thấy boss!”
“Tên gì?”
“Sa Hồn.”
À, Sa Hồn. A!! Sa Hồn??
“Tiểu Hoãn à, quái mà cậu nói không phải là boss Sa Hồn có thể rớt ra đai lưng Sa Hồn đúng không?” Kỳ lạ thật, Tiêu Bạch vò đầu, thành thành không có ở trên tuyến, một mình cậu ấy chạy tới nơi này tìm boss làm gì?
“Hình như là. . . . .”
Không trách được hình ảnh ở đây đều là cát bụi.
“Vậy cậu chạy tới nơi này làm gì, không chịu nổi thì có thể vào nhà vệ sinh, không phải là anh em đã nói với cậu sao, người có ba chuyện cấp bách cũng là bình thường, nhưng cậu nóng nảy còn không sao, còn đi tới nơi này giải quyết vấn đề.”
. . . . . . . . . Người nào?
Tiểu Hoãn khinh bỉ lấy đoản kiếm ra, “Không phải là cậu lại muốn nhìn thử một chút xem tại sao đoản kiếm Hoa nhi lại đỏ như vậy chứ? Nếu không phải là có mỹ nữ ở bên cạnh, tớ đã sớm cho cậu một đao. . . . . .”
Tiêu Bạch vội vàng nói: “Đừng đừng, tớ chỉ đùa một chút thôi, ha ha.” Sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, cũng không có phát hiện mỹ nữ mà Tiểu Hoãn nói: “Ở đây không có người nào khác, chỉ có cậu.”
Không phải đâu? Tiểu Hoãn nháy mắt mấy cái, thật đúng là trừ cô và heo Tiểu Bạch ra thì không có ai khác, Mộng Thanh Tuyết đâu? Khi nào thì biến mất?
“Trước đó cô ấy vẫn còn ở đây.”

“Vậy chắc đi rồi, vừa nhìn thấy người đẹp trai như tớ muốn tới, liền bỏ đi ha ha ha.”
Tiêu Bạch chống nạnh cười lớn, Tiểu Hoãn im lặng liếc hắn, có thể là rơi tuyến.
“Tiểu Hoãn à, đi, chúng ta tìm boss đánh, anh em chưa từng đi qua đây, nhìn một chút đi.” Đánh thì đánh không được, thao tác của cậu không mạnh, đại thần không có ở đây nên cậu cũng không dám mạo hiểm.
“. . . . . . .”
“Tiểu Hoãn à, cậu nói gì?”
“Tớ nói, boss bị tớ giết chết.”
A a a a, Tiểu Hoãn giết chết boss Sa Hồn nghe nói là rất khó giết chết sao??
“Tiểu Hoãn à, không nên như vậy, mới vừa rồi cậu bỏ lại tớ và Vân chạy như điên, tự mình chạy đến đây đánh boss, đều không gọi anh em. . . . . . đau lòng quá!!” Không trách được cậu ấy chạy trốn nhanh như vậy, còn nhanh hơn chớp.
“Tại sao cậu đến đây đánh boss mà không gọi anh em? Còn chạy nhanh như vậy, đau lòng, thật đau lòng.” Trên đỉnh đầu Tiểu bá vương anh tuấn xuất hiện đám mây đối thoại.
Tiểu Hoãn vô lực liếc mắt, ai đặc biệt tới đánh boss? Cái đó chỉ là ngẫu nhiên có được hay không!
“Thì ra là ngươi cố ý giành boss.” Đột nhiên có người nói câu này.
Tiêu Bạch và Tiểu Hoãn đồng thời giật mình, đồng thời quay đầu lại, không biết Mộng Thanh Tuyết quay trở lại từ lúc nào, thân hình hồng y ở trong bão cát đặc biệt đẫm máu.
Hỏng bét, bị hiểu lầm!!
“Ta không phải là. . . . .” Trực giác muốn giải thích, nhưng đương nhiên Mộng Thanh Tuyết không nghe lọt, cô cười lạnh hừ một tiếng: “Còn tưởng nữ nhân của hắn sẽ là cái dạng gì, thì ra là không hơn cái này.”
Hả? Xảy ra chuyện gì, tại sao Mộng Thanh Tuyết lại thay đổi tính tình như vậy, khác hoàn toàn thái độ ôn hoà lễ độ vừa rồi. Hơn nữa cô ấy còn nói, nữ nhân của hắn, cô ấy vừa nói “hắn”, không phải là người đàn ông nào đó vừa mới đi công tác đúng không?
Chẳng lẽ? Đột nhiên đầu óc chuyển động, không phải là bị hiểu lầm rằng thành chỉ điểm cô tới chứ? Không được không được, cô muốn giải thích thật tốt, hiểu lầm này quá lớn.
Nhưng cô còn chưa kịp giải thích, Mộng Thanh Tuyết liền biến mất trong không khí.
Tiểu bá vương anh tuấn mờ mị không ngừng đi xung quanh Tiểu Hoa Tiểu bá vương: “Chuyện gì xảy ra vậy Tiểu Hoãn? Nữ nhân đó là ai? Tại sao cô ta nói cậu giành boss?”
Ngơ ngác nhìn màn hình, suy sụp đập đầu vào bàn, Tiểu Hoãn không nhịn được kêu lên: “heo Tiểu Bạch, lần này bị cậu hại chết rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận