Chương 24 — Chẳng lẽ đây chính là duyên phận
Người đàn ông đang ngồi đối diện cô, bộ dáng vẫn như hai lần gặp mặt trước, vẫn luôn duy trì nụ cười lễ độ.
Hắn nói: “Lục tiểu thư, rất xin lỗi khi phải lấy phương pháp này để hẹn em ra ngoài. Bởi vì tôi rất mong đợi có thể cùng đi ăn tối với em.”
Tiểu Hoãn bận rộn nhận lỗi giải thích: “Thật xin lỗi, gần đây công việc có chút bận rộn.”
Phương Duẫn hiền lành cười cười: “Tôi còn tưởng Lục tiểu thư đã quên giao hẹn của chúng ta ngày đó.”
Tiểu Hoãn lúng túng dùng sức nâng lên khoé miệng, thật ra thì cô thật sự không nhớ tới 50 tệ kia, lúc đầu sau khi nhận thưởng liền cho hắn số điện thoại, nói là hai người sẽ cùng nhau ăn cơm lần nữa, nhưng điện thoại di động của cô hết tiền, cô lại ngại phiền phức, dứt khoát liền bỏ sim kia.
Không có điện thoại di động, cho nên không có số của hắn, dĩ nhiên càng không có biện pháp hẹn hắn ra ngoài. Coi như là thỉnh thoảng có nhớ tới, cũng cảm thấy chỉ là câu nói đùa giỡn, bình thường con gái hẹn hò với đại soái ca như hắn chắc cũng không ít đâu; hay là nói, gần đây thời gian của cô đều tập trung hết ở trong trò chơi, được sử dụng để chờ đợi người đàn ông nào đó và đánh quái với người đàn ông nào đó = =, làm sao có thời gian rãnh rỗi để suy nghĩ nhiều.
“Tiễu Hoãn, tôi có thể gọi em như vậy sao?” Phương Duẫn đưa thức uống cho cô, “Tên dễ nghe như vậy, nếu như cứ gọi Lục tiểu thư thì có hơi xa lạ.”
Xa lạ? Tại sao cái từ này lại quen thuộc như vậy.
Tiểu Hoãn dùng sức nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên đầu óc chuyển động! Đúng rồi, hôm trước cô vừa mới nói chuyện với Hứa Tiên, cậu ta kêu cô đổi cách xưng hô với người đàn ông nào đó, nhưng mà cô rất ngại nên nửa ngày cũng không nói được hai chữ Nhã Thành. Nếu như người đàn ông đẹp trai mặc áo xám tro trước mắt này mới gặp mặt ba lần liền nhấn mạnh không thể quá xa lạ, vậy những thời điểm cô thường lấy từ “cái đó” để thay thế tên gọi của anh, chắc là người đàn ông nào đó cũng cảm thấy xa lạ đúng không?
Không biết tại sao, đột nhiên cô lại cảm thấy áy náy với người đàn ông nào đó. . . . . .
“Tiểu Hoãn, Tiểu Hoãn?”
“Hả?” Tiểu Hoãn phục hồi tinh thần, thấy bàn tay đang quơ nhẹ trước mắt mình, lúc này cô mới phản ứng kịp.
Cô, cô, cô, cô xuất thần trong lúc đang hẹn hò, hơn nữa còn nghĩ đến người đàn ông khác! Sa đoạ. . . . . .
Vẻ mặt vẫn mỉm cười của Phương Duẫn thay đổi, bắt đầu có chút cảm giác không chịu được.
Xem ra cái người Lục Tiểu Hoãn này, không cảm thấy hứng thú với hắn. Lần trước vô tình gặp được ở quán cà phê, hắn còn tưởng cô níu lại hắn là bởi vì cô cũng có ý tứ về phương diện kia với hắn, nhưng bởi vì mình là phái nữ cho nên không thể chủ động liên lạc cho hắn. Cho nên lúc người thân giới thiệu cho hắn cô gái khác, hắn liền nói mình nhìn trúng cô, lúc này lại hẹn gặp mặt lần nữa. Nhưng biểu hiện của cô thật đúng là rõ ràng, không cảm thấy hứng thú, tất cả đều viết trên mặt, hơn nữa còn thất thần; hắn nói hắn, cô nghĩ cô.
Hắn tự nhận điều kiện của mình cũng không tệ lắm, lúc trước có người giới thiệu cô gái nào cho hắn thì hắn chỉ vì mặt mũi của bác mình mà đi hẹn hò, không giống như hôm nay, hắn cảm thấy hứng thú còn người khác lại không cảm thấy hăng hái một chút nào, đây vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng cô càng như vậy, ngược lại càng kích thích sự háo thắng của đàn ông trong lòng hắn.
“Tiểu Hoãn, bình thường em thích làm gì để nghỉ ngơi?” Phảng phất xem như mới vừa rồi cô chưa từng xuất thần, Phương Duẫn tự nhiên tiếp tục nói chuyện phiếm với cô.
Làm gì để nghỉ ngơi hả, thiếu chút nữa là cô bật thốt lên hai chữ trò chơi; nhưng đột nhiên trong đầu lại loé lên đoạn phim đã từng trải qua với người đàn ông đầu hói, còn có câu dặn dò của mẹ trước khi cô rời đi: “Nhớ đem bản thân mình làm thành người có học vấn một chút! Có khí chất một chút!”
Tiểu Hoãn lập tức lên mười hai vạn tinh thần, dưới sự lạm dụng y quyền của mẹ. . . . . Mẹ, con nghe lời mẹ, tất cả mọi chuyện con đều nghe lời mẹ.
Nâng lên khoé miệng, cô cười cực kỳ thục nữ: “Bình thường sao, tôi thích đọc sách bằng chữ nổi, xem một chút kênh thế giới động vật, nghe một chút Tần xoang.”
Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.
Oh? Phương Duẫn bình tĩnh quan sát cô, áo sơ mi màu vàng chanh, quần soóc màu lam nhạt, trên chân mang đôi giày vải trắng đơn giản, hơn nữa trên cổ tay nhỏ nhắn của cô còn mang vòng tay giống phim hoạt hình biếm hoạ, nhìn như thế nào cũng thấy giống sinh viên đại học mới tốt nghiệp, ngay thơ lại trẻ tuổi. Sách bằng chữ nổi? Thế giới động vật? Ừ, đúng là yêu thích rộng rãi.
Tiểu Hoãn mặc quần áo này trực tiếp đến gặp hắn là bởi vì buổi sáng hôm nay cô và biên tập Tiểu Tuyết đi phỏng vấn cô giáo vườn trẻ; vì muốn đối tượng phỏng vấn cảm thấy thoải mái, cho nên phá lệ ăn mặc nhẹ nhàng đơn giản. Về phần thế giới động vật, cha Lục thường xem, cái gì mà đời sau của sư tử ở châu Phi đang sinh sôi nảy nở, nội dung quá mức thâm ảo, cô không có hứng thú. Nhưng thỉnh thoảng cô đi qua phòng khách cũng sẽ liếc nhìn một chút, vậy cũng gọi là “xem” đi. Trước tiên đừng nói chuyện có xem hay không xem, dù sao cũng không quan trọng, coi như là thổi phồng bản thân là được. Còn về kịch Tần xoang, dì hàng xóm cách vách thường hát cái này, lúc đầu Tiểu Hoãn còn tưởng rằng dì ấy đang hát nhạc của người dân tộc thiểu số nào đó, sau đó mới biết, cái đó gọi là Tần xoang. Cho nên, cũng coi như thường nghe.
Cô chỉ là nghe theo ý chỉ của mẹ, sau đó hơi sửa cách nói lại một chút xíu, trên căn bản câu nói kia vẫn vô cùng đúng sự thật.
Nhìn gương mặt chân thành của cô gái nào đó, Phương Duẫn không biết nên nói như thế nào, bởi vì hoạt động nghỉ ngơi ngày thường của hắn không có “cao nhã” như vậy.
“Cái đó, Phương tiên sinh, anh có yêu thích gì không?” Vẫn là Tiểu Hoãn chủ động phá vỡ lúng túng. Ai bảo Phương Duẫn là người đàn ông đẹp trai đây, theo như mẹ nói chính là: “Gặp người đàn ông tốt, con phải chủ động nhào tới!” Dạ, con chủ động và chủ động.
Phương Duẫn lễ phép trả lời: “Tôi tương đối yêu thích bóng rổ và chạy bộ, nếu như còn có thời gian, tôi sẽ chơi trò chơi một chút.”
“Trò chơi?!” Lần này đến lượt Tiểu Hoãn kinh ngạc, nhìn như thế nào cũng thấy người đàn ông này không giống như người sẽ chơi trò chơi, hào hoa phong nhã, dáng dấp lại giống như thư sinh, phải là cái loại ngồi trên ghế sa lon xem tin tức mới đúng?
“Tiễu Hoãn, em cũng chơi trò chơi sao?”
“Chơi, tại sao lại không chơi, tất cả thời gian rãnh rỗi đều chơi trò chơi!!”
Lục Tiểu Hoãn đắc ý vênh váo, đem lời nói với vừa rồi của mình quên mất, toàn bộ thời gian rãnh rỗi của cô đều chơi trò chơi, vậy cô lấy thời gian ở đâu để đọc chữ nổi, xem thế giới động vật?
Phương Duẫn vẫn mỉm cười lễ phép như cũ, cũng không đâm xuyên lời nói dối của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Đại đa số người đến hẹn hò, mục đích đều vô cùng rõ ràng. Qúa trình hẹn hò rất đơn giản, đó chính là nghề nghiệp và yêu thích, đề tài xâm nhập quá sâu vào cuộc sống sẽ không được đề cập tới, không được hỏi, hỏi chỉ làm người ta ghét, còn nữa, hai bên cũng không nhất định thẳng thắn nói chuyện với nhau. Bối cảnh gia đình là câu hỏi không cần thiết, bởi vì người mai mối đã nói đủ rõ ràng, hai bên hài lòng về điều kiện của nhau mới đồng ý gặp mặt, nói cách khác, chí ít phải “môn đăng hộ đối” mới có thể hẹn hò. Sau khi hai người gặp mặt, khó tránh sẽ có chút biểu hiện cố ý, đem bản thân mình nói ra tốt một chút, cũng vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, cũng muốn số điểm mà đối phương chấm ình tăng lên ột chút.
Cho nên, lúc cô nói lỡ miệng, hắn cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy cô có chút thông minh và đáng yêu.
Càng làm cho hắn cảm thấy thú vị chính là, vẻ mặt khi cô nghe thấy hai chữ trò chơi.
Hắn có thói quen quan sát phản ứng của đối phương khi nghe được hắn cũng chơi trò chơi, đại đa số đều có vẻ mặt không biết phải làm sao, nhưng cô gái trước mắt này lại không giống những người đó, vẻ mặt đối phó không yên lòng của cô mới vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là ánh mắt lấp lánh có hồn nháy cũng không nháy nhìn chăm chú hắn. Hơn nữa nét mặt bây giờ của cô, còn có ánh mắt tròn trịa đen kịt, thật là giống nai con tò mò.
Nội tâm Lục Tiểu Hoãn vô cùng kích động, bởi vì từ lúc tan việc cho đến khi gặp người đàn ông này, cô vẫn nghĩ đến người đàn ông nào đó trong trò chơi. . . . . ách, không phải, là người đàn ông mới ném cho cô một đống trang bị, cô còn phải cầm đi bán lấy tiền.
Không phải là Phương Duẫn không tốt, người này còn thật sự đẹp trai lễ phép, chính là đầu óc cô hơi bận rộn một chút, đầu óc còn chưa có chạy xong, chờ cô chạy xong là có thể nói chuyện thật vui vẻ với trai đẹp, nhưng còn không đợi cô chạy xong, hắn đã nói hắn cũng chơi trò chơi.
Trò chơi ơi trò chơi, bây giờ trong đầu cô đang điên cuồng chuyển động đầy hình ảnh. Nếu chơi trò chơi thì chính là người trong giang hồ, nếu hắn ở trong giang hồ, đương nhiên cô sẽ dừng lại suy nghĩ một lát, huynh đệ trong trốn giang hồ gặp nhau nên bỏ qua hiềm khích mà chào hỏi cho thật tốt.
“Cái đó, Phương tiên sinh.”
“Gọi tôi Phương Duẫn đi.” Nụ cười lễ phép, trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách hai người.
“À, được, Phương Duẫn.” Tiểu Hoãn kêu tên hắn, phát hiện đọc lên cũng thuận miệng, lại tiếp tục hỏi, “Anh chơi trò chơi gì?”
Phương Duẫn nhấp một miếng nước, cười cười, “Đảo Đào Hoa.”
À, Đảo Đào Hoa. . . . . . . Đảo Đảo, Đảo, Đào Hoa!
Oh oh oh, oh không phải chứ, không phải đâuu, trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy >0
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...